Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 17: Chất vấn lời khai



Làm việc liên tục mấy ngày, rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng rút ra được kết quả, trong quá trình phân tích, khẳng định trong sợi bao tay có thành phần của chất vôi, viết xong báo cáo, Lộ Phi Nhi vươn vai, đứng dậy để bản báo cáo lên bàn, cô muốn đi rửa mặt, sau đó giao bản báo cáo cho đội hình sự, bọn họ vẫn đang chờ kết quả mà!

Chờ đến khi Lộ Phi Nhi trở lại, vậy mà lại bất ngờ phát hiện không thấy bản báo cáo trên bàn đâu cả, xảy ra chuyện gì vậy? Cô nhớ rõ ràng chính bản thân mình đã để nó trên bàn mà! Nếu mất bản báo cáo, hoặc là bị người nào đó lấy mất, vậy lỗi của cô thật sự rất lớn.

“Tiểu Lộ, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Phương Mẫn tiến đến, mấy ngày nay ba người bọn họ đều ở lại bận rộn vụ án này.

“Kì cục, em mới vừa viết xong bản báo cáo, sao bây giờ lại không thấy đâu vậy?” Lộ Phi Nhi vô cùng lo lắng, cẩn thận suy nghĩ lại xem mình có để ở nào khác hay không.

Phương Mẫn nghe Lộ Phi Nhi nói như vậy, ban đầu sửng sốt một chút, sau đó cũng hiểu được, “Tiểu Lộ, đừng tìm nữa, vừa rồi chị thấy trưởng ban Hoàng đã cầm cái gì đó đem đến cho đội hình sự, đoán chừng là ông ta cầm đi rồi.”

Lộ Phi Nhi chán chường ngồi xuống, nhìn về phía Phương Mẫn, biểu hiện của Phương Mẫn rất bình tĩnh, giống như tình huống như thế này cũng không phải mới xảy ra lần một lần hai. Lộ Phi Nhi vô cùng buồn bực, không phải nói bản thân cô muốn đi khoe khoan công lao, nhưng ba người bọn họ vất vả mấy ngày nay mới làm được, vậy mà không nói tiếng nào đã cầm đi, thật sự là quá đáng mà. Chỉ có điều nếu người cũ là Phương Mẫn còn không nói gì thì cô có tư cách gì mà nói chứ?

Sau khi Trì Ba biết chuyện này, chỉ cười cười, sau đó đi đến bên cạnh Lộ Phi Nhi, vỗ vỗ bờ vai cô, không nói gì thêm, xem như là an ủi cô vậy! Lộ Phi Nhi biết ý tứ của anh, cũng chỉ cười cười, đột nhiên phát hiện Lý Thanh Lưu đang đứng ở cửa, anh nở nụ cười bước tới,

“Cảm ơn các bạn, đã xác định được mục tiêu rồi.”

Nói xong anh cũng quay đi ngay, chỉ có điều Lộ Phi Nhi vẫn nhìn ra được căn bản anh không bình tĩnh như vẻ ngoài vậy, theo thói quen anh vẫn nắm chặt con thỏ trong tay. Bởi vì đang bị hành hạ, thân thể bị Lý Thanh Lưu nắm chặt đến móp méo, Lộ Phi Nhi không khỏi cảm thán, thương xót cho con thỏ nhỏ, anh đặt tên cho nó là Tiểu Phi. Lúc Lý Thanh Lưu đi ra, Lộ Phi Nhi thấy cổ của Tiểu Phi như muốn đứt ra rồi.

