"Chậc, quần áo rách hết trơn rồi, sao anh không đổi bộ khác? Hay anh không có tiền? Tôi đốt tiền giấy cho anh ha? Hay là trực tiếp đốt cho anh hai bộ đồ luôn?''
Kiều Ngộ An ngạc nhiên phát hiện rằng biểu cảm trên mặt Khương Tiểu Mễ đã hoàn toàn thay đổi, nào có giống với lúc nãy, là bộ dáng nhu hoà mà anh chưa từng thấy.
Đây cũng là lần đầu tiên trong ba năm qua, Kiều Ngộ An thấy một biểu cảm khác ngoài lạnh nhạt và thờ ơ trên khuôn mặt nhân cách thứ hai của Khương Tiểu Mễ.
Anh chưa kịp nghĩ tại sao con bé này lại thay đổi như vậy thì tiếng bước chân ngoài cửa đã càng lúc càng gần.
Tim Kiều Ngộ An như vọt lên tận cổ họng, anh chưa từng nghĩ trong biệt thự này sẽ có người ở, nhưng ai dám ở trong cái nhà đáng sợ này vậy? Phải can đảm cỡ nào cơ chứ?
Vào giây tiếp theo, cửa mở, bởi vì quá cũ nên phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai cùng với một bóng người xuất hiện sau cánh cửa.
Gác mái tối hù, ánh sáng ít ỏi mượn từ đèn đường ngoài cửa sổ không chiếu nổi đến chỗ cánh cửa, vì vậy Kiều Ngộ An không nhìn thấy khuôn mặt của người nọ mà chỉ biết đó là bóng của một chàng trai dáng người thon gầy, đang mặc một bộ đồ nhìn có vẻ là đồ ngủ, trong tay còn đang cầm thứ gì đó.
Người nọ dần bước đến chỗ Khương Tiểu Mễ trong ánh sáng mờ ảo. Kiều Ngộ An nhìn thấy cậu đi một đôi dép bông mang trong nhà, chuyển mắt lên một chút là thấy bắp chân thon chắc cân đối. Cậu mặc một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, vòng eo tuy gầy nhưng rắn chắc. Trên tay cậu đang cầm một chiếc đĩa sứ, trên chiếc đĩa đựng một quả chuối.
Cậu ta là người đã đưa chuối cho Khương Tiểu Mễ?
Người này có vẻ không ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện ở đây, nói khác đi là cậu ta đến đây để gặp Khương Tiểu Mễ. Cậu vừa đi được mấy bước thì dừng lại, chút ánh sáng yếu ớt trong căn phòng chỉ chiếu đến bả vai đem cả khuôn mặt hoàn hảo ấy ẩn vào bóng tối.
Mặt thì chưa nhìn rõ nhưng Kiều Ngộ An cứ có cảm giác người nọ đang nhìn mình.
Cậu ta biết ở đây có một đứa trẻ, nhưng lại không biết sẽ có một người khác xuất hiện ở đây.
Cậu ta sẽ đuổi anh ra ngoài à?
Hay là báo cảnh sát bắt anh đây?
Thôi kệ, cái nào cũng được, nhưng bây giờ anh đang cảm thấy toàn bộ dây thần kinh của mình đang căng như dây đàn, đầu anh đã vẽ ra một ngàn lý do tự biện minh cho cái sự tồn tại bất thường của mình ở đây, nhưng nếu nói toạc ra Khương Tiểu Mễ chắc chắn sẽ không vui. Nếu con bé phát bệnh, một mình Kiều Ngộ An sẽ không thể kiểm soát được tình hình nữa.
Anh không muốn tự nhiên gây nên một mớ hỗn loạn ở nhà người khác nên quyết định im lặng là vàng, nhưng mà không nói cũng không được, đầu Kiều Ngộ An đang rối như tơ vò thì người kia bất ngờ lên tiếng, cậu ta quay sang hỏi Khương Tiểu Mễ: "Con ma bự kia là do em đưa đến đây đúng không?"
Khương Tiểu Mễ nhíu mày có chút bất mãn quay sang nhìn Kiều Ngộ An, nó miễn cưỡng gật đầu.
