Có Biển

Chương 34: Hạnh phúc mĩ mãn



Lâm Thành, gần đến năm mới.

Phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập không khí Tết, Biển của Tiểu Thuyền và tiệm hạt dẻ đông nghịt người xếp hàng. Màn hình trong tiệm ngoài tiệm đều đang phát clip Diệp Tiểu Thuyền cho quả khô mùa đông ở Thải Ba, mọi người vừa xem vừa bàn tán sôi nổi.

"Mấy người có phát hiện ra không, ông chủ Tiểu Thuyền khác trước rồi!"

"Khác chỗ nào, vẫn đẹp vẫn ngầu như thế mà!"

"Cậu ấy cười kia, không thấy à?"

"Trước kia thì không à?"

"Trước kia đều do Tiểu Tạ bảo cười, mà đấy là còn làu bàu mãi mới cười một cái. Còn coi clip này đi, cậu ấy chủ động cười nhiều lắm!"

"Đúng ha!"

"Ơ mà, người quay lần này hình như không phải Tiểu Tạ nhỉ?"

"Hmm? Sao biết?"

"Tiểu Tạ nói nhiều thế cơ mà! Trước kia có khi nào là không bô bô vào clip đâu, cứ ông chủ Tiểu Thuyền chọn hàng là lại đứng một bên nói, nhưng nghe đi, lần này làm gì có tiếng Tiểu Tạ!"

"Để nghe xem nào... Ồ, đúng là đổi người thật, có giọng nam lạ lắm!"

"Tôi cũng nghe thấy, giọng gọi "Diệp Tiểu Thuyền" trầm trầm mà cuốn hút ghê!"

"Thể Tiểu Tạ đâu? Không lẽ bị ông chủ Tiểu Thuyền sa thải rồi?"

Thải Ba.

Tạ Tố đang ngồi ghế đẩu tách hạt dẻ thì nhảy dựng dậy, quay lưng lại rổ hạt dẻ hắt hơi một cái.

"Hắt hơi thôi mà cũng đổ đình đổ chùa được." Trình Hồi dựa vào cạnh bàn, cười nói, "Kinh."

"Lại còn châm chọc!" Tạ Tố rửa tay xong quay lại, tiếp tục tách hạt dẻ, "Chỉ biết đứng nhìn mà không giúp một tay đi."

Trình Hồi bật cười như vừa nghe được câu đùa thế kỉ, "Anh biết đôi tay này giá trị thế nào không mà bảo tôi tách hạt dẻ với anh?"

Tạ Tố nghĩ cũng phải, tay của Trình Hồi để xăm hình cho người ta, là công việc nghệ thuật chứ không như mình, không việc nào là không kham được.

Trước kia có thể quay sửa clip, hiện tại có thể tách hạt dẻ.

Toàn bộ hạt dẻ đều do hắn với Trình Hồi mang đến từ Lâm Thành, mấy thôn trấn dưới đó bạt ngàn hạt dẻ chất lượng tốt, lần này quay lại Thải Ba bận bịu sẽ đến tận trước Tết, hắn mới đem theo rất nhiều, để xào hay hầm đều được, tùy ý Diệp Tiểu Thuyền.

Ban đầu đồ đạc quá nhiều, nhưng rồi Trình Hồi lại tạm đóng cửa tiệm xăm, nói là muốn tự thưởng cho mình một chuyến du lịch lên Tây Bắc, tranh thủ qua thăm Diệp Tiểu Thuyền luôn.

Tạ Tố không hiểu Tây Bắc giữa đông thì có gì mà du lịch, nhưng Trình Hồi đã quyết thế thì có thể xách bớt hành lí giúp hắn luôn.

Hồi nãy Diệp Tiểu Thuyền có qua, bảo Dụ Tiểu Đào vừa tặng cho một lô gà, tối nấu gà hầm hạt dẻ nên mới bảo hắn ngồi tách vỏ.

Hắn không hiểu, Dụ Tiểu Đào tặng gì không tặng lại tặng gà, đã thế còn một lô, đây rốt cục là tập tục biên cương chân phương gai góc gì không biết?