Buổi tối, Lý Thanh Lưu còn đang tiến hành thẩm vấn với tội phạm, một tên sát thủ liên hoàn(giết người hàng loạt), hiển nhiên sức chống đỡ của hắn cũng tốt kinh người. Lộ Phi Nhi rất có hứng thú với hắn ta, thậm chí lúc tăng ca còn đến bên cạnh phòng thẩm vấn để quan sát tỉ mỉ tên tội phạm này, lqd ai có thể nghĩ tới, người đàn ông đang mang một đôi mắt kính, nho nhã lịch sự trước mặt này lại chính là hung thủ chứ? Thẩm vấn kéo dài rất lâu, Lộ Phi Nhi phát hiện Lý Thanh Lưu thật sự không tầm thường, lúc anh thẩm vấn tội phạm, mỗi câu nói, mỗi một hành động tất cả đều có mưu đồ, có mục đích. Lúc ở trường, Lộ Phi Nhi đã từng học qua, tất cả nhân viên thẩm vấn phải căn cứ vào hành động và quy luật biến hóa của tội phạm, vận dụng sự hiểu biết về tâm lý học, phương pháp điều tra có tính khoa học như: Nắm chắc thăm dò, tăng cường tâm lý tấn công, gây áp lực tâm lý, vận dụng chính sách công tâm, gây ra ảo giác, lạt mềm buộc chặt(vờ tha để bắt thật), kích động tình cảm và phương pháp tâm lý. Đạo lý như vậy có thể tất cả mọi người đều biết, nhưng mà để thật vận dụng vào thực tế, nhất là khi đối mặt với tên tội phạm xảo trá, thì phải nhờ vào bản lĩnh của từng người rồi.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh, Lộ Phi Nhi có thể nhìn rõ ràng tình huống trong phòng thẩm tra, nhưng bên trong đó lại không nhìn thấy bên này, Lý Thanh Lưu nhìn thoáng qua, thậm chí Lộ Phi Nhi có thể cảm nhận được anh nhất định biết cô đang đứng ở đây, nhưng mà lại lập tức chối bỏ ngay.

Lúc đầu tên nghi phạm vẫn cố tranh cãi, sau đó lại im lặng, thừa dịp lúc rảnh rỗi, Lộ Phi Nhi ghi chép lại một chút, sau đó, cửa bị đẩy ra, Lý Thanh Lưu đi đến

“Xem ra tạm thời hắn ta sẽ không nói gì rồi, tôi ra ngoài trước.” Lộ Phi Nhi cảm thấy một mình đối mặt với Lý Thanh Lưu vô cùng không được tự nhiên, đặc biệt là biểu hiện của anh hồi sáng, nhưng mà Lý Thanh Lưu khẽ vươn tay giữ cô lại.

“Hắn rất lắm chiêu, em nên chờ thêm chút nữa, sẽ giúp ích rất nhiều cho luận văn tốt nghiệp của em.”

Nghe Lý Thanh Lưu nói như thế, trong lòng Lộ Phi Nhi rất khó chịu, cô vô cùng khinh thường loại hành động này của anh, muốn trộm hương thì nên tìm một lý do đường đường chính chính. Lộ Phi Nhi cầm lấy bản ghi chép trên bàn, xoay người muốn đi, nhưng mà tay còn chưa kịp đụng đến tay nắm cửa, người đã bị đè lên cửa, sau đó là nụ hôn nồng nhiệt ùn ùn kéo đến.

Lộ Phi Nhi không thể chống lại, hiện tại toàn thân cô căn bản đã mềm yếu, cũng không thể trách cô, thật sự là bởi vì cô chưa từng trải qua những chuyện này, cô thừa nhận mình không thể chịu nổi kích thích như thế này.

“Nói, em và Trì Ba là như thế nào hả?” Đôi môi Lý Thanh Lưu cách đôi môi Lộ Phi Nhi chưa đến một xen-ti-mét, âm thanh vừa uy hiếp vừa mê hoặc vang lên.

“Cái gì? Đừng nói bậy.” Lúc này Lộ Phi Nhi mới tỉnh táo một chút.

“Cũng chỉ có cô bé ngốc nghếch như em mới không nhìn ra được chuyện gì thôi.” Lý Thanh Lưu thật sự hết chỗ nói rồi, Lô Phi Nhi nghe xong lời nói của anh, cảm thấy thật oan uổng, chỉ có điều nhìn phản ứng của Lý Thanh Lưu, cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi.

