Nói thật, câu nói chứa đựng chút ấm ức của Thời Niên đã làm trái tim Kiều Ngộ An tan chảy, lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được vui buồn mà một người khác mang đến cho mình rõ ràng và vương vấn đến thế, cho dù chết chìm trong đó cũng vui vẻ chịu đựng.
“Tôi quên mất.” Kiều Ngộ An nhìn môi Thời Niên, nhẹ nhàng nói: “Nhưng em có thể tới hôn tôi trước mà, Thời Niên, tôi thích em hôn tôi, bất cứ lúc nào cũng được.”
Thời Niên không nói chuyện, không động, nhưng ánh mắt chậm rãi dừng trên môi Kiều Ngộ An, hắn nhìn rồi đột nhiên như bị ma nhập, một nỗi xúc động bỗng dưng chiếm cứ suy nghĩ của hắn.
Hắn đột nhiên có sự thôi thúc và ham muốn vô tận muốn ở bên Kiều Ngộ An với tư cách là bạn trai.
Không phải hôn môi, mà là chiếm hữu, hắn muốn có được người trước mắt này, muốn biến người này thành của mình, hắn muốn hôn một cách danh chính ngôn thuận, muốn khiến anh thích tất cả những gì hắn làm với anh, muốn làm nhiều việc hơn với anh, thay vì là đóng khung trong khuôn phép đắn đo đúng mực, tiến thêm thì quá mức, mà lùi một bước lại quá đau.
Cho dù không thể vượt qua rào cản rằng hắn có bệnh, hắn cũng muốn Kiều Ngộ An ở bên hắn, bên nhau dẫu có như thế nào đi nữa, cho dù phía trước là vực sâu, cũng muốn Kiều Ngộ An nhảy cùng hắn, hắn chỉ muốn ở bên anh, dù là tốt hay xấu.
Hắn đã hứa với Kiều Ngộ An sẽ suy xét về mối quan hệ của họ, nhưng thật ra còn gì để cân nhắc nữa đâu? Hắn thích Kiều Ngộ An, ai cũng đều biết.
Mà Kiều Ngộ An cũng thích hắn chứ không phải tâm huyết dâng trào.
Bọn họ đều đang hòa tan đối phương bằng nhiệt tình của mình, mà Thời Niên chưa chắc không muốn bị hòa tan.
Nhưng hắn có bệnh.
Nhưng Kiều Ngộ An nói, anh cũng vậy.
Cho nên, không sao cả.
Nhưng hắn không thể thoát ra được, không thể thoát ra khỏi lồng giam trong lòng mình, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng Kiều Ngộ An đã biết ngay từ đầu, nhất định ngay từ đầu anh đã suy xét đến vấn đề này.
Vì vậy, cũng không sao hết.
Nhưng hắn không cho Kiều Ngộ An được quá nhiều, ở bên nhau là không công bằng với Kiều Ngộ An.
Nhưng Kiều Ngộ An đã dốc hết sức, gửi gắm một tấm chân tình cho hắn, nếu hắn không tiếp nhận thì mới thực sự là bất công với anh.
Cho nên, cũng không sao cả.
……
Đều không quan trọng, bọn họ có thể ở bên nhau, và cũng nên ở bên nhau, nhưng chút lý trí còn sót lại trong đầu đang níu kéo hắn, hắn không thể như vậy, Kiều Ngộ An nên có một cuộc sống tốt hơn và gặp được người tốt hơn.
Thời Niên căng thẳng đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, hắn có thể cảm giác được, nếu như lúc này có thêm một cọng rơm, lý trí của hắn sẽ ầm ầm sụp đổ, sau đó sẽ đầu hàng dục vọng trong lòng.
Kiều Ngộ An chớp lấy thời cơ này, cười hôn lên chóp mũi hắn, nói:
“Thời Niên, em là người tốt nhất tôi gặp được.”
Thời Niên bỗng ngước mắt nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt Kiều Ngộ An, nơi đó không có nhiều nhiệt tình, không có nhiều trập trùng, bình lặng như bọn họ đã nhìn nhau như vậy rất nhiều năm, rũ bỏ hết mọi hào nhoáng của thế gian, nhưng có một đời an ổn và bình đạm như vậy cũng mới cho Thời Niên đủ cảm giác an toàn.
