Lúc Thời Niên tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, căn phòng không còn là màu đen quen thuộc, hắn gần như muốn bật dậy ngay lập tức.
“Đừng cử động.” Kiều Ngộ An đứng dậy đi tới giữ Thời Niên lại: “Nếu vết thương của cậu lại hở ra nữa thì tôi chỉ còn cách đưa cậu đến bệnh viện.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt có chút đờ đẫn, hắn có thể ngay lập tức phản ứng được trong phòng có điều không đúng, nhưng vừa nhìn thấy Kiều Ngộ An lại không có phản ứng ngay, có lẽ cũng không nghĩ tới anh sẽ lại không mời mà đến, đến khi nhận ra trước mặt thật sự có người như vậy, hắn muốn trốn theo bản năng, song Kiều Ngộ An lại càng ấn chặt cổ tay hắn:
“Cậu không nhúc nhích tôi sẽ buông cậu ra.”
Thời Niên không thể nào tin Kiều Ngộ An, bất cứ một ai không quen thuộc đều khiến hắn sợ hãi vô cùng, nhất là tư thế áp chế hắn bây giờ của Kiều Ngộ An giống hệt chuyện năm xưa, hắn gần như dùng toàn bộ sức lực giãy giụa, ngay cả Kiều Ngộ An cũng không kìm được.
Kiều Ngộ An nhận ra được điều không đúng, lập tức buông Thời Niên ra:
“Tôi buông, tôi buông, cậu bình tĩnh chút, tôi không đụng vào cậu, cậu coi chừng miệng vết thương, không thể nứt ra nữa đâu.”
Kiều Ngộ An buông Thời Niên ra, lùi lại vị trí cách Thời Niên không quá gần, nhìn hắn.
Không còn sự kìm chế và đụng chạm của Kiều Ngộ An, Thời Niên dần bình tĩnh lại, hắn co ro ở đầu giường nhìn Kiều Ngộ An với vẻ đầy phòng bị, ánh mắt như vậy khiến Kiều Ngộ An có cảm giác dù giây tiếp theo anh có bị giết chết cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
“Xin lỗi, tôi….”
Kiều Ngộ An lên tiếng xin lỗi nhưng bị Thời Niên ngắt lời:
“Mong anh đi cho!”
Có lẽ do sốt quá cao, giọng nói của Thời Niên hiện tại rất khàn, Kiều Ngộ An nghe được, thậm chí có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của hắn.
Kiều Ngộ An biết trạng thái hiện tại của Thời Niên thích hợp ở một mình hơn, nên cũng không ép buộc, nhưng vẫn có vài lời phải nói:
“Tôi có thể tạm rời đi, nhưng lát nữa tôi sẽ lại qua đây, tôi không có ý muốn quấy rầy cậu, do cậu chăm sóc bản thân quá tệ, chờ vết thương trên cánh tay cậu khỏi hẳn, tôi sẽ không xuất hiện nữa.”
Có lẽ Thời Niên đã nghe thấy, cũng có lẽ không nghe thấy, vẻ mặt của hắn chẳng có thay đổi gì.
“Tôi có làm chút đồ ăn để trong bếp đấy, nếu cậu đói có thể xuống lầu ăn, ăn xong cứ để đó, lúc tôi tới sẽ thu dọn, nhớ phải cẩn thận vết thương trên cánh tay, nhiễm trùng cũng rất nguy hiểm.”
Nói những lời này xong Thời Niên cũng không đáp lại, Kiều Ngộ An cũng không rề rà nữa, thật sự rời đi.
Tình trạng của Thời Niên, anh cũng thực sự không thích hợp ở lại đây.
Từ chiều qua biết Thời Niên xảy ra chuyện thì Kiều Ngộ An gần như không hề rời đi, ngay đến buổi tối anh cũng không đi cùng Khương Tiểu Mễ, chỉ cần Khương Tiểu Mễ không đi lên là được, sáng ra anh có nhờ Khương Chanh giúp ra ngoài mua một chút đồ, bởi vì trong toàn bộ nhà bếp ngoại trừ một cái nồi và một con dao phay ra thì chẳng còn gì cả.
