Lần đầu ngủ trên chiếc giường cao cấp, Đỗ Lôi Ty đã
mất ngủ, lăn qua lăn lại trên giường đến lúc hừng sáng mởi ngủ thiếp đi. Hậu
quả mất ngủ là, mặt trời đã chiếu đến mông rồi mà cô vẫn nằm trong phòng ngủ
say sưa.
Sếp tổng mất kiên nhẫn, nói với lão quản gia: “Lão Dư,
gọi cô ấy xuống.”
“Vâng.”
Thế là, lão quản gia hì hục leo lên lầu gọi Đỗ Lôi Ty
dậy.
Một lúc sau, lão quản gia lại hì hục xuống lầu, “Bảo
cáo Tổng giám đốc, phu nhân không chịu dậy.”
Liêm Tuấn không đổi“Gọi nữa.”
Thế là lão quản gia lại hì hục leo lầu, một lát sau
lại hì hục đi xuống, vẫn câu cũ: “Báo cáo Tổng giám đốc, phu nhân không chịu
dây.”
“Gọi nữa.”
...
Cứ thế, lão quản gia chạy lên chạy xuống mười mấy lần,
tí nữa thì đứt hơi mà Đỗ Lôi Ty vẫn ngủ say.
“Báo... báo cáo Tổng giám đốc... phu... phu nhân
vẫn... vẫn không chịu dậy...”
“Gọi nữa.”
Lão quản gia phát điên, biết sớm thì đã uống thêm nước
tăng lực rồi.
Đúng lúc đó, Đỗ Lôi Ty bị gọi đi gọi lại mười mấy lần
bỗng tự tỉnh dậy, ngáp dài đi xuống lầu. Đi mấy bước, cô bỗng phát giác ra không
khí xung quanh lạ kỳ, nhìn quanh quất, cô giật bắn người. Chỉ thấy lão quản gia
đứng dưới đang nhìn cô bằng ánh mắt xin Chúa cứu thế, vẻ mặt ấy khó mà hình
dung bằng ngôn ngữ được.
Đỗ Lôi Ty dè dặt bước đến, nhìn thấy sếp tổng đại nhân
đang ngồi trên ghế lật văn kiện.
Ủa? Đại Boss hôm nay hơi khác hôm qua.
Chỉ thấy anh mặc thường phục, trên mũi còn có một cặp
kính gọng đen, so với dáng vẻ mặc âu phục thắt cravat hôm qua thì nhìn dịu dàng
hiền hoà hơn nhiều, mà lại cho người ta cảm giác người đàn ông của gia ình.
Đang thất thần thì Đại Boss bỗng nói, “Lại đây.”
Gọi mình à? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, chậm rãi tiến đến.
Sếp tổng đại nhân lại lật vài trang văn kiện, sau đó
gắp lại, gỡ kính đặt sang bên, ngẩng lên nhìn Đỗ Lôi Ty: “Ngồi xuống, ăn sáng.”
Đỗ Lôi Ty mới ý thức rằng trên bàn đã bày sẵn bữa
sáng, quan trọng nhất là, cô phát hiện ra trước mặt Đại Boss cũng bày một phần
ăn.
Chẳng lẽ, Đại Boss muộn thế này vẫn đợi cô ăn sáng
cùng?
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác sung sướng vì được cưng
chiều.
Lúc ấy, Liêm Tuấn cúi xuống bắt đầu dùng bữa.
Lương tâm Đỗ Lôi Ty tự dưng lên tiếng, muộn thế vẫn
đợi mình ăn cùng, nếu không nói gì đó thì liệu mình mất lịch sự quá không? Thế
là Đỗ Lôi Ty quyết định lúc ăn sáng sẽ trò chuyện thân mật với anh.
Ban đầu nên nói gì nhĩ? Đỗ Lôi Ty ngẫm nghĩ rất lâu ,
rồi nói một câu rất vớ vẩn: “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ.”
Nói xong, bên kia không có động tĩnh gì.
Có thể là sếp tổng không nghe thấy, thế là Đỗ Lôi Ty
lại hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?
Lần này sếp tổng cũng có chút phản ứng, anh “ừ” một
tiếng.
Thế là Đỗ Lôi Ty như được cổ vũ, quyết định dấn tới:
“Ngôi nhà to thế này chỉ có mình anh ở thôi ư?”
