Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 9: Thịt bò luộc



Đỗ Lôi Ty đã thất thần, đến nỗi trên xe đi về, cô vẫn ở trong trạng thái nửa mộng du.

Xoay quanh trong đầu cô là câu hỏi đã đeo bám cô cả buổi sáng, rốt cuộc sao cô lại chạy lên giường? Sao sếp tổng lại ngủ dưới đất.

Lẽ nào cô luôn trách nhầm anh, thực ra anh là người tốt, khẩu xà tâm Phật?

Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty thấy lồng ngực nằng nặng, liếc nhìn sếp tổng đang lái xe. Thực ra anh thật sự cũng rất được ấy chứ! Ánh mắt chăm chú lúc lái xe cũng có phần quyễn rũ, đường nét gương mặt nhìn nghiêng dưới ánh ban mai chiếu vào cửa s trông dịu hơn nhiều…”

Cảm nhận có ánh mắt cứ phóng đến, Liêm Tuấn bất giác cau mày: “ Em đang nhìn gì thế?!”

Chết! Sao vẻ mê trai lại bị túm được? Để giữ hình tượng thục nữ xưa nay, Đỗ Lôi Ty quyết định viện cớ: “Hưm..mắt anh sao thế?” Ngón tay cô chỉ vào khóe mắt hơi sưng của anh.

Câu hỏi đó khiến sắc mặt sếp tổng lập tức sa sầm.

Nhưng ai đó có đầu óc khờ khạo hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của bầu không khí, hỏi tiếp: “Còn cánh tay của anh nữa, sao đỏ thế kia? Ở đây nữa…”

Cuối cùng, sếp tổng đại nhân không chịu nổi nữa, cắt ngang: “Bị chó cắn.”

Đỗ Lôi Ty sửng sốt: “Chó gì mà lợi hại thế?” Ngay cả sếp tổng đại nhân cũng dám cắn, nhất định phải nhớ kỹ, sau này mua một con nuôi trong phòng.

“Chó quan mao.”

“…”

Khóe môi Đỗ Lôi Ty giật giật, sếp tổng thật đúng là không từ bỏ cơ hội sỉ nhục cô.

Tốt thôi, cô rút lại suy nghĩ trách nhầm anh, người đàn ông này vốn dĩ là người theo chủ nghĩa nam tử điển hình, ngang ngược, ích kỷ, hà khắc, có thù tất báo!

Chỉ có điều, rõ ràng là không quan tâm,nhưng sao lồng ngực vẫn tưng tức?">Đang lúc cô không nghĩ ra, thì ở ngã tư trước mắt bỗng có một chiếc xe bánh mì chạy ngược lại.

“Cẩn thận!”

Liêm Tuấn kéo thắng gấp, đã không kịp nữa, hai chiếc xe sắp đâm vào nhau đến nơi rồi.

Thế nhưng điều khiến anh không ngờ là, Đỗ Lôi Ty ngồi cạnh bỗng chồm đến, bảo vệ anh.

Mọi thứ thực sự xảy ra quá nhanh, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, va chạm đã trở về với yên tĩnh.

Liêm Tuấn nhắm mắt, cảm nhận được người trong lòng mình, lồng ngực như có dịch thể gì đó ấm nóng, nhơm nhớp đang chảy…

Tim anh bỗng hoảng hốt, cuống cuồng mở mắt: “Này, em sao rồi?”

Đỗ Lôi Ty nhúc nhích, không trả lời anh.

Liêm Tuấn sợ hãi, muốn đỡ cô dậy.

“Đừng…” Người kia đột nhiên bấu chặt eo anh, tiếp tục dán mặt vào ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên.

“Rốt cuộc em làm sao? Nói đi!”

Người kia phát ra âm thanh mơ hồ: “Em nói thì anh đừng giận nhé…”

“Ừ, anh đồng ý! Em mau ngước mặt lên xem nào!” Anh bỗng thấy rối loạn cực kỳ, thật không dám tưởng tượng lát nữa cô ngước lên sẽ nhìn thấy gì.

