Nhiệt độ tăng dần, mặt trời buổi sáng cũng lên sớm hơn.
Bạch Đốc bừng tỉnh lại từ trong giấc mơ, theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm lấy ngực. Đã thật lâu không mơ thấy chuyện cũ, Bạch Đốc nhất thời vẫn chưa tỉnh táo lại từ cơn ác mộng. Cậu ngồi dậy, nhìn sang người nằm bên cạnh. Bạch Đốc nín thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Cách, từ không hiểu được chuyện gì đến hoảng hốt, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ.
Đây là một buổi sáng bình thường nào đó của năm 2014, Cố Cách đã trở về bên cạnh cậu.
Bạch Đốc có chút cảm động, cậu vươn người qua ôm lấy Cố Cách, cậu cảm giác mỗi phút giây ấm áp trôi qua đều rất trân quý. Bạch Đốc muốn hôn lên môi Cố Cách, miệng còn chưa chạm đến đã bị Cố Cách tóm lấy kéo vào trong lòng.
“Sáng sớm em đã xoay đến xoay đi làm gì vậy?”
Bạch Đốc buồn bực vùi mặt vào cổ Cố Cách, hung hăng cắn một cái, cảnh trong mộng vẫn không xua tan đi được.
“Cố Cách, ghita của anh … Trước kia anh có viết cho em một bản nhạc…”
Cố Cách lười biếng ậm ừ một tiếng.
“Bây giờ tặng cho em được không?”
Bạch Đốc đợi thật lâu sau mới nghe Cố Cách nói: “Đã quên.”
Một trận chua xót tràn đầy khoang mũi Bạch Đốc, cậu biết Cố cách không phải quên, có thể hắn chỉ là không muốn nhớ lại. Cậu cũng biết chỉ cần cậu mở miệng, Cố Cách có lẽ sẽ đồng ý viết cho cậu một bản khác. Nhưng cậu lại không muốn yêu cầu Cố Cách bất cứ chuyện gì, giờ phút này cậu thầm nghĩ phải nếm thử trái đắng mà chính mình đã gieo xuống nhiều năm trước.
Cố Cách giống như vẫn muốn ngủ tiếp, hắn xoa đầu Bạch Đốc, mơ màng dặn dò: “Nhớ là sau khi tan tầm anh chờ em ở phòng tập nhé.”
Bạch Đốc nhất thời cảm giác xương cốt toàn thân đều đau ê ẩm, anh không ở trên giường ép buộc em mà muốn ra bên ngoài bẻ xương em sao? Anh có biết em đi làm mỗi ngày eo lưng đều đau, người người đều nhìn khiến em nghẹn khuất lắm không? Thịt còn chưa ăn anh đã muốn đem thịt xiên vào kẽ răng, thật là… Bạch Đốc nghiến răng oán giận khóc rống, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
—–
Sáu giờ bốn mươi chiều, phòng tập.
Cố Cách nâng Bạch Đốc qua vai ném xuống đất rầm một tiếng, Bạch Đốc giống như con cá chết, trợn trắng mắt hổn hển thở dốc.
“Nào, một lần cuối cùng nữa rồi chúng ta về nhà.”
“Hồng hộc hổn hển ~~” Không nổi, thật sự là không nổi nữa.
“Thể lực em quá kém, luyện tập lâu như vậy mà cơ thể vẫn yếu ớt, em có phải đàn ông không thế?”
“Hồng hộc hổn hển ~~” Anh khiêu khích cũng vô dụng, chết cũng không đứng dậy.
“Mau đứng lên,” Cố Cách thúc giục, “không đứng lên thì buổi tối anh sẽ khiến em phải khóc đấy.”
“Hả? Gì?! hồng hộc hồng hộc ~~~ ” Làm em phát khóc đi làm em phát khóc đi làm em phát khóc đi ~~~
“…”
Cuối cùng Bạch Đốc bị Cố Cách tha ra ngoài.
Trong phòng vệ sinh, Bạch Đốc vui vẻ huýt sáo, “Cố Cách, anh không được quên những lời anh vừa nói đâu đấy.”