Lúc ấy sếp tổng ngẩng lên, nhìn cô vẻ không vui lắm,
nhìn đến nỗi Đỗ Lôi Ty cũng thấy hơi căng thẳng, lẽ nào ban nãy cô nói sai
khiến anh khó chịu ư?
Đang nghĩ lung tung thì Liêm Tuấn bỗng nói: “Em rửa
mặt chưa?”
Hả?
Đỗ Lôi Ty hoang mang lắc đầu.
“Không rửa mặt mà ăn sáng?” Mặt sếp tổng tối sầm, quay
người nói với lão quản gia, “Lão Dư, đưa cô ấy đi rửa mặt.”
Chẳng trách sếp tổng không vui, thì ra anh mắc chứng
sạch sẽ!
Rửa mặt xong bước ra, Đỗ Lôi Ty ngang qua phòng
khách, bỗng cảm thấy có gì kỳ lạ. Nhìn kỹ lại, thì ra nơi đặt thùng rác tối
qua, đầu sư tử đã biến mất, đổi thành chó quan mao (một loài chó của Trung
Quốc, trên đầu có chỏm lông rất giống mũ các quan đời Thanh) đang quỳ rạp dưới
đất.
Đỗ Lôi Ty choáng! Thì ra trong mắt anh, hình tượng của
cô là một em cún, mà còn lại là loại xấu xí kinh dị nữa chứ.
Thế là Đỗ Lôi Ty tức tối định đến tính sổ với
Đến phòng khách phát hiện ra Đại Boss đã thay âu phục
ngồi trên ghế sofa, còn bên cạnh là vị trợ lý Jason hôm qua gặp, trong tay
Jason còn xách một chiếc túi.
Hoàn toàn phớt lờ vẻ tức giận trên mặt cô, sếp tổng
chỉ túi giấy trên tay Jason: “Cái này, cho em.”
Cho mình?
Đỗ Lôi Ty nhện chiếc túi, mở ra xem, bên trong là một
chiếc váy liền áo.
“Cài này, cho em?” Đỗ Lôi Ty hoang mang nhìn Đại Boss,
anh sao thế nhỉ? Vừa đợi cô cùng ăn sáng. Lại còn tặng váy?
Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã cảnh giác, lẽ nào sếp tổng có
âm mưu gì?
Cô đoán không sai, sếp tổng quả thực có âm mưu, anh
muốn đưa cô đến bệnh viện thăm lão phu nhân.
Lão phu nhân?
Lão phu nhân trong ấn tượng của Đỗ Lôi Ty chính là
những quý phụ khí chất cao ngạo, mặc những bộ quần áo đắt tiền, tính khí kỳ
quặc, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm trong tivi hay chiếu. Cũng giống như mẹ của
Đạo Minh Tự (tên nhân vậy trong phim “Vườn sao băng” của Đài loan do diễn viên
Ngôn Thừa Húc đóng), vừa thấy Sam Thái đã xoi
mói, chê bai hà khắc, chỉ trích thậm tệ.
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty ỗng hoảng loạn.
Lão phu nhân sẽ không nhảy ra khỏi giường bệnh, bóp
chết cô chứ?
Trên thực tế, lão phu nhân thực sự đã nhảy ra khỏi
giường, nhưng bàn tay bà không đặt lên cổ Đỗ Lôi Ty, mà nắm chặt lấy tay cô.
Tại sao nhỉ? Vì bà lão thích Đỗ Lôi Ty! Bà lão tại sao
lại thích cô?
Vì rất đơn giản - bà lão
nghĩ Đỗ Lôi Ty không xinhđẹp.
Được cháu nội hay kén chọn của bà yêu mếm, không đẹp
bên ngoài thì chắc chắn là đẹp bên trong!
Tư duy của người nhà giàu luôn đặt biệt kỳ quái, bà
lão sợ nhất không phải là cháu nội bà không cưới được một cô cháu dâu xinh đẹp,
mà lo sợ trong mắt cháu dâu xinh đẹp chỉ có tiền mà không có cháu bà!
Còn Đỗ Lôi Ty chính vì không đẹp nên bà lão càng nhìn
càng cảm thấy cô cháu dâu này thật thà, hiền lành, khác hoàn toàn với những cô
gái chỉ thèm muốn tài sản của Liêm gia.