Người kia khẽ ậm ừ, làm như đã biết câu trả lời của Khương Tiểu Mễ. Cậu không nói thêm câu nào nữa, nhấc bước chân tiếp tục đi về phía Khương Tiểu Mễ. Cậu cúi người xuống ngồi xổm, rồi đặt đĩa chuối ra trước mặt nó.
Lúc này Kiều Ngộ An mới nhìn thấy trên mặt của cậu ta có đeo một chiếc kính hồng ngoại rất lớn, gần như che khuất hai phần ba gương mặt.
Đây là nguyên nhân cái biệt thự này không mở chút đèn nào? Cậu ta chỉ dựa vào cái kính này để hoạt động trong bóng tối thôi á?
Còn chuyện quả chuối này là như nào cơ? Con ma bự cậu ta vừa nói kia là sao? Chẳng lẽ trong mắt người, này anh và Khương Tiểu Mễ căn bản không phải là người mà là hai con ma hả? Còn quả chuối này của cậu ta là có ý gì đây?
"Thật ra anh không sợ ma" Cậu ta nhìn về phía Khương Tiểu Mễ nói: "Nhưng mà anh không có đủ đồ cúng cho hai người, chỉ có một người được ăn quả chuối này thôi."
Kiều Ngộ An chậm rãi dời mắt nhìn cái đĩa sứ kia: Cái quả chuối này là đồ cúng đó hả???
Lần đầu tiên trong đời Kiều Ngộ An hiểu được cảm giác em quay cuồng trong mơ hồ* là như thế nào, cái người này rốt cục bị làm sao vậy?
*Gốc: Phong trung lăng loạn (风中凌乱): thuần Việt là loạn trong gió, chỉ tâm trạng u uất, thấp thỏm, phiền muộn...hỗn loạn như bị gió thổi (nguồn: Baidu)
Kiều Ngộ An còn đang bận bơi trong mớ suy nghĩ rối nùi của mình thì người nọ đã đứng dậy rời đi, cứ như việc có hai ''con ma'' đang lởn vởn trong nhà của mình là chuyện quá là bình thường luôn.
Chẳng lẽ vì trước đây từng xảy ra hai vụ án mạng trong căn biệt thự này nên cậu ta cho rằng cả anh và Khương Tiểu Mễ đều là hai con ma đó hay gì?
Căn gác mái yên tĩnh trở lại, Khương Tiểu Mễ lại lạnh nhạt cúi đầu xuống tiếp tục tháo rời từng bộ phận một của con búp bê vải. Kiều Ngộ An ngẩn người ra đó mãi đến khi một làn gió lùa vào từ cửa sổ khiến anh run rẩy vì lạnh thì mới kịp thời tỉnh táo trở lại.
Cách tốt nhất bây giờ là Kiều Ngộ An nên đuổi theo người kia để giải thích, dù cho cậu ta có tức giận cỡ nào đi nữa thì anh cũng phải nói cho rõ mọi chuyện. Suy cho cùng hai người bọn họ đang xâm nhập bất hợp pháp vào nhà người khác, đối với chủ nhân mới của căn biệt thự này mà nói thật không thể chấp nhận được.
Nhưng Kiều Ngộ vừa định đứng dậy thì lại nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Khương Tiểu Mễ, tuy nó không nói năng tiếng nào nhưng dưới cái nhìn đầy sự uy hiếp kia của Khương Tiểu Mễ, anh muốn làm lơ đi cũng không được.
Đùa không vui nó đã căng, Kiều Ngộ An không đi nữa, anh thấy mình cũng không phải lo lắng quá nhiều về chuyện đó. Cậu ta cũng đâu có thái độ thù ghét gì đối với bọn họ, có vẻ như Khương Tiểu Mễ cũng rất thích cậu, nên anh cũng không lo con bé sẽ gây rắc rối gì đó cho người ta.
Còn về chuyện tối nay chưa kịp nói thì để mai nói sau cũng được, anh cũng nên chuẩn bị quà để tạ lỗi với người ta nữa.
Nghĩ xong mọi chuyện, Kiều Ngộ An quyết định đứng dậy rời đi. Đêm nay chuyện anh muốn biết cũng đã rõ rồi, vì vậy anh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Nhưng anh chưa kịp đứng lên thì lại nghe thấy tiếng bước chân lần nữa.
Người nọ lại đi lên lầu.
