Năm nào Có Biển cũng nhận được quà cáp do lữ khách gửi tới từ các nơi trên cả nước, phần lớn đều là đặc sản đồ ăn. Thiện Kiều thường không tự kiểm kê, cũng không bao giờ lấy làm của riêng, mà để Tiểu Trư với A Quý xác nhận là an toàn xong sẽ bày ra bàn gỗ dưới giàn nho, cho khách trọ mới tới thưởng thức.
Diệp Tiểu Thuyền biết vậy, nên mới dám gửi đồ khô tới Có Biển
Hóa đơn chuyển phát nhanh chỉ ghi địa chỉ hộ nông gia, trên túi hàng cũng không có bất kì logo gì. Đến khi nhận được, Tiểu Trư và A Quý sẽ lấy một phần quả khô ra cho khách, một phần giữ lại cho Thiện Kiều, còn vì nấm dại không thể ăn luôn, phải chờ xào với thịt hoặc nấu canh nên Tiểu Trư nhất định sẽ đưa cả cho Thiện Kiều chứ không bày ra cho khách.
Diệp Tiểu Thuyền cứ thế ngẩn người cạnh xe hàng, mãi cho đến khi nhân viên chuyển phát nhắc hắn đặt hộp hàng lên.
Vừa rồi, hắn chợt nhớ tới những món ăn Thiện Kiều từng chế biến từ nấm dại.
Dường như chỉ cần vào tay Thiện Kiều, thì bất kì nguyên liệu gì cũng có thể trở thành mĩ thực.
Diệp Tiểu Thuyền vô thức cắn môi dưới.
Hành động này khiến hắn như tỉnh người, bỗng nhớ ra hiện thực cách mộng tưởng bao nhiêu, bèn vội vàng nhả môi dưới ra trước khi bị ai chú ý tới, tiếp tục công việc trên tay.
"Biển của Tiểu Thuyền" thực chất chỉ có mình hắn—từ tìm kiếm quả khô chất lượng, đàm phán chuyện phân phối với nông gia, cho đến cả đóng gói giao hàng đều là hắn lo. Ở Lâm Thành đã có ông Trần hỗ trợ—cũng bởi vậy mà hắn chưa bao giờ chi li trong chuyện chia trác lợi nhuận cho đối phương, nhưng ở thị trấn Thải Ba này thì chủ yếu chỉ có mình hắn gánh vác.
Thỉnh thoảng Dụ Tiểu Đào cũng tới, chỉ cho hắn cách giám định chất lượng đồ khô, còn dẫn hắn đi cò kè mặc cả với lão nông.
Nhiệt độ ở Tây Bắc hạ rất nhanh, trời lạnh đi thì quả không muốn bước chân ra ngoài chút nào. Nhưng Diệp Tiểu Thuyền lại bận bịu đến vã mồ hôi, tối đến về chỗ ở, quần áo còn chưa kịp cởi đã thiếp đi trên sofa.
Nơi ở của hắn là một khu nhà nông gia. Người chủ xây nhà mới, nhà cũ này để không, hắn đang cần chỗ ở, thấy tiện bèn thuê luôn.
Phải nói là cách bài trí của khu nhà này rất giống ở Có Biển, có một vườn hoa và một vườn rau nho nhỏ, tất nhiên là chả có nhiêu loại, chỉ đủ ăn trong nhà.
Hồi đầu, Diệp Tiểu Thuyền còn định dọn dẹp sắp xếp lại khu nhà, rồi sơn cửa vào thành màu xanh lam—giống như cổng lớn ở Có Biển, chỉ là dự định thì hay thế, nhưng cũng chả có thời gian mà làm.
Người đang mệt được cái ngủ rất vào. Diệp Tiểu Thuyền ngủ thẳng đến rạng sáng, còn nằm mơ một hồi. Trong giấc mơ ấy, hộp hàng không phải bị thất lạc trong khi vận chuyển, cũng chẳng phải không có ai ở Có Biển ra nhận, mà lại là tình huống bình thường nhất có thể—Tiểu Trư và A Quý kí nhận chuyển phát xong, giao lại nấm cho Thiện Kiều, tận đến khi mọi người giải quyết hết nấm dại quả khô rồi, cũng không một ai thắc mắc: "Thứ này do ai gửi?"
