Có Bệnh

Chương 23



Edit: Mạn Già La

Nhắc tới chuyện cũ, tâm trạng của Kiều Ngộ An thật sự không tốt mấy.

Nhưng giờ phút này, nhìn Thời Niên dang rộng vòng tay an ủi mình, cảm xúc của Kiều Ngộ An mới thật sự dịu đi.

Anh nhìn Thời Niên trước mặt, cảm thấy người này thật đáng yêu quá, vẻ mặt nghiêm túc giống như ông cụ non, tuy không nói được lời dễ nghe gì, cũng sẽ không cười, nhưng cái gì hắn cũng hiểu, cái gì cũng làm được.

Giống như bây giờ, cho dù hắn không thích có tiếp xúc về mặt thân thể với người khác, có thể nhìn ra tâm trạng anh không tốt, cho nên cũng sẽ hy sinh bản thân một chút mà ôm anh một cái.

Kiều Ngộ An hẳn nên vui mừng, dù sao đây cũng là một phúc lợi hiếm có, nhưng không biết là do nói nhiều quá, hay bởi vì một ngày đi đường và vội vã bận rộn khiến anh lúc này thả lỏng đi hay không, lười biếng không muốn làm gì nữa, nên cũng không đứng dậy mà ngồi trên ghế câu lấy eo Thời Niên, ôm lấy hắn.

Cái ôm trong ấn tượng của Thời Niên là một cái ôm theo phép lịch sự, câu ‘vậy ôm một cái’ trong miệng hắn cũng là một cái ôm lịch sự, nhưng không ngờ Kiều Ngộ An lại ôm lấy hắn như kiểu ôm gối ôm vậy, còn không có ý định buông tay ngay nữa chứ.

Thời Niên có chút cứng ngắc, hai tay cũng cứng đơ giữa không trung không biết nên rút lại hay ôm Kiều Ngộ An.

Thời tiết nóng nực nên Thời Niên chỉ mặc một chiếc áo phông cotton đơn giản, lúc này Kiều Ngộ An chôn ở bụng hắn, hơi thở phả vào da thịt, nóng rang, ngay cả tim cũng ấm dần, bụng nhỏ cũng có xu thế nóng lên, nhưng hắn kiềm chế được.

Kiều Ngộ An không nói chuyện, Thời Niên cũng sẽ không chủ động nói gì, cho đến khi cánh tay tê nhức mới hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên vai Kiều Ngộ An, chậm rãi vỗ về nhịp nhàng, giống như dỗ dành một đứa trẻ.

Thời Niên để Kiều Ngộ An ôm thật lâu, đến mức hai chân hắn có chút cứng đơ mới nhịn không được nhẹ giọng hỏi:

“Ổn rồi chứ?”

Kiều Ngộ An không trả lời, Thời Niên cảm thấy lạ cúi đầu nhìn thử, mới phát hiện Kiều Ngộ An đã ngủ từ lúc nào rồi, dáng vẻ ngoan hiếm thấy.

Thời Niên rất vui khi Kiều Ngộ An có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tình huống hiện tại này nhất định là không được, tuy rằng đánh thức Kiều Ngộ An có chút tàn nhẫn, nhưng không thể cứ để anh ngủ như vậy được, vì thế sau vài giây lưỡng lự, Thời Niên cuối cùng vẫn đánh thức anh dậy:

“Kiều Ngộ An?”

“Hửm.” Kiều Ngộ An nghe được, dụi dụi vào bụng Thời Niên như một bé mèo, giọng cũng mơ hồ không rõ: “Sao vậy?”

Ngứa quá, rất muốn đẩy anh ra, song lại sợ Kiều Ngộ An ngã, Thời Niên bất đắc dĩ thở dài: “Về nhà ngủ đi.”

“Không được.” Kiều Ngộ An mở mắt, ngẩng đầu nhìn Thời Niên, cười cười, buông đôi tay đang ôm eo hắn ra, sau đó lười biếng dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu, một bộ dáng ra vẻ hơi buồn bực: “Tôi còn phải đợi Khương Tiểu Mễ qua, cậu như vậy e là không đưa đồ ăn cho con bé được, tôi sợ con bé lại xuống tìm cậu.”

Nói xong liền ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.

“Không cần.” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An: “Không phải lúc không có anh tôi cũng ở một mình được đấy sao?”