Trình Hồi không có việc gì làm, bèn lôi di động ra xem clip mới của Diệp Tiểu Thuyền.

Dân Tây Nam rất thích mua hạt mỗi dịp Tết đến, đợt này Diệp Tiểu Thuyền chỉ tập trung vào đủ các loại hạt. Trình Hồi vừa xem vừa cười, "Sao không thấy anh đâu?"

Tạ Tố ngẩng đầu, "Anh Thiện quay cho Tiểu Thuyền mà, mấy clip gần đây đều thế. Có khi tôi nên chuyển giao hết việc ghi hình cho anh Thiện nhỉ? Hồi trước tôi quay, đùa rã họng mà Diệp Tiểu Thuyền mới nhếch miệng một tí, đằng này anh Thiện mới hô có một tiếng "Diệp Tiểu Thuyền" mà trông kìa, chậc..."

Trình Hồi nhìn ra bên ngoài, Diệp Tiểu Thuyền đứng với Thiện Kiều trong sân.

Trình Hồi nói: "Bọn họ, thế là đến với nhau rồi đấy à?"

"Chứ không thì sao?" Tạ Tố nói: "Anh Thiện còn đi cùng Tiểu Thuyền đến tận đây mà."

Trình Hồi gật đầu: "Hmm."

Tạ Tố hỏi: "Cậu hmm cái gì?"

Trình Hồi cười, "Hay là tôi cũng xăm cho anh Thiện một hình nhờ?"

"Dẹp đi!" Tạ Tố nói: "Tiểu Thuyền xử cậu chết!"

Gần năm mới bận bịu tối mắt, tranh thủ vừa chuyển đi xong một đợt hàng, Diệp Tiểu Thuyền mua nồi với nguyên liệu về rang hạt dẻ trong lúc rảnh rỗi.

Thiện Kiều hỏi: "Em định rang hạt dẻ ở đây?"

Diệp Tiểu Thuyền nghiêm túc gật đầu, "Cho anh nếm thử tay nghề của em."

Thiện Kiều lại nói: "Anh nếm rồi."

Trời lạnh là thế, nhưng hai tai Diệp Tiểu Thuyền bỗng dưng nóng như thiêu. Thấy xung quanh không có ai, hắn bèn tiến lên phía trước, vòng hai tay qua eo Thiện Kiều rồi hôn anh.

Thiện Kiều như nhếch miệng cười một cái, đưa tay lên nắm cằm đối phương.

Chuyến này, Thiện Kiều đến Thải Ba theo lời xin xỏ của hắn.

Tận trước ngày lên đường, Thiện Kiều vẫn không xác nhận có đi hay không. Đến sáng hôm ấy, hắn làm sủi cảo cho Thiện Kiều xong xuôi, chuẩn bị nói "Em đi đây" rồi, thì anh lại cầm chìa khóa xe lên bảo: "Để anh chở."

Mùa đông nơi biên cương, khi không tuyết trời cao quang đãng, Prado thuận lợi chạy thẳng một đường từ Viễn Thành đến Thải Ba.

Lúc đó Tạ Tố còn chưa quay lại, Diệp Tiểu Thuyền bận rộn một mình trước.

Đã lâu không có clip mới, Tạ Tố mới giao cho hắn nhiệm vụ—Tự quay, hoặc nhờ người khác quay hộ một đoạn.

Diệp Tiểu Thuyền loay hoay với cái điện thoại một hồi, mãi cũng không được đoạn nào có thể phát ở "Biển của Tiểu Thuyền".

Thiện Kiều nói: "Cần anh giúp không?"

Kì thực Diệp Tiểu Thuyền không dám để Thiện Kiều quay giúp, bởi vì hắn cũng không biết mình sẽ để lộ ra vẻ biểu cảm gì nếu người cầm ống kính là Thiện Kiều.

Đang còn do dự, Thiện Kiều đã cầm lấy điện thoại, nói: "Diệp Tiểu Thuyền."