Càng không có ai hỏi: "Có phải là của Diệp Tiểu Thuyền gửi đến không?"
Trời sáng, Diệp Tiểu Thuyền tỉnh lại, mở đèn rồi ngồi thất thần mãi mới dậy đi bật nước tắm rửa.
Hắn cảm thấy mình đúng là vô lí.
Không để lại tên, cũng không đóng gói bằng bao bì của "Biển của Tiểu Thuyền", chẳng phải chính vì không muốn Thiện Kiều nhận ra người gửi là hắn đấy sao.
Thế mà đến lúc mơ thấy Thiện Kiều không biết thật, thậm chí còn chẳng buồn băn khoăn, giống như đã quên hẳn về sự tồn tại của hắn rồi, Diệp Tiểu Thuyền lại thấy khổ sở không thôi.
Lúc lau đầu, Diệp Tiểu Thuyền vỗ lên mặt mình một cái, cũng không đến mức tự vả, thở dài nói: "Đúng là chỉ được cái mồm."
Hai ngày sau, hàng đến Có Biển.
Đang mùa ế, Có Biển cũng không có khách, Tiểu Trư vất cả vác cái hộp vào nhà, vừa mở ra đã kinh ngạc thốt lên: "Trời đất ơi đồ quý!"
A Quý vội vàng tới hóng hớt, "Ô! Quả khô!"
"Ai bảo cậu nhìn quả khô, không thấy nấm dại đây à?" Tiểu Trư nói.
A Quý cũng không biết nhìn hàng, "Bình thường vẫn có khách gửi đồ ăn cho chúng ta mà."
Tiểu Trư lười giải thích cho đối phương, nhìn đến hóa đơn chuyển phát, "Gửi từ thị trấn Thải Ba?"
A Quý nói: "Đồ khô của Thải Ba nổi lắm đó."
Tiểu Trư ngẫm nghĩ, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì mình chưa bao giờ có khách đến từ Thải Ba cả."
A Quý kinh ngạc, "Cậu nhớ được hả?"
Tiểu Trư nói: "Trước hết đừng đụng vào hộp hàng này vội, để tôi đưa anh Thiện xem qua đã."
"Hả?" A Quý đã sở đến một túi quả khô, "Nhưng anh Thiện bảo chúng ta tự xử lí đồ do khách gửi đến mà? Chưa kể lâu lắm rồi ảnh cũng có tới đâu."
Tiểu Trư vốn muốn bảo A Quý bỏ lại túi quả xuống, do dự một lát lại nói: "Cậu ăn một gói cũng không sao. Nếu những thứ này là Tiểu Thuyền gửi cho chúng ta, nhất định cậu ấy cũng muốn cho cậu ăn thôi. Nhưng nếu không phải của Tiểu Thuyền... Ầy, thôi quên đi."
"Tiểu Thuyền!" A Quý kinh ngạc thốt lên, "Tiểu Thuyền ở Thải Ba sao?"
Tiểu Trư nói: "Tôi cũng biết, chỉ là đoán vậy thôi."
Chuyện mà Tiểu Trư không chắc chắn, nhất định Thiện Kiều có thể xác định được.
Thải Ba với Viễn Thành tuy cách nhau cả ngàn cây số, nghe thì rất xa nhưng chung quy vẫn thuộc cùng một tỉnh. Lữ khách gửi đặc sản đến Có Biều toàn là người ngoài tỉnh, chứ cùng tỉnh thì nào ai để ý mấy chuyện này.
Cho nên hộp đồ khô này không thể nào là của lữ khách.
Thiện Kiều lấy quả khô và nấm dại ra xem, đều là những mặt hàng tốt nhất của năm nay, nhìn đã biết không rẻ.
Người muốn gửi cho anh những thứ này không chỉ có Diệp Tiểu Thuyền.