Kiều Ngộ An nghe vậy hé một mắt lười biếng nhìn hắn:

“Nhưng lúc đó cậu không bị thương, nếu Tiểu Mễ muốn hại cậu, cậu đánh không lại thì còn chạy được, hiện tại cậu đi lại cũng tốn sức nữa là, tôi không yên tâm được.”

Kiều Ngộ An lại ngáp một cái, buồn ngủ có thể thấy được bằng mắt thường, Thời Niên đang định nói gì đó, Kiều Ngộ An đã đứng lên.

“Được rồi, cậu lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi dọn dẹp xong sẽ nằm trên sô pha một lát.” Nói xong thì bắt đầu thu dọn chén đũa.

Thời Niên hiện tại bị thương, đi lại khó khăn, để Kiều Ngộ An thu dọn đồ ăn thừa cũng là lẽ tự nhiên, nhưng thấy anh liên tiếp ngáp hai cái, Thời Niên làm sao cũng không thể làm được việc rời đi trước này, vì thế bắt tay hỗ trợ, Kiều Ngộ An thấy vậy dùng đũa đánh một cái cực nhẹ lên mu bàn tay hắn:

“Đã nói không cần cậu, qua bên đợi đi.”

Thời Niên bất ngờ dừng hành động lại nhìn mu bàn tay của mình, lại liếc nhìn Kiều Ngộ An, không nói nhưng cũng không nghe lời, tiếp tục thu dọn, Kiều Ngộ An thấy vậy chậc một tiếng, ngẩng đầu lên định bày tỏ sự không vui của mình đối với Thời Niên không nghe lời, nhưng lời còn chưa kịp nói đã Thời Niên chặn lại, hai chữ gọn lỏn:

“Câm miệng!”

Kiều Ngộ An: “…..”

Thời Niên không quan tâm Kiều Ngộ An có tâm trạng gì, trực tiếp bưng bát đũa đi vào phòng bếp, tư thế đi đường tuy có chút kì cục nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, Kiều Ngộ An định thần lại thì cười quay người muốn nói hắn vài câu, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân dài trắng nõn và thẳng tắp của Thời Niên.

Thế là anh chẳng thể nói nổi điều gì, thậm chí còn lặng lẽ dời mắt nhìn đi chỗ khác, khẽ thở dài.

Lúc anh vừa mới về cũng nhìn thấy chân Thời Niên rồi, dù sao cũng chỉ mặc mỗi cái quần tứ giác, nhưng có lẽ bởi vì vết thương ở phía trước nên toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào vết thương, bây giờ lại đưa lưng về phía anh, lực chú ý của Kiều Ngộ An liền hơi chuyển hướng.

Cũng qua mùa xuân cả rồi, anh bị sao vậy không biết?

Lúc Thời Niên thu dọn xong xuôi đi ra khỏi phòng bếp, Kiều Ngộ An đã nằm trên sô pha lim dim sắp ngủ, thân hình 1m82 của anh ở trên sô pha có vẻ rất chật chội, không thoải mái thấy rõ, Thời Niên đang định nói gì đó, Kiều Ngộ An lại mở mắt nhìn sang trước:

“Dọn xong rồi? Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi nằm ở đây.”

Kiều Ngộ An cố chấp bao nhiêu Thời Niên đã từng thấy rồi, chẳng hạn như lúc trước nhất quyết muốn ở lại chăm sóc hắn, cho nên cũng rất rõ nếu hôm nay anh đã quyết định ở lại với hắn, vậy thì sẽ không bị hắn thuyết phục được, vì thế cũng lười khuyên bảo, chỉ nói:

“Lên lầu đi.”

“Không cần.” Kiều Ngộ An lại nhắm mắt lại: “Sô pha ở thư phòng còn không thoải mái bằng ở đây.”

Thời Niên im lặng vài giây: “Không phải thư phòng.”

Kiều Ngộ An lần nữa mở mắt, nhưng không nhúc nhích, mắt đối mắt với Thời Niên, mới phát hiện Thời Niên không hề có chút ý đùa giỡn, hắn rất nghiêm túc.

Cũng đúng, Thời Niên cả đời này có lẽ cũng sẽ không nói đùa với bất kỳ ai, lời nói của hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều, nếu đã nói ra thì có nghĩa là hắn thật sự muốn làm vậy.

Kiều Ngộ An từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn Thời Niên:

“Thật?”