“Cái đó... Tôi và anh ấy có cái gì thì liên quan gì đến anh?” Lúc Lộ Phi Nhi nói ra những lời này liền có chút hối hận, thế này thật sự là khiêu khích, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, dù sao anh vẫn còn nợ cô một đáp án, hôn cũng đã hôn rồi, chẳng lẽ không thể nói câu gì sao?

“Ha ha, em cô bé ngốc nghếch này, còn muốn anh phải nói ra nữa sao?” Lý Thanh Lưu vừa cười vừa dùng lực ôm chặt Lộ Phi Nhi, thậm chí còn tham lam ngửi hương thơm tươi mát trên người cô nữa chứ.

“Đó là đương nhiên.” Lộ Phi Nhi cảm thấy vẫn nên nói rõ ra sẽ tốt hơn. Lúc còn ở trường học, thấy những bạn học nữ bên cạnh yêu đương, đa số đều như thế này, đầu tiên là phải viết mảnh giấy hay là thư tình, sau đó là hẹn hò. Trong lúc hẹn hò, đầu tiên là nắm tay sau đó là ôm, sau đó nữa... Nhưng mà dường như Lý Thanh Lưu không thực hiện theo đúng quy trình thì phải. Cho dù anh không viết trong giấy, cũng nên nói một lời chắc chắn chứ! Nói ví dụ như, anh cũng nên hỏi người ta một câu là, “Em có thể làm bạn gái của anh không?” chứ.

“Được rồi, đừng tùy hứng, thứ bảy được nghỉ anh dẫn em ra ngoài.” Lý Thanh Lưu nói xong, lại mạnh mẽ hôn môi cô một cái rồi mới buông cô ra, mở cửa đi ra ngoài.

Lộ Phi Nhi vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, hiện tại cũng không còn tâm tư để ghi chép, nhưng mà qua một lúc lâu sau lại nghĩ đến, rốt cuộc Lý Thanh Lưu cũng không chịu cho cô một cái đáp án vừa lòng. Tiến triển của bọn họ có nhanh quá không, nhìn chiều hướng này, chưa tới hai tháng đã bị ăn luôn rồi. Như vậy, mẹ Vu Diễm Hoa nhất định sẽ đánh gãy chân của cô cho xem.

Còn nhớ lúc vừa mới lên sơ cấp(thcs), các bạn học nữ trong lớp đều có kinh nguyệt, nhưng Lộ Phi Nhi vẫn chưa có, những bạn học đã từng có kinh nguyệt cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm, bản thân cô vô cùng hâm mộ, rốt cuộc bản thân cô cũng có kinh nguyệt, lúc này Lộ Phi Nhi mới yên lòng, nếu không bản thân cô giống như một người khác loại vậy. Còn nhớ sau khi mẹ cô biết chuyện này, bà nói với cô, “Con có biết khi con gái có kinh nguyệt sẽ đại biểu cho cái gì không? Điều đó nói lên rằng con có thể mang thai, con phải nhớ kỹ cho mẹ, chưa tốt nghiệp đại học thì không được yêu đương, càng không thể chưa kết hôn mà lại sống chung với nhau, bằng không mẹ sẽ bóp chết con.”

Những lời mẹ nói lúc đó, Lộ Phi Nhi còn nhớ rất rõ, bây giờ gặp Lý Thanh Lưu, chứng tỏ giờ phút thử thách của cô đã đến rồi.

Thẩm vấn liên tục mấy giờ, nghi phạm Bùi Kiệt có vẻ vô cùng mệt mỏi, nhưng mà hắn vẫn kiên trì với cách nói của mình.

“Có thể cho tôi một điều thuốc được không?” Bùi Kiệt nói

“Được.” Lý Thanh Lưu đứng lên, đưa cho hắn một điếu thuốc, sau đó nói, “Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi!”

Bùi Kiệt sửng sốt một chút, “Được.”

“Tôi kể một câu chuyện, cho anh đoán đáp án, như thế nào?” Lý Thanh Lưu vẫn không trở lại chỗ ngồi, mà ngồi lên bàn cách Bùi Kiệt rất gần, có vẻ vô cùng lơ là.

