Phòng bếp dưới lầu, Kiều Ngộ An vừa pha trà cho Thời Niên vừa nói với Triển Đồ:
“Cậu muốn nói chuyện trên diễn đàn đúng không?”
Triển Đồ nheo mắt: “Anh biết?”
“Tôi biết.” Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ, cười: “Tôi còn biết hiện tại bài viết đã bị xóa, thậm chí lúc bọn họ đang quay tôi đang nằm trên giường Thời Niên đấy, bọn họ còn quay trúng tôi, nhưng không đăng mà thôi.”
“Vì sao anh không nói cho anh tôi?”
“Có ý nghĩa sao?” Kiều Ngộ An đun nước, lúc đợi nước sôi quay mặt về hướng Triển Đồ: “Cậu nói với Thời Niên thì có ích lợi gì đâu? Không thể làm những người đó quên đi những gì họ đã xem, không thể xóa thứ mọi người lưu trong điện thoại, thậm chí cậu không thể làm Thời Niên kiểm soát cảm xúc của mình, nói ra sẽ chỉ khiến cậu ấy suốt ngày lo lắng đề phòng, tôi không thấy đây là chuyện tốt với cậu ấy.”
Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An chằm chằm:
“Anh quen biết anh ấy bao lâu? Anh có biết anh ấy đã trải qua những gì không? Rốt cuộc đang sợ cái gì không? Anh chỉ dùng suy nghĩ của anh nhìn sự việc, anh hoàn toàn không hiểu anh ấy.”
“Tôi thừa nhận tôi biết rất ít về quá khứ của Thời Niên, tôi cũng không nhất quyết ngăn cậu nói cho cậu ấy, vậy cậu có thể nói cho tôi biết cách giải quyết như thế nào không? Chuyện này có thể sẽ dẫn đến hậu quả gì? Sau khi nói cho Thời Niên rồi nên tránh thế nào không? Và cả, cậu muốn giảm bớt áp lực Thời Niên phải đối mặt từ những ánh mắt và phỏng đoán của những người này thế nào đây?”
Triển Đồ mấp mái môi, nhưng không nói được gì.
Y không giải quyết được, trừ khi bắt Thời Niên chuyển nhà, chưa nói đến Thời Niên có chuyển hay không, cho dù có, căn nhà này cũng đã tiêu hết tiền dành dụm của họ rồi, không có vốn để tìm nhà khác, nếu có đi nữa, cũng không có ngôi nhà nào thích hợp với Thời Niên hơn ngôi nhà này.
Triển Đồ không nói lời nào, Kiều Ngộ An đã hiểu:
“Cho nên, vì sao cậu còn muốn nói chứ? Nếu cậu cảm thấy chuyện xảy ra hiện tại này sẽ có ảnh hưởng gì đối với Thời Niên, cậu có thể nói cho tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy, tôi sẽ không để cậu ấy chịu thêm tổn thương nào nữa.”
“Anh á?” Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An: “Dựa vào đâu?”
“Dựa vào tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích tôi.” Kiều Ngộ An cười: “Cậu đã biết lâu rồi còn gì?”
Triển Đồ đã sớm biết rồi, y còn biết Thời Niên vì thích này mà khép mình trong một khoảng thời gian, nhưng Triển Đồ cũng biết rất rõ, biết rõ Thời Niên không thể nào chấp nhận Kiều Ngộ An.
“Anh ấy sẽ không tiếp nhận anh, sự xuất hiện của anh không phải chuyện tốt với anh ấy, tôi không muốn, cũng không thể nhìn anh ấy lại giống như trước, anh là đang hại anh ấy.”
Kiều Ngộ An không nói gì ngay, nhưng ánh mắt cũng vẫn luôn nhìn thẳng Triển Đồ, vẻ mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi rất thấu hiểu cách cậu bảo vệ Thời Niên, tôi cũng hiểu cậu muốn để hết thảy tổn thương đều rời xa Thời Niên, nhưng tôi không tán thành cách làm của cậu.”
“Tôi bảo vệ anh ấy mười năm, mười năm này chưa từng có bất cứ sai lầm nào.”