Song Thời Niên không đáp lại Kiều Ngộ An, cất bước đi thẳng lên lầu, Kiều Ngộ An mỉm cười đi theo: “Chân cậu đi đứng không tiện, để tôi đỡ cậu nha.”

Trở lại phòng ngủ, Kiều Ngộ An vốn muốn lập tức ngã đầu ngủ ngay, nhưng nhìn quần áo trên người mình, bất đắc dĩ cười nói:

“Cho tôi mượn dùng bộ quần áo với phòng tắm của cậu được không? Tôi muốn tắm rửa.”

Giường cũng cho ngủ rồi nên những thứ còn lại cũng không quan tâm lắm, Thời Niên lấy áo thun và quần ngủ của mình từ trong tủ ra, khi nhìn thấy hộp đồ lót mới tinh ở góc tủ, gần như chẳng ngần ngại mà đưa cho Kiều Ngộ An một cái.

Kiều Ngộ An nhận lấy nhìn, giơ tay sờ mũi:

“Cảm ơn.”

Phòng tắm xa lạ, hoàn cảnh xa lạ khiến Kiều Ngộ An không khỏi nhớ lại khoảng thời gian quen biết Thời Niên tới nay, cũng thần kỳ thật, ít nhất anh chưa bao giờ nghĩ rằng Thời Niên lúc trước khán cự anh như thế lại làm bạn với anh, bây giờ còn có thể tắm trong phòng tắm của hắn, thậm chí mặc quần áo của hắn.

Nhưng duyên số thì không ai nói trước được, chí ít đến bây giờ, Kiều Ngộ An vẫn thấy vui vẻ khi mình gặp được Thời Niên.

Kiều Ngộ An vốn tưởng rằng ngủ chính là hai người nằm chung một giường, tuy anh không có ý nghĩ tà dâm gì, chỉ là muốn ngủ một giấc đơn thuần thôi, nhưng đi ra nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, cũng có hơi chút ngạc nhiên, tuy mấy ngày nay Kiều Ngộ An đã biết Thời Niên sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, nhưng chân hắn đang bị thương, chẳng lẽ còn muốn đi làm việc?

“Thời Niên?” Kiều Ngộ An gọi một tiếng rồi đi ra ngoài, trong lòng quyết định chờ bắt hắn về nhất định phải dạy cho một bài học mới được, thời điểm không bị thương cũng chưa từng thấy hắn chạy được như vậy, bị thương rồi là y như con thỏ, nhưng vừa bước chân ra ngoài, cánh cửa tủ bên cạnh đã bị đẩy ra một khe hở từ bên trong.

Thời Niên thò đầu ra khỏi cửa tủ:

“Sao vậy?”

Kiều Ngộ An: “….”

Quên mất, phòng ngủ này đối với Thời Niên là có tận hai cái giường, một cái là giường thật, một cái giường còn lại là ngăn tủ.

Kiều Ngộ An sải bước đi tới, ngồi xổm xuống nhìn Thời Niên, một trong tủ một ngoài tủ nhìn nhau:

“Cậu muốn ngủ trong ngăn tủ?”

“Ừ.” Thời Niên liếc nhìn vị trí giường ngủ: “Khăn trải giường và vỏ chăn đã thay mới hết rồi, anh ngủ đi.”

Kiều Ngộ An nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đúng là đã đổi, còn trải rất ngay ngắn, đúng phong cách của Thời Niên, nhưng Kiều Ngộ An lại không có ý tiếp nhận.

“Trên người cậu có vết thương, thời tiết bây giờ nóng như thế, bị nhiễm trùng thì làm sao đây? Muốn bị tiêm à?” Kiều Ngộ An nói: “Ra đây.”

Thời Niên không nhúc nhích, chỉ nhìn Kiều Ngộ An, nhưng Kiều Ngộ An biết Thời Niên đang nghĩ gì, hắn có thể tiếp nhận Kiều Ngộ An ở cùng phòng ngủ với mình, nhưng lại không thể ngủ chung giường với anh, Kiều Ngộ An cười với hắn:

“Tôi ngủ trong tủ cho.”

Đến cuối cùng là Thời Niên ngủ trên giường, Kiều Ngộ An ngủ trong ngăn tủ, nhưng cửa vẫn để mở, tuy rằng hẹp với tối nhưng vì trong nhà có bật điều hòa nên rất mát, Kiều Ngộ An cẩn thận cảm nhận không gian trong tủ một chút, quả thực sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn ở một mức độ nào đó.