Lúc ấy, Đỗ Lôi Ty chậm chạp ngẩng đầu lên.

Trong tích tắc, cả thế giới tĩnh lặng.

Chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt pha lẫn hối lỗi của cô vang lên: “Xin lỗi, em say xe…”

Sự thực xảy ra sao quá trớ trêu, chẳng phù hợp với hoàn cảnh và tâm trạng sếp tổng và Đỗ Lôi Ty bây giờ: trên xe thấy ngực tưng tức, nhất định phải chuẩn bị một túi nhựa cho mình, như thế mới không đến nỗi chịu hết nổi phải nhào vào người ngồi kế bên. Lãng phí một bộ âu phục thì thôi, nhưng vì thế mà lãng phí cả tình cảm của sếp tổng thì đúng là chết

Khi tài xế lái xe đón Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty từ đồn cảnh sát về nhà thì trời đã tối.

Sếp tổng xuống xe trước, vẻ mặt khó chịu không có cách nào tả nổi.

Phía sau, Đỗ Lôi Ty co rúm người bước xuống theo.

Jason đã dứng ở cổng đợi rất lâu rồi, thấy sếp đến thì vội vàng nghênh đón. Đến gần, ông dừng lại, nhìn chằm nhằm vào áo sơ mi của Liêm Tuấn.

“Nhìn gì?” Liêm Tuấn sa sầm nét mặt, bỏ vào trong.

“Không…không có gì?” Jason không ngờ sếp lại giận dữ đến thế, vội vàng đổi sang nụ cười giả lả, nịnh nọt: “Tổng giám đốc, mắt thẩm mỹ chọn áo của sếp đúng là mỗi lúc một cao, sếp xem, họa tiết màu vàng trên sơ mi, nhìn xa giống một con rồng, nhìn gần thì chẳng giống gì cả, với nghiên cứu lâu năm của tôi về nghệ thuật thì người thiết kế sơ mi này chắc chắn thuộc phái trừu tượng chăng!”

Đỗ Lôi Ty đi phía sau nghe thấy , suýt nữa thì ngã lăn. Lớn thế này rồi, lần đầu tiên biết mình hóa ra có thể nôn một cách trừu tượng như thế!

“Thế hả?” Liêm Tuấn nheo mắt, “Nếu anh đã sành sỏi như thế thì sơ mi này tặng anh, dừng quên mai mặc đến công ty.”

Jason: “…”

Mọi dấu hiệu cho thấy, hôm nay tâm trạng sếp tổng rất kém, để tránh gió bão quét đến, Đỗ Lôi Ty vội vàng ăn vội và vài miếng rồi chuồn về phòng từ rất sớm.

Sau khi về phòng rồi, cô mở máy vi tính mà mấy hôm trước đã nhờ tài xế giúp cô mang từ nhà cũ đến.

Chiếc máy tính này đã theo cô từ lâu lắm rồi, tuy đã rất cũ nhưng tính năng cũng khá tốt, thỉnh thoảng có thể chơi những game nhỏ, tóm lại là vẫn ổn. So với mấy hôm nay ở Liêm gia, buồn chán đến độ cứ ngã xuống là ngủ thì thế này là đã tốt rồi!

Đang chuẩn bị chơi game thì con chim cánh cụt bên dưới góc phải màn hình cứ nhấp nháy, Đỗ Lôi Tinh mở ra xem, giật mình bởi dòng chữ nét thô màu đỏ siêu to ở khung lưu tin nhắn.

“Đỗ Lôi Ty cậu chết rồi à? Mau gọi iện thoại lại cho tớ!”

Mắng chửi người khác không kiêng kị gì trên QQ như thế, ngoài cô bạn thân Chu Dao Phi ra thì chẳng còn ai khác .

Durex: Tớ đây.

Heo muốn bay: Đại tiểu thư, cuối cùng cậu cũng chịu hiện hình rồi à.