Hắn có thể nghe thấy âm thanh của lý trí đã biến mất.
Vì vậy hắn thực sự tiến bước.
Lúc hắn nắm lấy cánh tay Kiều Ngộ An chuyển mình đè anh lên cửa, Kiều Ngộ An dường như cũng không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn liếc qua cánh tay hắn, cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn và nói:
“Học nhanh thế?”
Ngày hôm qua dạy hắn tường đông, hôm nay đã học được.
Thời Niên không để ý đến câu trêu chọc này của Kiều Ngộ An, hắn chỉ nhìn vào mắt Kiều Ngộ An, rồi nói với anh:
“Em muốn hôn anh, bạn trai.”
Nói xong câu này, mặc kệ Kiều Ngộ An đang đờ người ra mà cúi đầu hôn anh, lực của hắn có hơi mạnh, hoàn toàn khác với lần chủ động trong tủ quần áo lúc trước, đầu Kiều Ngộ An cũng bị động tác của hắn mà va vào cửa.
Không nặng, cũng không đau lắm, phát ra âm trầm rất khẽ, nhưng chính sự đau đớn nhè nhẹ này khiến Kiều Ngộ An hoàn hồn, cũng nhận ra được Thời Niên vừa nói gì.
Hắn nói, bạn trai.
Dù biết điều này có nghĩa là gì, nhưng Kiều Ngộ An vẫn rất muốn hỏi hắn xem liệu hắn có thực sự muốn hẹn hò với anh và giao phó cả cuộc đời cho nhau như anh nghĩ hay không, nhưng anh không hỏi ra được, Thời Niên không có kỹ xảo hôn môi gì đè chặt bờ môi anh không nhúc nhích, anh không mở miệng được.
Nụ hôn vừa xác nhận quan hệ đáng lẽ phải lãng mạn lưu luyến, nhưng vì Thời Niên sức trâu, chỉ hôn môi kề môi, ít nhiều có chút xấu hổ.
Kiều Ngộ An hơi bình tĩnh lại cũng không muốn hỏi thêm gì, nụ hôn của Thời Niên là giải thích tốt nhất còn gì?
Về phần không biết hôn thì có liên quan gì? Anh có thể dạy.
Vì thế, Kiều Ngộ An dạy, tuy dưới sự áp chế mạnh như trâu của Thời Niên mà muốn đưa lưỡi ra là chuyện không mấy dễ dàng, nhưng Kiều Ngộ An vẫn làm, khi Thời Niên nhận ra được anh muốn làm gì cũng hơi buông anh ra, sau đó cảm nhận được cảm giác ẩm ướt và mềm mại ở tủ quần áo lần đó.
Thời Niên bị liếm ngây người, Kiều Ngộ An cười:
“Em có thể hôn anh như vậy, bạn trai.”
Từ khi Kiều Ngộ An liếm hắn, ánh mắt của Thời Niên vẫn chưa từng rời khỏi môi Kiều Ngộ An, lúc này nhìn miệng anh lúc đóng lúc mở, nghe thấy anh nói, Thời Niên chậm rãi đến gần, bắt chước cách Kiều Ngộ An dạy hắn vừa rồi, còn vươn đầu lưỡi liếm môi Kiều Ngộ An.
“Ngọt.” Thời Niên nói.
“Ừ.” Kiều Ngộ An cười đáp: “Kem đánh răng vị cam ngọt, đương nhiên là ngọt rồi.”
Thời Niên muốn nói, không phải vị cam ngọt, không phải kem đánh răng, mà là hương vị của anh Kiều Ngộ An à, là anh ngọt, nhưng nghĩ lại, dường như hắn cũng không thể diễn tả được cảm nhận ấy là như thế nào, hơn nữa, hắn cũng không muốn nói gì nữa, hôn Kiều Ngộ An bằng cách hôn mà Kiều Ngộ An dạy hắn, khiến hắn cảm thấy rất mới lạ, rất rạo rực, càng muốn hôn anh nhiều hơn.
Thế là hắn lại liếm lên, liếm tới liếm lui không biết mệt, Kiều Ngộ An ban đầu còn mặc hắn, cảm thấy đây là chuyện bản năng, tự nhiên sẽ biết được, nhưng mấy phút trôi qua, Kiều Ngộ An cảm thấy suy nghĩ của mình hãy còn ngây thơ.