Bà lão vui quá nên khỏi bệnh, ăn được ngủ được đi lại
được, tinh thần còn khoẻ hơn cả lúc chưa nhập viện.
Bác sĩ đều cho rằng đó là một kỳ tích, nhưng Đỗ Lôi Ty
thì đần mặt ra.
Chẳng phải bà lão sắp đi gặp Phật tổ rồi sao? Sao
thoắt nhiên khoẻ mạnh, có tinh thần đến thế? Nếu cứ thế này thì biết bao giờ
mới ly hôn
Mới kết hôn đã một lòng nghĩ cách ly hôn, Đỗ Lôi Ty
cũng được xem là một kỳ tích trong lịch sử hôn nhân thời hiện đại của Trung
Quốc.
Nhưng cô chưa kịp lo chuyện này thì phiền phức khác đã
đến,
Từ khi gặp Đỗ Lôi Ty, bà lão cảm thấy cô cháu dâu đúng
là một cô gái tốt, thằng cháu nhà bà sao có thể chỉ đăng ký kết hôn rồi xem như
đã cưới người ta được? Nói thế nào cũng phải tổ chức chính thức, quang minh
chính đại đón người ta về nhà chứ!
Thế là bà lão lại nhũn chân, ngã lăn ra giường. Lần
này bà không kêu đau, bà chỉ đòi phải tham gia hôn lễ của cháu nội và cháu dâu.
Kêu gào ầm ĩ, cuối cùng sếp tổng không chịu nổi.
Thế là sếp tổng quyết định trưng cầu ý kiến “cô dâu”:
“Hôn lễ, em thích kiểu Trung hay kiểu
Tây?”
Sếp tổng gia trưởng như thế, không trực tiếp hỏi ý
kiến cô đã quyết định cử hành hôn lễ, điều đó khiến Đỗ Lôi Ty khá là bất mãn.
Cô gả cho anh chứ có phải bán thân đâu, nói thế nào
cũng phải có quyền phát ngôn chứ!
Thế là Đỗ Lôi Ty quyết định kháng nghị.
Địa điểm kháng nghị là thư phòng sếp tổng, vì lúc đó
không có ai cạnh anh, dễ dàng hạ thủ
Thế là chạng vạng hôm đó, sếp tổng từ công ty về chuẩn
bị vào thư phòng, Đỗ Lôi Ty đã lén lút theo sau anh.
“Em đang làm gì vậy?” Liêm Tuấn nhanh chóng phát hiện
kẻ theo đuổi bí ẩn.
Một câu nói đã đánh tan những lời cô chuẩn bị sẵn,
“Cái đó… em có thể…”
“Có gì nói nhanh.”
Đối diện ánh mắt sắc bén của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty cắn
răng: “Em có chuyện muốn nói!”
“Ồ?” Liêm Tuấn nheo mắt, “Vào đi.”
Đỗ Lôi Ty lẽo đẽo theo sau, lúc bước vào thư phòng, cô
đã bị mê hoặc bởi cách bài trí trong phòng. Sao gọi là thư phòng được nhỉ? Có
giường có tivi, thậm chí cả máy chạy bộ, đúng là một căn phòng ngủ đa chức
năng.
Đang mải mê ngắm nghía thì sếp tổng bỗng ho một tiếng.
Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, thấy áo vest đưa đến trước mặt nên
cô đón lấy theo phản xạ. Lấy rồi cô mởi ngẩn ra hai giây, sau đó cô nhận ra,
thì ra mình đã làm osin cho sếp tổng!
Đỗ Lôi Ty bỗng phẩn nộ và đau thương xen lẫn, mình đến
để kháng nghị, sao tự dưng lại thành osin cầm áo? Đỗ Lôi Ty giận! Tức tối ném
áo vest sang một bên.
Ánh mắt sếp tổng phóng đến khi áo vest rơi xuống sàn.
Rất nhanh, cô cảm thấy rất hối hận. Trong phút chốc ngọn lửa giận mà khó khăn
lắm cô mới tích tụ đã bị dập tắt hoàn toàn. Đúng là sự bồng bột sẽ biến bản
thân hoá thành ma quỷ.