Một tiếng này lập tức khiến lồng ngực hắn tê dại, nhìn chằm chằm vào ống kính như bất động.

"Làm việc của em đi." Thiện Kiều nói: "Đừng để ý đến anh."

Diệp Tiểu Thuyền phát nhiệt toàn thân, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng, chỉ còn nhận thức được đúng một điều—Anh hắn đang quay hắn, anh hắn đang nhìn hắn!

Mới đầu, Diệp Tiểu Thuyền trong clip gượng đến phát hài, như thể bỗng dưng quên hết cách làm.

Trước kia, Tạ Tố mà cầm máy thì miệng cũng không nghỉ phút nào, Diệp Tiểu Thuyền có nói hay không không quan trọng. Nhưng bây giờ Thiện Kiều gần như chẳng nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên gọi "Diệp Tiểu Thuyền", ngẫu nhiên lại huýt sáo một tiếng.

Diệp Tiểu Thuyền rất muốn nói rằng, Anh, đừng gọi em như vậy, cũng đừng huýt sáo nữa.

Em, em sợ mình sẽ cứng mất!

"Trong video trước kia, em đâu có như vậy." Quay được vài lần đều hỏng, Thiện Kiều mới bỏ điện thoại xuống nói.

"Ơ?" Diệp Tiểu Thuyền sửng sốt, "Anh, anh xem video hồi trước của em rồi à?"

Thiện Kiều: "Ừm, xem rồi."

Hai mắt Diệp Tiểu Thuyền lập tức sáng bừng.

"Thả lỏng." Thiện Kiều nói: "Thử lại lần nữa đi."

Rốt cục sau mấy lần thử, Diệp Tiểu Thuyền mới không còn giống một người máy.

Hắn đã nghĩ mình sẽ phải quay lại vì những video này không thể nào qua nổi kiểm duyệt của Tạ Tố, vậy mà đối phương xem xong lại hô bảo "Quá ổn", sau đó biên tập và đăng lên mạng ngay tối đó, thu hút còn nhiều view hơn cả những clip trước rất nhiều.

Rất nhiều bình luận nói, ông chủ Tiểu Thuyền thân thiện hơn hẳn rồi.

Không lâu sau, Tạ Tố cũng hăng hái quay lại Thải Ba, gặp Thiện Kiều xong còn long trọng mời anh nhất đinh phải tiếp tục làm người cầm ống kính.

Nụ hôn không kéo dài quá lâu, Thiện Kiều buông Diệp Tiểu Thuyền ra, đối mặt một lát rồi vỗ nhẹ lên eo Diệp Tiểu Thuyền, "Cần anh phụ giúp gì không?"

Ở phòng bếp của Có Biển, người phụ giúp vẫn luôn là Diệp Tiểu Thuyền.

Diệp Tiểu Thuyền định nói "Không" theo quán tính, nhưng trong lòng vẫn mong Thiện Kiều có thể ở cạnh lúc mình rang hạt dẻ.

Thiện Kiều đợi một lát mới hỏi, "Không à?"

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Thế anh giúp em đặt bếp nhé."

Đặt bếp là việc rất đơn giản, hai người cùng làm chỉ vài phút là xong.

Diệp Tiểu Thuyền châm lửa, bắt đầu rang, một lát sau đã lần lượt cởi hết áo khoác lẫn áo len, trên người chỉ còn lại chiếc áo mỏng sát người, giống như lúc rang hạt dẻ ở Lâm Thành.

Không biết từ lúc nào, Thiện Kiều đã mở camera điện thoại ra.

Diệp Tiểu Thuyền xào một hồi mới phát hiện ra ống kính chĩa vào mình, đầu tiên là kinh ngạc thấm mồ hôi trên mặt, sau đó nhanh chóng cong miệng cười, "Anh."

"Hmm." Thiện Kiều đáp lại, "Mệt không?"

"Mới xào được bao lâu đâu?" Diệp Tiểu Thuyền đột nhiên đắc ý, hiếm khi tỏ ý khoe khoang, "Trước kia em còn xào cả ngày cơ mà."

