Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 16: Em gái họ



Ngày cuối tuần ngăn ngủi đã kết thúc. Một tuần làm việc mới bắt đầu.

Ngồi trong quầy bán hàng, Đỗ Lôi Ty ngáp vặt suốt.

Giai Vô Song tiến đến: “Tiểu Đỗ, hôm qua là cuối tuần mà, sao trông em có vẻ còn mệt hơn lúc đi làm vậy?”

Đỗ Lôi Ty thở dài thườn thượt, lộ ra ánh mắt ai oán vô cùng, nói: “Chị Vô Song, có vài chuyện chị không hiểu được đâu…”

Sao cô lại buồn ngủ thế nhỉ?

Tối qua, gần mười hai giờ rồi mà sếp tổng đại nhân gọi điện làm cô khiếp vía. Mười hai giờ! Chẳng lẽ anh không biết Mỹ và Trung Quốc sai lệch thời gian hay sao? Quá đáng nhất là sếp tổng gọi điện đến mà chỉ để hỏi lão phu nhân có khỏe hay không.

Bà cụ không khỏe mà được à? Bà cụ khỏe đến nỗi ngay cả vết bớt hình quả dâu trên mông anh mà còn nhớ rõ mồn một nữa là…

Đỗ Lôi Ty cũng đã giác ngộ, hóa ra thứ mà sếp tổng cho cô không phải là di động, mà là tiếng chuông gọi hồ

Vì “tiếng chuông gọi hồn” bất ngờ ấy mà hại Đỗ Lôi Ty cả đêm ngủ không ngon giấc, thực ra cô cũng không biết rốt cuộc mình không ngủ được là do tức tối, hay là vì nghe thấy giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi quá độ của ai kia…

“Ồ! Chị biết rồi!” Giai Vô Song như sực tỉnh, tiếp đó kề sát tai cô vẻ bí ẩn: “Tiểu Đỗ, giám đốc cho em bao nhiêu phần thưởng vật chất thế kia, khó dùng thử hết phải không?”

Ặc…

Đỗ Lôi Ty suýt sặc.

Chị Vô Song à, tư duy của chị đúng là còn nhanh nhạy hơn cả giám đốc nữa!

Thực ra không chỉ có Giai Vô Song mà tư duy của đại đa số phải nữ đều vô cùng nhạy bén. Lúc ăn trưa, các cô nàng của các quầy xúm vào với nhau, các con đường tư duy ngày càng mở rộng, chủ đề liên tục phát triển.

Chủ đề của phụ nữ có đến ngàn vạn, nhưng dù là gì cuối cùng vẫn dính đến đàn ông, lần này mọi người đã bàn đến rùa vàng.

Chị Mai quầy mỹ phẩm trang điểm lên tiếng đầu tiên: “Phụ nữ ấy mà, nhất định phải gả cho người đàn ông tốt! Đừng giống chị đây, cưới một gã nghèo kiết xác, cả đời cũng chỉ có thể làm một nhân viên bán hàng quèn trong cửa hàng thôi!”

“Đúng thế đúng thế!” Tiểu Châu quầy vàng bạc cũng góp lời, “Các chị có để ý đến bà Vương hay đến quầy bọn em mua trang sức không? Nghe nói chồng bà ấy là giám đốc ngân hàng XX, đại gia đó! Trông dáng vẻ sang trọng quý phái của bà ấy, cao hơn người khác hẳn một bậc!

Mọi người bàn tán, Đỗ Lôi Ty cứ cảm thấy kỳ lạ, “Câu được rùa vàng tốt đến thế à?” Sao sau khi cô gả cho sếp tổng đại nhân, cuộc sống hình như càng bi thảm…

“Tất nhiên!” Chị Mai tâm sự trùng trùng, “Các cô chưa kết hôn, không biết hiện thực nghiệt ngã thế nào đâu, phụ nữ nếu lấy chồng nghèo thì càng mau già hơn người khác!”

Già nhanh? Đỗ Lôi Ty co giật khóe môi.

“Chị Mai à, chị nói thế không đúng! Nếu lấy một ông chồng giàu, chuyên gia nuôi bồ nhí, có vợ bé, thì có bà vợ nào chịu nổi? Em cảm thấy phụ nữ nếu muôn giữ mãi tuổi trẻ thì quan trọng nhất vẫn là nhờ dinh dưỡng của tình yêu.” Giai Vô Song bỗng lên tiếng.

