Có Bệnh

Chương 33



Edit: Mạn Già La

Giấc mơ quá tốt đẹp và chân thực, thế nên khi Kiều Ngộ An tỉnh dậy nhìn thấy bên cạnh thật ra chẳng có ai, cũng có chút hụt hẫng tiếc nuối.

Tiếc nuối có thể đền bù, mộng đẹp cũng có thể trở thành sự thật.

Nhưng Kiều Ngộ An thử hỏi chính mình, anh vẫn không dám.

Chuyện của Tiểu Lôi quả thực đã mang đến cho Kiểu Ngộ An rất nhiều cảm xúc, cũng khiến anh càng đau lòng Thời Niên hơn, mong muốn bảo vệ hắn cũng ngày càng mãnh liệt.

Nhưng càng như vậy, mới càng không muốn tổn thương Thời Niên, dù là khả năng nhỏ nhất.

Trước khi chắc chắn rằng mình có thể làm bạn bên Thời Niên mãi mãi, trước khi đủ tin tưởng rằng dù Thời Niên không bao giờ rời khỏi ngôi nhà này, bản thân cũng sẽ không cảm thấy thất vọng, trước khi chắc chắn rằng Thời Niên sẽ không vì tình cảm của mình mà trở nên bài xích, Kiều Ngộ An vẫn không dám nói.

“Chậc.” Kiều Ngộ An híp mắt nhìn chằm chằm trần nhà: “Sao tôi lại thích cậu như vậy chứ.”

Đúng vậy, đủ thích, mới có thể đủ thận trọng.

Nằm im một lúc, lấy điện thoại dưới gối lên nhìn, đã tám giờ tối, thế mà anh đã ngủ lâu như vậy.

Thời Niên đâu? Hắn ở đâu rồi? Đã ăn cơm chưa?

Kiều Ngộ An xốc chăn xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi Kiều Ngộ An thường xuyên tới đây, khắp nơi trong căn biệt thự này không còn tối thui như lúc đầu, tuy rằng cũng không sáng sủa mấy, nhưng ít nhất cũng có thể để người ta nhìn ra hình dáng đại khái, lúc này một cái đèn trên hành lang đã sáng lên, Kiều Ngộ An nương ánh sáng lờ mờ đi đến thư phòng, lại phát hiện Thời Niên chẳng có trong thư phòng.

Căn nhà tuy lớn, nhưng chỗ Thời Niên sẽ đi cũng không nhiều, không có ở đây thì đương nhiên là ở dưới lầu, Kiều Ngộ An cũng không kinh ngạc, cất bước xuống lầu, nhưng anh chưa từng nghĩ đến khi đứng trên cầu thang nhìn xuống, sẽ nhìn thấy Thời Niên đang bưng món ăn nóng hổi vừa mới nấu xong đi ra từ trong phòng bếp.

Chắc là đã nhận ra ánh mắt của Kiều Ngộ An, sau khi hắn đặt đồ ăn xuống thì ngước mắt nhìn sang, không có vẻ gì là ngạc nhiên, trên mặt vẫn là vẻ vô cảm:

“Dậy rồi? Xuống ăn cơm.”

“Cậu làm?” Kiều Ngộ An cất bước xuống lầu.

Thời Niên nhìn anh: “Trong biệt thự này ngoài chúng ta ra còn có người thứ ba sao?”

“Đừng dọa tôi.” Kiều Ngộ An cười: “Tôi nhát gan lắm.”

Nhát gan? Lời này nghe thôi là được, dù sao căn nhà ma này ai cũng né xa ba mét, cũng chỉ mỗi Kiều Ngộ An là có thể tự do tự tại ở đây, hoàn toàn chẳng hề có gì mất tự nhiên.

Nếu như thế đã có thể gọi là nhát gan, thì có lẽ ban đầu Triển Đồ đã bị hù chết rồi cũng nên.

Thời Niên lại vào bếp bưng cơm lên, lúc này hai người mới ngồi xuống bàn ăn, Kiều Ngộ An nhìn hai món một canh trên bàn, có hơi không thể tin vào mắt mình:

“Cậu học nhanh vậy, tôi cảm thấy mình không còn giá trị gì rồi, nên cậu sẽ không đá tôi đi đó chứ? Tôi nói với cậu này, chúng ta chính là bạn bè, cậu đuổi tôi tôi cũng sẽ không đi đâu.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, thậm chí cũng lười phản ứng anh:

“Ăn cơm đi, lần đầu tiên làm, có thể sẽ không ngon lắm.”

