Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 15: C15: Trẫm Không Vui!



Chương 13: Trẫm không vui!

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Vào kỳ nghỉ phép hiếm hoi, Thuấn Thần còn đang vui vẻ tản bộ trên đường lớn, đột nhiên gặp được Chế Mân.

"..." Không đúng, rõ ràng hôm nay nàng đã chọn giờ đẹp để bước chân ra cửa cơ mà!

***

Phúc Điền là một quán trà nổi tiếng trong Kinh thành. Nội thất được bài trí cầu kì tinh tế, từng lá trà đều do chính tay vị chủ nhân nơi đây ngàn chọn vạn tuyển, hương vị có thể nói đặc sắc vô cùng.

Lúc này, trong một phòng bao trên lầu, Chế Mân và Thuấn Thần ngồi đối diện quanh một chiếc bàn lớn, đám hộ vệ của hắn đứng bên ngoài nghiêm mặt canh gác.

Không khí có phần lúng túng. Cho tới khi trà và điểm tâm đã qua thử độc được một hộ vệ mang vào, Chế Mân mới bắt đầu cất giọng lãnh đạm: "Trẫm muốn lập Huyền Trân làm Hoàng hậu."

Thuấn Thần gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đang rất nghiêm túc lắng nghe. Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với nàng vậy?

Chế Mân không để ý, lại nói tiếp: "Nghe đồn Thượng hoàng rất coi trọng tài ăn nói của ngươi. Trẫm có nghe qua lý do ngươi được nhậm chức Trung tán ở đài Ngự sử này. Vậy nên trẫm muốn nhờ ngươi, tới gặp Thượng hoàng cùng trẫm. Ý ngươi thế nào?"

Thuấn Thần tính toán qua lại, cảm thấy thật sự không có lí do gì để từ chối. Trước đây đến Chiêm Thành vội vội vàng vàng, nàng vẫn chưa có cơ hội được tham quan ngắm cảnh. Lần này, cứ coi như là đi du lịch đi!

Nghĩ xong, Thuấn Thần sảng khoái đáp lời: "Sắp tới đoàn sứ thần Đại Việt sang Chiêm Thành, Thuấn Thần sẽ thử xin đi theo, kết quả thế nào còn chưa biết được. Tuy nhiên, mong ngài đừng nên đặt quá nhiều kì vọng ở Thuấn Thần, Thượng hoàng có khi đã quên mất mặt mũi Thuấn Thần thế nào rồi."

Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại hỏi: "Vấn đề này... Ngài bàn bạc với Công chúa chưa?"

Chế Mân nghe đến đây, khóe miệng nhếch lên một nét cười trào phúng: "Huyền Trân nói gửi thư cho trẫm, lúc đến được tay trẫm thì thư đã bị kẻ khác mở ra trước đó rồi. Ngươi nói xem, trẫm và nàng ấy có đáng phải chịu cảnh này không?"

Thuấn Thần bị hỏi, vô thức lộ ra biểu cảm lúng túng. Nàng nghe được trong câu nói này, chứa đựng bao nhiêu uất ức cùng bi thương.

Đột nhiên, Thuấn Thần nảy sinh một mong muốn mãnh liệt, mong muốn nhìn thấy hai người họ hạnh phúc, mong muốn nhìn thấy lần nữa kí ức nơi Chiêm Thành kia, dưới tiểu đình ven hồ, có đôi tình nhân vui vẻ chuyện trò.

Trên thế giới này, biết bao nhiêu kẻ thật lòng yêu nhau mà đến được với nhau chứ? Cho nên đã gặp được rồi, chỉ hi vọng sẽ kiên trì đừng buông tay.

***

Trần Thuyên không hỏi lý do, chỉ gật đầu phê chuẩn cho Thuấn Thần dẫn đầu đoàn sứ giả đi Chiêm Thành.

Sĩ Cố nhìn Trần Thuyên nửa ngày trời, nhìn đến mức vị Hoàng đế nào đó chịu không nổi, quay đầu nói: "Đoàn Trung tán chức vị cao như vậy, hơn nữa còn là thực tài, trẫm cho hắn dẫn đầu đoàn sứ giả thì có vấn đề gì à?"

Sĩ Cố liếc mắt: "Bệ hạ, thần không có ý đó." Mà là, bình thường người giữ Thuấn Thần kia rất chặt cơ mà. Sao lần này đột nhiên lại dễ tính như vậy?

