Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Chương 39



Bạch Đốc vội vàng ôm lấy áo ba lỗ của mình vọt tới thùng rác.

“…”

Khó trách hắn không nói là xé rách mà là kéo đứt.

Bạch Đốc tiếc hận nhìn chiếc quần lót hình trữ T trên tay, “Không thể mặc a.” Sau đó cúi đầu nhìn bên dưới chính mình, khoa tay múa chân nói, “May mắn là em không thích rằn ri a, không thì tiếc lắm.”

Cố Cách nhíu nhíu mày, cảm giác như hắn chưa từng hiểu được Bạch Đốc vậy, cái loại đau khổ nhìn “trứng” kia là cái gì hả?

Bạch Đốc cuối cùng cũng chịu buông cái quần lót xuống, một lần nữa đem lực chú ý dời lên chiếc áo còn nguyên vẹn.

Tuy rằng không có màn kinh hỉ như mong muốn nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Bạch Đốc lúc này.

Cậu vội vàng tháo caravat xuống.

“Em mặc luôn sao?” Cố Cách trong lòng có chút chờ mong.

“Đúng vậy a.”

Bạch Đốc không chờ được cởi xong cúc áo, dứt khoát cầm lấy hai bên cổ áo dùng sức xé ra, mấy cái cúc áo nhảy nhót trên mặt đất.

Cố Cách tiếp được cái áo sơ mi cậu ném ra sau, nhanh chóng cúi xuống nhặt hết đám cúc áo rơi trên mặt đất, không may để Bão Bão nuốt phải thì không tốt chút nào, thuận tay nhặt lên cả cái caravat.

Cố Cách đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn Bạch Đốc, dừng lại một chút, nhất thời buông hết mấy thứ trong tay. Hắn khó có được lộ ra vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt dừng trên lưng Bạch Đốc, con ngươi dần dần tối lại.

Trong đầu hắn chợt lướt qua rất nhiều từ ngữ, thon dài tinh tế, mạnh mẽ cao ngất, đều không đủ để hình dung được cảm giác mà Bạch Đốc mang đến cho hắn vào giờ khắc này.

Một bộ quần áo, tuy không thích hợp với Bạch Đốc cả về kiểu dáng và giá trị nhưng nó lại khiến cho bộ dáng của Bạch Đốc lúc này trong mắt Cố Cách tăng thêm mấy phần gợi cảm cùng kích thích dục vọng.

Cơ thể Bạch Đốc vốn không phải loại gầy yếu mỏng manh, lại thêm gần đây được nuôi dưỡng khá tốt cho nên dáng người cậu bây giờ so với ba năm trước càng có hương vị.

Vải vóc dù chất lượng có kém nhưng cũng không thể che khuất được những đường cong tinh thế, vòng eo mạnh mẽ rắn chắc, mỗi một động tác tùy hứng cũng đều giống như một con quái thú đang rình rập chờ đợi, ưu nhã lại dũng mãnh, khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng áp chế hắn, tra tấn hắn, khiến hắn thất thanh gào rống, khiến hắn khát cầu đến hít thở không thông, khiến hắn ở dưới thân mình gắt gao kéo căng thành một đường cong mê người, giống như một cây cung mà mình có thể tùy ý thu phóng.

Ánh mắt Cố Cách híp lại, hắn vẫn luôn biết rằng chính Bạch Đốc đã làm trái tim hắn rung động, cũng như lần đầu tiên hắn bị bộ dáng của cậu hấp dẫn, không phải giống một con mèo nhỏ mà là một con báo săn dũng mãnh.

Chiếc áo ba lỗ hoa văn rằn ri thô ráp, đường viền nhấp nhô không thẳng hàng. Trên ngực Bạch Đốc lộ ra một đoạn vết sẹo tối màu khiến cho toàn thân cậu toát ra một vòng sắc thái thô lệ! Vừa giống như đá nham thạch trong đại mạc đã trải qua nghìn năm phong hóa, vừa giống như dải san hô ngầm hứng chịu thủy triều cọ rửa để lại vẻ tang thương tịch mịch.