Có ngon không thì Kiều Ngộ An tạm chưa biết, nhưng bề ngoài thì giống như Kiều Ngộ An làm, Kiều Ngộ An nếm thử món rau xào thập cẩm, trừ hơi nhạt một chút ra thì không có vấn đề gì.

“Ngon lắm.” Kiều Ngộ An chân thành khen.

Từ lúc Kiều Ngộ An bắt đầu cầm đũa là ánh mắt Thời Niên đã nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng cũng không nói muốn được lời nhận xét, nhìn cũng không có căng thẳng gì, nhưng lúc này nghe Kiều Ngộ An khen thì vẫn nhìn được hắn thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cong cong hiếm thấy, còn chỉ vào món thịt xào bên cạnh:

“Vậy anh nếm thử thêm món này đi.”

Nhìn Thời Niên như đứa trẻ chờ được khen, Kiều Ngộ An tự nhiên sẽ không keo kiệt khen ngợi, mà thật ra cũng rất đáng được khen, lần đầu mà có thể nấu được như vậy, ngay cả Kiều Ngộ An cũng không làm được đâu:

“Giỏi hơn lần đầu tiên tôi nấu nhiều, lần đầu tôi nấu thiếu chút nữa đốt trụi bếp luôn, cậu thật sự rất lợi hại, tôi rất thích.”

Ý cười bên môi Thời Niên khóe càng rõ hơn một chút:

“Là anh dạy giỏi.”

Kiều Ngộ An mỉm cười, vừa định khen thêm vài câu, Thời Niên lại nói: “Vậy sau này anh tan làm muộn, thì tôi có thể nấu cơm sẵn chờ anh, không cần anh đi làm về mệt còn phải nấu cơm thế nữa.”

Kiều Ngộ An nghe vậy nhất thời sửng sốt, anh biết Thời Niên nói vậy là thực sự nghĩ như vậy, cũng chỉ là ý trên mặt chữ chứ không có hàm nghĩa nào khác, nhưng tình cảm của Kiều Ngộ An đối với Thời Niên khiến anh không khỏi nghĩ đến tương lai sau này, anh thậm chí cảm thấy cho dù Thời Niên không bao giờ ra khỏi nhà như thế này cũng không sao, bọn họ san sẻ việc nhà thôi vẫn rất hạnh phúc.

Hạnh phúc có muôn hình vạn trạng, tình yêu cũng là chuyện giữa hai người, xem ra anh thật sự không nên câu nệ quá nhiều mà bỏ lỡ mối quan hệ này.

Kiều Ngộ An cảm thấy mình có hơi động tâm.

Lòng muốn bày tỏ tình yêu của mình với Thời Niên có chút rục rịch rồi

Đây là lần đầu tiên Thời Niên nấu ăn, Kiều Ngộ An rất háo hức, ăn hết sạch sẽ, thậm chí cũng uống hết canh luôn, trông Thời Niên cũng có vẻ rất hài lòng, trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt mãi.

Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Ngộ An thấy Thời Niên cười lâu như vậy.

Kiều Ngộ An kìm chế lắm mới không cho mình tiến tới hôn hắn, nụ cười của Thời Niên quá dụ người rồi.

Thời Niên nấu cơm, vậy thì công việc rửa chén đương nhiên là Kiều Ngộ An làm, nhưng khi Kiều Ngộ An chuẩn bị dọn dẹp, Thời Niên lại vẫn không cho:

“Không cần anh, anh đi nghỉ ngơi đi.”

“Tôi ngủ sáu tiếng rồi còn gì.” Kiều Ngộ An mỉm cười.

“Nhưng trông anh vẫn còn rất mệt.” Thời Niên bưng bát đũa đi vào phòng bếp: “Ở bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?”

Kiều Ngộ An không trả lời câu hỏi này ngay, Thời Niên cũng không truy hỏi, sau đó Kiều Ngộ An theo vào phòng bếp, dựa vào cửa nhìn Thời Niên nghiêm túc rửa bát:

“Tôi đã gặp một bạn nhỏ, người thân của em ấy không thích em ấy lắm, cũng không đủ quan tâm và chăm sóc em ấy, cho dù em ấy sống một mình tôi cũng cảm thấy sẽ không tệ như bây giờ, vốn em ấy có thể có cuộc sống tốt hơn hiện tại rất nhiều, nhưng vì nhiều nguyên nhân, hơn mười mấy năm nay cậu bé vẫn luôn sống trong mắt khác thường của người khác.”