Kiều Ngộ An yên lặng chờ đợi, anh nhìn người nọ đẩy cửa bước vào và đi thẳng đến chỗ mình. Trên tay lại cầm thêm chiếc đĩa sứ đựng quả chuối nữa.
Kiều Ngộ An tự nhiên hơi mắc cười, thầm nghĩ người này tốt bụng đến mức đáng yêu. Sao cậu lại có thể đối xử tốt như vậy với hai con ma chứ, bộ không sợ bị ám luôn hả?
Người nọ bước đến, ngồi xổm xuống rồi đặt chiếc đĩa sứ ở trước mặt Kiều Ngộ An. Nãy giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta, nhìn thấy đôi tay thon dài trắng nõn kia khiến anh không khỏi cảm thán vì quá nịnh mắt, không chỉ riêng anh mà chắc chắn ai nhìn cũng thấy như vậy. Anh cũng muốn nhìn rõ gương mặt người nọ nên ngẩng đầu lên, nhưng lại chỉ nhìn được đôi môi lúc ẩn lúc hiện dưới cái kính hồng ngoại.
Môi cũng đẹp nữa.
Anh trộm nghĩ, hẳn là nửa khuôn mặt bị che lấp dưới kính hồng ngoại kia cũng rất ưa nhìn.
"Nhìn tôi làm gì?"
Kiều Ngộ An giật mình chớp đôi mắt vô tội, hình như đúng là mình không lịch sự lắm, anh thu hồi tầm mắt có phần suồng sã của mình rồi ngậm miệng, cũng không thể không ngậm miệng, bây giờ nói thì phải nói cái gì đây? Nói: ''Cậu trai à, môi cậu đẹp thiệt đó'' hả?
Nhưng mà người trước mặt cũng chẳng quan tâm lắm, cậu nghiêng người đánh giá anh từ trên xuống dưới. Kiều Ngộ An an phận thủ thường đóng vai một con ma, đồng thời cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý nếu đối phương phát hiện mình không phải là ma.
"Chắc anh chết thảm lắm" Cậu lên tiếng, giọng điệu ít nhiều mang chút thương cảm.
Kiều Ngộ An: "......."
"Chậc, quần áo rách hết trơn rồi, sao anh không đổi bộ khác? Hay anh không có tiền? Tôi đốt tiền giấy cho anh ha? Hay là trực tiếp đốt cho anh hai bộ đồ luôn?''
Kiều Ngộ An: "......"
Người nọ dường như đã tính sẵn hết trong đầu, cậu đứng dậy rời đi mặc Kiều Ngộ An một bên ngơ ngác chưa kịp phản ứng. Kiều Ngộ An khẽ thở phào một hơi khi nhìn thấy bóng lưng của cậu dần biến mất khỏi căn gác mái.
Mấy chuyện đã xảy ra trong đêm nay đúng là quá sức tưởng tượng mà.
Sau khi chắc chắn cậu chủ nhà đó sẽ không quay lại nữa, Kiều Ngộ An nhanh chân chuồn lẹ về nhà trước Khương Tiểu Mễ. Lúc Kiều Ngộ An soi gương mới rõ vì sao cậu trai kia lại đòi đốt tiền giấy cho mình mua quần áo, bộ dạng hiện giờ của anh thật sự là tí xíu thể diện cũng không còn luôn.
Trên mặt với cổ của anh có rất nhiều vết thương, áo sơ mi trắng cũng bị rách, vừa dính máu vừa bẩn thỉu, trên tóc dính ít lá cây, Kiều Ngộ An hơi buồn cười gỡ xuống, chợt nghĩ đến cậu trai lúc nãy.
Cậu ta thoạt nhìn thì cũng bình thường, nhưng những hành động từ đầu tới cuối luôn rất kỳ quái. Sống trong một căn nhà bị đồn là có ma ám, ban đêm thì không bật đèn mà dùng kính hồng ngoại để sinh hoạt, còn chịu ở chung với một ''con ma'', thậm chí là tốt bụng cúng đồ ăn cho nó luôn.
Kiều Ngộ An dùng max công suất não cũng không nghĩ ra được nguyên do người đó làm vậy, cha sanh mẹ đẻ anh đến giờ có thấy ai kỳ lạ như cậu ta đâu.
