Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 22: Từ chối Nhậm Vĩ



Editor: Trần Thu Lệ

Cho dù đã nghĩ tới, nhưng Nhậm Vĩ vẫn không muốn tin rằng Lộ Phi Nhi sẽ từ chối cậu dứt khoát như vậy, cậu biết Lộ Phi Nhi yêu cậu từ rất lâu rồi, mấy năm nay, trong cuộc sống không có cô, cậu mới phát hiện ra một điều, hóa ra tình yêu của cô đối với cậu lại quan trọng đến vậy, giống như đã sớm cắm rễ trong lòng cậu vậy, không có cách nào có thể nhổ được, cậu không muốn Lộ Phi Nhi sẽ không thương cậu nữa, không muốn mất đi hạnh phúc đó.

“Phi Nhi, cậu thật sự muốn vứt bỏ mình sao? Chẳng nhẽ cậu đã từng yêu mình đều là giả sao?” Nhậm Vĩ có vẻ vô cùng kích động.

“Mình đã từng cho rằng cậu là tất cả đối với mình, bởi vì một cái nhíu mày, một nụ cười của cậu mà kích động không thôi, thậm chí khi lựa chọn tương lai của bản thân, mình cũng sẽ nghĩ đến cậu, một chút, chỉ cần một chút hồi báo thôi là mình đã thỏa mãn lắm rồi. Có một số việc không thể miễn lqd cưỡng được. Cho dù là yêu đơn phương cũng nên có giới hạn của nó, chỉ cần đến ranh giới cuối cùng chính là lúc rời khỏi. Yêu cậu không phải là giả, mà hiện tại không còn yêu nữa cũng không phải là giả, quá khứ vĩnh viễn chỉ là quá khứ, giống như mình đã từng nói, nếu yêu khiến mình đi xuống nhất định mình sẽ yêu đến cuối cùng, nhưng mà cơ hội đó đã không có không phải sao?” Lộ Phi Nhi kiên định nhìn cậu, không hiểu người đàn ông này vì cái gì mà lại nói như vậy, tự cho mình là đúng.

“Vì sao? Bởi vì người phụ nữ kia sao? Mình không thích cô ấy, Phi Nhi, cậu không phải cũng có người theo đuổi sao? Chúng ta hãy quên hết quá khứ đi, hãy bắt đầu lại một lần nữa có được không?” Nhậm Vĩ vội vàng bước đến bên cạnh Lộ Phi Nhi, nhưng Lộ Phi Nhi lại tránh né, nếu cô còn yêu người đàn ông này, có lẽ cô sẽ ngượng ngùng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không có phản xạ có điều kiện giống như né tránh, nhìn trong mắt Nhậm Vĩ dường như đã hiểu ra chút ít.

“Mình đã cho cậu cơ hội không phải sao? Biểu hiện của mình không đủ rõ ràng sao? Cậu vô cùng hiểu rõ, mình không cần giải thích cái gì? Không phải mình rời đi trước, có lẽ không ai có vấn đề cả, mà là tình cảm của bản thân chúng ta có vấn đề. Dù cho là như thế này, cũng đều đã trôi qua, trôi qua thật lâu rồi.” Lộ Phi Nhi không gây ra bất cứ một cái tranh cãi gì, bởi vì không có ý nghĩa, cô chỉ muốn nói cho cậu ấy biết là không có khả năng tiếp tục mà thôi.

“Phi Nhi, cậu sẽ không quên mình chứ?” Nhậm Vĩ hi vọng Lộ Phi Nhi sẽ không quên cậu, thậm chí hi vọng ở trong lòng cô vẫn còn yêu cậu.

“Mình xem cậu như bạn bè, như anh trai của mình, làm sao có thể quên cậu chứ?” Lộ Phi Nhi cười nhìn cậu, Nhậm Vĩ hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu như từ chối có nhiều loại mà nói thì từ chối như vậy tuyệt đối là một loại từ chối dứt khoát.

“Phi Nhi...” Nhậm Vĩ vẫn còn muốn tiến lên

“Chúng ta trở về thôi, mình không muốn làm cho bố mẹ mình rướt lấy những lời đồn đãi không hay.” Lộ Phi Nhi cười với cậu, sau đó đi về, Nhậm Vĩ chỉ có thể ngơ ngác đi theo phía sau, trở lại chỗ các bạn học, tất cả mọi người đều có thể thấy được tâm tình của Nhậm Vĩ không được tốt lắm, mấy lần Nhậm Hồng muốn hỏi thăm Lộ Phi Nhi, nhưng mà chuyện quá khứ, cô cảm thấy bản thân mình đã quản quá nhiều rồi.