Thế là Đỗ Lôi Ty rất nịnh nọt nhặt áo lên, vừa nhặt
vừa cười ha ha: “Chất lượng âu phục của Tổng giám đốc đúng là tốt, rơi xuống
sàn nhà cũng không bám bụi!” (Đỗ Đỗ, cô thật là nịnh quá… -_-)
Liêm Tuấn quay đi, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Sếp tổng hỏi khiến cô nhớ ra mình đến để bàn chuyện,
thế là cô đổi vẻ mặt đại nghĩa chính trực, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với anh: “Em
không muốn cử hành hôn lễ.”
Cô nói xong lén lút nhìn sếp tổng, chạm ngay đôi mắt
sâu thẳm của anh đang nhìn cô ra chiều nghĩ ngợi. Đỗ Lôi Ty bất giác thấy hoảng
hốt, sự im lặng đó cực giống vẻ yên tĩnh của bầu trời trước cơn bão, như có một
thứ gì đó đang náu mình chờ bùng nổ.
Thế nhưng Đại Boss không nổi giận, anh bình thản hỏi:
“Tại sao?”
Tại sao?
Sếp tổng hỏi thế khiến Đỗ Lôi Ty lúng túng, cô cúi đầu
suy nghĩ rất lâu rồi yếu ớt trả lời: “Hôn lễ là chuyện lớn, anh không hỏi ý em
đã tự quyết định, em cảm thấy không tôn trọng em…”
“Tôi không hỏi ý kiến em à?” Sếp tổng hỏi lại.
Đỗ Lôi Ty nghi ngại: “Có sao?”
“Chẳng phải tôi hỏi em: Hôn lễ muốn kiểu Trung hay
kiểu Tây?”
>o
“Đỗ Lôi Ty choáng, Đại Boss à, đó không phải là hỏi ý
kiến, mà là cưỡng ép người ta!
“Dù sao em cũng không muốn. Dù sao chúng ta kết hôn
cũng không phải thật, không cần tổ chức hôn lễ trịnh trọng như thế, hơn nữa…
hơn nữa em cảm thấy em… chúng ta không có tình cảm…” Cô nói đến đó rồi không
tiếp tục nữa.
Đúng! Thật ra Đỗ Lôi Ty cũng giống các cô gái khác, vẫn
đầy ắp hy vọng và mong chờ hôn lễ.
Nếu chỉ đơn thuần là đăng ký hết hôn, cô còn có thể
lừa mình rằng đây chỉ là vở kịch, nhưng hôn lễ thì thực sự có thể cảm nhận
được, rõ là khác nhau!
Đỗ Lôi Ty tuy khờ khạo nhưng vẫn không đến nỗi tự đẩy
mình vào con đường không lối thoát.
“Ý em là, muốn bồi đắp tình cảm với tôi trước?”
“Hả?”
Không đợi Đỗ Lôi Ty phản ứng, một bóng đen đã trùm lấy
cô, Liêm Tuấn không biết đã đứng trước mặt cô tự bao giờ. Họ rất gần nhau, mặt
cô gần như áp sát ngực anh.
Đỗ Lôi Ty hoảng hốt, vội vàng khoát tay: “Em… em không
có ý đó…”
Tay lại bị nắm chặt
“Em không có ý đó, thì là ý gì?”
Giọng sếp tổng rất trầm, uy nghiêm nhưng cũng không
kém phần quyến rũ. Tay anh rất to, nắm chặt lấy cổ tay cô, truyền đến nguồn
nhiệt mạnh mẽ. Lồng ngực sếp tổng gần trong gang tấc, toả ra vị đàn ông đặc
biệt, và cả mùi hương cologne cũng len lỏi vào hơi thở của cô, làm rối loạn tư
duy bình thường của đại não.
Đỗ Lôi Ty bỗng thở gấp.
Tim cô đang gào lên: Không phải thế! Không phải thế!
Nhưng cô không tài nào mở miệng, vì sếp tổng quá mạnh
mẽ, đến nỗi cô vừa tiếp cận dã đứt dây thần kinh, không phân biệt nổi đông tây
nam bắc nữa.
“Nói, là ý gì?” Liêm Tuấn lại tiến gần hơn, đôi mắt ý
nhị nhìn cô như muốn xuyên thấu cô.
Trong ánh mắt đó, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã bại trận.