Có Câu Chuyện Nào Vừa Ngọt Vừa Ngược Không?

Chương 4



7

Sau mười bảy phút năm mươi tám giây, tôi thấy cậu ta mệt mỏi chạy vào.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta cũng nhìn tôi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau nhưng không ai mở miệng ra nói chuyện. Tôi cho cậu ta xem ảnh chụp màn hình điện thoại của mình nhưng cậu ta chỉ nhìn một cái rồi đóng điện thoại lại.

“Cậu định làm gì?”

“Tôi định gửi đoạn video này cho cố vấn học tập, bạn cùng lớp và cả người nhà của cô ta với Tưởng Xuyên Minh. Những chuyện tai tiếng mà bọn họ làm, tôi muốn mọi người đều biết."

Tề Lăng cau mày cúi đầu, vẻ mặt rất đau khổ: "Không được."

Tôi không nhịn được cười: "Không? Cậu nói không thì là không được làm à?"

Cậu ta chắp hai tay lại đặt lên bàn: "Vậy phải làm gì cậu mới chịu bỏ qua?"

Tôi cầm lấy cái nĩa sắt, nắm trong lòng bàn tay, hung hăng đâm vào tấm khăn ăn trước mặt, nói: "Tôi muốn cậu phải ngoan ngoãn làm theo lời tôi."

Khuôn mặt của Tề Lăng nhăn tít lại như khỉ bị giẫm vào đuôi.. Cậu ta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được.”

Tôi gọi phục vụ đến tính tiền. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, gầy gò và đau khổ của cậu ta, tôi không thể hiểu được: “Sao đến lúc này rồi mà cậu vẫn phải giúp cô ta như vậy?”

Cậu ta cụp mắt xuống: “Tôi không thể nói được.”

Cậu ta không nói cũng không sao, tôi không quan tâm: “Cầm máy đi theo tôi.”

Cậu ta thật sự nghe lời tôi. Nói xong, tôi đưa cậu ta băng qua đường đến sảnh khách sạn, lấy một phòng có giường đôi. Tề Lăng không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên. Người phục vụ ở quầy lễ tân có lẽ chưa bao giờ thấy cặp đôi nào kỳ lạ như chúng tôi, đằng gái trông nghiêm túc còn đằng trai thì rõ chán chường.

"Phòng 259 còn trống không? Tôi muốn phòng đó."

Nhận lấy thẻ phòng, cậu ta bước lên tấm thảm dày, đi vào thang máy rồi bước vào hành lang tĩnh lặng.

Khi đến trước cửa phòng, tôi không nhịn được nhìn thoáng qua cửa phòng 250 ở đối diện. Đây là phòng của Tưởng Xuyên Minh và Khổng Doanh. Bởi vì số phòng rất đặc biệt nên chỉ cần nhìn một lần là tôi đã nhớ. Tôi ngẫu nhiên tìm được bản đồ bố cục của khách sạn rồi mò ra căn phòng đối diện.

Cắm thẻ vào, bật đèn, cảnh tượng trong phòng nhìn không sót một góc nào. Phòng ngủ lớn, rèm vải đỏ, đồ nội thất cổ, hơi ẩm mơ hồ phảng trong không khí.

“Nằm xuống đi.” Tề Lăng đứng ở phía sau tôi bất động, ngơ ngác. Tôi lười quan tâm đ ến cậu ta nên đi đặt máy quay hướng ra cửa phòng, mở ra chỉnh góc phù hợp rồi vào phòng tắm tắm rửa.

"Cậu có muốn đi tắm không?" Tôi hỏi cậu ta khi tôi đã tắm xong, đang mặc áo choàng tắm đứng cạnh cửa.

Tề Lăng đang ngồi ở bên giường, nghe thấy giọng nói của tôi mới chợt tỉnh: "A, à?”

Tôi đi lấy khăn lau tóc, lạnh lùng nói: "Đi tắm đi.”

Cậu ta nắm lấy tay áo, lúng túng bước vào phòng tắm.

Tôi ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào chiếc máy quay. Đầu óc tôi minh mẫn hơn bao giờ hết, máu khắp người như đông lại. Tề Lăng nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm. Cậu ta mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn giống với cái của tôi. Cậu ta cúi đầu, mặt đỏ bừng, giống như con dâu mới về nhà chồng.

“Nằm đi.” Cậu ta bình tĩnh nằm xuống và quay mặt sang một bên, không nhìn tôi.

"Chờ tôi." Tôi nói xong thì cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.

Khi tôi mở cửa, cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cậu muốn ra ngoài à?"

Tôi không trả lời, vẫn mở cửa đi về phía sân thượng ở cuối hành lang: "Xin chào? Tôi muốn báo cảnh sát. Tôi nghĩ hình như có hoạt động bất hợp pháp nào đó đang diễn ra trong phòng 250 của khách sạn này, hy vọng cảnh sát có thể cử người đến xác minh."

