Có Biển

Chương 21: Anh, tạm biệt



Mạn dưới Viễn Thành có vài xã nghèo, thời gian qua, Thiện Kiều cùng khoảng mười đồng đội cũ đều tập trung ở đây giúp các thôn dân chuẩn bị cho mùa đông. Xử lí xong mọi việc, bọn họ định ở lại trong xã thêm một ngày, nhưng Thiện Kiều nói đi cũng lâu rồi, phải trở về xem tình hình ở nhà trọ ra sao, một mình lái xe quay lại Viễn Thành trước.

Mới sáng sớm, Prado phóng trên đường phố trống hoắc.

Biên cảnh Tây Bắc chênh gần ba tiếng so với nội địa, mọi người thức dậy cũng muộn hơn, không như Đại Thạch ở Tây Nam, trời chưa tỏ mà mấy quán ăn sáng đã lập lờ khói bếp.

Tuyết rơi chưa quá lớn, trong kính chiếu hậu, một bóng hình quen thuộc thoáng vụt qua.

Diệp Tiểu Thuyền?

Thiện Kiều liếc theo, nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì người đã không còn thấy đâu.

Giờ này mà đi đâu?

Thiện Kiều không nghĩ quá nhiều, đúng là anh có quản thúc Diệp Tiểu Thuyền, chỉ cần biết Diệp Tiểu Thuyền gặp khó khăn, anh nhất định sẽ xuất hiện kịp thời.

Nhưng điều này không có nghĩa, Diệp Tiểu Thuyền làm gì cũng phải bị anh kiểm soát.

Tiếng cửa sắt của Có Biển cọt kẹt mở ra, Tiểu Trư và A Quý đang quét tuyết trong sân đồng loạt ngẩng dậy, vài khách trọ đã dọn dẹp xong hành lí chuẩn bị về.

Chỉ vài ngày nữa, tất cả du khách sẽ rời khỏi Viễn Thành, Có Biển cũng vào mùa an tĩnh cực điểm.

"Anh Thiện về rồi đấy à!" Tiểu Trư hớn hở hỏi: "Anh ăn quà sáng chưa?"

Thiện Kiều quét mắt bốn phía, "Vẫn chưa."

"Vậy anh đi nghỉ một lát đi, hôm nay chúng ta có sủi cảo ăn đấy!"

"Sủi cảo?"

Bốn năm kể từ khi Có Biển đi vào hoạt động, Thiện Kiều nhớ mình chưa làm sủi cảo bao giờ.

"Đúng vậy!" A Quý nói: "Tiểu Thuyền gói á!"

Thiện Kiều hơi nhíu mày.

"Tiểu Thuyền làm đầy một bàn luôn!" A Quý khua tay diễn tả, "Tối qua em với Tiểu Trư được thử rồi, vừa tươi vừa ngon!"

Thiện Kiều hỏi: "Sáng sớm ra cậu ấy đi đâu rồi?"

Tiểu Trư sững sờ, hết nhìn ngang lại ngó dọc, "Ừ nhỉ, sáng giờ chưa thấy Tiểu Thuyền đâu. Rõ ràng cậu ấy toàn dậy sớm hơn bọn em mà. Không biết là đi đâu rồi?"

Thiện Kiều ngờ ngợ nghĩ đến một khả năng.

A Quý vào nhà nhìn quanh, khi ra nói: "Kì ghê, như kiểu đồ đạc của Tiểu Thuyền biến đâu hết rồi ấy."

Thiện Kiều nhíu mày ngày càng sâu, giây lát sau đặt hết túi đồ trên tay xuống đất, "Cất vào nhà cho anh."

"Anh Thiện, anh đi đâu vậy?" Tiểu Trư vội hỏi.

Thiện Kiều cũng không trả lời, chỉ bước nhanh ra ngoài, lái thẳng đến nhà ga duy nhất ở Viễn Thành.

Ở Viễn Thành không có sân bay, nhà ga cũ kĩ cũng không có tàu cao tốc, mỗi ngày chỉ có vài chuyến tàu chậm ghé qua. Phần lớn du khách đều bay đến thành phố lớn gần Viễn Thành nhất, sau đó ngồi tàu hoặc ô tô đến Viễn Thành.

Ngồi tàu có thể đi đến bất kì thành phố nào, ô tô thì chỉ có thể đi tới vài địa phương xung quanh Viễn Thành.

Có lẽ là Tiểu Thuyền đã đến nhà ga.

Tuyết đổ ngày càng lớn, Thiện Kiều đỗ Prado bên vệ đường, rồi vội vàng chạy vào cổng ga.