Nói đúng lắm! Đỗ Lôi Ty thầm gật đầu.

“Chị Vô Song, chị nói sai rồi.” Tiểu Châu cũng phản bác, “Tình yêu có ăn được không? Nếu nói rằng hôn nhân là nấm mồ, thế thì hôn nhân chỉ có tình yêu cũng có nghĩa là một nấm mồ nhỏ, ngủ cũng không thoải mái chứ đừng nói là lúc mưa gió bão bùng thì còn bị dột nữa.”

Nấm mồ? Đỗ Lôi Ty khiếp đảm.

“Tiểu Châu, nói thế thì ghê quá!” Đại Châu nãy giờ ngồi im lặng cũng tham gia, “Tuy là một nấm mồ nhỏ nhưng chí ít cũng có chỗ dung thân mà? Dù sao cũng tốt hơn là để chồng mình nuôi vợ bé, để những ả đàn bà khác nằm trong nấm mồ hào hoa lộng lẫy, còn mình thì bị phơi thây ngoài đồng hoang chứ?”

Nấm mồ hào hoa… Kiểu so sánh gì thế này!

“Đại Châu nói đúng, cô có biết chồng vừa đẹp trai vừa lắm tiền thì sẽ gặp biết bao nhiêu đối thủ không? Khoan hãy nói đến thư ký công ty anh ta, những vụ tiếp khách làm ăn, ngay cả những cô em họ bé tí cũng phải đề phòng! Các cô không thấy phim chiếu suốt à, chỉ cần đàn ông có tiền thì cô nào cũng bu quanh như kiến hôi ấy, bên trái gọi anh họ ơi, bên phải gọi bảo bối ơi, kinh lắm! Chưa biết chừng hôm nào đó cô về nhà đã phát hiện ra con trai riêng của chồng mình biết rót xì dầu rồi cũng nên!”

Giai Vô Song nói xong, mọi người đều gật gù, “Đàn ông giàu có không thiếu phụ nữ vây quanh, áp lực cạnh tranh rất lớn, mà những người không biết tính toán như chúng ta, lại không đẹp bằng mấy ả hồ ly tinh đó thì sớm muộn gì cũng thất nghiệp thôi!”

“Thất nghiệp còn đỡ, chí ít còn ít tiền! Nếu bị hồ ly tinh cướp mất chồng thì chưa biết chừng bị đuổi ngay ra khỏi nhà ấy chứ!”

Đỗ Lôi Ty mắt chữ O miệng chữ A, có chuyện này thật sao?

Trăm nghe không bằng mắt thấy, đúng lúc Đỗ Lôi Ty nghi ngờ tính chân thực của những lời ấy thì một “vụ án” thực thế đã nảy sinh.

Buổi tối, lúc Đỗ Lôi Ty về nhà, vừa vào đến phòng khách thì thấy trên ghế sofa là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi mặc một bộ đầm bằng voan màu hồng phấn, rất đáng yêu.

Những lời đồng nghiệp nói buổi trưa bỗng nhiên hiện ra.

Thư ký bé nhỏ? Hình như tuổi hơi nhỏ.

Vợ bé? Sếp tổng đại nhân chắc không có tật yêu Loli đâu.

Em họ? Với tuổi của sếp tổng thì em họ chắc không nhỏ>

Lẽ nào là…

Trong đầu Đỗ Lôi Ty bỗng hiện ra ba chữ lớn từ cổ chí kim bị vô số những phụ nữ có chồng chê bai ghét bỏ, nó là bàn tay giết chết cô số cuộc hôn nhân – con gái riêng!

Cùng lúc vẻ mặt cô thay đổi liên tục, cô bé ngồi trên sofa cũng chú ý thấy cô, cô bé đưa tay ra, ngón tay nhỏ bé chỉ vào Đỗ Lôi Ty, nói bằng giọng ra lệnh: “Chị, đến đây!”

“Chị?” Đỗ Lôi Ty sực tỉnh, lúng túng tiến đến.

Lúc đến gần, cô bé cau mặt hỏi: “Chị nhìn chằm chằm bổn công chúa này để làm gì?”

Khí thế quá! Đỗ Lôi Ty sửng sốt, “Chị… chị thấy em đáng yêu quá…” Cô viện đại một cái cớ.