Trần Thuyên xoay xoay cán bút, vô tình trả lời trúng điều mà Sĩ Cố nghĩ: "Hơn nữa, gần đây trẫm cần chú tâm suy nghĩ một vài chuyện, có Thuấn Thần ở cạnh nghĩ không nổi. Chậc, đúng là chỉ giỏi nhiễu loạn lòng quân."

Chu Bộ nhìn hai người, phân tích một hồi, vẫn cảm thấy có điểm không đúng. Vì cớ gì mà hắn lại nghe ra trong giọng điệu trách móc của Quan gia còn kèm theo vài phần ngọt ngào thế nhỉ? Mà cái câu "nhiễu loạn lòng quân" này, hình như dùng có chút sai sai.

***

Chuyến đi này quả nhiên nhàn nhã hơn lần trước rất nhiều, Thuấn Thần còn được ngồi xe ngựa, có thể lén lút tranh thủ ngủ bù, ăn vặt, đọc sách, cũng coi như không nhàm chán.

Thượng hoàng tới Chiêm Thành du ngoạn từ tháng Ba năm nay, thế nên, công việc đầu tiên trong chuyến đi sứ lần này là yết kiến người ở chùa Sùng Nghiêm.

Nhân tiện dẫn theo vị vua nào đó đi hỏi vợ.


Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đám người Thuấn Thần đã khăn gói lên đường.

Ngôi chùa này nằm trên núi Chí Linh, mang một vẻ thanh tịnh vốn có nơi cửa Phật. Tuy nhiên, đường núi rất khó đi, không thể cưỡi ngựa chứ đừng nói là đi xe, cho nên khi đến nơi thì Thuấn Thần cũng mệt gần chết, chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh xem hoa nữa.

Lính canh nhanh chóng vào trong bẩm báo, lát sau trở ra, chắp tay thưa: "Thượng hoàng đang tiếp một vị khách quan trọng, mong đại nhân chờ một lát."

Thuấn Thần lén nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, thấy hắn không có ý kiến gì mới gật gật đầu: Chậc, còn vị khách nào quan trọng hơn Chế Mân đây chứ? Ở Chiêm Thành này hắn là to nhất rồi còn gì. Đáng tiếc, hôm nay Chế Mân mặc thường phục, đi cùng đoàn người Đại Việt, ai nấy đều nghĩ hắn chỉ là một viên quan người Chiêm theo dẫn đường thôi.

Đoàn người được đưa đến tiểu viện trong chùa ngồi đợi. Nhưng ai ngờ, lần chờ đợi này, lại kéo dài suốt cả một ngày.

***

"Bịch!!!"

Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh vang dội, Chế Mân nhíu mày quay sang, chỉ thấy Thuấn Thần ngồi cạnh đang ôm trán xuýt xoa.

Nàng chẳng hiểu thế nào mà lại ngủ quên mất, gật gà gật gù đập đầu vào thành lan can phía trước. Ngước nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Chế Mân, Thuấn Thần gắng gượng cười hai tiếng: "Ha ha, ngài xem, hoàng hôn trên núi đẹp chưa kìa."

Đợi đã, rõ ràng lúc họ đến nơi, mặt trời mới nhô lên từ đỉnh núi, sao bây giờ đã khuất dần dưới chân núi rồi thế này?

Chế Mân tiếp tục ghét bỏ nhìn nàng, lát sau mới phát ra một tiếng thở dài hiếm hoi: "Trước khi tới đây trẫm đã tính toán cẩn thận rồi, còn nghĩ tới cả việc chuẩn bị sính lễ. Thế nhưng đến cái bóng của người cũng chưa được gặp."

Thuấn Thần thầm nhủ trong lòng: Ngài vẫn may chán, không phải quỳ, được ngồi ngay ngắn đàng hoàng. Còn chẳng cần ở ngoài trời, sợ hãi mỗi khi chim bồ câu bay qua. Hơn nữa thời tiết hôm nay tốt như vậy, cũng không có mưa nha!

Đương nhiên, những câu thế này tuyệt đối không thể nói ra. Thuấn Thần chỉ đành khéo léo đổi chủ đề: "Về quà sính lễ, ngài đã chuẩn bị gì vậy?"

"Là hai mảnh đất châu Ô, châu Lý, giáp với biên giới phía Nam của Đại Việt, ngươi thấy thế nào?"

