Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 6: Lần đầu tiên gặp mặt



Lộ Phi Nhi không biết là vì muốn thử thách cô, hay bởi vì đây là kỹ thuật mới, mà lúc còn ở trường học bản thân cô đã từng tiếp xúc qua nên mới tin tưởng mà giao việc này cho cô, nhưng mà xem ra, công việc này nhất định một mình cô không thể làm xong rồi, ít nhất trước mắt là như vậy. Nhưng mà nếu sếp đã giao việc xuống thì cô cũng không thể có ý kiến gì. Trong lòng Lộ Phi Nhi hiểu rất rõ, nhất định phải làm được, sau đó lại đưa cho mọi người kiểm tra lại.

Buồn bực làm việc không hé môi đến buổi trưa, Phương Mẫn rất chủ động đến mời cô đi ăn trưa, “Được rồi, lát nữa về lại làm tiếp. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trưa đã.” Mặc dù nhìn bên ngoài Phương Mẫn không mấy thân thiện, nhưng hành động này lại làm cho Lộ Phi Nhi rất cảm kích, bởi vì cô mới đến nên không biết phải làm như thế nào mới được.

“Vâng.” Lộ Phi Nhi để công việc trên tay xuống, cùng Phương Mẫn xuống lầu.

Dưới căn tin đã có rất nhiều người, hai người cùng đứng vào đội ngũ xếp hàng, chờ đợi lấy cơm.

“Phi Nhi, cậu cũng tới rồi à?” Ninh Vệ Đông thấy Lộ Phi Nhi cũng ở đây, vui vẻ tới chào hỏi, trong tay cậu ta vẫn còn cầm đôi đũa.

“Đúng vậy.” Bây giờ có thể nói Lộ Phi Nhi rất chán ghét cậu ta, nhất là sau khi nghe nói cậu ta đi tìm Nhậm Vĩ, không phải vì trong lòng cô còn nghĩ đến Nhậm Vĩ mà vì lần này Ninh Vệ Đông rất quá đáng.

“Oa, người đẹp à! Vệ Đông, mau, giới thiệu cho mọi người quen biết một tí.” Lại thêm một người đi tới, nhìn qua khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đầu tóc húi cua, mắt một mí, làn da đen sẫm.

“Ha ha, đây là Lộ Phi Nhi, học cùng trường với tôi. Còn đây là thành viên trong đội của mình, tên Chu Kiến.” Mặc dù Ninh Vệ Đông không nói gì nhưng có vẻ quan hệ của cậu ta và Lộ Phi Nhi cũng không đơn giản, tất cả mọi người cũng nhìn ra, Phương Mẫn cũng vậy chỉ đứng nhìn Lộ Phi Nhi.

“Xin chào, tôi là Chu Kiến.” Chu Kiến vươn tay

“Lộ Phi Nhi. Đây là chị Phương, Phương Mẫn.”

“À, xin chào chị Phương, về sau nhờ chị chỉ bảo Phi Nhi nhiều hơn.” Ninh Vệ Đông nói làm Lộ Phi Nhi nhíu mày, Phương Mẫn và Chu Kiến đều là cảnh sát hình sự nên ánh mắt nhìn người rất chuẩn, vừa nhìn là biết Lộ Phi Nhi không thích Ninh Vệ Đông, hai người cũng không nhiệt tình nữa, không muốn khiến Lộ Phi Nhi khó chịu.

“Bọn tôi đi trước đây.” Chu Kiến cười cười nói.

“Phi Nhi, cùng ăn đi.” Ninh Vệ Đông chưa từ bỏ ý định

“Để sau rồi hãy nói!”

Ninh Vệ Đông chán nản, cũng chỉ biết tạm biệt thôi.

“Xem ra người đó đang theo đuổi em!” Phương Mẫn cười nói.

“Chị nhất định cũng thấy được, em không thích cậu ta.”

“Ha ha…” Phương Mẫn rất thích tính cách như vậy của Lộ Phi Nhi. Trước khi đến bọn họ không báo trước, ban quản lí nhân sự chỉ biết sẽ có hai sinh viên đến thực tập, trong đó một người rất có bối cảnh.