Ga tàu ở địa phương nhỏ vẫn bắt phải mua "vé vào ga", Thiện Kiều cầm theo vé đi vào sảnh chờ, lác đác vài hành khách đang chờ chuyến tàu tiếp theo.

(*vé vào ga: vé vào nhà ga để tiễn người)

Không có Diệp Tiểu Thuyền.

Thông báo vang lên với tiếng phổ thông ngọng nghịu của một nữ phát thanh viên, tàu đi từ Tháp Diệp vào nam chuẩn bị khởi hành trong hai phút nữa.

Phía dưới sảnh chờ chính là sân ga, Thiện Kiều đã trông thấy tàu đang dừng ở sân ga số 3.

Mùi khói đặc trưng của nhà ga át đi cả cái lạnh của tuyết, Thiện Kiều lập tức chạy tới sân ga số 3, nhưng chưa kịp tới nơi, đã nghe thấy một tiếng còi tuýt dài, cửa tàu đóng lại, chậm rãi chuyển bánh.

Thiện Kiều dừng lại trên bậc thang nối giữa sảnh chờ và sân ga, không tiếp tục chạy xuống nữa.

Anh đứng trong gió tuyết, âm trầm nhìn theo con tàu màu xanh đậm, mãi đến khi nó gặp chỗ rẽ ở đằng xa, rồi biến mất trong tuyết trắng mịt mù sau một tiếng vang nặng nề.

Diệp Tiểu Thuyền mua vé giường nằm, toa giường chủ yếu đều là người đi xa, vừa rồi trước khi khởi hành, gần như hành khách nào cũng có người thân bạn bè đến đưa tiễn phụ xách đồ, chen chúc trên tàu không nỡ rời đi.

Xung quanh náo nhiệt lại càng khiến sự cô độc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn thở dài, chủ động nhường lại chỗ cho bọn họ, mình thì đi ra khúc nối giữa hai toa, nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ chật hẹp.

Cửa sổ toa tàu này và cầu thang sảnh chờ lại nằm ở hai hướng khác nhau, cho nên hắn đã không nhìn thấy một người chạy trên cầu thang đến tìm hắn.

Tàu chuẩn bị chạy, người đưa tiễn rốt cục phải rời đi, Diệp Tiểu Thuyền tựa người lên cạnh tàu, từ từ nhắm lại hai mắt, lắng nghe tiếng động cơ bắt đầu gầm gào mãnh liệt, cảm thấy thân thể trống rỗng đang dần bị đưa đến nơi xa.

Để hồn phách và trái tim ở lại.

Anh, em đi đây.

"Anh, em đi đây. Em có gói cho anh rất nhiều sủi cảo, để trong tủ lạnh nhà."

"Em cũng không biết mình nên nói gì nữa."

"Bốn năm nay, rồi cả ngày bé khi còn ở Đại Thạch nữa, cảm ơn anh đã chăm sóc em."

"Em không đến Nam Thành tìm Kim Dân Hải, anh yên tâm."

"Anh, cảm ơn anh, dù biết em có những mộng tưởng hão huyền kia, nhưng vẫn nguyện ý giúp đỡ và bảo vệ em."

"Chắc là em sẽ không về Viễn Thành nữa, sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

"Anh, tạm biệt."

Thiện Kiều cầm lên tờ giấy bị chìa khóa đè lại, chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi, nhưng lại đọc lấy rất lâu, sau đó chậm rãi ngồi xuống giường, ngẩn người nhìn màn cửa bị gió thổi ào ào.

Sau khi Diệp Tiểu Thuyền bỏ đi, tất thảy ở Có Biển vẫn như cũ. Hết tháng 11, mọi hoạt động du lịch ở Viễn Thành cũng vào kì ngủ đông, phải chờ đến tháng 2 tháng 3 năm sau mới có thể khôi phục.

Vào đông, phần lớn các nhà nghỉ thanh niên đều sẽ đóng cửa để tiết kiệm chi phí, nhưng Có Biển thì không. Bẵng đi một thời gian, Thiện Kiều cũng không ghé Có Biển, A Quý và Tiểu Trư mua thịt và bột về, tự tay học cách gói sủi cảo—từ khi nếm thử của Diệp Tiểu Thuyền, cả hai đều trở nên mê mẩn món này.

"Tiểu Thuyền đi thật rồi sao?" A Quý rất buồn rầu, lúc biết tin Diệp Tiểu Thuyền đã rời khỏi Viễn Thành còn khóc nguyên một đêm, "Sao cậu ấy nỡ bỏ lại chúng ta kia chứ."