Lúc Kiều Ngộ An nói những lời này vẫn luôn nhìn Thời Niên, nhưng Thời Niên luôn rất bình tĩnh, không có bất kì phản ứng gì với những điều Kiều Ngộ An nói, Kiều Ngộ An hơi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra trải nghiệm giữa hai người cũng không giống nhau.

“Cậu ấy bị bệnh sao?” Thời Niên hỏi.

“Ừm.” Kiều Ngộ An nói: “Người nhà em ấy không muốn bỏ tiền ra điều trị lắm, tôi đã liên hệ quỹ hỗ trợ, còn một phần tôi sẽ chi tiền giúp đỡ.”

Thời Niên đáp không chút ngạc nhiên:

“Nếu có yêu cầu cứ nói với tôi, tôi cũng có thể giúp đỡ.”

Kiều Ngộ An nghe vậy thì cười, ngay từ đầu anh đã biết Thời Niên của anh là một người rất tốt bụng, nếu không sẽ không tiếp nhận Tiểu Mễ, cũng sẽ không tiếp nhận anh, nhưng tốt bụng là một chuyện, tiền lại là một chuyện khác, Kiều Ngộ An biết Thời Niên có tiền, căn nhà này chính là bằng chứng tốt nhất, nhưng rốt cục có bao nhiêu tiền Kiều Ngộ An lại không biết, trong lòng cũng có chút tò mò.

“Cậu giúp đỡ?” Kiều Ngộ An hỏi: “Có phải cậu có rất nhiều tiền tiết kiệm không?”

Thời Niên nghe vậy nhìn thoáng qua Kiều Ngộ An: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Tò mò.” Kiều Ngộ An cười: “Nếu cậu không muốn nói thì cũng được, tôi chỉ hỏi chút thôi.”

“Tôi không biết bao nhiêu.” Thời Niên nói: “Mọi việc mua bán bản quyền đều do Triển Đồ thương lượng, tôi không có thẻ ngân hàng, bình thường tôi cũng không có chi tiêu gì, có gì cần đều là Triển Đồ mua giúp, nên tiền đều ở chỗ Triển Đồ, còn về có bao nhiêu tôi cũng không biết.”

Giao tài sản lớn như vậy cho người khác toàn quyền xử lý, đổi lại là người khác có lẽ rất khó hiểu với hành động này, nhưng ở trên Thời Niên, Kiều Ngộ An lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào, chưa kể Triển Đồ sẽ không bao giờ phản bội Thời Niên, cho dù Thời Niên không tin Triển Đồ thì có thể thế nào đây? Hắn căn bản không thể xã giao, chỉ có thể giao cho Triển Đồ xử lý.

May mắn là, Triển Đồ là người đáng tin.

Sau khi thu dọn phòng bếp xong, Kiều Ngộ An đi theo Thời Niên vào thư phòng, anh ngủ đủ giấc rồi nên không có chút buồn ngủ nào, thế là ngồi trên sô pha tán gẫu với Kiều Bình Sinh trên Wechat, trước khi anh về Tứ Quý Nhập Mộng có gặp Bạch Cẩm Thư nói chuyện đêm qua, cũng liên hệ Kiều Bình Sinh, nhờ ông giới thiệu bác sĩ tâm lý cho Tiểu Lôi.

Kiều Ngộ An rất vội vì chuyện này, cho nên hỏi thăm Kiều Bình Sinh về tiến độ một chút.

Trong lúc chờ Kiều Bình Sinh trả lời, Kiều Ngộ An đứng dậy đi tới giá sách định tìm sách đọc, nhưng còn chưa chọn được, thì Thời Niên bên cạnh đã nói:

“Cái này cho anh.”

Kiều Ngộ An quay đầu lại, nhìn thấy chìa khóa trong lòng bàn tay Thời Niên, thoáng có chút khó hiểu: “Đây là gì thế?”

“Chìa khóa.”

“Tôi biết là chìa khóa rồi.” Kiều Ngộ An mỉm cười: “Tôi hỏi là chìa khóa gì, sao lại cho tôi chìa khóa?”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt nghiêm túc: “Chìa khóa cửa chính.”