Nghe câu đó xong, cô bé có vẻ rất vui sướng, gương mặt cau có giãn ra, liếc nhìn Đỗ Lôi Ty: “Chị là người hầu mà cũng biết nói năng ghê nhỉ! Mới đến à?”

Người hầu?

Đỗ Lôi Ty ú ớ, cô có điểm nào giống người hầu chứ? Chỉ là ăn mặc đơn giản tí thôi mà, “Cô bạn nhỏ à, chị không phải…”

Cô bé lập tức cắt ngang, hỏi: “Này, anh họ tôi ở đâu?”

Đỗ Lôi Ty vẫn chưa hiểu ra: “Anh họ em là ai?”

“Chị là người hầu mới đến mà sao ngốc thế nhỉ?” Cô bé ngạo mạo lườm cô một cái, “Báo chị biết, anh họ tôi là chủ nhân ở đây, nên tôi cũng là chủ nhân của chị! Mau nói tôi biết anh họ tôi đi đâu rồi?”

Thì ra nhà giàu lúc nào cũng có thể xuất hiện một cô em họ, Đỗ Lôi Ty xem như cũng tin rồi.

Lúc đó, quản gia Dư bỗng xuất hiện, “Tiểu thư, thiếu gia đi Mỹ công tác rồi, mấy hôm nữa mới về được.” Nói xong lại quay sang nói với Đỗ Lôi Ty, “Phu nhân, vị này là em họ của thiếu gia, Hác công chúa.”

Hác công chúa? (ʘoʘ)

Quả nhiên là rất đúng phong cách công chúa! -_-|||

Đến lượt sắc mặt cô nhóc thay đổi, tức tối hỏi: “ Quản gia Dư, lúc nãy ông gọi chị ta là gì?”

“Để tôi giới thiệu với tiểu thư nhé, vị này là thiếu phu nhân.” Quản gia Dư nói.

“Ông nói chị ta là vợ của anh Tuấn?” Cô nhóc nheo mắt liếc nhìn Đỗ Lôi Ty, rồi bỗng hừ một tiếng quay ngoắt đi. “Tôi không tin! Mắt thẩm mỹ của anh Tuấn tôi không kém thế đâu!”

Mặt Đỗ Lôi Ty xị xuống, nói người ta thế thì thôi, ngay cả một con nhóc mới bảy tám tuổi cũng chê cô, quá đáng! Thế là cô quỳ xuống, tỏ vẻ hiền lành: “Bạn nhỏ à, em không thể nói vậy được, nhìn người ta không phải chỉ nhìn bề ngoài thôi, quan trọng nhất là nhìn vẻ đẹp bên trong…”

“Đẹp bên trong?” Cô bé bướng bỉnh liếc Đỗ Lôi Ty, “Chị có biết ‘đẹp bên trong’ tiếng Anh nói thế nào không?”

Tiếng Anh? Đỗ Lôi Ty choáng váng, chẳng lẽ là neizaimei?

Thấy Đỗ Lôi Ty không trả lời được, cô bé càng đắc ý, “Còn dám nói chị có vẻ đẹp bên trong à? Ngay cả innerbeauty còn không biết, tôi thấy loại people như you really not xứng với anh họ dear của tôi?”

Đỗ Lôi Ty suýt ngã ngửa, loại ngôn ngữ vớ vẩn này rốt cuội do ai dạy vậy?

Đang co giật thì cô nhóc đã lên tiếng: “Chị nhìn chị xem, có chỗ nào xứng với anh họ tôi? Tôi thấy chị cùng lắm chỉ xứng…” Đôi mắt to đảo đảo, nhìn thấy thùng rác ở góc tường, “chị cùng lắm chỉ xứng với cái thứ đó!”

Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp. Nhóc mới là thùng rác đấy, cả nhà nhóc đều là thùng rác!

Bây giờ dù sao cô cũng mang danh nghĩa là phu nhân sếp tổng, dựa vào đâu mà để một cô nhóc quỷ quái hạ nhục mình? Đỗ Lôi Ty giận dữ, mặc kệ việc bảo vệ đóa hoa của Tổ quốc, sa sầm mặt: “Nói nữa thử xem, cẩn thận chị đánh mông em!”