Gọi điện xong, tôi dựa vào lan can nhìn bầu trời thành phố đã tối dần và bắt đầu lên đèn. Mọi thứ nom mờ ảo, lung linh như một giấc mơ. Lúc trở về, Tề Lăng có vẻ như đã ngủ say, lăn lộn trong chăn, co ro ở mép giường. Ánh đèn trong phòng mờ đến mức tôi không thể nhìn rõ người. Tôi ngồi trong bóng tối nhìn chằm chằm vào camera.

Tôi nín thở và lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang. Thời gian đang tích tắc trôi qua từng giây từng phút. Mắt tôi nhức nhối nhưng đầu óc lại hưng phấn vô cùng. Sự phấn khích này thậm chí còn khiến tôi bồn chồn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, máu chảy ầm ầm trong lồ ng ngực đánh vào các kinh mạch khắp cơ thể, khiến tôi muốn hét lên điên cuồng.

Cuối cùng, khoảng bốn mươi phút sau, tiếng bước chân rộn ràng từ hành lang truyền đến.

“Tề Lăng, dậy đi.”

Tề Lăng mơ màng đứng dậy hỏi: “Hả?”

“Mang máy ra cửa mau.”

Bên kia truyền đến tiếng nói: “Xin chào, tôi là cảnh sát. Có người báo cáo anh đang thực hiện hành vi bất hợp pháp. Xin hãy mở cửa và hợp tác.”

Có tiếng gõ cửa, tiếng kêu la của đàn ông và phụ nữ, tiếng bước chân và âm thanh của đồ vật chạm đất. Tôi lặng lẽ cầm chiếc điện thoại đang bật chế độ quay video trên tay. Ngay khi nghe thấy âm thanh mở cửa của phòng đối diện, tôi cũng mở theo.

Bên trong phòng 250 sáng rực, nhờ kết cấu phòng của khách sạn nên nhìn từ cửa ra vào, tôi có thể thấy được gần như toàn bộ cái giường. Trên sàn vương vãi quần áo bừa bộn, hộp thức ăn và nước khoáng mới uống nửa chừng. Những chi tiết vô dụng này, không biết tại sao lại khắc sâu vào tâm trí tôi. Mỗi lần nghĩ đến, chúng giống như những bộ phim đen trắng ngày xưa. Ngay sau đó, hình ảnh lại sáng lên, có màu sắc nhưng không có âm thanh.

Tưởng Xuyên Minh, Khổng Doanh và một chàng trai tôi không quen biết cùng nhau bước ra ngoài. Tôi mặc áo choàng tắm dựa vào cửa, Tề Lăng quấn khăn tắm đứng sau lưng tôi, giơ máy lên. Cô ta nấp sau lưng cậu trai, che mặt, tỏ vẻ sợ hãi và xấu hổ. Tưởng Xuyên Minh vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn vào mắt tôi. Do hoảng hốt nên hắn cài nhầm nút áo sơ mi, khóa quần chỉ mới kéo được một nửa.

Chỉ trong hai giây, khuôn mặt hắn chuyển từ sợ hãi sang giận dữ. Hắn chỉ vào tôi và hét lên với giọng khàn khàn mà không hề tự thấy nhục: "Là cô! Cô gọi cảnh sát có phải không?”

Cảnh sát nhìn thấy tôi và Tề Lăng đang xem trò vui, vội đưa tay xua vào bên trong, vội vàng nói: “Mau quay về phòng đi. Đừng hóng chuyện nữa. Tắt máy đi.”

Năm người, mười con mắt ở trong một khu vực nhỏ. Cảm xúc dâng trào như một cơn lốc: "Là tôi báo cảnh sát đấy, chú cảnh sát phải kiểm tra thật kỹ nhé. Đôi nam nữ này không trong sạch.”

8

Sắc mặt Tề Lăng tái mét. Cậu ta đóng máy lại, ngơ ngác ngồi trên giường.

Tôi đã liệu trước là cậu ta sẽ không hoàn toàn làm theo ý tôi. Vậy nên tôi lưu video trên điện thoại rồi tải lên cloud, đặt mật khẩu. Mọi thứ đã sẵn sàng.

“Sao hả, xem kịch xong rồi, cậu còn muốn ở lại đây à?”

Cậu ta buông thõng cánh tay, mềm oặt, nom yếu ớt như lá mùa thu: ”Tôi biết cô ấy ham chơi, nhưng không ngờ cô ấy lại làm chuyện sai trái như vậy."

Tôi cầm điện thoại, thở dài rồi ngả mình xuống giường: “Người đang làm, trời đang nhìn, kẻ ác sẽ có kẻ ác khác trừng trị, tôi chính là kẻ ác kia.”