Kiều Ngộ An gật gật đầu: “Tôi tưởng tượng được cậu vất vả ra sao, nhưng mười năm trước Thời Niên là như thế nào, hiện tại vẫn là như thế ấy, bảo vệ như vậy cũng không phải đúng.”
Triển Đồ không nói gì, chỉ nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An mỉm cười:
“Đổi ví dụ, ba người chúng ta ở trên một đảo hoang, bảo vệ mà cậu có thể cho Thời Niên là đem cho cậu ấy hết tất cả những thứ hữu ích trên đảo hoang này, lương thực đồ dùng, cho dù bản thân bị đói đi nữa, nhưng tôi thì khác, cách bảo vệ của tôi đối với cậu ấy, là muốn đưa cậu ấy ra ngoài, tôi muốn để cậu ấy sống cuộc sống của người bình thường.”
Triển Đồ muốn nói điều gì, lại bị Kiều Ngộ An phất tay cắt ngang:
“Triển Đồ, dẫu cậu có thừa nhận hay không, cậu cũng không thể bầu bạn bên Thời Niên cả đời được, nếu như, ý tôi là nếu, nếu như cậu gặp chuyện không may, không còn người đưa đồ ăn cho cậu ấy, cậu nghĩ xem Thời Niên phải sống như thế nào đây? Mười năm, cậu ấy đều dựa vào cậu, nhưng không thể dựa vào cả đời.”
“Anh cũng không thể.”
“Đúng, tôi cũng không thể.” Kiều Ngộ An cười: “Cho nên tôi chưa từng nghĩ đến việc để Thời Niên dựa dẫm vào tôi, điều tôi muốn là cậu ấy có thể sống tốt mà không cần đến chúng ta, đây là khả năng sinh tồn cơ bản của một người, để Thời Niên đặt hết hy vọng vào người khác, bản thân nó là một điều rất nguy hiểm.”
“Tôi muốn dẫn cậu ấy đi ra.” Kiều Ngộ An cười nói.
Nước sôi, Kiều Ngộ An cũng nói xong, anh quay người pha cho Thời Niên một bình trà rồi đặt lên khay, cất bước lên lầu, sẵn đó nói với Triển Đồ:
“Nên nói tôi cũng đã nói rồi, về phần cậu muốn nói cho Thời Niên biết hay không, quyền lựa chọn là ở cậu, nhưng tôi hi vọng sẽ không.”
Kiều Ngộ An lên lầu, nhưng ngay lúc này Triển Đồ gọi anh lại:
“Kiều Ngộ An, chuyện này không giấu được, anh tôi nhạy cảm như vậy, anh ấy nhất định biết tôi đến tìm anh ấy là có việc, anh ấy cũng có thể đoán được sự tình có liên quan đến anh ấy, anh tưởng chỉ cần tôi không nói là được à?”
“Ừm, cậu không nói là được.” Kiều Ngộ An nói: “Thời Niên sẽ không hỏi cậu, cũng sẽ không hỏi tôi, cậu ấy sẽ chỉ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Nói xong câu đó Kiều Ngộ An đi thẳng lên lầu, không còn dừng lại, cũng không thèm quan tâm Triển Đồ có đi lên hay không.
Trong phòng làm việc Thời Niên vẫn đang gõ bàn phím, đã qua một buổi chiều, Kiều Ngộ An không muốn làm phiền Thời Niên làm việc, nhưng ít nhất cũng nên nghỉ ngơi hợp lý, liền đặt khay lên bàn sách:
“Nghỉ ngơi chút nhé?”
Thời Niên dừng lại nhìn Kiều Ngộ An, gật đầu rồi nhìn về phía sau anh, hỏi:
“Triển Đồ đi rồi?”
“Chưa.” Kiều Ngộ An cười: “Chắc lát nữa sẽ lên thôi.”
Thời Niên khẽ đáp, tựa như không để ý chút nào.
Lúc Thời Niên uống hớp trà đầu tiên, Triển Đồ xuất hiện ở cửa phòng làm việc, Thời Niên ngẩng đầu nhìn một cái, không nói gì mà tiếp tục uống trà, thuận tiện còn nhìn qua Kiều Ngộ An đang ngồi trên sô pha, đây đã là lần thứ ba anh đọc cuốn sách《Tôi là kẻ giết người》rồi.