Về đến nhà, không biết vì sao, hình như là bởi vì cuối cùng bản thân mình cũng đã đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu rồi! Mọi người vẫn thường nói mối tình đầu thường tan vỡ, những năm gần đây bản thân cô chưa từng nghĩ đến, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại, vậy mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng quên. Nhưng mà, suy cho cùng thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi.

Sáng sớm thức dậy, Lộ Phi Nhi lại rèn luyện một chút, bởi vì mùa đông trời sáng tương đối trễ nên lúc Lộ Phi Nhi rèn luyện căn bản là không thấy được bao nhiêu người, nhưng mà hôm nay lại khác, cô nhìn thấy Nhậm Vĩ, cậu ta mặc áo lông màu xanh ngọc, vô cùng dễ thấy.

“Cậu ở chỗ này làm gì?” Lộ Phi Nhi dừng lại bên cạnh cậu, khoảng cách từ nhà cậu ta đến đây cũng không gần nha, mới sáng sớm mà đã tới rồi.

“Mình muốn nói chuyện với cậu.” Nhậm Vĩ chờ mong nhìn Lộ Phi Nhi, chỉ có điều hiển nhiên là Lộ Phi Nhi không vui cho lắm.

“Nói đi! Cậu muốn nói chuyện gì? Là Nhậm Hồng nói cho cậu biết mỗi buổi sáng mình sẽ đến đây phải không?” Lộ Phi Nhi không hiểu rốt cuộc là Nhậm Hồng muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra, căn bản là không có khả năng sao?

“Là mình nhờ cô ấy hẹn cậu nên cô ấy mới nói cho mình biết mỗi buổi sáng cậu sẽ đến đây.” Nhậm Vĩ nhìn Lộ Phi Nhi, hi vọng cô cho một chút phản ứng, nhưng mà Lộ Phi Nhi không nói gì, từ từ chạy lên phía trước.

“Phi Nhi, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, cậu thật sự nói buông là buông sao?” Nhậm Vĩ cũng chạy chầm chậm với Lộ Phi Nhi, nghe những lời nói này của Nhậm Vĩ, nhịp bước Lộ Phi Nhi bắt đầu nhanh hơn, thật giống như đang phát tiết sự khó chịu trong lòng vậy, sau đó, cô thẳng xuống tới nhìn Nhậm Vĩ, người này vẫn còn là Nhậm Vĩ của trước kia sao? Vì sao bây giờ mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đã hoàn toàn không còn cảm giác xao động như trước kia nữa? Giống như bây giờ mới thật sự nhìn rõ cậu ta.

“Bởi vì mình từng yêu cậu cho nên mình phải tiếp tục yêu cậu sao? Đây là cái kiểu logic gì vậy? Hãy giống như đàn ông một chút đi! Trong nhận thức của mình về cậu, trước mặt mình cậu chưa từng tháo gỡ bộ mặt kiêu ngạo dè dặt này xuống, chỉ có điều khi đó là do cậu ỷ vào chuyện mình yêu cậu mà thôi. Nhưng mà, tất cả đã qua rồi, mình cũng chưa từng có lỗi với cậu có đúng không? Cậu cứ dây dưa như thế này còn có ý nghĩa gì nữa? Mình không còn yêu cậu nữa, mình còn muốn dễ dàng tha thứ cho cậu sao? Hi vọng đây là lần cuối cùng mình nói đến chuyện này.”

“Thật xin lỗi, Phi Nhi, thật ra mình muốn nói... Mình yêu cậu, mình thật sự rất yêu cậu, mất cậu rồi mình mới biết, thật sự đó!” Khuôn mặt điển trai của Nhậm Vĩ đầy bi thương, nhưng mà hiện giờ nhìn trong mắt Lộ Phi Nhi, lại không còn cách nào thay đổi quyết định của mình.

“Cậu thật sự biết yêu sao? Hoặc là nói, cậu biết mình muốn cái gì không? Không phải cậu yêu mình, điều cậu cần là một người yêu cậu mà thôi, chính bản thân cậu không biết sao? Mình không thích cậu nữa, cho nên sẽ không để cho cậu đặc quyền càn rỡ, hiểu chưa?”