Durex: …

Heo muốn bay: Nói! Mấy hôm nay cậu làm trò quỷ gì ở đâu thế hả? Tại sao gọi điện thoại cho cậu mãi không được? Có phải cậu muốn đá tớ không? Nói cậu biết, tiền nước ngọt tám xu cậu còn chưa trả tớ, đừng mơ trốn nhé!”

Durex: Phi Phi, cậu hiểu lầm rồi! Điện thoại của tớ bị cướp rồi.

Heo muốn bay: Cậu lừa ai thế? Cái Nokia cũ rích ngừng sản xuất của cậu mà cũng có người cướp á?

Durex: Không lừa cậu đâu! Tên cướp ấy đi xe đạp, đến chiếc túi hàng nhái của tớ cũng bị cướp luôn!

Heo muốn bay: Chẳng có tí kỹ thuật gì cả!

Durex: Phi Phi, tớ nói cậu biết chuyện này, tớ kết hôn rồi.

Heo muốn bay: -_-lll Cậu lại đang mộng du à?

Durex: Tớ đã không mộng du từ lâu rồi…

Heo muốn bay: Cậu lừa người khác ít thôi, lúc ở ký túc xá chỉ có tớ dám ngủ dưới giường cậu.

Durex: Tớ không lừa cậu, tớ kết hôn thật mà!

Heo muốn bay: Cậu kết hôn? Thế thì con tớ còn biết rót xì dầu nữa cơ !

Durex: …

Cứ thế, hai người buôn chuyện đến khuya, cho đến khi Đỗ Lôi Ty nghe thấy bụng cô bắt đầu sôi.

Chỉ tại sếp tổng đại nhân buổi tối nổi cáu lung tung, hại cô đến cơm tối cũng ăn chưa no đã phải chuồn về phòng, giờ thì bụng đói rồi">Khi đã chắc chắn nhiều lần rằng bây giờ đã quá mười hai giờ, sếp tổng chắc chắn đã ngủ rồi, Đỗ Lôi Ty tắt máy, lén lút luồn ra khỏi phòng.

Mục tiêu của cô là nhà bếp lầu dưới, biệt thự to như vậy, muốn tìm chút gì đó ăn trong tủ lạnh chắc không thành vấn đề?

Nhưng do biệt thự quá rộng, Đỗ Lôi Ty mãi không tìm thấy công tắc điện, đành lần mò trong bóng tối. Đến khi tìm đến nhà bếp, ít nhất cô đã đụng vào tường ba lần, đá tung n vật trang trí trong nhà, suýt nữa thì vồ ếch.

Sự thực chứng minh, nhà quá lớn cũng có chỗ bất lợi, nếu là phòng chung cư nhỏ của cô thì đâu cần hành hạ nhau đến thế?

Đỗ Lôi Ty vừa than thở, vừa mở tủ lạnh cao hơn mình gấp nhiều lần.

Vừa mở ra, cô đã choáng váng.

Sao chỉ toàn thức uống thế này? Chai lọ đủ thứ, từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất, không thấy có thứ gì gặm được.Khó khăn lắm mới tìm thấy một thứ khác biệt trong đống chai lọ đó, nhìn kỹ lại, nó là chai tương sốt cà!

Ôi trời ơi, lẽ nào bữa tối nay họ ăn đều biến ra từ không khí hay sao?

Đang nghi ngại thì bỗng có tiếng sếp tổng đại nhân vang lên: “Em đang tìm gì?”

Đèn nhà bếp bỗng bật sáng, sép tổng đại nhân xuất hiện sau lưng, Đỗ Lôi Ty chăm chú tìm thức ăn khuya bỗng giật bắn mình. Mãi một lúc lâu sau cô mới chú ý thấy sếp tổng đang mặc bộ quần áo ngủ, hình như cũng vừa từ phòng ra.

Chẳng lẽ sếp tổng cũng đói bụng?