Thiện Kiều hỏi: "Có bị đau tay không?"

"Lúc xào thì không thấy gì." Diệp Tiểu Thuyền dùng sức đảo xẻng, "Tối đi ngủ mới thấy nhức."

"Đi khám chưa?"

"Chưa, nhưng em đến chỗ Phượng ca massage. Một lần mất mấy chục, mà em có dư dả gì đâu, mỗi lần đi mà xót hết cả lòng."

Hai người câu được câu chăng tán gẫu đến khi rang hết số hạt dẻ.

Lúc này, Tạ Tố cũng đã tách xong vỏ phần để nấu canh, nóng lòng chạy tới ăn hạt dẻ rang.

Diệp Tiểu Thuyền cho mấy hạt lớn nhất, bóc vỏ rồi đưa cho Thiện Kiều, "Anh, ăn thử đi này."

Biển của Tiểu Thuyền hiện đã có không ít nhân lực, Dụ Tiểu Đào còn chạy đến ăn chực, nhiều người thì cần nhiều nguyên liệu nấu, rốt cục Thiện Kiều phải giết năm con gà, nấu hết số hạt dẻ mới đủ đồ ăn cho cả một bàn người.

Trước giao thừa, mọi người đều sẽ về lại nhà mình, bữa cơm này cũng như một buổi tất niên cho Biển của Tiểu Thuyền.

Tạ Tố tìm Thiện Kiều để xin video quay Diệp Tiểu Thuyền rang hạt dẻ, chỉnh sửa chút rồi đăng lên một clip cuối cùng trước Tết xuân, sau đó mới quay lại Lâm Thành.

Kết lại video, Diệp Tiểu Thuyền nhìn thẳng vào ống kính nói đầy chân thành—Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc mĩ mãn.

Thiện Kiều không cùng ở lại Thải Ba đến cùng, hiện không phải mùa du lịch ở Viễn Thành, nhưng trước Tết vẫn còn rất nhiều việc phải lo liệu. Sau bữa cơm tất niên, đồng đội cũ của Thiện Kiều tiện đường qua Thải Ba có thể đưa anh về. Thiện Kiều bèn đưa lại chìa khóa Prado cho Diệp Tiểu Thuyền, dặn dò: "Lúc về đi từ từ thôi, nhớ chú ý an toàn."

Biết rõ là chỉ tách ra có mấy ngày mà Diệp Tiểu Thuyền vẫn không nỡ, đẩy Thiện Kiều vào tường hôn vội một cái.

Thiện Kiều vuốt ve hình xăm, lại nhìn hắn một hồi mới nói: "Đi đây."

Diệp Tiểu Thuyền vẫn còn ít việc phải làm ở Thải Ba, chờ tiễn Thiện Kiều xong, xe lái đi một lúc rồi hắn mới trở về.

27 tháng chạp, chính thức kết toán công việc, Diệp Tiểu Thuyền gửi tất cả mọi người một cái lì xì lớn, đưa Tạ Tô và Trình Hồi ra ga, sau đó mới hướng xe lên phía Bắc, chạy về Viễn Thành.

Ngồi trên tàu, Tạ Tố hỏi Trình Hồi: "Chẳng phải cậu định du lịch Tây Bắc à? Sao mới đến Thải Ba mà đã quay xe rồi?"

Trình Hồi: "Tôi đổi ý, không được chắc?"

Tối ở Viễn Thành kém náo nhiệt hơn hẳn so với Lâm Thành. Khoảng hơn 6 giờ, Diệp Tiểu Thuyền gọi điện cho Thiện Kiều, nói mình sắp đến, vẫn chưa ăn cơm.

Thiện Kiều bảo: "Có món em thích đấy."

Prado rốt cục không còn cách Có Biển bao xa, Diệp Tiểu Thuyền đã rất nóng lòng về, nhưng liếc thấy một cửa hàng tiện lợi sáng trưng bên đường lại đạp phanh.