“Phi Nhi...” Nhậm Vĩ muốn nói chuyện, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại của Lộ Phi Nhi ngắt lời, thế này mới phát hiện là Lý Thanh Lưu, trong lòng hơi hồi hộp, cảm thấy hơi chột dạ.

“Alo...” Lộ Phi Nhi nhận điện thoại, liếc mắt nhìn Nhậm Vĩ một cái.

“Sao lâu vậy mới nhận điện thoại? Vẫn chưa thức dậy sao?” Lý Thanh Lưu hỏi.

“Không có, gần đây anh bận rộn nhiều việc lắm sao?” Lộ Phi Nhi đang muốn hỏi tiếp, nhưng mà đột nhiên Nhậm Vĩ đi đến trước mặt cô.

“Là bạn trai cậu có đúng không?” Nhậm Vĩ vẫn là không kiềm chế được sự hiếu kỳ của mình, mở miệng hỏi, Lộ Phi Nhi nghĩ thầm, lần này xong đời rồi, quả nhiên, bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói của Lý Thanh Lưu.

“Là ai vậy?”

“Trở về rồi hãy nói.” Lộ Phi Nhi cũng không muốn ba người sẽ nói chuyện như vậy, lập tức cúp điện thoại, tức giận trừng mắt nhìn Nhậm Vĩ, “Mình đang nói chuyện điện thoại, cậu phải nói ra như vậy sao?”

“Bởi vì anh ta nên cậu mới từ chối mình sao?” Nhậm Vĩ lui về sau một bước, khóe miệng Lộ Phi Nhi vểnh lên, bỏ xuống tình cảm với cậu ta, cũng có thể nhìn thẳng vào mắt người này, nhiều năm như vậy, cô rất hiểu rõ Nhậm Vĩ, trong suy nghĩ của cậu ta, hoặc là nói trong suy nghĩ của đàn ông ở đây, phụ nữ yêu người khác đều được xem như là phụ nữ không trong sạch.

Lộ Phi Nhi nhìn phía sau Nhậm Vĩ, nhìn cánh đồng sau lưng cậu ta có một chỗ màu đen, còn có cái gì ở chỗ đó, hình như là... Bình thường mà nói, đồng ruộng cũng sẽ phải bị tuyết bao phủ nha! Tại sao chỗ ấy lại xuất hiện như vậy, chẳng lẽ thật sự là...xác chết.”

Lộ Phi Nhi lướt qua Nhậm Vĩ, đi về phía sau lưng cậu ta, Nhậm Vĩ cũng phát hiện chỗ ấy khác biệt, cậu đuổi theo Lộ Phi Nhi muốn đến xem rốt cuộc là cái gì, Lộ Phi Nhi quan sát cảnh vật xung quanh, đặc biệt là dấu chân, đến khi còn cách ba bốn mét, Lộ Phi Nhi cũng đã xác định suy đoán của mình.

“Cậu không cần đến đây, bây giờ cậu hãy đi tìm người bảo họ gọi điện thoại đến sở cảnh sát, nhanh chóng phái người đến bảo vệ hiện trường, mình sẽ ở lại đây chờ.” Lộ Phi Nhi bình tĩnh bảo Nhậm Vĩ trở về tìm lqd người, với tính cách con người bọn họ ở đây, chờ không được bao lâu, ở đây nhất định sẽ tụ tập mấy trăm người, Lộ Phi Nhi nhất định phải ở lại nhìn hiện trường mới được, trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện như thế này, hiện trường vụ án bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng.

“Phi Nhi, đây...đây là...” Không thể trách Nhậm Vĩ nói năng lộn xộn, bởi vì bình thường cả đời người cũng chưa chắc sẽ gặp phải trường hợp này, dù rằng Nhậm Vĩ nhìn thấy không được rõ ràng lắm, nhưng hình dáng đó nhất định là xác chết, mà còn là một xác chết bị thiêu hủy.

“Đúng vậy, cậu đoán không sai, ở đây xả ra án mạng, hãy đến sở cảnh sát gọi người mau chóng đến đây, nếu bây giờ vẫn chưa đi làm thì hãy đến nhà tìm, cậu biết nhà Sở trưởng Chu ở đâu chứ?” Sở trưởng sở cảnh sát ở đây là thầy giáo trước kia của Lộ Phi Nhi, là giáo viên dạy môn Vật lý, sau này được điều đến sở cảnh sát. Nhậm Vĩ cũng không nói, quay đầu chạy đi, Lộ Phi Nhi chỉ mong cậu không sợ đến mức chạy thẳng về nhà, vậy thì càng chậm trễ công việc. Căn bản là do Lộ Phi Nhi không có số điện thoại của sở cảnh sát, cô chỉ có thể gọi về nhà mà thôi, nhưng cô thật sự không muốn bố mẹ dính vào chuyện này.