Trên giường có tiếng sột soạt, Kiều Ngộ An quay đầu nhìn sang hướng giường:

“Không ngủ được? Có phải có tôi ở đây nên không quen muốn đóng cửa tủ lại không?”

“Không cần.” Giọng Thời Niên rất nhỏ.

“Đã lâu tôi không ngủ trong tủ, cảm giác rất mới lạ.” Kiều Ngộ An im lặng vài giây: “Lúc cậu không có cảm giác an toàn mới ngủ ở đây sao?”

Câu hỏi này hẳn không đụng chạm đến riêng tư của Thời Niên, nhưng Thời Niên cũng im lặng mấy giây mới trả lời:

“Ừm.”

Một âm tiết đơn giản, hiển nhiên không muốn nói nhiều, Kiều Ngộ An cũng không làm khó người ta, cười nói: “Vậy, tôi ngủ nhé?”

“Được.”

“Ngủ ngon, Thời Niên.”

Kiều Ngộ An nói xong thì nhắm mắt lại, Thời Niên cũng không nói gì, lúc Kiều Ngộ An lim dim sắp ngủ thì mới nghe thấy Thời Niên nói: “Ngủ ngon, Kiều Ngộ An.”

Kiều Ngộ An mở mắt nhìn về phía giường, chậm rãi nở nụ cười.

Gần mười hai giờ đêm, Kiều Ngộ An chui ra khỏi ngăn tủ, liếc nhìn Thời Niên nằm trên giường, phát hiện hắn cũng ngồi dậy chuẩn bị xuống giường:

“Cậu ở yên đây, tôi đi là được rồi.”

Thời Niên không nghe lời, nhìn dáng vẻ vẫn muốn động, Kiều Ngộ An liền chậc một tiếng: “Lại động nữa là tôi đánh cậu đấy.”

Lời cảnh cáo này thực sự khiến Thời Niên sửng sốt đờ người, còn chưa kịp phản ứng gì, Kiều Ngộ An đã để lại một chữ ‘ngoan’ rồi bỏ đi, nhưng lại khiến Thời Niên ngồi bên giường ngẩn người hồi lâu.

Lúc Kiều Ngộ An cầm trái cây bước vào gác xép, Khương Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy là anh cũng chẳng có vẻ kinh ngạc gì, tiếp tục cúi đầu tháo búp bê ra, có lẽ do hôm nay nói quá nhiều chuyện cũ về Khương Tiểu Mễ, bây giờ Kiều Ngộ An nhìn Khương Tiểu Mễ khó tránh khỏi việc cảm thấy thương tiếc hơn bình thường.

Anh đặt trái cây xuống, nói:

“Cậu ấy bị thương, không lên đây được.”

Khương Tiểu Mễ động tác cũng không dừng một xíu nào, không có vẻ gì kinh ngạc, giống như đã biết trước rồi vậy, khác hẳn với phản ứng khi nghe tin Thời Niên bị thương lúc trước.

Kiều Ngộ An thật ra còn muốn nói thêm gì đó với Khương Tiểu Mễ, nhưng nghĩ đến Thời Niên dặn mình không được bộc lộ cảm xúc trước mặt cô bé, nên lời nói đến miệng rồi cũng không nói ra, im lặng một lúc thì đứng lên:

“Em buồn ngủ chết rồi, em đi xuống ngủ đây.”

Câu nói này ngược lại khiến Khương Tiểu Mễ có phản ứng, cô bé ngẩng đầu nhìn, sau đó đánh giá Kiều Ngộ An một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại vài giây trên quần áo của Thời Niên anh mặc trên người, khẽ mỉm cười, rồi lại cúi đầu.

Tuy rằng Kiều Ngộ An không biết Khương Tiểu Mễ và Thời Niên đã nói gì, nhưng cái hành động hiện tại này anh nhìn thấy rất rõ, dáng vẻ hóng hớt y chang Khương Chanh.

Chẳng lẽ những lời đùa giỡn của Khương Chanh với anh bị Khương Tiểu Mễ chân chính nghe được, do đó trong thầm lặng đã ảnh hưởng đến Khương Tiểu Mễ trước mặt?

Nhưng đây là tình huống có thể sẽ xảy ra mà bác sĩ đã nói với họ ngay từ đầu, nhưng trước khi gặp Thời Niên, Khương Tiểu Mễ chưa bao giờ có biểu hiện như vậy cả.