Tiểu Trư nói: "Tưởng bở nó vừa thôi, Tiểu Thuyền có không nỡ thì cũng là không nỡ anh Thiện ấy."

"Thì bởi." A Quý thở dài, "Ảnh là anh trai của Tiểu Thuyền mà."

"Đâu chỉ là anh trai." Tiểu Trư bâng quơ nói.

"Hở?" A Quý nghe không hiểu, ""Đâu chỉ là anh trai" nghĩa là sao?"

"Cậu không hiểu thì thôi." Tiểu Trư nói: "Lo mà gói sủi cảo của cậu đi."

A Quý biết mình tối dạ, tự mình nghĩ mãi nghĩ hoài cũng không ra, lại hỏi: "Tiểu Thuyền có quay lại nữa không?"

Tiểu Trư nói: "Tôi đâu phải Tiểu Thuyền, cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai."

A Quý hỏi: "Anh Thiện thì sao? Chẳng lẽ anh Thiện không nhớ Tiểu Thuyền?"

Tiểu Trư không trả lời.

A Quý lẩm bẩm: "Sao anh Thiện không đi tìm Tiểu Thuyền về nhỉ?"

Sự thật là Thiện Kiều có đi tìm Diệp Tiểu Thuyền, nhưng không phải là tìm về—anh chỉ muốn xác định được Diệp Tiểu Thuyền ở đâu, hiện sống thế nào.

Ở trong thư từ biệt, Diệp Tiểu Thuyền đã nhiều lần nói cảm ơn. Nhưng mà đối với Thiện Kiều, những lời cảm ơn này đều không cần thiết.

Anh vẫn luôn coi Diệp Tiểu Thuyền như em trai, chăm sóc Diệp Tiểu Thuyền là bổn phận của mình.

Chuyến tàu xuất phát từ Tháp Diệp hôm ấy đi qua rất nhiều thành phố lớn, khó mà xác định được Diệp Tiểu Thuyền đã xuống ở bến nào, sau đó lại trung chuyển đi đâu.

Lần trước Diệp Tiểu Thuyền nói muốn đi Nam Thành, anh còn nhờ người điều tra được về Kim Dân Hải, nhưng lần này thì rất khó để nhờ ai tra nổi hành trình của Diệp Tiểu Thuyền.

Thiện Kiều chợt nhớ ngày cuối hè hôm ấy, khi biết tin Diệp Cao Phi mất, Diệp Tiểu Thuyền đã gục lên vai anh, nói rất nhỏ rằng—Đừng rời bỏ em.

Giờ người chọn rời đi, cũng là Diệp Tiểu Thuyền.

Nhưng anh không có quyền gì để nói Diệp Tiểu Thuyền.

Trước đó nữa, anh đã nói—Anh là anh, em là em, anh không quản được chuyện của em.

Nhưng về sau, Diệp Tiểu Thuyền theo anh đến Viễn Thành, cũng chính anh là người nói—Em đã theo anh, anh đâu thể mặc kệ em.

Diệp Tiểu Thuyền mâu thuẫn, chẳng nhẽ anh thì không?

Diệp Tiểu Thuyền đột nhiên bỏ đi, số điện thoại di động cũng ngay lập tức bị khóa, anh đoán được nguyên nhân là gì.

Anh và Diệp Tiểu Thuyền vẫn luôn mắc kẹt trong một loại khó xử không tên.

Diệp Tiểu Thuyền yêu anh, còn anh dành cho Diệp Tiểu Thuyền sự quan tâm và lo lắng.

Hai thứ tình cảm khác biệt, nhưng lại giống nhau một cách kì quặc—định hướng rõ ràng và chẳng hề tương xứng.

Diệp Tiểu Thuyền chỉ yêu anh, anh lại chỉ dành cho Diệp Tiểu Thuyền sự quan tâm và lo lắng.

Đảo mắt đã chuẩn bị đón năm mới. Phân nửa dân cư ở Viễn Thành là dân tộc thiểu số, bọn họ không ăn Tết này, vì vậy năm mới ở Viễn Thành vốn không quá náo nhiệt.

Có Biển được phủ đèn lồng đỏ, A Quý vẫn nhớ, Diệp Tiểu Thuyền là người bắc thang lên treo hồi năm ngoái.

Diệp Tiểu Thuyền vừa cao vừa linh hoạt, treo một loáng là xong. Năm nay đến Tiểu Trư thấp người, đung đưa trên thang nửa ngày mới móc được một cái.

"Để đó anh treo cho." Thiện Kiều gọi Tiểu Trư xuống, rồi leo thang đi lên.