Không ngờ cô nhóc đó lại không chịu được dọa dẫm, thấy Đỗ Lôi Ty giơ tay lên đã “òa” một tiếng khóc toáng. Càng khóc càng hăng, nước mắt nước mũi ròng ròng, thê thảm như một con cừu bị sói bắt nạt vậy.

“Đừng khóc nữa mà!” Đỗ Lôi Ty cuống lên, mới chỉ làm bộ thôi mà đã khóc đến thế, nếu đánh thật thì sao? “Chị chỉ đùa em thôi, đừng khóc nữa… ngoan…”

Cô nhóc không thèm quan tâm, vẫn khóc

Một gương mặt búp bê, lại thêm những giọt nước mắt trên đó, dáng vẻ đó khỏi phải nói đáng thương nhường nào, đến nỗi Đỗ Lôi Ty không nhẫn tâm nữa, “Em đừng khóc nữa, chuyện gì chị cũng nhận lời hêt!”

“Thật không?” Cô bé ngừng khóc, mắt rưng rưng, nhìn Đỗ Lôi Ty vẻ đáng thương.

Đỗ Lôi Ty nghiến răng, quyết định làm liều: “Thật!”

“Vậy tôi muốn chị ly hôn với anh tôi!”

“Chuyện này…”

“Oa… chị lừa gạt!” Lại khóc.

“Được được được! Ly hôn thì ly hôn! Đừng khóc!” Đỗ Lôi Ty mồ hôi đầm đìa, cô nhóc này, kiếp trước cô chắc mắc nợ cô nhóc quá.

Không ngờ cô nhóc vẫn tiếp tục khóc, vừa khóc vừa gào: “Tôi không tin! Lỡ như chị lại gạt tôi thì sao?”

“Chị không gạt!”

“Chị thề đi?”

“… Thề đấy!”

“Nếu chị không ly hôn với anh tôi thì sẽ sinh con trai không có mông!”

“…” Đỗ Lôi Ty khóe môi giật giật, thấy cô nhóc lại chuẩn bị khóc tiếp thì cuối cùng cũng nh mắt làm liều: “Chị thề!”

“Chị nói đấy nhé!” Cô nhóc bỗng ngừng khóc, lát sau lại cười hi hi, “Không được gạt trẻ con nhé!” Sau đó nhảy tung tăng đi ăn cơm.

Bỏ lại Đỗ Lôi Ty đứng đờ tại chỗ, khỉ thật! Hóa ra cả nhà sếp tổng đại nhân đều đen tối như nhau!

Đỗ Lôi Ty được quản gia Dư thông báo rằng Hác công chúa vừa được nghỉ hè, cứ la hét đòi đến thăm anh họ, phiền phức quá nên bố mẹ cô bé đã đưa đến đây, nghe nói cũng phải ở một thời gian.

Sau khi biết tin này, Đỗ Lôi Ty khổ sở vô cùng. Nếu để cô nhóc đó ở mấy ngày thì mạng sống bé nhỏ của cô sẽ bị hành hạ chết đi sống lại!

Không thế à, mới ăn cơm tối đã gào bắt cô đút ăn, đút được mấy miếng lại chạy ra ngoài chơi, hại cô phải cầm bát cơm chạy theo sau y hệt bảo mẫu, ngay cả một bữa tối ăn uống đàng hoàng cũng không xong.

Khó khăn lắm mới kết thúc bữa tối, cô nhóc lại đòi chơi trò Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, Đỗ Lôi Ty tất nhiên là Bạch Cốt Tinh đáng thương, vừa bị đuổi vừa bị đánh, hành hạ đến cuối cùng muốn nổi điên cũng chẳng còn hơi sức nữa.

Bạch Cốt Tinh ít nhất cũng có dáng người đẹp mà?

Đúng là “thà đi làm mười ngày, hơn chăm sóc trẻ con!”

Đến khi cô nhóc chơi chán rồi, chịu lên gường ngủ thì Đỗ Lôi Ty đã mệt đến mức toàn thây bị chuột rút cả, rũ rượi nằm đờ đẫn trên g

Ngày hôm nay đã qua, đúng là khiếp đảm!

Thế nhưng điều khiếp đảm còn ở phía sau, khi cô mệt mỏi nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì “tiếng chuông gọi hồn” lại vang lên. Bấm nút nghe, giọng lạnh lùng của sếp tổng đại nhân văng vẳng bên tai: “Mười giờ sáng mai đến sân bay đón anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.