“Được thôi! Dù sao tôi cũng là giáo viên dạy Ngữ văn, kể chuyện xưa, tiếp chuyện cũ, cũng tương đối rõ ràng.” Bùi Kiệt nói, ẩn dấu phía sau mắt kính là đôi mắt có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

“Có một cô bé, cha mẹ đều đi công tác xa, nên buổi tối chỉ có một mình cô ấy ngủ, làm bạn với cô chỉ có một con chó đáng yêu. Giữa đêm, đột nhiên cô nghe được trên trần nhà có tiếng động nhỏ. Để không sợ hãi, cô duỗi tay đến bên giường, để cho con chó liếm liếm tay mình, lúc này mới an tâm ngủ tiếp. Sáng sớm ngày hôm sau, cô gái nhìn thấy thi thể con chó của mình bị treo trên trần nhà, theo phân tích là bị giết lúc nửa đêm, nhưng khi đó không phải con chó vẫn còn ở đây sao? Xin hỏi tại sao lại như vậy?”

“Ha ha, cái này quá đơn giản, hung thủ giả mạo con chó liếm tay cô gái.” Bùi Kiệt cảm thấy vấn đề này thật sự rất sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.

“Đơn giản sao? Vấn đề này không đơn giản chút nào, đa số mọi người đều không suy nghĩ ra được đáp án. Đây là một đề tài trắc nghiệm tâm lý tội phạm, có thể trả lời được vấn đề này, bản thân đã nói lên, anh! Là một người có tâm lý biến thái, là người có khuynh hướng phạm tội nghiêm trọng.” Lý Thanh Lưu nở nụ cười, kiểu cười như vậy làm cho người ta nhìn ra được có khinh thường và đắc ý.

“Cái này không thể trở thành chứng cứ được.” Bùi Kiệt là người có kiến thức, trong lòng hắn đã sớm xây nên một vách tường phòng ngự.

“Đúng vậy, cái trắc nghiệm này không thể trở thành chứng cứ, nhưng hiện giờ chúng tôi đã có đủ chứng cứ rồi, hoàn toàn có thể khởi tố anh, có thể tìm được bao tay từ trong nhà anh, còn có dấu chân của anh, thậm chí chúng tôi còn tìm được vết máu của nạn nhân trên quần áo của anh nữa.”

Bùi Kiệt không nói, Lý Thanh Lưu nhìn hắn, tiếp tục nói: “Con của anh có biết những việc anh đã làm không? Tôi đã nhìn thấy cậu ấy, dường như cậu ấy rất kính trọng anh. Anh không hy vọng tôi sẽ kể lại những chuyện anh đã làm cho cậu ấy nghe chứ?” Lý Thanh Lưu nói đến đây, đưa ra một số ảnh chụp từ hiện trường vụ án, tấm thi thể đã bị đốt cháy hoàn toàn, tấm vết máu trên mặt đất đã khô cạn. Bùi Kiệt kích động

“Cậu hèn hạ!” Hắn muốn đứng lên, nhưng lại bị nhân viên cảnh sát đứng sau lưng đè lại. Lý Thanh Lưu không nói gì nữa, chỉ kiên định nghiêm túc nhìn hắn, sau đó Bùi Kiệt cúi đầu,

“Được rồi, tôi nói, tôi sẽ nói hết.”

Từ trong phòng thẩm tra đi ra, Chu Kiến liền hỏi đội trưởng của bọn họ, “Đội trưởng, trong tay chúng ta đã có đẩy đủ chứng cứ, vì sao vẫn còn lấy khẩu cung của tên cầm thú này nữa ạ?”

“Có hai nguyên nhân, một là thông qua vụ án này, chúng ta có thể thu được nhiều kinh nghiệm, nhất là những hình dạng, thủ pháp hung thủ như hắn. Hai là không có được khẩu cung của tội phạm, đối với cảnh sát chúng ta mà nói thì giống như không thể hoàn toàn chinh phục uy hiếp với bọn họ. Như vậy cũng tương đương với chúng ta đã thua bọn họ rồi, hiểu chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.