Kiều Ngộ An thật sự rất mệt, ở lại nữa cũng vô ích nên đi xuống lầu, anh ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ, trong phòng ngủ rất tối, chỉ có ánh sáng của một chiếc đèn trên hành lang chiếu vào, Kiều Ngộ An tưởng Thời Niên đã nằm xuống rồi nên bước đi nhỏ nhẹ vào phòng tắm.

Chỉ là anh sao cũng không ngờ được rằng, khoảnh khắc bật đèn vừa mở cửa lại nhìn thấy Thời Niên đang đứng trước bồn cầu.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì vô thức quay đầu nhìn Kiều Ngộ An. Thời Niên đã quen sinh hoạt trong bóng tối, lại còn ở trong lãnh địa của mình, có nhắm mắt hắn cũng không đi sai được, nên việc đi vệ sinh này, hắn cũng không cần đeo kính nhìn ban đêm, nhưng hắn lại không ngờ Kiều Ngộ An sẽ xuống nhanh như vậy.

Hắn cứ tưởng rằng sau khi mình tiết lộ sự khác thường của Khương Tiểu Mễ cho Kiều Ngộ An, anh sẽ quan sát một khoảng thời gian, nhưng không ngờ Kiều Ngộ An chẳng ở lại quá lâu, tiếng bước chân đi xuống quá khẽ, thế nên Thời Niên hoàn toàn không nghe thấy, mới dẫn đến trường hợp ngượng ngập* như vậy.

* (乌龙) - Ô long: chỉ những sự nhầm lẫn tai hại, đáng xấu hổ, điều gì đó không nên diễn ra.

“Thật xin lỗi.” Kiều Ngộ An định thần lại trước tiên liền thu hồi ánh mắt, xin lỗi rồi đóng cửa lại, mức độ sầu não hơn cả việc thổi thổi chỗ đùi Thời Niên ban chiều.

Nhưng ảo não là vậy, Kiều Ngộ An vẫn không thể rũ bỏ hình ảnh vừa nhìn thấy ra khỏi đầu, anh không muốn nhìn, anh thật sự không muốn nhìn đâu, nhưng quét mắt nhìn xuống là việc theo bản năng thôi mà.

Buổi chiều bôi thuốc nhìn thấy thấp thoáng, nửa đêm tỉnh lại thì nhìn thấy luôn hàng thật, thật sự rất là....

Kiều Ngộ An lắc lắc đầu, kịp thời khống chế bản thân.

Chuyện xảy ra lúc chiều đã khiến Thời Niên mất kiểm soát cảm xúc một lần, nếu lần này Thời Niên lại cảm thấy bị xúc phạm hoặc có những cảm nhận không tốt khác, liệu có lại mất kiểm soát lần nữa không? Kiều Ngộ An hơi lo lắng, đứng đó nghĩ lát nữa nên nói với Thời Niên thế nào thì đúng lúc này cửa phòng tắm lại mở ra.

Thời Niên từ bên trong đi ra, nhìn thấy Kiều Ngộ An có chút xấu hổ bất an rõ ràng, chủ động nói:

“Đừng lo, tôi không sao đâu.”

Kiều Ngộ An không mấy ngạc nhiên khi lo lắng của mình bị nhìn thấu, hiện tại anh càng quan tâm đến cảm xúc của Thời Niên hơn, không tin nhìn hắn: “Thật sao?”

“Ừm.” Thời Niên đáp, ánh mắt đối diện với Kiều Ngộ An.

Kiều Ngộ An nhìn hắn chằm chằm vài giây mới xác nhận không có chuyện gì thật, thở phào một hơi:

“Được, vậy tôi đi vệ sinh cái.”

Thời Niên tránh vị trí cửa cửa phòng tắm, cất bước đi về phía giường, Kiều Ngộ An đi vệ sinh, đến lúc anh đi ra Thời Niên đã nằm trên giường rồi, do Kiều Ngộ An không quá yên lòng nên chưa về ngăn tủ ngay, mà là đi đến bên giường nhìn Thời Niên đang nhắm mắt nằm đó.

Như cảm nhận được tầm mắt của Kiều Ngộ An, Thời Niên mở mắt ra, đối mắt với Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không thấy xấu hổ, mỉm cười với hắn:

“Tôi chỉ muốn biết cậu có thực sự ổn không thôi, lỡ đâu chỉ giả vờ thôi.”

