Bạch Đốc vừa đi chưa lâu chuông điện thoại của Cố Cách đã vang lên, là Bạch Đốc báo cậu đã đến công ty.
Cố Cách “Ừ” một tiếng rồi chờ người kia nói tiếp, nhưng Bạch Đốc giống như đã nói xong vì thế hắn bỏ thêm một câu: “Vậy em … tiếp tục làm việc đi.”
Mười lăm phút sau, Cố Cách nhận được tin nhắn “Cố Cách, có phải em chưa rửa bát của Bão Bão không?”, còn chưa kịp nhắn lại, “Anh cứ để đấy, chờ em về rồi rửa.”
Cố Cách cảm thấy không cần thiết phải đi xem xét bát ăn của Bão Bão, nhắn lại cho cậu một chữ “囧”.
Bạch Đốc vui vẻ ôm di động.
Không quá nửa tiếng sau, di động lại vang lên.
“Gì vậy?”
“Cố Cách, bây giờ em phải đi họp.”
“Vậy… cố gắng, cố gắng lên?”
“Giọng của anh làm sao vậy? Anh không khỏe sao?”
“À, đang cho Bão Bão đi vệ sinh.”
“…”
Cố Cách cất điện thoại, một tay che mũi hỏi: “Chó ngốc, mày bị táo bón hả?”
Cục lông vàng mở rộng hai chân chuyên chú luyện tập, chủ nhân, ngài không cần nhìn a ~~~
Di động của Cố Cách lại rung lên, vừa kết nối, hai người đều đồng thời mở miệng.
“Em họp xong rồi.” – “Bão Bão còn chưa đi xong.”
“Em họp còn nhanh hơn nó đi vệ sinh sao?”
“Sếp à, anh thật sự là… cho chó đi vệ sinh, hắn giống như là đang che giấu chứng cứ phạm tội ấy, anh có muốn em đi ngăn cản hắn không?”
“Anh xem hàng xóm có ai có máy quay không, bảo họ nhanh chóng lưu lại đi.”
“A… mấy người nghĩ cái gì vậy, nó đang kéo tôi về nhà đây này.”
“…”
“Được rồi, em làm việc của em đi, anh nghỉ ngơi một chút.”
“Ừ, anh ngủ đi… Em sẽ về sớm.”
Cố Cách nhìn di động đã tắt màn hình, tươi cười ôn hòa, hiểu được vướng bận của Bạch Đốc.
Hắn sao lại không hiểu được tâm tư của Bạch Đốc chứ, chắc là tối hôm qua mình đã khiến cho em ấy không an tâm thế nên mới liên tục gọi điện kiểm tra như vậy.
Cố Cách bất đắc dĩ mắng: “Ngốc quá!”
Bão Bão ở bên cạnh khoái trá quẫy đuôi.
Cố Cách gẩy gẩy cằm con chó lớn: “Không phải nói mày đâu, em ấy so với mày còn ngốc hơn nhiều.”
—–
Bạch Đốc một lòng chỉ nghĩ muốn về nhà sớm, tất cả công việc đều nhanh chóng được giải quyết gọn gàng ngăn nắp. Đáng thương cho những cấp dưới liên quan, đã bắt đầu cân nhắc xem có nên đặt hàng qua mạng mấy ống thuốc hăng máu hay không.
Ba giờ rưỡi chiều, Bạch Đốc giải quyết xong toàn bộ công việc, chuẩn bị về nhà.
Trợ lý lại khóc: “Sếp à, anh…anh muốn về sao?”
“Công việc đã xong hết tôi ở lại làm gì? Yên tâm, có vấn đề gì không giải quyết được, nhất định phải nhớ rõ gọi điện cho tôi ~~ tôi sẽ không nghe đâu.”
Trợ lý nước mắt nước mũi giàn dụa nghe Bạch Đốc phân phó: “Cậu thay tôi động viên tinh thần mọi người, bảo là tôi đi việc công nha!”
“Sếp à, em hỏi anh một vấn đề được không?”
“Có gì ngày mai nói, tôi phải đi.”
“Không không không!” Trợ lý vội vàng kéo tay áo cậu, “Vấn đề này liên quan đến công việc, liên quan đến việc tôi còn có thể một lòng kính yêu ngưỡng mộ anh hay không, rất nghiêm túc!”
Bạch Đốc nháy mắt cảm thấy chính mình giống như đang ngồi trên ngai vàng ở Bắc Kinh, tỏa ánh hào quang. Cậu vỗ vỗ bả vai trợ lý: “Hỏi đi, tôi vẫn sẽ là tấm gương của cậu.”
“Vậy… sếp ơi…” Trợ lý lau lau nước mũi, “Trứng của anh có phải bị đen không?”
“Cái gì?” Bạch Đốc đơ người ba giây, một ngụm nước miếng bắn tới trên mắt trợ lý, “A được lắm! Cậu chán sống rồi đúng không? Dám mang tôi ra đùa giỡn?”
Bạch Đốc phẫn nộ rời khỏi công ty, thói đời bây giờ thật là… Cứ cho là mình vừa đẹp trai lại có tiền đi, nhưng mà câu dẫn trần trụi như thế thì không thể chịu được, sa thải hắn!
Trên đường về nhà Bạch Đốc nghĩ muốn gọi điện cho Cố Cách, hỏi hắn một chút xem bữa tối muốn ăn cái gì.
Lúc này di động lại đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ, Bạch Đốc không nghĩ ngợi nhiều liền từ chối. Còn chưa kịp gọi cho Cố Cách, số lạ kia lại gọi đến.
“What the fuck!” Bạch Đốc tức giận bắt máy,“Ai đấy?”
Nghe được giọng nói ở đầu bên kia, Bạch Đốc rõ ràng sửng sốt một chút. Không biết đối phương nói cái gì, Bạch Đốc cau mày, chậm rãi dừng xe lại bên đường.
Điện thoại đã cúp được một lúc, Bạch Đốc nắm tay lái do dự, cuối cùng thở dài một tiếng, khởi động lại xe, chuyển bánh chạy đi một hướng khác.