Cố Cách nhận được điện thoại từ người đại diện của Du Khô hẹn ra ngoài gặp. Một ly cà phê uống từ hai giờ chiều đến tận sáu giờ, sau đó lại lôi kéo Cố Cách đi ăn cơm tối.
Cố Cách nhìn người đại diện mặt mũi hiền lành, cả ngày nay đều đã nghe thấm thía lời dạy bảo của người này.
Đơn giản, Du Khô là người của công chúng, tuy rằng mới bắt đầu sự nghiệp, nhưng mỗi giây mỗi phút đều có người nhìn chằm chằm vào. Việc say khướt rồi ngủ ở ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt, muốn hắn về sau để ý một chút.
Những lời này cứ nhắc đi nhắc lại mãi.
Dù Cố Cách tính tình rất tốt, nghe nhiều cũng thấy mệt mỏi.
Sớm biết thế này, lúc đó hắn đã để Du Khô một mình lái xe về rồi!
Từ sau lần trước, Bạch Đốc đã lâu không đến nữa. Tuy rằng hiểu lầm cuối cùng đã được hóa giải nhưng những chuyện đã xảy ra lại không dễ dàng quên đi được.
Ngày đó Bạch Đốc khóc rất thảm, hắn ở cùng cậu hai năm cũng chưa từng thấy qua. Trong lòng Cố Cách vô cùng rối loạn.
Cố Cách cảm thấy chính mình không muốn cũng không thể gặp lại Bạch Đốc nữa.
Mọi việc cũng đã giải quyết xong, Cố Cách tính toán sẽ rời đi.
Nhìn Cố Cách ngồi thất thần, người đại diện tỏ vẻ rất khó chịu.
“Ngày mai tôi sẽ trở về thành phố A”.
Người đại diện vừa uống ngụm nước, đang chuẩn bị tiếp tục dạy bảo lại bị câu nói của Cố Cách làm cho suýt sặc.
“Chuyện kia chỉ cần cố gắng tránh là tốt rồi, cũng không cần phải chuyển đi.”
“Không phải vì chuyện này.” Cố Cách vẻ mặt bình thản, giống như đang nói đến một việc không hề quan trọng. “Chỉ cần đưa Du Khô vào giới, tôi sẽ rời đi. Những việc tôi nên làm cũng đã làm xong.”
“Cái gì là làm xong?” Người đại diện nóng nảy: “Du Khô vừa mới bắt đầu, hiện tại chính là lúc cần đến cậu nhất.”
“Nếu chỉ cần ca khúc thì không có tôi cũng không sao.”
“Còn ai có thể đảm nhiệm việc này? Không có ai hiểu được ca khúc nào phù hợp với Du Khô bằng cậu. Cậu nói muốn đi là đi, còn những thứ Du Khô vất vả tạo dựng thì phải làm sao?”
Người đại diện bị ánh mắt Cố Cách nhìn tới có chút chột dạ, nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp: “Nói tóm lại, dù thế nào thì cậu cũng không thể rời khỏi đây! Không thể được!”
Vì để tỏ vẻ quyết tâm của mình, người đại diện hùng hổ vỗ bàn, sau đó lại luống cuống chân tay nhặt lên cái chén vừa bị hất văng.
Người đại diện không để hắn đi, lý do cũng không đơn giản như hắn nói.
Cố Cách dùng ngón tay cái tinh tế ma sát vành chén.