Nhưng mà cũng đúng, một người một ma thì có gì vui mà nói.
Vòng vòng đến hơn nửa đêm, trong phòng lại không có chỗ nào để ngồi, vì vậy Kiều Ngộ An cũng học theo dáng ngồi của Khương Tiểu Mễ khoanh hai chân lại dựa đầu vào tường nghỉ một lúc.
Chắc do đã quá mỏi mệt nên Kiều Ngộ An mơ màng thiếp đi, khi anh tỉnh lại thì đã không thấy Khương Tiểu Mễ đâu nữa. Anh rũ mắt nhìn điện thoại, đã hai giờ ba mươi phút sáng.
Kể cả Thời Niên có đang bệnh nằm trên giường cũng không ngăn được Khương Tiểu Mễ về nhà đúng giờ.
Trên giường, Thời Niên vẫn đang ngủ ngoan, Kiều Ngộ An nghe hơi thở kia nhịp nhàng ổn định thì biết cậu đã đỡ hơn rồi. Anh đứng dậy đi lấy nhiệt kế, nhiệt độ đã giảm từ 39 độ 3 xuống 38 độ 5 nhưng vẫn còn sốt. Kiều Ngộ An tiếp tục hạ sốt vật lý để giảm nhiệt độ cơ thể xuống, rồi đổi cho cậu một cái miếng dán hạ sốt mới.
Bốn giờ sáng, thân nhiệt của Thời Niên đã giảm xuống ba mươi bảy độ, Kiều Ngộ An thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn cậu trai đang nằm trên giường, giữa việc đợi người này tỉnh lại để nói về chuyện của Khương Tiểu Mễ và rời đi trước, anh không chút do dự chọn vế sau.
Tuy anh chưa tỏ tường về người này nhưng nhìn cách sinh hoạt của cậu ta, Kiều Ngộ An biết được cái cậu tên Thời Niên này rất bài xích việc người khác bước vào lãnh địa của mình. Nếu không phải cậu nhầm tưởng anh và Khương Tiểu Mễ chỉ là "oan hồn" thì mọi chuyện đã chẳng như hiện tại.
Kiều Ngộ An rời đi, trước khi đi còn cẩn thận dọn dẹp mọi thứ bao gồm cả miếng dán hạ sốt đã được dùng, tắt đèn, đóng cửa, đặt tất cả mọi thứ về vị trí cũ như chưa từng có ai xuất hiện ở đây.
_________
Kiều Ngộ An trở về nhà ngủ một giấc thẳng đến mặt trời lên bằng ba con sào mới tỉnh, lọ mọ nhìn điện thoại đã là mười một giờ trưa. Anh nằm trên giường từ từ tỉnh táo, tự nhiên nhớ lại mấy chuyện đã xảy ra đêm qua.
Thời Niên đã tỉnh dậy chưa? Cậu có phát hiện cái gì không? Mà nếu phát hiện thì sẽ phản ứng như nào?
Nhưng đây mới chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, còn cái vấn đề khó nhai trước mắt Kiều Ngộ An cần giải quyết là anh phải tìm cách giải thích chuyện của Khương Tiểu Mễ với Thời Niên, sau đó còn phải đàm phán với cậu về việc mua lại căn biệt thự. Lúc trước chưa từng tiếp xúc với chủ nhân của căn biệt thự số bốn nên Kiều Ngộ An cảm thấy hai việc này cũng khá dễ xử lý, vì người thông minh đều biết nên lựa chọn thế nào.
Nhưng kể từ khi biết được hoàn cảnh sinh hoạt của Thời Niên trong căn biệt thự kia, Kiều Ngộ An không nghĩ vậy nữa, mà anh cảm thấy có khi Thời Niên mua căn biệt thự này vì cho rằng không có ai muốn đến gần nó.
Nếu thật sự là vậy, cậu sẽ đồng ý bán lại căn biệt thự sao?
Kiều Ngộ An không có lòng tin về điều này, anh thậm chí còn không biết nên làm thế nào để giao tiếp với Thời Niên.
Nhớ lại buổi chiều hôm qua, lúc anh đang xách quà gõ cửa biệt thự số bốn, chắc chắn lúc đó Thời Niên cũng có ở nhà. Mấy âm thanh trong nhà hẳn là do Thời Niên tạo nên, nhưng cậu không chịu mở cửa. Có thể do cậu cảm thấy không cần thiết, hoặc đơn giản là vì cậu không muốn tiếp xúc mà thôi.