Ngay cả tủ lạnh cũng toàn là đồ ăn đông lạnh, Kiều Ngộ An khó tưởng tượng được một mình hắn sống kiểu gì.
Vì vậy anh nhờ Khương Chanh mua tất cả những thứ có thể sử dụng trong bếp, còn có mì gạo, ngũ cốc, dầu, rau và thịt, v.v. cũng làm một bữa trưa đơn giản, vốn định ở lại ăn cùng Thời Niên, nhưng bây giờ có vẻ là không được rồi.
Kiều Ngộ An lăn lộn gần một ngày đêm cũng mệt, cũng may mà hôm nay được nghỉ, không phải đi làm nên có thể nghỉ ngơi một lát.
Lúc Kiều Ngộ An trở lại biệt thự số 1, Khương Chanh đang cùng Khương Tiểu Mễ ngồi ở bàn ăn ăn cơm, thấy anh đi vào, Khương Tiểu Mễ giơ tay gọi:
“Cậu út!”
Kiều Ngộ An cười với cô bé:
“Ăn gì đó? Mau đi xới cho cậu chén cơm đi, cậu đói sắp xỉu rồi.”
Lời này khiến Khương Chanh cũng nhìn sang anh, thấy Khương Tiểu Mễ tung ta tung tăng chạy vào bếp, Khương Chanh mới hỏi:
“Sao vậy? Nấu đồ ăn ngon mà đối phương không giữ em lại ăn cơm à?”
“Em không thể ở đó ăn được.” Kiều Ngộ An vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở ra Khương Tiểu Mễ đã bưng cơm ra, đặt ở nơi Kiều Ngộ An thường ngồi, Kiều Ngộ An cười nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Còn chuyện biệt thự số 4, cả Khương Chanh và Kiều Ngộ An đều ngầm không nhắc đến.
Sau khi ăn xong, Khương Tiểu Mễ chơi một lúc rồi đi nghỉ trưa, Kiều Ngộ An nằm trên sô pha lim dim sắp ngủ, nếu Khương Chanh không ra gọi thì anh nhất định đã ngủ mất.
“Về phòng nghỉ ngơi đi.” Khương Chanh nói.
Kiều Ngộ An đứng dậy lắc đầu, mệt mỏi nhéo nhéo giữa hai hàng lông mày: “Không sao đâu, em nằm đây một chút, lát nữa em còn phải qua đó.”
“Cậu ấy sao rồi?”
“Không tốt lắm.” Kiều Ngộ An dựa vào lưng ghế sô pha, cả người có vẻ vô cùng uể oải: “Vết thương trước đó hẳn là cậu ấy không hề để tâm chút nào, nhiễm trùng, viêm nhiễm, nhưng may là tố chất cơ thể rất tốt, uống thuốc một đêm, hiện tại đã hạ sốt một chút, uống thuốc hai ngày nữa chắc sẽ ổn thôi.”
Khương Chanh nhìn anh: “Vậy nhà cậu ấy là sao? Đang ban ngày ban mặt sao lại tối như vậy?” Buổi sáng Kiều Ngộ An nhờ Khương Chanh đi mua đồ, nhưng đồ đưa tới cửa rồi thôi chứ không để cô vào, nhưng dù vậy Khương Chanh vẫn thấy được trong phòng tối om, lúc ấy cô đã muốn hỏi, nhưng Kiều Ngộ An đã ngăn cô, vì anh không chắc khi nào Thời Niên sẽ tỉnh lại, cũng không muốn để Thời Niên thấy một người xa lạ khác.