Bên cạnh không có âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng thở nặng nề. Sau đó, bỗng rầm một phát, Tề Lăng quỳ trên mặt đất, cúi đầu, đặt hai tay lên đầu gối: "Tôi cầu xin cậu đừng đăng video lên. Khổng Doanh còn trẻ, cuộc đời của cô ấy không thể bị hủy hoại như thế này được."

Tôi ngồi dậy, nhìn bộ dạng của cậu ta mà tức không chịu nổi. Tôi đẩy mạnh vai cậu ta: "Tề Lăng! Sao cậu hèn quá vậy? Người ta ngồi lên đầu lên cổ mình rồi mà cậu còn muốn cầu xin thay cô ta. Cậu là người hay chó thế? Hả? Có cần phải mất liêm sỉ đến độ này không?”

Tôi vào phòng tắm thay quần áo, cất máy xong vào thì thấy cậu ta vẫn quỳ ở đó. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: "Tôi đi đây, nếu muốn thì cậu có thể ở lại."

“Thực ra, cô ấy không phải bạn gái của tôi, mà là em gái tôi.”

Tôi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa, quay lại nhìn cậu ta.

“Năm cô ấy tám tuổi, mẹ cô ấy đã cưới bố tôi rồi đưa cô ấy về sống ở nhà tôi. Từ đó trở đi, chúng tôi trở thành anh em không cùng huyết thống. Tôi coi cô ấy như em gái ruột của mình, nhưng có vẻ như cô ấy có tình cảm khác với tôi. Tôi đã nói chúng ta là anh em về mặt pháp lý. Loại quan hệ mà em nghĩ đến là hoàn toàn không thể."

Nói đến đây, cậu ta im lặng vài giây, để lại một khoảng lặng dài: "Tất cả là lỗi của tôi. Khi đó cô ấy là một thiếu nữ liều lĩnh và xốc nổi. Sau khi nghe lời tôi nói, cô ấy bắt đầu tập trung vào việc thuyết phục mẹ ly hôn. Sau này, cô ấy đã đạt được ước muốn của mình. Sau khi bố tôi và mẹ cô ấy ly hôn, tôi vẫn không đồng ý yêu cầu làm bạn trai của cô ấy. Từ đó cô ấy đã thay đổi rồi."

Tôi đi tới đỡ cậu ấy dậy rồi ngồi xuống mép giường.

“Cô ấy trở nên ngang ngược và bạo lực trước mặt tôi, cũng không yêu bản thân mình. Để trả thù tôi, cô ấy yêu cầu tôi thừa nhận với người ngoài rằng cô ấy là bạn gái của tôi. Vì một người họ Khổng và một người họ Tưởng nên không ai nghi ngờ mối quan hệ của chúng tôi cả."

"Sau đó, cô ấy bắt đầu hăng hái hẹn hò với nhiều chàng trai khác. Tôi đã cố gắng thuyết phục, ngăn cản và cầu xin cô ấy, nhưng chẳng có ích gì. Chỉ cần tôi không đồng ý, cô ấy sẽ tự làm tổn thương mình để đe dọa tôi. Cô ấy thành ra như vậy, tất cả là lỗi của tôi, tôi không thể không chịu trách nhiệm với cô ấy."

Không ngờ còn có bí mật ẩn giấu như vậy.

"Vậy cậu có biết tôi và Tưởng Xuyên Minh ở bên nhau bao lâu rồi không? Năm năm. Cô ta chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi dù biết Tưởng Xuyên Minh đã có bạn gái. Tưởng Xuyên Minh là thủ phạm thì cô ta là đồng phạm, hai người họ hợp nhau dày vò trái tim tôi. Kẻ đồng phạm đã đâm tôi một dao."

"Cậu có biết đã bao lâu rồi tôi không được ngủ ngon không? Cậu biết tôi ghét điều đó đến mức nào không? Ai sẽ xóa đi nỗi căm ghét của tôi? Chẳng lẽ cậu muốn tôi như cô ta, cũng đi xen vào chuyện tình cảm của người khác à?"

Tề Lăng nhìn tôi, cau mày, hai mắt đỏ hoe: “Tôi biết, tôi biết hận thù của cậu dành cho cô ấy. Nếu không thì để tôi chịu thay cô ấy, cậu hãy trả thù tôi đi.”

Tôi không trả lời cậu ta, ôm đồ, quay người rời đi.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, trong điện thoại có tin nhắn của Tưởng Xuyên Minh. Hai người họ vừa mới được thả, hắn muốn tôi chờ hắn.

"Anh nhầm rồi, tôi không muốn đưa anh vào trong đó, thứ tôi muốn đã có rồi. Tiếp theo, anh cứ đợi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.