Hôm nay chiến hữu của Thiện Kiều sẽ đến tụ tập ở Có Biển, A Quý trông ngóng nhìn ra cổng, Tiểu Trư hỏi nhìn cái gì thì bảo: "Tết rồi, có khi nào Tiểu Thuyền cũng về không?"

Bước chân của Thiện Kiều khựng lại trên thang.

Tiểu Trư nói: "Chắc là không đâu, lâu lắm rồi làm gì có tin của Tiểu Thuyền."

A Quý nói: "Thương Tiểu Thuyền ghê, Tết nhất mà lại bơ vơ một mình, cũng không biết có ai làm cơm tất niên cho cậu ấy không? Năm ngoái cậu ấy vẫn còn ở đây tranh giành thịt cừu anh Thiện nướng với tôi..."

Tiểu Trư vội vàng huých A Quý một cái, "Suỵt, đừng có nói nữa."

Thiện Kiều cất thang xong thì thấy điện thoại hiển thị tin nhắn mới.

Từ một người bạn ở phía nam, đầu tiên là chúc mừng năm mới, sau đó nói tạm thời vẫn chưa có tin tức gì về Diệp Tiểu Thuyền.

Thiện Kiều bỏ di động vào túi áo khoác, hơi thở trắng khói tản ra trước mặt.

So với Viễn Thành, không khí đón năm mới ở Lâm Thành Tây Nam nhộn nhịp hơn hẳn.

Đông ở Tây Nam ẩm ướt vì mưa phùn sương mù, chẳng khô ráo được lúc nào. Lâm Thành còn ở ngay bên bờ Trường Giang, mưa bụi cứ gọi là không ngớt.

Thế mà năm nay gần Tết trời lại trong, người người nô nức đổ ra phố đón xuân, hàng ăn hàng uống đều nhộn nhịp bất thường.

Trước cửa tiệm hạt dẻ rang trên phố Lạc Tùng là một hàng người dài dằng dặc, nhân viên cân so đo từng hạt từng đồng, cân một gói mà chờ muốn mút chỉ.

Tuy thế, khách vẫn không hề ngớt.

Bởi vì tiệm này làm đến đâu bán đến đó, hiện trường chảo rang cực bự ngay trước cửa, nhìn vô vùng bắt mắt.

Người "đứng bếp" là một câu trai cao ráo trẻ tuổi, tóc cắt cụt lủn, gần như sát da đầu, vì rang hạt dẻ dễ đổ mồ hôi nên dù trời lạnh, hắn cũng chỉ mặc một lớp áo phông đen dài tay.

Trong hàng có không ít cô gái đã chú ý đến hắn, Lâm Thành là một địa phương cởi mở, cho nên phái nữ cũng mạnh mẽ hơn bình thường. Hàng loạt những tiếng cảm thán "ĐM, đẹp trai xỉu" không ngừng lọt vào tai, nhưng hắn cũng không mảy may thay đổi nét mặt, chỉ tiếp tục thờ ơ đảo hạt dẻ.

"Không những đẹp trai mà còn ngầu quá trời!"

"Mặt ảnh nhỏ thật, lần đầu tiên thấy ai để đầu đinh mà đẹp đến vậy."

"Người Bắc hay sao ấy, nghe giọng chuẩn tiếng phổ thông lắm, chắc chắn không phải người chỗ chúng ta."

"Nói thừa, chỗ chúng làm gì được ai cao như thế!"

"Nhưng mà trông hơi dữ, mới rồi còn nhăn mày nữa!"

"Nhăn cái gì mà nhăn, cậu không thấy cái xẻng kia nặng thế nào à, dùng lực thì phải nhăn chứ sao."

Mấy cô gái nhao nhao bàn tán, nhận hạt dẻ xong còn xúm lại nhìn cậu trai kia một phát chính diện rồi mới hì hì chạy đi.

Hôm nay giao thừa, đại đa số các cửa hàng nhỏ đều đã đóng tiệm, hàng nào chưa đóng thì cũng chỉ cố được đến xế chiều, tối tất nhiên là phải về ăn cơm tất niên.

Bốn giờ chiều, tiệm hạt dẻ cũng dọn hàng, ông chủ lấy ra một cái bao lì xì, "Tiểu Thuyền, vất vả cho con rồi, đằng nào cũng chỉ có một mình, hay là về ăn bữa cơm với nhà bác đi!"

Diệp Tiểu Thuyền nhận lấy lì xì, nhàn nhạt cười, "Bác Trần, chúc bác năm mới an lành. Lát con còn có chút việc, không quấy rầy mọi người được."

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.