Tính Kiều Ngộ An hiếm khi tò mò chuyện riêng của người khác, nhưng lần này anh tò mò thật.
Tắm rửa rồi xử lý vết thương sạch sẽ, Kiều Ngộ An nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh đứng dậy mở cửa phòng ngủ ló đầu ra nhìn, Khương Tiểu Mễ về rồi, không ngoài dự liệu, trên tay nó còn cầm theo một quả chuối.
Chắc Khương Tiểu Mễ phải thích anh giai kia lắm mới không từ chối lòng tốt của người ta mà mang luôn chuối về nhà.
Hi vọng đây là sự chuyển biến tích cực.
Hôm sau là cuối tuần, Kiều Ngộ An không cần đi làm nhưng vẫn dậy sớm, lặng lẽ lên chôm trái chuối trên tủ đầu giường Khương Tiểu Mễ.
Kiều Ngộ An quay về tiếp tục ngủ nướng, chờ ngủ dậy lần nữa, xuống nhà đã thấy Khương Tiểu Mễ đang ăn cơm ngon lành rồi.
Kiều Ngộ An đi ngang qua thuận tiện chào cô bé một tiếng: ''Buổi sáng tốt lành.''
Khương Tiểu Mễ vốn định nói gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thấy đống thương tích trên mặt Kiều Ngộ An thì hoảng:
''Ủa cậu, cậu bị gì vậy?''
Kiều Ngộ An biết bộ dạng hiện tại của mình rất doạ người, sau một đêm, mấy vết thương sưng đỏ lên, có mấy chỗ không tróc da thì cũng bầm tím, túm lại là ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh đã trải qua một trận đua xe bốc đầu náo loạn hồ Gươm.
''Không sao'' Kiều Ngộ An nói: ''Hôm qua cậu không ngủ được nên ra ngoài dạo chút ai dè bị một con quỷ nhỏ hù dọa.''
Khương Tiểu Mễ nhíu mày, rõ ràng không hề tin mấy lời ngớ ngẩn của cậu mình, nhưng mà nghe ngữ khí đùa cợt của Kiều Ngộ An vậy thì chắc không có chuyện gì thật, nó yên tâm hơn rồi, lười không thèm nói nữa, dù gì trong mắt người lớn nó vẫn chỉ là một đứa con nít, không đáng tin chút nào.
Ăn xong thì Kiều Ngộ An đưa Khương Tiểu Mễ đến lớp học đặc biệt, sau đó vòng vèo đi mua ít quà, về nhà là phóng ngay đến biệt thự số bốn.
Hôm nay thời tiết không tệ, dưới ánh sáng mặt trời, biệt thự số bốn dù nhìn vẫn cũ kĩ hoang phế nhưng đã bớt phần âm trầm lạnh lẽo. Kiều Ngộ An dẫm lên cỏ dại bước vào sân, gõ lên cửa gỗ của nhà chính, đợi một phút vẫn không thấy người nào mở, anh gõ thêm lần nữa, y chang vậy. Hơi nghi hoặc:
Không ở nhà hả? Ra ngoài rồi?
Người ta không ở nhà thì còn cách nào nữa, Kiều Ngộ An định bụng quay về, lúc này lại nghe tiếng gì đó từ trong cánh cửa, như là có cái gì rớt xuống đất. Anh im lặng một chút rồi gõ cửa tiếp:
''Có ai không? Tôi là hàng xóm ở biệt thự số một đây.''
Đáp lại Kiều Ngộ An là khoảng không tĩnh lặng, mấy âm thanh vừa rồi biến mất tựa như chưa từng tồn tại, lòng anh đột nhiên lo lắng, liệu hôm qua mình có thật sự đã gặp người nào trong cái nhà này không.
Cuối cùng Kiều Ngộ An chọn lý trí, toan chạy về nhà.
Nhưng anh chẳng biết rằng cách một cánh cửa, chàng trai trong nhà bởi vì tiếng gõ cửa của anh mà kinh hoảng tột độ đến toát mồ hôi lạnh, đang trốn khư khư nơi góc nhà nhìn chằm chằm phía cửa, tay còn rịt chặt con dao phay.
HẾT CHƯƠNG 2.
Nư: 2 đứa e đít tờ đều lười đến chảy thây, làm theo cảm hứng chứ khom có lịch đăng truyện cố định.....