Kiều Ngộ An do dự không biết có nên đến đó thử gõ cửa thêm một lần nữa hay không, nhưng tự cảm thấy tỉ lệ thành công cũng không lớn lắm. Hẳn là kết quả cũng giống như trước đó thôi.
Làm thế nào để giải quyết vấn đề giữa Khương Tiểu Mễ và Thời Niên là một vấn đề khó với Kiều Ngộ An, nhưng anh đấu tranh tư tưởng chưa được bao lâu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa đùng đùng nhanh chóng làm gián đoạn mạch suy nghĩ. Anh vừa nói "Mời vào" thì cửa được hé mở, cái đầu nhỏ của Khương Tiểu Mễ lấp ló nhìn qua khe cửa:
"Cậu ơi, mặt trời chiếu đến mông rồi sao cậu còn chưa chịu dậy?"
Kiều Ngộ An mỉm cười:
"Ông bà ngoại con đâu rồi?"
"Ông bà nói chiều nay có việc phải đi nên bảo con lên gọi cậu dậy."
"Được." Kiều Ngộ An đứng lên: "Cậu dậy rồi nè."
Lúc Kiều Ngộ An rửa mặt xong rồi xuống lầu thì ba Kiều và mẹ Bạch đã thu xếp xong đồ đạc, nhìn thấy anh đã xuống nhà thì hai người đứng dậy đi về phía huyền quan*:
*Huyền quan: khu vực ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách
"Chiều nay mẹ con có mở một cuộc hội thảo, ba mẹ phải đi rồi, đồ ăn làm sẵn dưới bếp rồi đó, con với Tiểu Mễ ăn đi"
"Dạ." Kiều Ngộ An tiễn hai người tới cửa: "Ba mẹ đi đường cẩn thận."
"Yên tâm đi, con cũng vậy, phải để ý đến Tiểu Mễ đó, có việc gì thì cứ gọi cho ba mẹ bất cứ lúc nào."
"Dạ."
Thực ra Kiều Ngộ An vốn định nói chuyện với ba Kiều, ba Kiều đang làm giáo sư tâm lý học ở đại học Dung thành. Anh muốn hỏi một số vấn đề liên quan đến Thời Niên, nhưng sau đó lại cảm thấy làm vậy thì bất lịch sự quá, anh đã luôn trốn trong bóng tối để đóng vai một con ma không hề tồn tại, nên nếu tiếp tục đi rình rập cuộc sống của người ta thì cũng kì cục thiệt.
Buổi chiều Kiều Ngộ An dẫn Khương Tiểu Mễ đi vòng vòng tiểu khu chơi, ánh mắt anh luôn nhìn về phía biệt thự số bốn cách đó không xa, lúc quả bóng của Khương Tiểu Mễ bụp thẳng vào mặt thì anh mới kịp phản ứng. Khương Tiểu Mễ thấy anh cứ lơ đễnh nên chạy đi tìm các bạn cùng lứa để chơi đùa, thấy vậy Kiều Ngộ An càng nhìn chằm chằm về phía biệt thự.
Trời nhá nhem tối, lúc Kiều Ngộ An chuẩn bị dắt Khương Tiểu Mễ về nhà thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang đi về phía biệt thự số bốn. Nhưng nhìn từ phía sau lại không giống bóng lưng của Thời Niên, chẳng lẽ trong căn biệt thự này còn có người khác?
Suy nghĩ này chỉ vừa vừa vụt qua trong đầu Kiều Ngộ An thì nháy mắt người đàn ông kia đã biến mất, nhưng anh cảm thấy mình chắc chắn không nhìn lầm.
Trong lúc Khương Tiểu Mễ đang tắm ở trong nhà thì Kiều Ngộ An đã đi đến ban công lầu hai, từ vị trí này có thể nhìn thấy rõ tình hình của biệt thự số bốn. Anh đã đứng đó rất lâu, lâu đến nỗi đèn đường trong tiểu khu cũng đã được bật, lâu đến mức Khương Tiểu Mễ ầm ĩ kêu đói muốn tìm món gì đó để ăn nhưng Kiều Ngộ An vẫn không thấy ai bước ra ngoài.
Người đó ở lại sao?