Thời Niên nhìn anh thêm vài giây rồi mới quay mặt đi:

“Nếu tôi mất khống chế sẽ không giả vờ bình tĩnh được, điểm này anh không cần phải nghi ngờ.”

“Vậy thì tốt.” Kiều Ngộ An cười cười, đang định chúc hắn ngủ ngon rồi trở về tủ quần áo, Thời Niên lại lên tiếng gọi anh dừng bước: “Kiều Ngộ An.”

Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc, dù Thời Niên đã từng gọi tên anh một lần rồi, nhưng cũng không thường xuyên gọi như vậy, đây hình như mới là lần thứ hai, anh dừng bước quay đầu nhìn Thời Niên, cười hỏi:

“Sao thế?”

“Không mệt sao?”

Kiều Ngộ An không nói, chỉ nhìn Thời Niên, Thời Niên cũng nhìn anh, cách ánh sáng mù mờ không ai có thể nhìn rõ đối phương, nhưng có lẽ chính vì vậy mà đôi bên nhìn nhau không chút e dè, ai cũng không dời mắt.

“Cẩn thận quan tâm đến cảm xúc của tôi, làm gì cũng cân nhắc đến cảm nhận của tôi, tôi như vậy, vì sao anh lại muốn làm bạn với tôi?”

Thời Niên hỏi một câu như vậy, Kiều Ngộ An cũng không nóng lòng trở lại tủ, anh quay người nhìn Thời Niên, nhưng vì nằm và đứng có chút khoảng cách nên làm anh cảm thấy nói chuyện không thoải mái lắm, dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất cạnh giường:

“Vậy cậu thấy thế nào? Thấy vì sao tôi muốn làm bạn với cậu?”

“Không biết.” Thời Niên cũng hơi nghiêng người, nương theo ánh đèn tù mù trong hành lang nhìn Kiều Ngộ An, nhưng thật ra cũng không thấy rõ, anh ngồi ngược sáng, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường nét của Kiều Ngộ An, nhưng dù vậy, Thời Niên cũng vẫn nhìn, lại bởi vì Kiều Ngộ An không thấy hắn đang nhìn nên lớn mật hơn đôi chút.

“Có bao giờ cậu nghĩ tới tôi có thể vì Khương Tiểu Mễ mới cố ý tiếp cận cậu không?”

Kiều Ngộ An vốn tưởng rằng Thời Niên dù có phủ nhận vấn đề này cũng sẽ do dự một chút mới trả lời, nhưng lại không ngờ hắn phủ nhận rất dứt khoát:

“Không có.”

Câu trả lời như vậy khiến Kiều Ngộ An tò mò: “Tại sao? Ngay cả bản thân tôi cũng không dám đảm bảo như thế đâu.”

“Nhưng anh thật sự không phải vì Tiểu Mễ mới tiếp cận tôi.” Thời Niên dừng lại vài giây, sau đó nói thêm: “Tôi rất nhạy cảm, tôi có thể cảm nhận được.”

Kiều Ngộ An chỉ cười, cũng không tiếp tục việc này:

“Vậy cậu có bao giờ nghĩ cái tên Kiều Ngộ An này có thể làm nghiên cứu về con người gì đó, chuyên nghiên cứu về những người không giống người thường không?”

“Không có.” Giọng điệu của Thời Niên mang theo chút nhẹ nhàng: “Anh không phải.”

“Đúng vậy, tôi không phải, tôi chỉ là một người rất bình thường, làm một công việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường, gặp một người khác biệt như cậu, rất tự nhiên bị thu hút, chẳng có lý do gì phức tạp cả.”

Thời Niên không nói gì, cho dù ánh sáng mờ ảo, nhưng Kiều Ngộ An vẫn nhìn thấy Thời Niên cụp mắt xuống, Kiều Ngộ An thấy vậy thở dài một tiếng chẳng thể nghe thấy, hỏi hắn:

“Thời Niên, tôi không biết tại sao cậu lại thiếu tự tin như vậy, chẳng lẽ vì cái gọi là kỳ lạ cậu nói sao? Nhưng trên đời này đa số người đều là người bình thường, cậu khác họ, không có gì sai cả, mỗi người đều là một cá thể độc nhất vô nhị, lựa chọn lối sống thế nào là tự do của cậu, cậu thực sự không cần phải suy nghĩ quá nhiều, còn về mệt mà cậu nói, tôi không cảm thấy như vậy, tôi có mệt cũng không giấu được, cậu cũng không phải lo đâu.”