Cửa hàng không có khách nào khác, Diệp Tiểu Thuyền đi quanh kệ hàng một vòng, nhặt một hộp bcs và một hộp bôi trơn, đến lúc ra tính tiền lại trở vào, lấy thêm hai hộp cho mỗi thứ.

Nhân viên thu ngân bật cười, "Anh bạn trữ hàng đấy à?"

Diệp Tiểu Thuyền hơi xấu hổ, thốt ra: "Ừ, Tết mà."

Nói xong lời này, thu ngân lại cười càng lớn.

"Tiểu Thuyền về rồi!" A Quý đã đợi sẵn ở đầu ngõ, vừa trông thấy đèn xe Prado là la lên.

Diệp Tiểu Thuyền nghĩ dù sao cơm nước xong cũng lái về chung cư Bách Diệp luôn, cho nên không gói lại bcs và bôi trơn.

Thiện Kiều làm thịt bò xốt cà chua, đúng thật là món sở trường của Diệp Tiểu Thuyền.

Ăn xong, A Quý và Tiểu Trư vội đi trang trí sân. Thiện Kiều thường làm cả bàn tiệc linh đình cho ngày giao thừa, hiện tại trong bếp đã tập trung không ít đồ ăn.

"Nay ở lại đây hả anh?" Diệp Tiểu Thuyền hỏi.

Thiện Kiều nói: "Không cần, đêm nay cứ về đã."

Hai người đi ra xe, Diệp Tiểu Thuyền quên bẵng đi sự hiện diện của đống bcs và bôi trơn bên ghế phụ, còn mở cửa ghế lái ra bảo: "Anh, để em chạy cho."

Thiện Kiều mở cửa xe, lập tức trông thấy những thứ này.

Diệp Tiểu Thuyền muốn cất đi đã không kịp, cả mặt nóng ran, "Anh, em..."

Thiện Kiều đóng cửa xe, đặt túi lên đùi, không nói gì.

Trong khi Diệp Tiểu Thuyền thì đứng ngồi không yên, "Anh nghe em giải thích."

"Không cần." Thiện Kiều trực tiếp ngắt lời.

Diệp Tiểu Thuyền lại càng rối rít không thôi.

Không cần? Ý là không cần mua những thứ này sao?

Thiện Kiều quay sang, vẫn bình tĩnh như thường, "Mua thì cứ mua, không cần giải thích."

Diệp Tiểu Thuyền kinh ngạc đầy mắt, lặng lẽ khởi động xe.

Thiện Kiều bật cười, lại mở cửa xe ra, "Thôi, với tình trạng này của em, hay là để anh lái đi."

Diệp Tiểu Thuyền cứ thế đổi chỗ với Thiện Kiều như người mộng du, cả đường chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước, đến nhà rồi mới đột nhiên túm lấy cổ tay Thiện Kiều.

Thiện Kiều: "Hmm?"

"Anh!" Diệp Tiểu Thuyền vô cùng hăng hái, giọng đầy xúc động, "Em mua những thứ này là vì, vì muốn làm với anh! Không phải như lần trước, mà là làm đến cùng!"

Thiện Kiều dịu giọng nói: "Anh biết."

Diệp Tiểu Thuyền phì phò thở ra, "Cho nên là..."

Thiện Kiều cầm ngược lại tay Diệp Tiểu Thuyền, bóp nhẹ như trấn an, "Cho nên vừa nãy anh mới nói, em không cần giải thích với anh vì sao lại mua chúng. Là nhu yếu phẩm thôi."

Cảm xúc kịch liệt qua đi, Diệp Tiểu Thuyền chậm rãi cúi đầu, sau đó đụng phải lồng ngực của Thiện Kiều.

Lúc xuống xe, Thiện Kiều đi phía trước, trong tay là túi đồ của cửa hàng tiện lợi.

Diệp Tiểu Thuyền ban đầu tụt lại phía sau, nhưng rồi cũng nhanh chân đuổi theo, dần khuất bóng vào tòa chung cư cùng với Thiện Kiều.

Không bao lâu sau, một căn hộ trên tầng sáng đèn.

[Hoàn chính văn]

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.