Mặc dù được Thời Niên hôn là điều anh rất thích, nhưng giữa việc được Thời Niên hôn và bị chó lớn hôn vẫn có sự khác biệt nhất định.
Kiều Ngộ An có cảm giác hiện tại mình đang bị một con gâu “đần” liếm láp tới lui.
Kiều Ngộ An có chút bất đắc dĩ đẩy Thời Niên ra, Thời Niên có chút không hài lòng, khẽ cau mày nhìn anh, Kiều Ngộ An đưa tay xoa giữa mày hắn:
“Thời Niên, em có thể lớn mật với anh một chút, làm bất cứ chuyện gì em muốn làm, anh sẽ không cảm thấy bị mạo phạm, cũng sẽ không tức giận.”
Thời Niên không nhúc nhích mà chỉ nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An biết hắn nghe không hiểu, nụ cười bên khóe môi càng sâu:
“Vậy để anh lớn mật trước, em không được tức giận đâu đấy.”
Kiều Ngộ An không đợi Thời Niên ý thức được câu nói này là có ý gì, đã trực tiếp vịn lấy sau ót hắn đè hắn xuống, đầu lưỡi quét qua cắn môi hắn một chút sau đó thì vói vào, có lẽ là không ngờ anh sẽ làm vậy, anh thấy Thời Niên lập tức trợn to mắt, có chút khiếp sợ muốn lùi lại, nhưng Kiều Ngộ An không cho hắn cơ hội này, càng ghì chặt, hôn hắn càng mạnh hơn.
Kiều Ngộ An thật ra cũng nghĩ đúng, đàn ông luôn có một ít bản năng đối với việc này, mặc dù Thời Niên chưa từng tiếp xúc với chuyện như vậy, cho dù Thời Niên có ngại ngùng, cho dù Thời Niên cũng không biết tiến hành bước tiếp theo như thế nào, nhưng chỉ cần thầy Kiều Ngộ An này dẫn dắt tốt, thì rất nhiều chuyện thực sự có thể đến một cách tự nhiên.
Đặc biệt là loại chuyện có liên quan đến bản năng này. Chưa đầy một phút, Thời Niên đã đảo khách thành chủ, hôn đáp lại theo cách mà Kiều Ngộ An đã tự mình dạy cho hắn, ác liệt hơn, cũng dữ dội hơn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An bị hắn đè lên tấm cửa chẳng thể động đậy được dù một chút, ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở thành một chuyện rất xa xỉ.
Cuối cùng khi Thời Niên cho anh cơ hội để lấy hơi, còn chưa đợi anh kịp thở ra, Thời Niên đã nắm cằm anh hơi dùng sức ép anh hé miệng ra, lại tiếp tục một nụ hôn mãnh liệt.
Thậm chí bắt chước cách vừa rồi Kiều Ngộ An làm với hắn là cắn anh một cái, không nặng nhưng cũng đủ khiến người ta không kiềm chế được!
Kiều Ngộ An thích thì thích, nhưng lúc này lại cảm thấy bị một con cún bự liếm cũng không tệ, ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, anh sắp ngạt thở rồi.
Cơ thể hai người càng lúc càng gần, Thời Niên bị trêu chọc một chút là cứng làm sao có thể chịu được hôn môi như vậy, đã sớm chào cờ với Kiều Ngộ An tự lúc nào, Kiều Ngộ An ở gần hắn như vậy, tự nhiên cũng cảm nhận được, cũng không có cảm xúc bất ngờ gì, đây là chuyện rất bình thường, chưa kể không chỉ Thời Niên, bản thân anh cũng có phản ứng.
Nhưng anh cảm thấy hôm nay đã dạy Thời Niên đủ nhiều rồi, hạng mục kế tiếp sợ hắn không thừa nhận được, cho nên cho rằng thế là đủ rồi.