Cố Cách mở nước tạt lên mặt, “Em vẫn còn sức đi tiểu hả? Lần sau đừng mặc loại quần này nữa.”
“Em từ công ty đi luôn, chưa kịp đổi, anh không cần đánh trống lảng nha.” Bạch Đốc rung rung Tiểu Bạch Đốc, vội vàng chạy đến sáp lại gần Cố Cách, “Không được quên.”
“Rửa tay đi.”
Đường về nhà không xa lắm, hai người ở bên ngoài ăn bánh bao Cát Tường, đi siêu thị một vòng sau đó mới chậm rãi trở về. Bạch Đốc nhân lúc trời đêm tối vắng vẻ vụng trộm nắm tay Cố Cách. Cố Cách cũng yên lặng duỗi tay cùng cậu mười ngón đan chặt.
Dọc đường đi yên tĩnh không tiếng động, hai người cũng không nói gì nhưng trong lòng đều tràn ngập ôn nhu. Bên khóe mắt Bạch Đốc vương vấn ý cười, một niềm an bình khiến người khác nhịn không được mà trầm mê.
“Bạch Đốc,” Cố Cách nghiêng người sang ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Có người đang đi theo chúng ta.”
Bạch Đốc thu lại ý cười, cảnh giác: “Lão Trương vẫn còn muốn gây sự sao?”
“Vẫn là lão ta?”
“Ừ, gần đây đã đào được gốc gác của hắn, chắc là nhanh thôi.”
“Đến đây.”
Vừa dứt lời, người phía sau liền nhanh chân đuổi theo. Người tới không nhiều, nhưng trái phải đều lực lưỡng, mặt mũi hung thần ác sát.
Đám người bao vây bọn họ đều không nói chuyện đạo nghĩa giang hồ đã muốn xông đến.
Bạch Đốc thầm chửi thầm một tiếng, nâng cước đá bay một tên, cướp một cây gậy hướng về phía Cố Cách hét lớn: “Buông mấy tên lưu manh kia ra, để em tới!”
…
Cố Cách trên mặt đầy biểu tình của người qua đường không hiểu chuyện gì, các ngươi đánh hắn đánh hắn kìa, sau đó rời khỏi vòng chiến.
Bạch Đốc cuồng bạo phun ra một ngụm nước miếng, không thèm để ý biểu tình khinh thường của Cố Cách, nhảy vào đánh nhau. Đêm nay Cố Cách làm mình đến phát khóc! Một chân đá bay. Đêm nay Cố Cách làm mình đến phát khóc! Một gậy đập mạnh. Đêm nay Cố Cách làm mình đến phát khóc! Một đấm vung lên.
Cố Cách thiếu chút nữa là đánh nhạc đệm theo tiết tấu đánh nhau. Hắn nhìn người nào đó lấy tư thế một mình đấu một vạn nhào đến chỗ đám người, hung hăng một gậy lại một gậy đập xuống.
Cố Cách thuận tay giải quyết một tên đánh lén từ sau lưng. Bạch Đốc phẫn nộ xoay người vung một nắm đấm qua: “Dám đánh lén tao hả!! Tao đánh cho mày dính trên đất không dậy được luôn!”
Cố Cách sợ máu bắn lên người, vội vàng lùi ra xa hai mét…
Vừa đứng vững hai giây, Cố Cách đột nhiên giật mình trừng thẳng hai mắt, hắn nhìn người nào đó đang dương dương tự đắc trước mặt, không thể tin nổi há to miệng. Biểu tình băng lãnh vạn năm không đổi của Cố Cách bỗng chốc sụp đổ.
Bạch Đốc nhận ra sự sửng sốt của Cố Cách, cái đuôi càng vểnh cao lên trời. Cậu tiêu sái hất tóc, “Thế nào, thế nào hả? Phải công nhận là em quá lợi hại đúng không?!”
Cố Cách run rẩy vươn tay, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào chiếc quần lót màu trắng như ẩn như hiện, “Em… em cả dọc đường vừa rồi chưa kéo khóa quần??!!” Lúc đánh nhau cư nhiên còn tà mị cuồng quyến đến mức thiếu chút nữa thả kê kê ra ngoài, một người đấu vạn người, anh cũng say a.