Nhưng gửi đến mà lại không ghi rõ danh tính, thì chỉ có thể là Diệp Tiểu Thuyền.
Thiện Kiều bóc biên lai chuyển phát khỏi hộp hàng, gấp làm đôi rồi bỏ vào túi áo khoác.
"Anh Thiện." Tiểu Trư hỏi: "Là Tiểu Thuyền phải không?"
Thiện Kiều không trả lời, mang nấm dại đi ngâm để tối nấu canh.
Tiểu Trư là nhân viên tình nguyện thông minh nhất ở đây, "Tiểu Thuyền còn quay lại nữa không anh?"
Thiện Kiều cẩn thận cất hộp hàng lên một cái kệ trên cao, "Anh không thể trả lời thay cậu ấy được."
Vào xuân, Diệp Tiểu Thuyền quay lại Lâm Thành một chuyến.
Mặt hàng đồ khô bán ở Lâm Thành rất chạy, chung một chỗ với tiệm hạt dẻ thậm chí còn không đáp ứng đủ nhu cầu.
Rốt cục ông Trần thầu luôn cả mặt bằng cạnh tiệm hạt dẻ, bên trái bán đồ khô, bên phải bán hạt dẻ.
Năm ngoái ông Trần còn mừng tuổi Diệp Tiểu Thuyền, năm nay Diệp Tiểu Thuyền vừa chia cho ông phần lời như đã thương lượng, vừa gửi ông một bao lì xì không hề nhỏ.
Đương nhiên là ông Trần từ chối luôn—sổ sách của Diệp Tiểu Thuyền ở đây hết, ông còn lạ gì hắn kiếm được nhiều hay ít. Việc buôn bán chỉ mới khởi động, ông cũng không muốn lấy tiền khởi nghiệp của Diệp Tiểu Thuyền.
Trước khi khởi hành đến Thải Ba vào cuối tháng, Diệp Tiểu Thuyền đã để lại tiền trong ngăn kéo cửa tiệm hạt dẻ.
Lần này đi Tây Bắc, Diệp Tiểu Thuyền đã có thêm một "trợ thủ".
Tạ Tố xin nghỉ ở cửa hàng tiện lợi, nằng nằng đòi đi theo Diệp Tiểu Thuyền hưởng vinh hoa phú quý.
Quan hệ giữa hai người không còn quá ngượng nghịu, thi thoảng Tạ Tố vẫn thản nhiên nói "Tiểu Thuyền à tôi thích cậu lắm luôn", nhưng giờ Diệp Tiểu Thuyền buôn bán làm ăn, tiếp xúc với nhiều người, tầm mắt mở mang hơn, cho nên cũng không cứng nhắc như trước kia.
Mấy lời "thích" của Tạ Tố bây giờ, phần lớn đều là nói chơi.
Trong khi cái "thích" của Diệp Tiểu Thuyền thì chưa bao giờ là để đùa giỡn, người hắn yêu lúc nào cũng phải là quan trọng nhất.
Tạ Tố rất có đầu óc kinh doanh. Từ khi có hắn đến Thải Ba cùng, Diệp Tiểu Thuyền cũng không phải lo chuyện đàm phán thương mại nữa.
Năm trước lỡ mất hai mùa xuân hạ, năm nay Diệp Tiểu Thuyền đích thân đi theo lão nông ra vườn xem quả tươi, lên núi đào nấm dại.
Tạ Tố đột nhiên nảy ra ý tưởng, đi đằng sau ghi hình lại bằng di động.
Trên màn hình là một thanh niên cao ráo tuấn tú với vẻ mặt lãnh đạm, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, hình xăm cánh ưng cạnh cổ đẫm mồ hôi. Người kia chỉ mặc quần jeans và chiếc áo phông đen trơn, vừa nghe lão nông giới thiệu hoa quả trước mặt, vừa lấy lên ăn thử.
Bắt gặp clip này ở cửa hàng "Biển của Tiểu Thuyền", rất nhiều người đến xếp hàng mua hạt dẻ liền bị thu hút, mua xong hạt dẻ cũng chạy sang mua quả khô do chính tay ông chủ tự lựa luôn.