Triển Đồ biết Thời Niên đã mười năm, y tự nhận là không ai hiểu rõ Thời Niên hơn mình, không ai hiểu rõ sự nhạy cảm và mỗi một cấm địa của Thời Niên hơn mình, cho nên y không tin lời Kiều Ngộ An nói, y không tin một Thời Niên nhạy cảm và không hề có cảm giác an toàn với bất cứ điều gì, sẽ không hỏi xem là chuyện gì trong khi bản thân biết rõ y đến là có việc.
Cho nên y lên đây, không cố giấu giếm, nhưng cũng không chủ động mở lời nói gì, còn Thời Niên lại chỉ liếc qua y một cái rồi quay đi, cũng không hỏi mục đích y đến đây.
Triển Đồ bất ngờ đứng đó, nhìn Thời Niên chậm rãi đưa mắt nhìn sang Kiều Ngộ An.
Mãi cho đến lúc này Triển Đồ mới nhận ra ánh mắt Thời Niên lúc này đã khác so với khi nhìn mình, bây giờ hắn rất bình thản, cũng rất tin tưởng Kiều Ngộ An, phần tín nhiệm này thành lập từ khi nào đã không quan trọng, quan trọng là mức độ tin tưởng của Thời Niên với Kiều Ngộ An đã vượt xa y.
Hắn có thể không hỏi y xem đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn tin tưởng Kiều Ngộ An nhất định sẽ bảo vệ hắn, sẽ không hại hắn.
Đây là chuyện tốt ư? Có tốt, bởi vì Thời Niên cuối cùng cũng mở lòng, nhưng Triển Đồ lại không quá yên lòng, kiên nhẫn và tình yêu của Kiều Ngộ An dành cho Thời Niên có thể kéo dài được bao lâu chứ?
Không phải y nghi ngờ sức hút của Thời Niên, mà không tin bản chất con người, Kiều Ngộ An và Thời Niên vốn không phải người cùng một thế giới, một vĩnh vĩnh ở bể cá, một có thể tung hoành trong đại dương, lỡ như Kiều Ngộ An gặp được cảnh càng đẹp hơn, liệu anh vẫn sẽ bằng lòng cùng Thời Niên ở trong bể cá nhỏ này không?
Nhưng dù vậy, lúc này Triển Đồ vẫn tán thành lời nói của Kiều Ngộ An, công nhận cách mà Kiều Ngộ An bảo vệ Thời Niên là đúng và còn tốt hơn mình rất nhiều, điều y vẫn luôn nghĩ chính là làm thế nào để những tổn thương kia không chạm đến Thời Niên, còn điều mà Kiều Ngộ An cho Thời Niên, chính là dạy hắn cách chống lại những tổn thương đó như thế nào.
Thời Niên đúng là cũng đang tốt lên từng chút một.
Còn y đúng là đã sai, nếu y có thể làm được như Kiều Ngộ An sớm hơn một chút thì có lẽ Thời Niên đã sống dưới ánh mặt trời từ lâu rồi.
Cho nên đến cuối cùng Triển Đồ cũng không nói mục đích đến đây, Thời Niên cũng không hỏi một chữ, coi như không hề có chuyện gì, nhưng trước khi đi, Triển Đồ vẫn gọi Kiều Ngộ An đến, nói với anh:
“Tôi biết chuyện của anh tôi lần này hẳn sẽ không có người nào biết, nhưng mà lỡ như, lỡ như có người tìm tới, anh phải bảo vệ anh thật tốt, đừng để bất cứ kẻ nào tổn thương anh ấy, anh ấy tin tưởng anh, có số vấn đề cũng có thể không nhạy cảm như vậy, nhưng những người đó không được, anh ấy thật sự sẽ điên.”
Kiều Ngộ An nhạy bén bắt được vấn đề mấu chốt:
“Những người đó? Là ai?”
“Nếu có một ngày anh tôi nguyện ý nói, anh ấy sẽ nói cho anh, trước đó tôi không thể nói cho anh biết chuyện của anh tôi.”
Triển Đồ nói như vậy là sẽ không nói cho Kiều Ngộ An, còn Kiều Ngộ An cũng một vừa hai phải không hỏi thêm.