Thuấn Thần nghe xong thì có chút kinh sợ. Chuyện này, nói nhỏ thì là đồ sính lễ của nhà trai dành cho nhà gái, nói lớn thì là vấn đề chính trị nhạy cảm. Thuấn Thần muốn tránh né phiền phức, cũng không tiện bàn luận nhiều.

Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi lại một lần: "Ngài thật sự chắc chắn sao?"

Ráng chiều phủ lên gương mặt Chế Mân một màu ảm đạm, hình bóng cao lớn của hắn đổ dài trên mặt sàn. Hắn trông ra khoảng không phía trước, trầm giọng cất lời: "Trẫm tự có tính toán của riêng mình."

Một người tới từ hiện đại như Thuấn Thần chắc chắn biết, mấy trăm năm về sau, Đại Việt sẽ không còn là Đại Việt của bây giờ nữa, mà Chiêm Thành, quốc vong.

Nàng gặp được Chế Mân hơi muộn, không có cơ hội nhìn thấy một Thái tử Chiêm Thành nổi tiếng với tài thao lược, năm xưa đã chặn đứng gót ngựa xâm lăng của đội quân Mông Cổ hùng hậu do Hốt Tất Liệt chỉ huy.

Nhưng nàng lại may mắn biết đến trong thời khắc này đây, có một vị vua vì người mình yêu mà sẵn sàng chấp nhận đánh đổi cả giang sơn.

***

Trời nhá nhem tối mới thấy một nhà sư đội nón thầy tu (*) lụp xụp che nửa khuôn mặt, chậm rãi bước ra từ đại sảnh. Thuấn Thần mới nhìn lướt qua, đã vội vàng đứng bật dậy, hô lên: "Sư thầy!"

(*) Nón thầy tu: Tên một loại nón cổ, vành xòe rộng, thường được các nhà sư sử dụng.

Không thể nhầm được, nàng sống với người từ năm mười lăm tuổi, tuyệt đối không thể nhầm!

Nhưng tại sao sư thầy lại ở chỗ này?

Nhà sư nghe tiếng gọi, cũng ngạc nhiên đáp trả: "Thuấn Thần?"

Trần Khâm đi phía sau, bất ngờ không kém: "Sư thầy, người có quen biết Đoàn Trung tán sao?"


Câu chuyện bất ngờ lâm vào im lặng. Cuối cùng, Trần Khâm mới vỗ vỗ vai Thuấn Thần: "Đoàn Trung tán đúng là người giỏi, được Quan gia trọng dụng cũng phải."

Ông nhìn sang nhà sư già kia, hỏi: "Sư thầy, Đoàn Trung tán không biết thân thế thực sự của người ư?"

"Ta không muốn nói, nó cũng không hỏi, là một đứa trẻ ngoan." Tuệ Trung thượng sĩ nhàn nhạt cười bảo.

Bây giờ Thuấn Thần cũng không muốn hỏi đâu! Biết càng nhiều càng dễ chết sớm!

Lúc này, mọi người mới chú ý đến Chế Mân đang đứng ở một bên. Chế Mân phát hiện ánh nhìn của Trần Khâm, bình tĩnh quay mặt đi, vô cảm nói: "Con cũng ngoan, sẽ không hỏi đâu."

"..."

Đúng là lần đầu gặp mặt cha mẹ vợ, thần kinh ai cũng có chút không được bình thường.

Câu chuyện lại tiếp tục đâm vào ngõ cụt.

Cuối cùng, người giải vây vẫn là Trần Khâm. Ông nói với Chế Mân: "Ngài vào trong đi, chúng ta nói chuyện."

Chế Mân liếc nhìn Thuấn Thần, mặc dù hắn là người giỏi kiềm chế nhưng lúc này cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng trên gương mặt. Thuấn Thần vô cùng trượng nghĩa, giúp hắn nói đỡ một câu:

"Thượng hoàng, ngài ấy là một người tài giỏi, tính khí cũng vô cùng tốt."

Trần Khâm nhìn nàng, cười nhẹ: "Quả nhân biết. Những ai có thể gần gũi với sư đệ, đều rất xuất chúng."

***

Mối hôn sự này không ngờ lại được Thượng hoàng chấp nhận.

Thuấn Thần nghĩ nghĩ, chắc cũng là do quà sính lễ quá khủng đi.