Kiều Ngộ An không biết nhưng anh cũng không rảnh đứng đây đợi hoài, dù sao ở dưới lầu cũng có một bà cố nội đang chờ đồ ăn.
Kiều Ngộ An biết nấu ăn, tay nghề cũng không tồi, nhưng Khương Tiểu Mễ hiếm khi không bị Khương Chanh quản chế cứ ứ ừ không chịu ăn. Nó chỉ muốn ăn đồ ăn vặt, hết làm nũng rồi năn nỉ xin Kiều Ngộ An dắt mình ra ngoài chơi, thậm chí còn uy hiếp anh, doạ sẽ kể chuyện anh đã chia tay với bà ngoại.
"Bà ngoại con biết hết rồi." Kiều Ngộ An giả bộ nhéo lấy tai Khương Tiểu Mễ: "Đừng có tưởng dùng cách này thì sẽ uy hiếp được cậu."
Khương Tiểu Mễ còn chẳng sợ chút nào: "Vậy bà ngoại đã biết lý do vì sao hai người chia tay chưa?"
Kiều Ngộ An: "....Khương Tiểu Mễ, con nghe lời cậu tránh xa mẹ con ra một chút, không có tốt cho con miếng nào hết."
"Cái đó thì hỏng được nha" Khương Tiểu Mễ nói: "Khi nào cậu kiếm được nhiều tiền hơn mẹ con thì hẳn nói vậy với con, giờ con cảm thấy mình còn nông cạn dữ lắm nên con rất coi trọng đồng tiền.''
Kiều Ngộ An: "......."
Cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn phải thỏa hiệp,đưa Khương Tiểu Mễ đi ăn KFC, Kiều Ngộ An vừa nổ máy chuẩn bị lái xe ra ngoài thì lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông đó đang lén lút liếc nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn rằng quanh đây không có ai hắn ta mới nhanh chóng bước ra ngoài rồi đi về phía cửa sau.
Dù không phải cứ lén lút là ăn trộm, nhưng ăn trộm có tư duy bình thường thì ai lại nhắm vào cái nhà hoang toàn đổ nát đó?
Vậy chỉ có thể là người Thời Niên quen biết mà thôi.
"Đi thôi cậu ơi." Khương Tiểu Mễ sốt ruột thúc giục, lúc này Kiều Ngộ An mới ý thức được dường như anh rất tò mò về chủ nhân mới của biệt thự số bốn nhiều hơn so với những gì mình nghĩ.
Thật kỳ lạ.
Lạ hay không cũng kệ đi, trước tiên anh vẫn phải giải quyết cho xong vấn đề của Khương Tiểu Mễ và Thời Niên. Khiến Khương Tiểu Mễ thay đổi tất nhiên là không thể, nếu đổi được thì ba năm qua nó đã sớm đổi rồi không cần phải chờ đến tận bây giờ, nhưng anh cũng không chắc sẽ thuyết phục được Thời Niên. Tuy từng giao tiếp với Thời Niên nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy cậu sẽ không chấp nhận lời đề nghị của anh, thậm chí còn chẳng muốn nói chuyện với họ.
Nhưng Khương Tiểu Mễ vẫn sẽ đến biệt thự số bốn, cách tốt nhất bây giờ là duy trì tình hình hiện tại, mặc dù hơi thiếu đạo đức nhưng cũng không còn cách nào khác.
Để tránh gặp sự cố, mỗi đêm Kiều Ngộ An đều sẽ đi cùng rình xem, may mà tháng này anh làm ở khoa ngoại trú không phải trực ca đêm nên cũng đỡ phần nào. Tuy không phải biện pháp lâu dài, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi con đường này thôi.
Buổi tối Khương Chanh gọi đến, hai người nói chuyện qua điện thoại về chuyện này. Khương Chanh lúc đầu sốt ruột, còn đòi nhốt Khương Tiểu Mễ trong nhà, nhưng bị Kiều Ngộ An ngăn cản:
''Chị à, đâu phải chị chưa từng nhốt nó, hậu quả của sự việc lần trước, chắc chị còn nhớ chứ hả."
Đúng vậy, không bao lâu sau khi chẩn đoán được chứng rối loạn đa nhân cách, Khương Chanh từng muốn nhốt Khương Tiểu Mễ ở nhà không cho đi đâu. Dù đó là một nhân cách khác của Khương Tiểu Mễ, hoàn toàn xa lạ với gia đình nhưng mà ở trong nhà thì vẫn an toàn hơn là ra ngoài. Có điều Khương Chanh không ngờ đến, là làm thế khiến cho nhân cách thứ hai của Khương Tiểu Mễ hiện diện suốt hai ngày bị nhốt.