Ban đầu Diệp Tiểu Thuyền cũng không đồng ý cho Tạ Tốn ghi hình, nhưng người kia đã nhanh chóng khai sáng cho hắn về tác dụng của việc dùng clip để tiếp thị—
"Thời buổi này không tiếp thị không được, còn gì thu hút hơn hình ảnh đích thân ông chủ lên rừng xuống bằng để tuyển hàng, hái trái với hái nấm cùng lão nông kia chứ? Chưa kể chúng ta cũng đâu có diễn, cậu tự đi hái nấm thật còn gì, tôi chỉ quay lại công việc của cậu cho khách hàng xem thôi thì có gì sai?"
"Chưa kể người tiêu dùng bây giờ còn kĩ tính, cực chú trọng về an toàn thực phẩm. Khách hàng xem cậu thử quả tươi quả khô, thử nấu canh với nấm dại, thấy chính chủ cửa hàng cũng ăn đồ mình bán thì mới càng muốn mua chứ."
"Mà tôi nói này Diệp Tiểu Thuyền, cậu có biết vẻ ngoài của mình đặc sắc thế nào không! Ra gương mà soi đi, có thấy hơn hàng đống người mẫu không hả!"
Diệp Tiểu Thuyền ngồi hút thuốc trên băng ghế dài, hồi lâu sau mới nói: "Để tôi suy nghĩ đã."
"Ngầu!" Tạ Tố nói: "Dáng vẻ nét mặt hiện tại của cậu đều rất ngầu. Nhưng Ngầu đại ca có biết thế nào mới là ngầu nhất không?"
Diệp Tiểu Thuyền không buồn để ý tới hắn.
Tạ Tố tự nói tự trả lời: "Chính là tiêu không hết tiền đó!"
Diệp Tiểu Thuyền liếc hắn một cái, hiếm khi bị chọc cho phì cười.
Cứ biên tập xong là clip lại được gửi về Lâm Thành. Mỗi ngày cửa hàng lại phát một cái, Diệp Tiểu Thuyền cứ nếm gì trong clip là thứ đó lại bán chạy nhất trong ngày.
"Chúng ta sẽ sớm phát tài thôi!" Tạ Tố nói với Diệp Tiểu Thuyền.
Phát tài?
Diệp Tiểu Thuyền vừa hái được một rổ mơ, vừa tươi vừa ngọt.
Rổ mơ này, hắn định gửi đến cho Có Biển.
Nhưng gửi thì sẽ không tránh được chậm trễ, giữa Thải Ba với Viễn Thành không có đường bay, chuyển phát nhanh có nhanh đến đâu thì cũng mất hơn một ngày.
Mơ mới hái mà bị đóng trong thùng hơn một ngày thì cũng chẳng còn tươi nổi.
"Cậu đi đâu vậy?" Tạ Tố hỏi.
"Nghỉ phép một ngày." Diệp Tiểu Thuyền biết mình lại một lần nữa kích động—hắn muốn đích thân lái xe chở mơ đến Viễn Thành cách đây ngàn cây số.
Trên đường cao tốc mù mịt cát nơi biên cương, Diệp Tiểu Thuyền đang ra sức tự thuyết phục bản thân—Mình chỉ chở mơ đến Viễn Thành, đến Viễn Thành rồi tìm người giao cho Có Biển, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Đang hè, Có Biển làm ăn rất tấp nập, Thiện Kiều gọi Tiểu Trư lên gác mái, dặn cậu quản lí A Quý và nhóm công nhân tình nguyện người Kazak cho tốt, nếu gặp khách trọ gây rối hay tình huống khẩn cấp gì thì cứ liên hệ thẳng đến đồn công an.
Trước đây không phải ngày nào Thiện Kiều cũng đến Có Biển, nhưng chưa bao giờ lại dặn dò như vậy. Tiểu Trư thấy vậy ngờ vực nói: "Anh Thiện, anh tính đi đâu vậy? Đi bao lâu?"