Cậu khắc lên ngực họ của hắn, ẩn giấu phía sau lớp quần áo thẳng thớm kia là một góc dữ tợn đáng sợ biết chừng nào. Cái kia chính là kết quả của mấy trăm đêm tối trống trải, chồng chất tuyệt vọng mà thành, là kết quả của đau thương buồn bã cùng toàn bộ khao khát giãy giụa muốn thoát ra ngoài.

Cuối cùng Cố Cách cũng sâu sắc cảm nhận được, Bạch Đốc chưa từng một lần phai nhạt đi trong sinh mệnh của hắn. Mỗi một lần hắn tự lừa mình dối người rằng đã quên lại là một lần hắn nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Hắn đã đem cậu khảm vào trong da thịt của mình cho nên vĩnh viễn cũng không thể quên đi.

Đã không thể chia lìa nhau vậy thì liền đem cậu phá hủy đi, đem cậu nghiền nát, đem cậu bóp thành một đống cốt nhục sau đó rót vào thân thể chính mình, để một đời vĩnh viễn bên nhau, không xa rời nửa bước!

Hô hấp đột nhiên hỗn loạn, Cố Cách giống như bừng tỉnh lại từ trong mộng. Chuyện cũ cuối cùng cũng sẽ theo mây gió bay đi, chỉ có Bạch Đốc sẽ không đi cũng không thể đi, chính mình chỉ cần vươn tay ra là có thể bắt lấy, nắm thật chặt thật chặt.

Bạch Đốc bị vải rệt kém chất lượng cọ sát rất khó chịu, tay cậu gãi gãi bên vai tạo thành một vệt hồng đỏ, bỗng đột nhiên cảm thấy bên hông bị một đôi tay tóm chặt, “Cố Cách…” Bạch Đốc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bức lui liền mấy bước, thẳng đến khi lưng cậu đập lên bức tường phía sau mới dừng lại.

Cậu nhìn Cố Cách từng bước từng bước tiến lại gần, mang theo khí tức nguy hiểm cùng áp bách, mỗi một động tác đều giống như muốn nghiền nát trái tim cậu ra vậy.

Tay trái Cố Cách ôm lấy đầu Bạch Đốc, nhẹ nhàng tiến lên hôn lên mi mắt cùng khóe môi cậu.

Bạch Đốc lập tức nghĩ tới cái hôn cách đây không lâu của hắn, mãnh liệt nóng bỏng đến mức làm cho cậu sợ hãi, nhưng mà lần này động tác của hắn vô cùng ôn nhu dịu dàng lại vẫn làm cho cậu cảm nhận được rõ ràng hương vị giống như lúc trước.

“Bạch Đốc.” Đôi môi Cố Cách dán đến bên tai cậu, mềm mại phun ra lời nói dịu dàng, lại không giấu được một tia tàn nhẫn: “Bây giờ muốn trốn, vẫn còn kịp.”

Bạch Đốc nháy mắt ngừng hô hấp.

Đều nói có ánh sáng thì sẽ có bóng, nếu như một Cố Cách luôn phẳng lặng như mặt hồ nước lạnh lẽo là ánh sáng thì giờ phút này hẳn là hắn vẫn đang cất giấu hào quang của mình, chỉ triển lộ ra trước mắt cậu bóng ma của hắn.

Bạch Đốc chưa bao giờ nghĩ sẽ cự tuyệt Cố Cách, cậu run rẩy nâng hai tay lên, nhẹ nhàng đặt bên eo hắn. Cậu vừa bối rối vừa khẩn trương, lại vẫn ngoan ngoãn thuận theo hắn ngẩng đầu lên, mang theo một chút yếu ớt cùng kiên định đáp lại hắn.

Cậu dùng biểu cảm thành kính nhất để ngầm đống ý với người cậu yêu, kẻ sắp mang đến cho cậu sự đau đớn mà cậu chưa từng trải qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.