Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Chương 26



Bạch Đốc bị công việc vây hãm, quay vòng vốn xảy ra vấn đề, toàn bộ công ty đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Bạch Đốc kêu trợ lý pha cà phê, vật lộn chui ra từ đống giấy tờ gọi điện thoại cho Cố Cách. Giọng nói an bình trầm tĩnh của Cố Cách vang lên từ đầu bên kia, khiến tâm tình khó chịu của Bạch Đốc vơi đi phân nửa.

Cậu đơn giản giải thích một chút tình hình công ty, buổi tối có khả năng sẽ về muộn, bảo Cố Cách không cần chờ cơm chiều.

“Ừ, anh biết rồi.” Cố Cách dặn dò, “Em cứ làm việc đi, chú ý sức khỏe, đừng quên ăn cơm đúng giờ.”

“Rồi rồi.” Bạch Đốc cười liên tục đáp ứng.

Trợ lý vừa quay về đã cảm giác được sếp mình có gì đó không đúng, nửa phút trước còn nhảy dựng lên quẳng bút vứt văn kiện lập tức biến thành biểu tình ôn nhu cùng giương giương nụ cười biến thái.

Vừa mới ra ngoài pha cà phê, sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?

“Nhìn cái gì vậy? Nhanh làm việc đi còn về sớm chăm vợ a.”

Trợ lý sợ hãi, bỏ lại cà phê nhanh chân chạy mất.

Bạch Đốc rất muốn lập tức nhìn thấy Cố Cách, giọng nói ôn nhu khi dặn dò của hắn rất giống với khi thở dài động tình, rất mê luyến rất say lòng người.

Nghĩ đến biểu tình của hắn lúc ấy, trong ánh mắt chỉ nhìn một mình mình chắc chắn rất đẹp.

Cố Cách treo điện thoại, xin lỗi người đang ngồi trên sô pha đối diện.

Du Khô cụp mi mắt, nhìn lá trà trôi lềnh bềnh trong chén, thật lâu sau mới uống một ngụm.

Công việc đã làm xong, hắn lại không đi. Cố Cách chờ hắn mở miệng.

Du Khô do dự chuyển đề tài, cuối cùng vẫn lộ ra nụ cười chua xót, “Cậu xem cậu đi, lại vẫn quay lại với cậu ta.”

“Tôi cũng là tự cho chính mình một cơ hội.”

Du Khô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Cố Cách. “Tôi quen cậu trước cậu ta rất lâu, cậu lại không cho tôi cơ hội.” Không biết lại nghĩ tới cái gì, hắn thu hồi ánh mắt, thanh âm thì thào, “Kể cả cậu có cho tôi, tôi cũng không dám muốn a.”

“Sự nghiệp hiện tại của anh rất tốt, rất nhiều người quan tâm đến anh.”

Cố Cách muốn nói gì đương nhiên Du Khô hiểu được, cho nên càng khó chịu. Hắn dừng một chút, đột nhiên cười to.

“Việc cậu nên làm cũng đã làm xong, cậu có nghĩ là giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi không?”

Cố Cách nghe vậy nhíu mày, “Du Khô, anh có biết mình đang nói gì không?”

Du Khô nghe ra trong lời nói có chút không vui, hắn cười tự giễu, nâng tay phải che đi biểu tình trên mặt lúc này, “Tôi biết… Bộ dáng chanh chua của tôi chắc là rất khó coi đúng không?”

“Hôm nay anh đến rốt cuộc là muốn nói với tôi chuyện gì?”

Du Khô lung tung lau mặt, “Tôi đói bụng, cậu nấu cho tôi bát mì đi.”

Bạch Đốc ký xong một phần văn kiện cuối cùng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không quá muộn, nói không chừng còn có thể cùng Cố Cách ăn bát mì. Cậu càng hy vọng có thể nhìn thấy biểu tình kinh hỉ của Cố Cách, thế nhưng quá khó khăn, so ra thì việc mong muốn về sớm một chút là chuyện nhỏ a. Cho nên chỉ cần nhìn thấy một chút ôn nhu khi hắn ngẩng đầu là quá đủ rồi.

Du Khô ăn hết bát mì, oán giận một tiếng: “Vẫn khó ăn như vậy.”

Cố Cách bất đắc dĩ nói: “Bên ngoài nơi nào cũng có sơn hào hải vị, ai bắt anh keo kiệt đến đây đòi ăn một bát mì.”

“Không so được,” Du Khô uống nốt ngụm canh cuối cùng, hướng Cố Cách khua khua đáy bát, “Chắc là sau này cũng không được ăn nữa.”

Cố Cách thở dài, “Rốt cuộc là anh bị làm sao?”

Du Khô nhìn Cố cách, ánh mắt tối đen, trong lòng từng đợt chua xót, “Agger, lần đó say rượu đến tìm cậu, thực ra là muốn nói với cậu, tưởng rằng có thể mượn rượu để có thêm can đảm… Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói.”

“Tôi không muốn tiêp tục chịu đựng nữa. Tôi sắp điên rồi.”

Du Khô hít sâu một hơi nói: “Tôi biết cậu vẫn còn trách tôi, cậu không nói tôi cũng biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.