Kiều Ngộ An ngẩn ra, khó tin nhìn Thời Niên.

Vì biết chiếc chìa khóa này tượng trưng cho điều gì, lại chứa đựng nhiều ý nghĩa, nên Kiều Ngộ An mới không tin Thời Niên sẽ làm ra hành động như vậy.

“Sao lại cho tôi?” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên.

Lúc ban đầu, nếu Thời Niên đưa chìa khóa cho anh, vẫn có thể là vì mỗi ngày sang đây chăm sóc hắn, cầm chìa khóa sẽ thuận tiện hơn, sau này, cũng có thể nói là vì hai người trở thành bạn bè, tự do ra vào cũng không có gì sai, huống chi mỗi lần Kiều Ngộ An gõ cửa đến lúc Thời Niên đến mở cửa cho anh thì thời gian quả thực có chút lâu.

Nhưng bọn họ đã ở cùng nhau dưới hình thức này lâu như vậy rồi, chẳng cớ gì Thời Niên lại đưa chìa khóa cho anh ngay vào lúc này.

Là vì hôm nay chân anh bị thương sao?

Hành vi của Thời Niên quả nhiên như Kiều Ngộ An đoán, sau khi Kiều Ngộ An hỏi câu này, ánh mắt Thời Niên liền chậm rãi dừng trên chân Kiều Ngộ An.

“Chân anh bị thương, vẫn có thể leo cây được à?”

“Không trèo cây được nhưng cậu có thể mở cửa cho tôi mà, giống như trước kia ấy, chẳng phải được rồi sao?” Kiều Ngộ An bước lại gần Thời Niên, cúi đầu nhìn hắn, nhưng không lấy chìa khóa trên tay hắn, ánh mắt cũng có chút sắc bén: “Sao lại đưa chìa khóa cho tôi?”

Có lẽ Thời Niên cũng không hiểu được chỉ đưa cho Kiều Ngộ An một chiếc chìa khóa mà thôi, người này lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy, phản ứng này là không muốn?

Nhưng nếu không muốn, chắc vẻ mặt Kiều Ngộ An sẽ không phải như bây giờ, hai mắt anh sáng ngời, như thể đang mong đợi điều gì?

Nhưng anh có thể chờ mong cái gì đây? Thời Niên không thể nghĩ ra.

“Anh không muốn à? Vậy coi như tôi chưa nói.” Thời Niên quyết định không làm khó người khác, nói xong thì muốn thu chìa khóa lại, lại bị Kiều Ngộ An nắm lấy cổ tay, lấy chìa khóa trong lòng bàn tay hắn đi.

“Đương nhiên muốn, đồ cậu cho tôi, có khi nào tôi từ chối đâu?” Kiều Ngộ An cất chìa khóa vào túi.

Thời Niên khó hiểu nhìn Kiều Ngộ An vài giây, song vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy dáng vẻ vui vẻ của anh hình như cũng không phải chuyện xấu, thôi kệ anh vậy.

Một chiếc chìa khóa, Thời Niên không quá coi trọng nó, nhưng Kiều Ngộ An thì lại rất trân trọng, tuy còn chưa quyết định tỏ tình, nhưng Thời Niên đã ngày càng quan tâm đến mình rồi phải không? Bây giờ đã đưa chìa khóa cho anh luôn rồi, cho phép anh được ra vào tự do, vậy có phải chứng minh rằng là Thời Niên thực ra cũng có xíu thích anh không?

“Thời Niên.” Kiều Ngộ An cất chìa khóa xong: “Nếu có một ngày cậu cảm thấy chìa khóa ở chỗ tôi không an toàn, không có cảm giác an toàn thì nói với tôi bất cứ lúc nào nhé, tôi có thể trả lại cho cậu.”

Thời Niên cho anh sự tin tưởng, Kiều Ngộ An cũng muốn cho Thời Niên một sự bảo đảm, để hắn an tâm, cho hắn biết dù anh có chìa khóa, thì cũng sẽ không hề làm chuyện gì tổn thương hắn.

Vốn tưởng rằng sau khi nói ra một câu như vậy, cho dù Thời Niên không nói sẽ không lấy lại, nhưng ít ra cũng nên có tí cảm xúc, nhưng Kiều Ngộ An lại trăm triệu lần không ngờ tới Thời Niên sẽ nói với anh rằng:

“Không cần, đổi khóa là được.”

Kiều Ngộ An: “….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.