Thế là Đỗ Lôi Ty vừa lung túng trả lời: : “Em đang tìm thức ăn…”, vừa lén lút nhìn thứ gì đó trên tay anh, chắc anh có thể tìm thấy món ăn chứ? Nhưng khi cô nhìn thấy thứ trên tay Liêm Tuấn thì sững người, vì trong tay anh lại là thuốc sát trùng và bông băng!

“ Để em giúp anh bôi thuốc!” Cô tiến đến, quyết định bù đắp tội lỗi.

“Không cần.” Liêm Tuấn nói thế, tay đã mở lọ thuốc đỏ.

Đỗ Lôi Ty vội ngăn anh lại, “Vết thương phải được sát trùng bằng cồn đã!” Cô vừa nói vừa cướp lấy bông băng trong tay Liêm Tuấn, “Nào! Đưa tay ra đây!”

Liêm Tuấn sững sờ, chậm rãi đưa tay ra.

Trong phòng lặng phắc, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người. Bàn tay cô đang nắm có một hơi nóng truyền đến không ngừng, khiến người ta quên cả cơn đau ở vết thương.

“Ối, sao sâu thế này, da rách cả rồi…” Đỗ Lôi Ty vừa bôi vừa lẩm bẩm nho nhỏ, “Bị thương cũng không biết nói một tiếng, lỡ bị uốn ván thì sao? Đúng là ngốc chết đi được!”

“Em đang nói gì thế?” Liêm Tuấn bỗng lạnh lùng hỏi.

Choáng! Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, thì ra cô đã bất cẩn nói ra những lời trong lòng.

“Không có gì…” Cô vội vàng lắc đầu.

“Lúc nãy em nói ngốc gì…”

Đỗ Lôi Ty vội vàng tiếp lời: “Ý em là em ngốc chết được, ngay cả anh bị thương mà cũng không nhận ra!” Cô nói xong, thầm khinh bỉ mình ngàn vạn lần.

Liêm Tuấn không nhìn nữa, hừ khẽ: “ Cũng xem như em tự biết mình!”

>o

Sự thực chứng minh, càng nói càng sai, để phòng ngừa sự sai sót cấp thấp lúc nãy tái diễn, Đỗ Lôi Ty quyết định im lặng, lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ bôi thuốc vĩ đại cho sếp tổng.

Trong gian phòng lớn như vậy, nếu cả hai cùng im lặng, trong tình huống ấy rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung. Đặc biệt là người có đầu óc kém khả năng điều khiển năng lực như Đỗ Lôi Ty, vừa bôi thuốc vừa nghĩ ngợi. Nghĩ mãi rồi, trong đầu bỗng nhảy ra một từ, từ đó đã khiến Đỗ Lôi Ty kinh hãi.

Cô nam quả nữ!

Nghĩ lại thì, thời gian như lúc này, địa điểm như lúc này, tư thế tay liền tay thế này, cảm giác ấm áp khi tay chạm nhau…thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ đến hướng rất xxx rất bạo lực mà!

Đúng lúc ấy, một ánh mắt nóng bỏng từ phía trên lại chiếu vào người cô rất trùng hợp!

Cảm nhận dược sự đột kích của ánh mắt ấy, Đỗ Lôi Ty len lén liếc nhìn.

Quả nhiên, sếp tổng đang nhìn cô, đôi mắt đen ấy không chớp, dường như muốn nhìn thấu cô.

Bốn mắt chạm nhau, trong màn đêm mờ ám này, có thể thấy rằng gian tình sắp xảy ra rồi!

Bỗng dưng, một âm thanh lãng nhách phá vỡ sự im lặng đó!

Đến khi Đỗ Lôi Ty hoàn hồn thì đã mặt đỏ tía tai, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: : “Em đói bụng…”

Cứ tưởng sếp tổng sẽ kỳ thị hành vi “cơm tối ăn không no, tìm thức ăn khuya khắp nơi” của cô, kết quả ngẩng đầu lên, một miếng thịt bò đã đặt trước mặt.