Nhưng vừa rồi Kiều Ngộ An cũng thật sự quên mang theo quần áo vào để thay khi tắm, lúc này trên eo anh cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trong lúc cọ xát khăn tắm đã tuột khỏi eo, anh muốn che lại một chút, nhưng Thời Niên vẫn kiềm chế anh không buông tay, như thể muốn hôn như thế này mãi mãi, lại như thể hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Trước một giây sắp nghẹn thở Kiều Ngộ An rốt cuộc vẫn đẩy Thời Niên ra, khi Thời Niên bất mãn còn muốn hôn tiếp, Kiều Ngộ An giơ tay nhéo hắn một cái:
“Đừng hôn nữa, anh sợ em nghẹn chết.”
Thời Niên không dám động nữa, hắn không sợ nghẹn chết, cho dù giờ phút này chết ở trong tay Kiều Ngộ An hắn cũng không quan tâm, nhưng mình ở trong tay anh, hắn đành phải thỏa hiệp, cũng là sợ Kiều Ngộ An không vui, lực trên tay người này rõ ràng là kèm theo chút uy hiếp.
Thời Niên không dám hôn tiếp, nhưng ánh mắt lại nhìn theo tay Kiều Ngộ An nhìn xuống, này tự nhiên cũng nhìn thấy được vật dưới khăn tắm của Kiều Ngộ An, hơi sửng sốt, hai người dựa gần như vậy, lúc khăn tắm tuột xuống Kiều Ngộ An đã biết mình giấu không được, nên lúc này cũng không có cảm nhận gì quá lớn khi bị Thời Niên nhìn thấy.
Đây là bạn trai danh chính ngôn thuận của anh, anh cũng chỉ hơi ngượng ngùng, thậm chí còn mỉm cười, buông tay nhéo Thời Niên ra:
“Kỳ thực không chỉ có em, anh cũng sắp nghẹn chết rồi.”
Nói rồi nghiêng người khom lưng nhặt khăn lên, nhưng chính hành động này lại khiến Thời Niên cử động, tay vỗ lên mông anh, nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Kiều Ngộ An không biết có chuyện gì xảy ra, thật sự không nhúc nhích nữa, nhưng anh đợi vài giây lại thấy Thời Niên cũng không nhúc nhích, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Thời Niên nhìn thoáng qua Kiều Ngộ An, cảm thấy mình hình như có hơi quá đà, thế mà hắn bị vòng eo của Kiều Ngộ An hấp dẫn, nhưng nghĩ đến những lời Kiều Ngộ An nói với mình vừa rồi, nói rằng hắn có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, có thể lớn mật hơn với anh một ít, vì vậy hắn lại cảm thấy không có gì, nói với Kiều Ngộ An:
“Ở đây của anh có hai hõm eo rất đẹp, rất gợi cảm.”
Bàn tay nhẹ nhàng phủ lên, sờ soạng đôi chút.
“Thật à?” Kiều Ngộ An đứng thẳng người nhìn Thời Niên: “Anh cũng không biết.”
Nhặt khăn tắm lên, mà thực ra không chỉ mỗi khăn tắm, quần áo Thời Niên lấy cho anh cũng rơi xuống đất, Kiều Ngộ An có chút bệnh sạch sẽ ở mặt này, nên dứt khoát ném khăn tắm và quần áo vào sọt đựng đồ dơ, trần truồng đi thẳng ra ngoài, mà Thời Niên cũng đi theo ngay sau lưng anh như một cái đuôi nhỏ.
Khi Kiều Ngộ An lấy quần áo trước tủ, hắn đi theo, khi Kiều Ngộ An chuẩn bị mặc quần áo, hắn đứng nhìn lom lom, Kiều Ngộ An cũng bất lực:
“Em đang nhìn gì đấy?”
Thời Niên cũng muộn màng cảm thấy có chút không hay lắm, nhưng nhất thời lại không tìm được cái cớ thích hợp, sau khi nhìn chỗ nào kia của Kiều Ngộ An thì theo bản năng nói:
“Em chỉ cảm thấy, anh còn đang cứng mà giờ mặc đồ có thể sẽ khó chịu hay không?”
“Chẳng phải em cũng cứng à?” Kiều Ngộ An cười nói: “Em cũng chưa thấy khó chịu mà.”
Thời Niên im lặng hai giây, gật gật đầu: “Cũng đúng, anh nhỏ hơn em còn gì.”
Kiều Ngộ An: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Có phải mọi người mong chờ cảnh giường chiếu đúng không? Tôi có tội ~
Nhưng đừng thất vọng, cảnh giường chiếu sắp rồi ~~