“Tôi không phủ nhận là vì Khương Tiểu Mễ mới muốn quen biết cậu, nhưng nếu không có Khương Tiểu Mễ, tôi cũng muốn quen biết cậu, giờ nghĩ lại, tôi còn muốn cảm ơn Tiểu Mễ nữa là, cậu biết không, trước khi tôi biết Thời Niên, tôi đã biết Vu Nhạc rồi, hắn là thần tượng của tôi, tôi rất muốn quen biết hắn, nhưng may cậu là hắn, cậu tài giỏi, tốt bụng, đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ muốn làm bạn với cậu thôi, chỉ là bọn họ không có phúc phần này, mà tôi lại có vận may tốt, cũng không phải người nào cũng có nó được.”

Thời Niên im lặng vài giây, chậm rãi nói: “Vận may của tôi cũng rất tốt.”

Kiều Ngộ An cười nhìn hắn, không nói chuyện.

Thời Niên lại nói: “Biết anh, là phúc khí của tôi.”

Kiều Ngộ An ngoài ý muốn nhướng mày, nhưng vẫn thoải mái tiếp nhận lời khen, cười đáp: “Ừm, tôi biết chứ.”

Thời Niên cũng hơi cong môi, lần này Kiều Ngộ An thật sự nhịn không được, giơ tay xoa xoa tóc hắn: “Hiện tại phúc khí cảm thấy cậu nên đi ngủ rồi.”

Đối với sự đụng chạm của Kiều Ngộ An, Thời Niên không thấy chán ghét, hắn ngước mắt nhìn bàn tay trên đỉnh đầu, thậm chí còn cọ một chút với biên độ nhỏ, sau đó nói với Kiều Ngộ An:

“Ngủ ngon.”

Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, lúc còn muốn nói thêm gì đó, lại chợt ngẩn ra một lát, sau mới cười nói câu ngủ ngon, tiếp đó trở lại ngăn tủ nằm.

Kiều Ngộ An tin rằng, qua cuộc nói chuyện này Thời Niên hẳn sẽ ngủ một giấc thật ngon, bản thân anh cũng nên nhắm mắt ngủ thôi, dù sao thì cũng quá mệt mỏi rồi, nhưng sự thật là anh nằm ở trong tủ, nhìn chằm chằm nơi nào đó trong bóng đêm, không hề buồn ngủ chút nào, anh đang suy nghĩ về ý nghĩ bất chợt nảy ra vừa rồi của mình là chuyện gì.

Sau khi Thời Niên nói ngủ ngon với anh xong cũng nhắm mắt lại, có một khoảnh khắc Kiều Ngộ An rất muốn cúi xuống hôn hắn, này kỳ lạ quá rồi, trước giờ anh chưa từng có ý nghĩ như vậy với ai cả.

Là bầu không khí quá tốt? Hay là dáng vẻ của Thời Niên quá ngoan? Hay là, thích?

Nhưng hai người mới quen biết bao lâu đâu?

Anh thật sự thích Thời Niên ư? Những câu nói đùa mà Khương Chanh chọc anh đều là sự thật? Ông trời thật sự sắp đặt cho bạn trai tương lai của anh đến cạnh nhà rồi sao?

Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Trong tiểu thuyết e là Thời Niên cũng chẳng dám viết như vậy.

Khó tin quá thể.

Có lẽ là quá mệt, mặc dù nghĩ đến vấn đề khiến người phiền loạn như vậy nhưng vẫn có thể ngủ được, đến khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Kiều Ngộ An mơ màng quên mất mình ngủ ở đâu, lúc theo thói quen vươn tay mò điện thoại trên tủ đầu giường thì va vào cửa tủ, cơn đau làm anh tỉnh táo ngay tức thì.

Giọng của Thời Niên cũng truyền tới:

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Kiều Ngộ An xoa mu bàn tay có hơi đau: “Ngủ ngốc thôi.”

Hôm qua đi công tác về, hôm nay lại còn phải đến bệnh viện, Kiều Ngộ An nhìn điện thoại, đã gần 7 giờ, anh ngồi dậy, nhưng khi ngồi dậy mới phát hiện ra cu cậu của mình rất hăng hái.