Lộ Phi Nhi cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện trận tuyết tối hôm qua gần như đã bao phủ lên toàn bộ bề mặt xung quanh lqd rồi, chỉ có chỗ này, có thể là do lượng nhiệt thiêu hủy thi thể còn dư nên làm tuyết tan ra chút ít, nhìn xung quanh đây dường như có rơm rạ, còn có chất dẫn cháy, đoán chừng là xăng hoặc dầu diesel(Dầu bôi trơn động cơ, còn gọi là nhớt), mấy thứ này hầu như mọi nhà ở đây đều có, trên thị trường chỗ nào cũng có bán xăng nên rất khó tìm ra được người mua nào khả nghi.

Khoảng mười lăm phút sau, Sở trưởng Chu, Chu Trường Thanh dẫn theo một người cảnh sát cấp dưới vội vàng chạy tới, Nhậm Vĩ cũng chạy theo phía sau.

“Lộ Phi Nhi, là con phát hiện ra sao? Con không sợ hả? À, đúng rồi, con học ở trường cảnh sát mà.” Sở trưởng Chu là người từng trải ngoài xã hội, nhưng mà kinh nghiệm phá án thật đúng là không bằng Lộ Phi Nhi, ông vừa nói chuyện với Lộ Phi Nhi vừa bước lên nhìn xác chết, chỉ có điều đã bị Lộ Phi Nhi chặn lại.

“Sở trưởng Chu, hiện tại chú không thể đi qua đó, phải đợi người của pháp y và kiểm nghiệm đến mới được.”

“Nhưng mà chú phải xác định một chút xem có phải đúng là xác chết hay không chứ! Nếu như không đúng như con nói, chúng ta gọi người trong huyện tới, như vậy cũng không tốt lắm đâu!” Sở trưởng Chu vô cùng khó xử, thật ra cũng là do ở đây chưa từng xảy ra trường hợp như thế này bao giờ!

“Con bảo đảm, là xác chết, nên chú hãy nhanh chóng gọi người đến đây đi!” Lộ Phi Nhi thúc giục nói.

“Hả, được rồi.” Chu Trường Thanh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy hình như là vậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi về huyện, nhưng mà hiện giờ mới có bảy giờ, mọi người trong huyện vẫn còn chưa đi làm. Liên lạc hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được người đến, lúc này Chu Trường Thanh mới để điện thoại xuống.

“Vậy bây giờ...” Vốn dĩ Chu Trường Thanh và mẹ Lộ Phi Nhi là đồng nghiệp, hơn nữa chỗ này cũng không lớn, chuyện Lộ Phi Nhi đi làm trong Cục cảnh sát trên tỉnh đương nhiên ông cũng biết, dưới tình huống này, hiển nhiên là ông vui lòng bỏ xuống vẻ mặt đã từng là thầy giáo.

“Sở trưởng Chu, hiện tại chúng ta nhanh chóng tổ chức người, cố gắng phong tỏa phạm vi xung quanh hiện trường vụ án, đoán chừng lát nữa sẽ có rất nhiều người đến xem đấy!”

“Ừ, con nói rất đúng, Tiểu Lưu, nhanh đi về tìm dây thừng, còn có bảng hiệu nữa, nếu không có thì mua, nhanh lên.” Chu Trường Thanh trực tiếp dặn dò cho cấp dưới của mình đi làm.

Lộ Phi Nhi cũng đuổi Nhậm Vĩ đi về rồi.

Từ trên huyện đến chỗ của Lộ Phi Nhi cũng phải mất một giờ đi đường, Lộ Phi Nhi và Sở trưởng Chu ở đó chờ, chờ đến khi người của sở cảnh sát trên huyện đến nơi, bởi vì Lộ Phi Nhi là người báo án, hơn nữa bọn họ cũng nghe nói Lộ Phi Nhi đang thực tập ở phòng kỹ thuật trong Cục cảnh sát trên tỉnh, nên cũng để cho cô tham gia vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.