Quá trình chuyển đổi của hai Khương Tiểu Mễ được diễn ra một cách âm thầm trong giấc ngủ của con bé, nhưng lần đó "Khương Tiểu Mễ" thứ 2 đã khéo léo kéo dài thời gian tồn tại của mình bằng cách không ngủ suốt hai ngày. Nó dùng cách này để chống cự lại như đang ngầm tuyên bố với mọi người:
Nếu tôi muốn, tôi có thể giết chết Khương Tiểu Mễ thật bất cứ lúc nào, giết trong âm thầm lặng lẽ.
Cuối cùng Kiều Ngộ An tiêm cho con bé một liều thuốc mê thì nó mới dần bình tĩnh lại, kể từ đó sự tồn tại của "Khương Tiểu Mễ" đã được kéo dài rất lâu. Sau cùng Khương Chanh vẫn phải thỏa hiệp với nó cũng không dám dùng lại phương pháp cứng rắn này nữa.
Lúc này nghe Kiều Ngộ An nhắc lại Khương Chanh vẫn còn thấy sợ hãi:
"Cũng không thể cứ như này mãi được, tùy tiện ra vào nhà của người khác như vậy là phạm tội. Nếu Tiểu Mễ mà làm người ta bị thương thì sao, đây không phải là chuyện đùa."
"Em biết chứ." Kiều Ngộ An nói: "Vậy nên em sẽ đi theo con bé vào mỗi buổi tối, nếu có thể thì sẽ tìm cơ hội nói chuyện với người kia."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Khương Chanh thì cũng gần tới giờ Khương Tiểu Mễ đến căn biệt thự số bốn, Kiều Ngộ An đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm. Nhặt lấy bộ quần áo bẩn trong giỏ đồ mà đêm hôm trước mới thay ra mặc vào lần nữa.
Vì là một con ma nên nếu anh đổi quần áo thì rất khó giải thích với cậu.
Anh cầm thuốc đỏ bôi lên mấy chỗ bị thương đã lành sao cho giống y bộ dạng thê thảm hôm trước. Làm xong mấy việc này, anh cẩn thận xác nhận không còn sơ hở nào rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cứ như vậy, ngày nào cũng cứ đêm đến là Kiều Ngộ An bám theo Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số bốn, gió mặc gió mưa kệ mưa, nhưng mà hơn một tuần quan sát vẫn chẳng thấy hai người họ có điều gì nguy hiểm, tuy hai người ở chung một chỗ nhưng mà tất cả đều an toàn, trừ đồ cúng lúc 12 giờ đêm mỗi ngày ra thì không có nói năng nói ơ gì sất.
Nhưng mà cũng đúng, một người một ma thì có gì vui mà nói.
Có vẻ như việc giao tiếp với Thời Niên cũng không khó như Kiều Ngộ An nghĩ, dù cậu ấy chưa nói thêm bất cứ lời nào sau cái lần muốn đốt tiền giấy cho anh vào hôm đầu tiên gặp mặt, nhưng mỗi lần đưa đồ cúng Kiều Ngộ An đều cảm nhận được ý tốt của cậu ngay cả khi gương mặt đó cứ đơ trân không có tí biểu cảm nào.
Một người tốt bụng, ngay cả ma cũng đối xử chu đáo như vậy, cậu không giống người có tính tình tình kỳ cục và khó giao tiếp.
Nhưng ngay cả khi Thời Niên và Khương Tiểu Mễ không gây hại cho nhau thì vấn đề này vẫn cần được giải quyết. Dù sao thì việc Thời Niên đang nhầm lẫn chuyện hai người là ''ma'' cũng không thể tiếp tục kéo dài được nữa, càng ngày anh càng áy náy vì cảm thấy mình đang lợi dụng lòng tốt của người ta.
Vì vậy Kiều Ngộ An vẫn luôn cố gắng tìm thời điểm thích hợp để giải thích hết những chuyện này với Thời Niên.
Nhưng điều mà Kiều Ngộ An không ngờ được là trước khi đến thời điểm thích hợp đó thì Thời Niên và Khương Tiểu Mễ đã xảy ra chuyện.