Kiều Ngộ An nhìn thoáng qua bên ngoài tủ quần áo, tối thui đến vươn tay không thấy năm ngón đâu, cho dù Thời Niên đã quen đi lại trong bóng tối cũng chưa chắc có thể nhìn thấy anh, nghĩ thế Kiều Ngộ An cũng an tâm, thời gian hơi gấp, anh phải về nhà tắm rửa thay quần áo rồi còn đi làm, thật sự không có thời gian chờ nó xìu lại.

Nghĩ vậy, Kiều Ngộ An liền chui ra khỏi tủ, đang định chào Thời Niên nói hôm nay mình phải đi trước không thể nấu cơm cho hắn, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì ngọn đèn trên đỉnh đầu đã vụt sáng, Kiều Ngộ An sửng sốt, nhìn Thời Niên không biết đã xuống giường từ lúc nào, hai người đứng cách nhau chỉ chừng một mét.

Kiều Ngộ An theo bản năng nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, vẫn rất có tinh thần, lúc anh vừa định xoay người để tránh xấu hổ, lại chợt nhận ra một chuyện, vừa rồi khi anh cúi đầu nhìn bản thân mình, hình như còn liếc qua cả của Thời Niên....

Kiều Ngộ An thề! Anh thật sự không có cố ý, anh chỉ muốn chắc chắn những gì mình vừa thấy có phải là sự thật không thôi.

Giờ anh thấy rồi, Thời Niên…. không, là tiểu Thời Niên, cũng rất hăng hái.

Thời Niên có lẽ cũng không ngờ sẽ là cảnh tượng như vậy, tối qua hắn ngủ rất ngon, đến khi tay Kiều Ngộ An đập vào cửa tủ mới giật mình tỉnh giấc, sau đó hắn phát hiện người mình có gì đó là lạ nên muốn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thật nhanh, nhưng lúc đi lại chợt nhớ tới tiếng động Kiều Ngộ An tạo ra vừa rồi.

Nếu anh không nhìn thấy gì, lỡ lát lại đụng trúng đâu thì biết làm sao?

Nghĩ thế, Thời Niên cũng bật đèn lên, hắn cũng không biết hôm nay Kiều Ngộ An phải đến bệnh viện, còn tưởng rằng anh sẽ không dậy sớm như vậy, bật đèn xong thì hắn bước qua tủ quần áo chắc sẽ không bị Kiều Ngộ An thấy được, nhưng không ngờ Kiều Ngộ An không những dậy, mà còn vừa hay đụng phải mình.

Không chỉ vừa vặn chạm mặt, anh cũng rất có tinh thần.

Ánh mắt hai người cùng dời khỏi cậu em của đối phương, lại không hẹn mà cùng nhìn nhau, Thời Niên vô thức dời mắt, Kiều Ngộ An cũng ngượng ngùng sờ sờ mũi:

“Thật ra không có gì đâu, từ góc độ y học mà nói, phản ứng sinh lý của nam giới vào buổi sáng là dấu hiệu rất khỏe mạnh, chứng tỏ công năng sinh dục rất tốt, không có thận hư hoặc là thận….”

“Câm miệng!” Thời Niên thẹn quá hóa giận cắt ngang lời anh: “Công năng sinh dục của anh tốt hay không, cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn biết.”

Thời Niên nói xong thì cất bước đi đến hướng phòng tắm, Kiều Ngộ An xoay người nhìn hắn:

“Cậu thật là, đặt sai trọng điểm rồi, ý của tôi là cậu rất khỏe mạnh, tôi cũng rất khỏe mạnh, đừng xấu hổ làm gì.”

Thời Niên nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn Kiều Ngộ An:

“Tôi không xấu hổ.”

“Hả?” Thời Niên không mất khống chế cảm xúc làm Kiều Ngộ An thấy ngạc nhiên, lại không ngờ còn chuyện kinh ngạc hơn, thậm chí hắn còn không có vẻ ngượng ngùng gì, trên mặt cũng không có xíu xấu hổ, quả thật còn bình tĩnh hơn cả anh: “Thật hả? Tại sao?”

Ánh mắt Thời Niên liếc đến chỗ nào đó của Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An chú ý tới tầm mắt của hắn, có chút dở khóc dở cười lấy tay che lại, vừa định trêu ghẹo Thời Niên đôi câu, Thời Niên đã mở miệng trước, hắn nói:

“Ai nhỏ người đó xấu hổ.”

Kiều Ngộ An: “…..”

——

Mạn: Sát thương tinh thần hơi cao😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.