Rõ ràng bụng đói đến mức sôi sung sục, đối diện đĩa thịt bò to ụ kia, Đỗ Lôi Ty lại vui không nổi.

Sếp tổng, anh đùa em cho vui phải không?

Nó là thịt bò sống mà!!!

Nhưng sếp tổng lại lạnh lùng ném cho cô hai chữ: “Chiên đi.”

“Thôi, hình như em không đói nữa…” Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng sờ bụng. Nói thực, cả đời này cô chỉ biết nấu ba món: mỳ gói và rau xà lách, mỳ gói và cà chua, mỳ gói và xúc xích.

Nhưng sếp tổng đại nhân rõ ràng không buông tha cô dễ dàng.

Anh thả tay áo xuống và lại lên tiếng: “Anh đói rồi.”



Nếu mọi thứ có thể lặp lại, Đỗ Lôi Ty thà nhịn đói đến chết cũng không muốn xuống tìm đồ ăn khuya. Chính vì suy nghĩ tội ác ấy mà dẫn đến chuyện bây giờ cô bất đắc dĩ phải đảm nhiệm vai bà đầu bếp, làm thức ăn khuya cho sếp tổng.

Nhìn miếng thịt bò, Đỗ Lôi Ty chỉ có một suy nghĩ: thịt bò ơi thịt bò, tại sao bạn không phải là một gói mỳ ăn liền chứ?

Một bên là sếp tổng không thể đắc tội, một bên là bạn thịt bò đắc tội không nổi, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cắn răng: bạn thịt bò à, bạn chịu khó làm mỳ ăn liền nhé!

Không nghĩ cũng biết, khi đĩa thịt bò bị xem là mỳ ăn liền xuất hiện trước mặt Liêm Tuấn, sắc mặt anh khó coi đến nhường nào.

“Đây là gì?” Anh hỏi, vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Mỳ…à không! Là thịt bò luộc!” Đỗ Lôi Ty lúng túng trả lời.

Quả nhiên, sếp tổng đại nhân cau mày: “Món này ăn được không?”

“Chắc là…có thể…có lẽ…maybe là được…”

“…”

Điều khiến Đỗ Lôi Ty không ngờ là, đĩa mỳ ăn liền…à không, là thịt bò luộc ấy lại ăn được thật! Sếp tổng đại nhân sau khi ăn xong miếng đầu tiên, khựng lại, rồi gắp miếng thứ hai.

Đỗ Lôi Ty thấy nhen nhóm hy vọng: “Ngon không?”

“Khó ăn chết đi được.”

Khó ăn? Lòng tự tin vừa được xây dựng đã bị hủy hoại.

Cô biết không ngon được chỗ nào cả, nhưng đến mức độ khó ăn đến chết thì cũng khoa trương quá chăng? Cô đã phải luộc bằng cách nấu mỳ gói ba lần cơ mà!

“Em không tin, để em thử.” Đỗ Lôi Ty không cam tâm.

“Không cần.” Liêm Tuấn lại ngăn cản.

“Không được, em nhất định phải thử!” Đỗ Lôi Ty không chịu thua.

“Chẳng lẽ em cho rằng anh lừa em?”

“…”

Sếp tổng tiếp tục ăn.

Năm phút sau.

“Em đói, anh cho em ăn một miếng nhé?”

“…”

Lại năm phút sau, sếp tổng vẫn còn ăn! Vừa ăn vừa lắc đầu.

Đỗ Lôi Ty cuối cùng nổi cáu: “Nếu đã khó ăn thì anh còn ăn làm gì?”

“Không ăn, chẳng lẽ bỏ phí?”

“…”

Cứ thế, dưới sức mạnh to lớn của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty đang thao láo mắt nhìn anh ăn hết đĩa thịt bò “ khó ăn chết đi được.”

Ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại cho cô!

Ăn xong, sếp tổng đại nhân lắc đầu, ra lệnh: “Bắt đầu từ mai, em theo chị Ngô học mỗi ngày một món.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.