Kiều Ngộ An đúng là có nói với Khương Chanh và ba mẹ một số chuyện về Thời Niên, nhưng trừ lúc xin hỏi ý kiến giáo sư Kiều mới nói kỹ càng chi tiết ra, còn lại cũng không nói kỹ, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Thời Niên, anh không thể đi nói đầu này đầu kia được, bây giờ Khương Chanh hỏi, cũng chỉ nói:
“Mỗi người đều thích một cách sống khác nhau, không có gì kì lạ cả, nhưng so với quỷ, cậu ấy càng sợ người hơn chút.”
Khương Chanh sao lại không hiểu, ngược lại rất hiểu nỗi sợ của Thời Niên:
“Quỷ có gì đáng sợ chứ? Người còn đáng sợ quỷ nhiều lắm.”
Kiều Ngộ An nhìn cô một cái, muốn mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, Khương Chanh cũng không cho anh cơ hội, hỏi tiếp:
“Tiểu Mễ ở dưới gốc cây đã gần một tuần rồi, không ai biết khi nào con bé sẽ đột ngột thay đổi, nên nếu có thể vẫn nên nói chuyện với đối phương xem có thể đổi nhà được không.”
Kiều Ngộ An im lặng vài giây: “Em nghĩ cậu ấy sẽ không đổi đâu, thậm chí cảm thấy cậu ấy sẽ mua căn nhà đó là bởi vì không ai dám đến gần, không ai quấy rầy cuộc sống của cậu ấy, khiến cậu ấy có cảm giác an toàn, thật ra nghĩ lại đúng là như vậy, người có đủ khả năng mua căn nhà này, đều có thể định cư ở bất cứ đâu trong Dung Thành, thật sự không cần phải chọn một nơi như vậy.”
“Vậy Tiểu Mễ….”
“Em thử xem sao, trước khi vết thương của cậu ấy khỏi mỗi ngày em sẽ qua nấu cơm xử lý vết thương cho cậu ấy, em sẽ tìm cơ hội nói với cậu ấy chuyện của Tiểu Mễ, có lẽ cậu ấy sẽ không phản đối ngay.”
Khương Chanh im lặng nhìn Kiều Ngộ An, song ánh mắt lại bắt đầu có chút nghiền ngẫm, Kiều Ngộ An vốn đang suy nghĩ lung tung nên không chú ý đến ánh mắt ấy, đến khi anh phát hiện ra thì thấy có chút khó hiểu:
“Chị nhìn em như vậy làm gì?”
“Em dường như rất quan tâm cậu ấy, là bởi vì cậu ấy bị người nhà em làm bị thương, hay là có ý gì khác?”
“Hả?” Kiều Ngộ An kỳ lạ nhìn Khương Chanh: “Có ý gì khác?”
Khương Chanh gật đầu: “Ngày thường đi làm hay đi làm về đều đi coi, ngày nghỉ trừ ăn ngủ đều đi trông, bây giờ còn muốn mỗi ngày qua nấu cơm, còn đứng ở góc độ của cậu ấy mà suy xét nhiều như vậy, có phải cậu ấy rất đẹp trai không? Có phải em có hứng thú với cậu ấy không đó?”
Kiều Ngộ An không hiểu sao mạch não của Khương Chanh lại chuyển từ chủ đề nghiêm túc vừa rồi sang mình, còn là chuyện khó tin như vậy, lập tức dở khóc dở cười:
“Em thừa nhận cậu ấy rất tuấn tú, rất đẹp, em cũng thừa nhận mình rất tò mò với cậu ấy, đó là bởi vì em cảm thấy trên người cậu ấy có rất nhiều bí mật, nhưng kiểu tình huống chị nghĩ này thì không có đâu.”
Hiện tại anh chẳng có tâm trạng yêu đương gì.
“Em có từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?” Kiều Ngộ An hỏi.
“Một mối quan hệ thường bắt nguồn từ sự tò mò.” Khương Chanh khẽ cười: “Em và cậu ấy, biết đâu chừng sẽ nên duyên đấy.”