Lượng công việc trong đội kỹ thuật của bọn họ rất nhiều, khi có vụ án thì căn bản là không phân biệt ban ngày hay ban đêm, cuối cùng Lộ Phi Nhi cũng sắp xếp xong nhiệm vụ phân loại dấu vân tay mà Hoàng Chiêm Quân giao cho, “Anh Hoàng, đây là tài liệu phân loại dấu vân tay anh cần. Sắp xếp xong đã lưu vào máy tính rồi, nhưng mà trong đó có dấu vân tay của một người có vấn đề…” Lộ Phi Nhi đang muốn nói tiếp, đột nhiên có một người đàn ông bước vào, có lẽ cao khoảng một mét tám, đôi mắt hẹp dài, sóng mũi thẳng, môi hơi mỏng, người này khiến cho người ta cảm thấy không thể xem nhẹ, ít nhất trong mắt Lộ Phi Nhi nhìn thấy người này khiến người ta cảm thấy áp bức, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Hoàng Chiêm Quân.

Lộ Phi Nhi phải dừng việc báo cáo của mình lại, hơi giật mình khi thấy người đàn ông đang đi về phía bọn cô, đột nhiên cô có chút căng thẳng, cảm thấy tim đập rất nhanh. Đây là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có(Hi hi, nam chính của ta đã lên sàn rồi đây.)

“Như thế nào rồi?” Âm thanh nói chuyện của anh rất trầm thấp.

“Hả? À…Tất cả đều rất tốt, chỉ một dấu vân tay có vấn đề, cậu chờ một chút, Tiểu Lộ…” Đúng lúc Hoàng Chiếm Quân đang nghe Lộ Phi Nhi báo cáo

“Cô là người mới tới?” Anh cười, có vẻ như trêu chọc, Lộ Phi Nhi cảm thấy hơi xấu hổ.

“Tôi là Lộ Phi Nhi.”

“À, đội trưởng Lý, đây là người mới tới tên Lộ Phi Nhi, đến đây để thực tập, trình độ máy tính cũng không tệ. Tiểu Lộ, đây là đội trưởng Lý, Lý Thanh Lưu.” Hoàng Chiêm Quân giới thiệu.

“À… Tiểu Lộ hả! Là cô phận loại dấu vân tay?” Tuy trên mặt Lý Thanh Lưu đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

“Vâng, đúng vậy, giữa lúc tôi phân loại những dấu vân tay này, trong đó một cái có vấn đề.” Lộ Phi Nhi nói.

“Đúng vậy, tôi và Tiểu Lộ cũng đang nói đến chuyện này.” Hoàng Chiêm Quân chen vào.

“À, như vậy hả, cực khổ cho Lão Hoàng rồi, tôi biết còn có việc phải nhờ anh giúp đỡ. Chỉ có điều, Tiểu Lộ, cô lấy tài liệu dấu vân tay có vấn đề đưa cho tôi.” Lý Thanh Lưu cười cười vỗ bả vai Hoàng Chiêm Quân một cái.

“Vâng.” Chưa hết một ngày mà coi như Lộ Phi Nhi đã hiểu rõ người sếp tên Hoàng Chiêm Quân này rồi, sợ người mới tới như cô đây cướp mất công lao sao? Thật sự là khiến cô rất chán ghét, Lộ Phi Nhi tự nhận cô không phải là người khéo đưa đẩy, đối với chuyện như vậy, Lộ Phi Nhi vẫn bất mãn, cô cũng không nói gì, quay về bàn của mình lấy tài liệu đưa cho Lý Thanh Lưu. Cô biết Lý Thanh Lưu vẫn nhìn cô như thế, ánh mắt quét đến, khóe miệng anh dường như đang nhếch lên.

“Thì ra là hắn, tốt lắm, cảm ơn Lão Hoàng.” Lý Thanh Lưu chào hỏi với Hoàng Chiêm Quân rồi xoay người bước đi.

Lộ Phi Nhi tiếp tục với công việc sắp xếp vân tay của mình, trễ đến mấy cũng phải làm, Lộ Phi Nhi lại làm việc một lát nữa, sau đó mới thu dọn này nọ rồi tan việc. Vừa đến cửa thang máy, đột nhiên bị người ta vỗ một cái, theo phản xạ tự nhiên, Lộ Phi Nhi tính muốn ném hắn qua vai, nhưng mà bị người ta bắt được cổ tay, đảo mắt một cái người cô đã giữ trên tường.

“Đội trưởng Lý?” Lộ Phi Nhi hoảng sợ.

“Phản ứng không tệ đấy!” Lý Thanh Lưu buông cô ra

“Hả, thật xin lỗi.” Lộ Phi Nhi lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như thế này. Tim đập thật sự rất nhanh, thực ra Lý Thanh Lưu nên giải thích với cô mới đúng chứ!

Trong tay Lý Thanh Lưu cầm theo một túi ni-lon, bây giờ mới lấy ra một quả anh đào, đưa cho Lộ Phi Nhi

“Đây là anh đào nhập khẩu, rất ngọt, nếm thử đi!” Lý Thanh Lưu thế này giống như một người anh trai dễ gần, hoàn toàn không có ác ý, Lộ Phi Nhi ngây ngốc nhận lấy, cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, hai người cùng bước vào, cùng bấm phím xuống tầng trệt.

Hiện tại, Lộ Phi Nhi không biết Lý Thanh Lưu đang nghĩ gì, nhưng cô thì lại cảm thấy không được tự nhiên, vô cùng căng thẳng, hoặc là nói ngượng ngùng, trong tay cầm một quả anh đào, đưa lên trên miệng, khẽ cắn một miếng, không tồi, thậm chí có cả vị anh đào của quê nhà, rất ngọt!

Lý Thanh Lưu nhìn Lộ Phi Nhi cầm anh đào đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn, nhịn không được nuốt nước miếng cái ực, môi của cô rất nhỏ, hàm răng ngay ngắn trắng tinh cắn anh đào, dĩ nhiên làm cho anh xúc động. Phải biết rằng anh cũng không phải là một tên tiểu tử quê mùa, có loại phụ nữ nào mà anh chưa từng thấy qua chứ! Thế mà bây giờ lại bị một động tác vô tâm của cô bé này hấp dẫn, Lý Thanh Lưu ơi là Lý Thanh Lưu, mi thật sự là không có tiền đồ mà!

“Hôm nay phải cảm ơn cô rồi.”

“Hả? À… là chuyện phải làm mà.” Lúc đầu Lộ Phi Nhi còn chưa kịp phản ứng, cẩn thận suy nghĩ lại, hẳn là anh đang nói đến chuyện dấu vân tay, chỉ có điều khi nhắc đến việc này, Lộ Phi Nhi có thể không vui vẻ nổi, cô rất lo lắng hiện tại mình là cấp dưới của Hoàng Chiêm Quân, bản thân mình lại rất buồn bực.

“Là vàng thật thì lúc nào cũng tỏa sáng, hãy cố gắng thật tốt!” Lý Thanh Lưu cười nhìn Lộ Phi Nhi, sau đó khoát tay bước đi trước. Lộ Phi Nhi ngây ra một lúc, lập tức nghĩ tới anh đang nói đến chuyện gì, chính là đang khuyên mình không cần phải lo lắng sao? Từ trước đến giờ, cô luôn luôn là người biết kiềm chế, đột nhiên bị người khác nhìn thấu nỗi lòng, cảm giác này thật sự rất khó chịu. Sau đó lại nghĩ đến, người kia thật sự rất xấu, chẳng lẽ không thể giả vờ không biết được hay sao?

Rốt cuộc, hôm nay Lộ Phi Nhi cũng biết mặt người pháp y cao nhất của bọn họ, là một người phụ nữ rất dịu dàng. Đúng vậy đấy, là người phụ nữ nhìn qua rất dịu dàng, ánh mắt rất trong suốt

“Xin chào, tôi là pháp y Bạch Mai.” Cô ấy cười rất đẹp

“Xin chào, tôi là Lộ Phi Nhi.” Lộ Phi Nhi cũng bị cuốn hút, cũng cười theo cô ấy.

“Ha ha, nếu lúc này không phải đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi, thật đúng là nên thưởng thức hình ảnh hai người đẹp gặp nhau một phen.” Phương Mẫn trêu chọc bọn họ, cho dù vừa nói xong lời trêu chọc, nhưng mặt cô vẫn vô cùng nghiêm túc.

“Cô nha, miệng lúc nào cũng không buông tha người ta.” Sau khi Bạch Mai mặc đồ sát trùng vào, vén miếng vải trắng đang che thi thể lên, “Nạn nhân này tên là Lâm Miểu, ba mươi hai tuổi, bị người ta dùng dao nhọn đâm vào bụng dẫn đến tử vong. Tổng cộng có bảy nhát dao, lúc chết vẫn đang mang bầu được năm tháng.” Bạch Mai nói xong phủ tấm vải trắng lại.

Lộ Phi Nhi và Phương Mẫn đều không nói gì, trong lòng cũng đồng cảm với người phụ nữ đáng thương này. Dáng vẻ của người phụ nữ này rất xinh đẹp, cuộc sống đang lúc thời kì vàng son, tại sao lại như vậy chứ? Là kẻ nào mà lại nhẫn tâm như vậy? Ngay cả một người phụ nữ mang thai mà cũng không buông tha. Nghĩ tới đây, Lộ Phi Nhi vừa cảm thán lại vừa tức giận.

“Cái này giao cho các cô xét nghiệm, trong móng tay của nạn nhân có chứa gì đó. Tình hình cụ thể của vụ án, đội trưởng Lý sẽ đưa tài liệu cho các người.” Bạch Mai đưa vật chứng cho mấy cô

“Giống như là một mảnh da.” Phương Mẫn lấy ra nhìn nhìn, rồi đưa qua cho Lộ Phi Nhi.

“Nhanh lên đi! Cấp trên đối với vụ án này thúc dục rất nhanh, người của đội trưởng Lý cũng vì vụ án này mà bọn họ bận bịu đến muốn điên rồi. Tôi cũng cần sự hỗ trợ của mọi người, bọn họ đang chờ chúng ta báo cáo đấy!” Bạch Mai nói.

“Chúng tôi cũng muốn như thế, nhưng mà xét nghiệm những thứ này, không phải cô nghĩ muốn nhanh là có thể nhanh được.” Phương Mẫn nói, sau đó sẫn Lộ Phi Nhi đi ra ngoài

Ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, Lộ Phi Nhi cảm thấy như muốn ói tới nơi. Thật sự là không thích mùi, không thích không khí ở đây chút nào. Rất áp lực, rất nặng nề.

“Như thế nào? Cảm thấy không quen?” Phương Mẫn quan tâm hỏi

“Chỉ là không thích nơi này, cảm thấy rất nặng nề.” Lộ Phi Nhi không trốn tránh sự mềm yếu của mình trước Phương Mẫn, trực giác nói cho cô biết, Phương Mẫn là một người phụ nữ trong nóng ngoài lạnh, khiến cho cô tin tưởng.

“Cô có thể giải quyết áp lực này, khi chúng ta tìm được kẻ giết người.” Phương Mẫn nghĩ không phải thói quen là tốt rồi, như vậy thật sự là thảm kịch, cho dù là người cả đời làm cảnh sát cũng không thể nói thói quen, dù cho nhìn những trường hợp khác hơn như thế này đi nữa thì cũng không có ai có thể thờ ơ được.

“Vâng, em hiểu.” Các cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hai người Lộ Phi Nhi sẽ giám định nhóm máu trên mảnh da, còn phải tận dụng hết khả năng để tìm ra thông tin của nó, nếu cần thiết, bọn họ còn phải làm giám định AND. Lúc mọi người đang làm việc, trong phòng khám nghiệm rất yên lặng, cho dù Thôi Phong hoạt bát, nói nhiều cũng sẽ không nói chuyện vô nghĩa với ai.

Đã rất nhiều ngày, Lộ Phi Nhi vẫn chưa gặp mặt Ninh Vệ Đông, thật ra cô cũng hy vọng có thể gặp mặt anh ta một lần, có một số việc, nhất định bọn họ phải gặp mặt mới có thể nói rõ ràng được. Lúc nào cũng nói không rõ như thế này sẽ bị người ta hiểu lầm, như vậy thì cô vẫn cứ giống như hồi còn ở trường học, bị treo cái mác là bạn gái của Ninh Vệ Đông, không thể tiếp tục như vậy được nữa, Lộ Phi Nhi không hy vọng hiểu lầm này sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của mình trong tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.