“Còn nữa.” Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An: “Là anh nhờ người xóa bài đúng không? Vậy chuyện dạy dỗ mấy người đó cứ giao cho tôi đi? Tôi không thể cho qua như vậy được, để anh tôi phải chịu thiệt.”
“Để tôi giải quyết cho.” Kiều Ngộ An vỗ vai Triển Đồ: “Bạn trai tương lai của tôi chịu uất ức, tự tôi sẽ để bọn họ lãnh đủ.”
Triển Đồ cạn lời nhìn Kiều Ngộ An: “Sao anh dám chắc anh tôi sẽ chịu anh? Có biết xấu hổ không vậy?”
Triển Đồ nói xong thì rời đi, Kiều Ngộ An mỉm cười, cũng không ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng Triển Đồ rời đi Kiều Ngộ An lại có linh cảm bất an, có lẽ quá khứ của Thời Niên tựa hồ cũng theo lần ngoài ý muốn này mà chậm rãi trồi lên mặt nước.
Vậy anh có nên nói cho Thời Niên biết không? Ít nhất cũng có thể để hắn chuẩn bị tâm lý?
Nhưng quay đầu nhìn Thời Niên ngồi đó uống trà đọc sách, dáng vẻ năm tháng thật tĩnh lặng, Kiều Ngộ An lại không nỡ, thầm nghĩ, thôi bỏ đi, cứ thế này cũng được, cho dù tương lai dẫu có trắc trở vẫn còn có anh mà, anh sẽ cùng chiến đấu hết sức với Thời Niên.
Lúc trước nhận được điện thoại của Khương Chanh thì có nói với Thời Niên buổi tối phải về nhà gặp ba mẹ, lúc đó chỉ là viện cớ, tùy tiện tìm lý do, nhưng không ngờ cơm chiều xong hai vợ chồng già đến thật, Khương Chanh gọi điện qua cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An đành phải quay về, nói với Thời Niên:
“Tôi phải trở về gặp chút.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, chắc là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nhẹ giọng đáp lại, Kiều Ngộ An lại thấy được hắn do dự không nói, cười nói:
“Yên tâm, tôi sẽ về sớm thôi.”
Thời Niên im lặng tiếp tục làm việc, nhưng đối với Kiều Ngộ An mà nói, dường như là cam chịu.
Hắn muốn Kiều Ngộ An sớm trở về.
Khi đến nhà Khương Chanh, hai vợ chồng già đang chơi với Khương Tiểu Mễ, Khương Tiểu Mễ thấy Kiều Ngộ An xuất hiện thì bất mãn hừ hừ hai tiếng, Kiều Ngộ An thấy thế thì cười:
“Đừng có hừ nữa, cứ như heo nhỏ ấy, có hừ nữa cũng không có thời gian chơi với con đâu.”
“Thấy sắc quên bạn.” Khương Tiểu Mễ nhận xét nói.
Kiều Ngộ An cũng không phủ nhận, ngồi xuống nhìn hai vợ chồng già:
“Tạ ba mẹ quan tâm, nhưng con không có sao thật, sau này cũng không cần đặc biệt đến thăm con đâu, qua thêm hai ngày là con có thể trở lại bệnh viện đi làm rồi.”
Bạch Cẩm Thư nhìn Kiều Ngộ An:
“Tới đây cũng không đơn giản là xem thương thế của con, còn có chút việc muốn hỏi con.”
Kiều Ngộ An không biết chuyện gì, nhưng Bạch Cẩm Thư đã nói như vậy, nhất định là muốn có anh giúp đỡ, Kiều Ngộ An đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, hỏi:
“Chuyện gì ạ?”
Trước khi hỏi vấn đề này, Kiều Ngộ An cũng chưa từng nghĩ sẽ có liên quan đến Thời Niên, anh nghe thấy Bạch Cẩm Thư hỏi mình rằng:
“Có phải con thích Thời Niên không?”
Không ngờ câu hỏi sẽ là như vậy, Kiều Ngộ An hơi sửng sốt, nhưng cũng trả lời không chút do dự, gật đầu, thản nhiên thừa nhận:
“Đúng, con thích cậu ấy, cũng đang theo đuổi cậu ấy, sao thế ạ?”
Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó mới lên tiếng nói thẳng với Kiều Ngộ An: