Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Đẹp Đẽ Không?

Chương 4



12

Chuyện tôi và Thẩm Thư Cẩn kết hôn bị truyền ra nhanh chóng.

Một buổi tối, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn học cũ.

“Mình cứ ngỡ cậu ấy sẽ kết hôn với Hứa Nghiên Triều cơ, không ngờ cậu lại có thể vùng lên giành chiến thắng.”

“Phải rồi, nghe nói tai cậu nghe không tốt lắm? Một chút cũng không nghe thấy sao?”

Những câu dò hỏi như vậy cứ nhắn tới tấp.

Ban đầu tôi còn trả lời vài người.

Sau đó tôi mặc kệ.

Vì có một số người mang theo ác ý tới hỏi.

Hôm nay, sau buổi hội họp kịch bản kết thúc kịch, tôi tới tìm Thẩm Thư Cẩn.

Chưa vào văn phòng đã nghe anh ấy nói chuyện với thư ký.

“Bà Chu có chút tức giận, gọi ngài về nhà ăn cơm.”

“Là hối thúc hôn sự giữa tôi với nhà họ Hứa sao?”

“Phải.”

Lúc đó tôi mới nhớ ra, “Bà Chu” là mẹ của Thẩm Thư Cẩn.

Tôi từng gặp qua.

Hồi tôi còn đi học, ở đầu ngõ mở một quán nước.

Giống như mẹ tôi.

Cho nên hồi đó, tôi mới không dám nói sự thật cho Thẩm Thư Cẩn biết, sợ anh và mẹ anh cũng chịu tổn thương.

Giọng của Thẩm Thư Cẩn lạnh nhạt, “Tôi bận lắm, không rảnh.”

“Thẩm tổng, bà ấy nói ngài không về, bà ấy sẽ mời Lâm tiểu thư qua đó.”

“Nhược Sơ cũng không đi.”

Nói đến đây, anh nhìn thấy tôi, ngòi bút dừng lại rồi đậy bút vào.

“Về thôi.”

Nói xong dưới vẻ mặt kinh ngạc của thư ký, anh bước tới nắm tay tôi.

“Sao hôm nay không đeo máy trợ thính?”

Anh xoa xoa lỗ tai tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh, sợ bỏ lỡ lời anh nói.

“Lát nữa không phải còn đi gặp mẹ anh sao? Em sợ sẽ không tiện.”

Sắc mặt Thẩm Thư Cẩn cứng đờ, “Không cần gặp bà ấy.”

Tôi nhớ rõ hồi trước quan hệ của Thẩm Thư Cẩn với mẹ anh cũng rất tốt.

Mấy năm nay, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại giương cung bạt kiếm như vậy.

Tôi lắc lắc tay anh, “Anh đừng như vậy, em rất để ý chuyện bà ấy luôn mai mối cho anh với Hứa Nghiên Triều.”

“Sao?” Thẩm Thư Cẩn ngây người hai giây.

“Em muốn đi tới để nói rõ với bà ấy.”

Thẩm Thư Cẩn nắm chặt tay tôi nói: “Được.”

Buổi tối, cha mẹ của Hứa Nghiên Triều thế mà cũng tới.

Còn có vài người tôi không quen, đại khái đều là người quen của họ.

Mới vừa vào nhà, Hứa Nghiên Triều đã nhiệt tình đi tới, “Anh Thư Cẩn, đã lâu rồi bọn mình không ăn cơm cùng nhau, anh mau tới đây.”

Thẩm Thư Cẩn không dấu vết tránh đi tay của cô ta, kéo tôi đến trước mặt mình, “Mẹ, đây là Lâm Nhược Sơ, là vợ của con.”

Mọi người đều nhìn tôi với anh mắt tò mò.

Bà Chu xụ mặt, “Kết hôn là chuyện lớn mà lại giấu cả mẹ, kỳ cục.”

“Đúng đó, lại còn lấy người điếc nữa.”

Hứa Nghiên Triều nhanh mồm nhanh miệng, cười tiếp lời.

Thẩm Thư Cẩn dừng lại ở trước cửa nhà, lạnh lùng nhìn về phía bố mẹ cô ta, “Bác trai bác gái, xin hỏi đây là gia giáo của nhà hai bác sao?”

Bầu không khí có chút quỷ dị.

Hứa Nghiên Triều chết trân tại chỗ.

Mấy người chung quanh đều lộ ánh mắt hóng chuyện.

Hứa Nghiên Triều được cưng từ nhỏ tới lớn, không ai dám nặng lời với cô ta.

Bố mẹ nhà họ Hứa sắc mặt không tốt lắm, “Con bé nghĩ gì nói đó....”

“Cô ta năm nay đã 25 tuổi, ở nhà người khác lại mắng chủ nhân là người điếc, bác lại bảo cái này là nghĩ gì nói đó, cháu cũng không còn gì để nói.”

Dứt lời, chung quanh truyền đến tiếng nói nhỏ.

Hứa Nghiên Triều luống cuống, “Anh Thư Cẩn, anh đừng như vậy...”

“Mong cô cách xa vợ tôi một chút.” Thẩm Thư Cẩn mỉm cười, “Cô quả thực rất đáng ghét.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Cẩn biểu lộ vui ghét của mình ở trước mặt mọi người.

Toàn bộ thời gian sau đó, không ai dám lấy tôi ra chọc ghẹo.

Lúc bữa tối kết thúc, bên ngoài trời mưa tầm tã.

Bà Chu khăng khăng giữ mọi người ở lại biệt thự.

Lúc tôi đi thư phòng đưa trái cây cho Thẩm Thư Cẩn thì nghe được anh nói chuyện với mẹ anh.

“Con làm như thế, thì mọi cố gắng của con trước đây sẽ bỏ đi hết! Vất vả lắm mới ngồi vào vị trí này, con không sợ bị người khác đoạt mất sao?”

Giọng của Thẩm Thư Cẩn đầy lạnh nhạt, “Mẹ có cuộc sống như thế này rồi mà vẫn không thấy đủ sao?”

Bà Chu khóc không ngừng, “Mẹ không muốn sống những này khổ cực nữa. Con lấy Hứa Nghiên Triều, thì mấy cổ đông đó mới chịu theo con, lúc trước con đã đồng ý rồi, sao giờ lại đổi ý?”

“Trước giờ con chưa bao giờ đồng ý hết.”

Thẩm Thư Cẩn bực bội, “Hứa Nghiên Triều xui mẹ, đem mạng sống ra ép con, con chỉ muốn cho mẹ ngừng lại thôi.”

“Con không sợ mẹ tự sát sao?”

“Tùy mẹ,” vẻ mặt Thẩm Thư Cẩn đầy mỏi mệt, “Lúc công ty khó khăn nhất, con đã chịu đựng được, nếu đó là lựa chọn của mẹ thì con chỉ đành tôn trọng vậy.”

“Chát!”

Anh bỗng ăn một cái bạt tai.

Bà Chu cuồng loạn hét: “Mày là đồ bất hiếu! Lúc tao mới đẻ nên bóp chế t mày mới đúng! Mày không xứng được sống!”

Thẩm Thư Cẩn cúi đầu, nói: “Không ai muốn làm đứa con bất hiếu cả.”

Tôi biết bản thân không nên nghe tiếp.

Thở dài, xoay người quay về.

Lại nghe thấy trong phòng bên cạnh, vang lên tiếng của Hứa Nghiên Triều.

“Yên tâm đi…… Chờ anh ấy suy nghĩ cẩn thận về thân phận mình, thì sẽ quay lại cầu xin tớ.” Giọng nói của Hứa Nghiên Triều vẫn ngạo mạn vô lễ như trước, “Tớ là đại tiểu thư, của nhà họ Hứa, thừa sức để xứng với đứa con rơi như anh ấy,.”

Tôi chân dừng lại, xoay người gõ cửa phòng Hứa Nghiên Triều.

“Ồ, cô cũng dám tới tìm tôi sao?”

Hứa Nghiên Triều đánh giá tôi từ trên xuống dưới, mặt đầy vẻ khinh thường, “Nói thật cho cô biết, cho dù cô có kết hôn với anh ấy thì cũng phải ly hôn thôi.”

“Tôi sẽ không ly hôn với Thẩm Thư Cẩn.”

Hứa Nghiên Triều cười lạnh một tiếng, “Cô ngây thơ quá, lại cho rằng....”

“Là cô ngây thơ mới đúng, nhà họ Thẩm do Thẩm Thư Cẩn quyết định, mà cô, trừ việc sủa bậy như chó thì cũng chẳng làm được việc gì.”

Hứa Nghiên Triều nghẹn họng, mắt mở to có chút không tin nổi.

“Lâm Nhược Sơ, hóa ra cô có hai bộ mặt. Tôi nên quay lại bộ dạng này của cô mới đúng”

Cô ta thở phì phò, hẳn là tức điên lên đi được.

Tôi cười mỉm, giọng điệu dịu dàng, “Tôi đang mắng cô là chó đó, cô bị điếc saooo?”

“Ai da, bộ dạng cô kêu như chó ấy, vô cùng buồn cười.”

Giây tiếp theo, Hứa Nghiên Triều mất khống chế, đẩy tôi một cái thật mạnh.

Động tĩnh lớn thu hút mọi người tới xem.

Thẩm Thư Cẩn bước qua trước, kéo tôi đứng dậy.

“Làm sao thế?”

Tôi ngước mắt, nhẹ giọng nói, “Em mắng cô ta là chó.”

Anh liếc mắt một cái, nhìn thấy đ ĩa trái cây nằm trên đất, rồi liếc tới camera bên trên, hiểu ngay lập tức.

Anh xoa xoa đầu tôi, “Hứa Nghiên Triều, tôi hy vọng cô cho tôi một lời giải thích.”

Hứa Nghiên Triều nổi sùng chửi ầm lên, “Cô ta mắng em!”

“Tôi chỉ thấy cô đẩy cô ấy.”

Cha mẹ hai bên nghe thấy vội vã chạy tới.

Ùa vào chất vấn tôi:

“Lâm tiểu thư, cô có nên giải thích chuyện này một chút hay không?”

Toi xoay đầu, chỉ vào trái cây trên mặt đất nói: “Tôi muốn đưa chút trái cây cho cô ta, ai ngờ được là cô ta bỗng đẩy tôi đâu.”

Khách xung quanh lại bắt đầu thì thầm.

Những ánh mắt nhìn Hứa Nghiên Triều đầy ý khác thường.

Bà Chu thấy tình hình sắp mất khống chế, vội vã đi tới hoà giải.

“Rồi rồi, chỉ là cãi nhau vụn vặn, bỏ đi.”

Đây là rõ ràng thiên vị nhà họ Hứa.

Thẩm Thư Cẩn không nói gì nữa, kéo tôi về phòng.

Đóng cửa lại, anh nhìn chằm chằm tôi không nói một lời.

Tôi nhỏ giọng nói, “Em không sai, em nghe thấy cô ta mắng anh.”

Thẩm Thư Cẩn thở dài, “Biết rõ sẽ bị bắt nạt mà vẫn đi sao?”

“Uhm, em phải mắng lại. Có thể cho em video của camera sao?”

“Được, chẳng qua là không xài được, chỉ cãi nhau vặt như này, cảnh sát không quyết định được đâu.” Thẩm Thư Cẩn như là biết suy nghĩ của tôi, nói, “Kỳ thật không chỉ Hứa Nghiên Triều, nguyên nhà họ Hứa, anh sẽ phá đổ họ, chúng ta chờ thêm chút nữa được không?”

Tôi không nói gì.

Tôi không chỉ muốn Hứa Nghiên Triều rơi từ trên mây xuống dưới, còn muốn để cô ta phải chịu hình phạt đích đáng.

Tôi vuốt v e má anh hơi đỏ, hỏi: “Làm sao thế này?”

Anh nói nhẹ nhàng: “Không cẩn thận bị đụng vào.”

“Vậy còn chỗ này?”

Là một vết sẹo trên cổ tay anh.

Trừ cái này ra, sẹo trên người anh có rất nhiều, vừa nhỏ vừa sâu.

Thẩm Thư Cẩn nói: “Cũng bị đụng.”

Tôi cúi đầu, cắn một miếng lên vai anh.

Thẩm Thư Cẩn cười, “Hung dữ vậy sao.”

“Bởi vì anh lừa em, rõ ràng là anh bị đánh.”

Thẩm Thư Cẩn không cười nữa.

Anh ôm tôi, vuốt tóc tôi, “Đều đã qua rồi.”

“Thẩm Thư cẩn, nhà họ Thẩm đối xử với anh tệ như thế, sao lại vẫn muốn tới?”

Anh im lặng thật lâu, rồi nói, “Không đủ tiền sao có thể đi tìm em.”

“Anh không biêt em cần bao nhiêu tiền, nhưng anh cảm thấy, chắc là càng nhiều càng tốt.”

“Tấm thẻ đó anh đã làm rất lâu rồi, chính là để dành cho em tiêu.”

“Bên trong có toàn bộ gia tài của anh....”

Tôi ngẩng đầu, hôn lên môi anh.

Chặn ngang những lời anh nói.

Hơi thở của Thẩm Thư Cẩn loạn lên trong nháy mắt, trên tay một cái dùng sức, bế tôi lên, khàn khàn giọng hỏi tôi: “Em muốn làm gì?”

“Không muốn cho anh ngủ.”

Tôi trắng trợn mà cởi áo anh, “Tụi mình làm chút chuyện có ý nghĩa đi....”

Động tác anh thô bạo cắt ngang lời tôi nói.

Giọng Thẩm Thư Cẩn rất nhẹ, “Nhược Sơ, là vì... tiền sao?”

Giọt nưa rơi trên cửa sổ vừa vặn che lấp mọi tiếng động trong phòng.

Tôi nói: “Không phải, vì em yêu anh.”

Hô hấp anh nặng lên, tay trên eo tôi bỗng nhiên dùng sức, tôi bị lật người lại.

“Biết rõ anh chịu không nổi câu này……”

Đêm đã khuya, tôi nhìn ánh trăng bị che khuất trong mây bên ngoài cửa sổ.

Trong một khoảnh khắc, đột nhiên phá tan mây, ánh sáng bừng lên.

“Nhược Sơ, em nhìn xem, trăng ra rồi.”

13

Ngày hôm sau lúc rời đi, bà Chu gọi tôi lại.

“Trước kia tôi đã gặp cô, cô là đứa bé ngoan, nhưng không hợp với Thư Cẩn.”

Vẻ mặt bà đầy ngạo mạn, mấy năm nay đã thích ứng với cuộc sống hào môn.

Tôi kéo tay Thẩm Thư Cẩn nói: “Bọn con yêu nhau thật lòng.”

Bà Chu cười, “Cô ra giá đi.”

“Không ly hôn thì đều là của con.”

Những lời này làm bà Chu lạnh mặt, bắt đầu chất vấn, “Thẩm Thư Cẩn, đây là vợ tốt của con đó.”

Thẩm Thư Cẩn ở bên cạnh, mí mắt cũng lười nhấc lên.

“Cô ấy quyết định, nếu ly hôn, con rời nhà tay trắng.”

Một bộ dạng tôi nói sao anh nghe vậy.

Bà Chu tức đến đỏ bừng hết mặt, “Con, hai đứa——”

Thẩm Thư Cẩn kéo tay tôi, “Thái độ của bọn con vô cùng rõ ràng, những lời thế này con không muốn nghe lần thứ hai.”

Bà Chu hét lên: “Thẩm Thư Cẩn, tôi là mẹ anh!”

“Đúng vậy, mẹ là mẹ con, cho nên lúc mẹ mặc kệ Hứa Nghiên Triều bắt nạt vợ con, con mới không trở mặt. Nhưng nếu có lần sau thì sẽ không như vậy đâu.”

Thẩm Thư Cẩn nói thêm kéo tôi đi.

Tài xế đã sớm chờ ở bên ngoài.

“Về nhà không?” Anh hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, “Không về, em mới ra sách mới, Đường biên tập có việc tìm em. Em tới công ty trước.”

“Hả? Sách mới ra lúc nào?”

Tai tôi ửng đỏ, “Mới đây thôi……”

Nghĩ nghĩ, lại dặn anh, “Anh đừng đọc!”

Thẩm Thư Cẩn không nhịn được cười, “Được, anh không đọc.”

Bởi vì cuốn trước hot, nên tôi thành tác giả trọng yếu của công ty.

Đường biên tập vui vẻ phấn chấn mà nói với tôi, “Em đừng nói, số liệu của sách mới thật đúng là rất tốt. Này toàn là bản lĩnh của em, công ty còn chưa mất tiền tuyên truyền đâu.”

“Có thể do em đã trải qua, nên tương đối chân thật.”

Đường biên tập sửng sốt, “Em nói…… Nội dung bị bắt nạt trong đó là em đã từng trải qua sao?”

“Uhm.” Tôi đưa đại cương cho Đường biên tập, “Lần này, em không định viết từ từ. Em sẽ mau chóng viết xong câu truyện bị bạo lực này, mong công ty chuẩn bị cho sớm.”

Đường biên tập không hiểu, “Thật ra thì có thể, nhưng vì sao vậy?”

“Tôi muốn hung thủ đã chịu trừng phạt.”

Tháng đầu tiên cuốn sách ra mắt, “Bạo lực học đường” lên hot search.

Một blogger, thay mặt độc giả đưa ra nghi vấn.

“Không bị bắt nạt qua, căn bản không viết ra được những chi tiết này, tôi lo lắng không biết tác giả trước kia đã trải qua rồi không?”

Phía dưới người đọc và người qua đường bắt đầu thảo luận chuyện này.

Nhiệt độ thẳng tắp đi lên.

Ngắn ngủi ba ngày, có bạn học cấp ba của tôi nhảy ra nói: “Tôi nhớ rõ cô ấy đúng là có bạn thân, tên là Hứa Nghiên Triều, những chuyện cô ấy nói cũng không khác lắm.”

“Mẹ nó, không phải chứ…… Đây là chuyện thật của bản thân?”

“Tôi còn biết tai tác giả có tật, chẳng lẽ là bởi vì cái này……”

“Chứng cứ đâu? Tác giả đừng có khi không mà bôi nhọ người khác?”

“Lầu trên, đều là người khác đoán thôi, cô có bệnh hay sao mà mắng tác giả?”

Vào ngày thứ tư, Hứa Nghiên Triều rốt cuộc ngồi không yên, cô ta gọi điện thoại tới chất vấn: “Cô có ý gì?”

“Ý gì là ý gì?”

“Cô định thông qua hình thức này bạo lực mạng tôi hả?” giọng điệu Hứa Nghiên Triều trào phúng, “Tôi cái gì cũng chưa có làm, Lâm Nhược Sơ, cô có bản lĩnh thì cứ tiếp tục.”

Ngày tiếp theo, nhà họ Hứa phát ra một văn bản.

Nói Hứa Nghiên Triều với tôi chỉ là quan hệ không tốt, nhưng đều là người bị bắt nạt.

Còn nói lòng tôi vặn vẹo, bịa đặt sự thật.

Một nhà giàu tiến vào trận chiến này, nhiệt độ không giảm mà còn tăng lên.

Fans của tôi bắt đầu tăng, tuy rằng đa số đều là tới ăn dưa hoặc là tới mắng tôi.

Đường biên tập gọi điện thoại tới, “Em chắc chắn làm như vậy thật sự sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu.”

Lúc Thẩm Thư Cẩn quay về, tôi đang ôm tiểu Bạch gõ máy tính.

Fans đã tăng lên 60 vạn.

Tôi cười với anh, “Anh về rồi?”

Tiểu Bạch cũng sủa gâu gâu.

“Ừ.”

Anh bước tới, nhấc tiểu Bạch ném ra, cúi người hôn tôi, “Đừng lên mạng, những bình luận trái chiều đó để anh cho người xử lý.”

“Cãi nhau phải nói tới nói lui mới vui.”

Tôi nâng má, “Em nhớ lúc trước anh có nói, hôm nay nhà họ Hứa có hạng mục muốn giành.”

“Ừ, thất bại rồi.”

“Thì đúng rồi, bàn chuyện làm ăn mà, thanh danh không tốt ai muốn bàn với người đó chứ. Sau này vẫn còn đó.”

Thẩm Thư Cẩn nhìn tôi cười, “Nhược Sơ nhà anh dữ như vậy sao?”

Tôi đẩy anh một cái, ngồi lên đùi anh, nghiêm túc nói: “Gần đây, có thể em sẽ hơi kiêu ngạo một chút.”

Thẩm Thư Cẩn nhướng mày, “Kiêu ngạo như thế nào?”

“Chính là…… Vô pháp vô thiên, thích khoe khoang, còn phải tốn nhiều tiền của anh lắm.”

“Ừ.”

“Anh không có ý kiến sao?”

“Người cũng là của em rồi, do em quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.