Chế Mân tâm tình có vẻ rất tốt, Thuấn Thần sáng nay phải đi diện kiến hắn, từ ngoài cửa điện đã trông thấy sắc mặt như núi băng vạn năm kia hòa hoãn đi mấy phần. Nàng mừng thầm, vừa đi vào vừa cầu nguyện, mong cho hôm nay đừng xảy ra chuyện gì bất trắc, ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước.

Sau đó, chuyện bất trắc xảy ra.

Thuấn Thần hai mắt mải chú ý vào Chế Mân, không nhìn thấy bậc cửa cao đến bắp chân ở phía trước, cứ thế vấp vào rồi ngã lộn cổ giữa cửa đại điện. Chiếu thư cầm trong tay nàng rơi ra, lăn lông lốc trên mặt sàn.

Đám quan lại Chiêm Thành sau một giây kinh hoảng, lập tức che miệng khó khăn nín cười. Mấy người Đại Việt đi cùng còn quá đáng hơn, nhịn tới mức mặt mũi đỏ bừng, tưởng như sắp tắc thở.

Lời hứa "Đồng bào cùng che chở, đùm bọc lẫn nhau ở nơi đất khách quê người" đã nói trước đó đâu?

Theo quy củ từ xưa tới nay, sứ thần Đại Việt tới Chiêm Thành thì đều buộc phải lạy chúa Chiêm trước, rồi sau mới được phép mở chiếu thư. Hiện tại, Thuấn Thần nhìn chiếu thư mở toang hoác trên mặt sàn...

Nàng trời sinh đen đủi hơn người, cho nên khả năng khắc phục đen đủi cũng nhanh nhẹn hơn người. Chỉ vài giây sau, nàng lồm cồm bò dậy, vẫn trong tư thế quỳ, chắp tay thưa:

"Từ khi sứ thiên triều mang chiếu thư của thiên tử sang, xa cách ánh sáng lâu ngày. Nay trông thấy chiếu thư, thực như trông thấy mặt thiên tử, không kìm lòng được mà xúc động quá mức. Ta phải lạy chiếu thư đã, rồi mới tuyên đọc sau".

Thuấn Thần trình bày xong, lập tức hướng vào tờ chiếu mà lạy.

Đám quan lại lúc này không cười nữa. Chế Mân còn đang ngồi trước mặt, nàng vẫn chưa lạy hắn, tình huống không khỏi có chút bất ổn. Nhưng nguyên nhân Thuấn Thần lạy chiếu thư thì về lý là thuận, bày tỏ được tấm lòng trung với nước mà không làm mất sứ tiết (*).

(*) Sứ tiết: Khí tiết của sứ thần.


Nàng quay sang, chắp tay chuẩn bị lạy Chế Mân thì nghe hắn nói: "Không cần, sứ thần đứng lên đi."

Coi như quà đáp lễ vì đã giúp hắn.

Món quà này thật sự quá lớn. Sử sách viết lại, sau này Đại Việt đi sứ Chiêm Thành, không phải lạy chúa Chiêm nữa là nhờ một vị Ngự sử Trung tán tên Đoàn Nhữ Hài.

Mẩu chuyện phía trên cũng được chép lại, kể một cách rất oai hùng, hiển nhiên đã lược bớt đoạn Thuấn Thần ngã mặt cắm xuống đất mông chổng lên trời, chỉ khắc họa một vị quan tài hoa uyên bác, thông minh tao nhã hơn người, lại tận trung với quốc gia.

Thuấn Thần có lén đọc qua, vừa buồn cười vừa xấu hổ.

***

Ngày cuối cùng ở đất Chiêm, Thuấn Thần theo lệnh treo bảng cấm buôn bán ở Tỳ Ni(*).

(*) Tỳ Ni: bến cảng của Chiêm Thành, nơi tụ tập các thuyền buôn, ngày nay là cửa Quy Nhơn.

Mấy cái lệnh cấm vận này, mang tiếng là phô trương thanh thế của nước lớn, trấn áp và đe dọa ép nước nhỏ hơn phải phục tùng, nhưng trong cái thời đại truyền thông và pháp luật vẫn còn mơ hồ này, thì nó cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Chiêm Thành tuy đã thần phục, nhưng thực ra chưa chịu phụ thuộc, khả năng cao là các thuyền buôn vẫn qua lại bình thường, không chừng còn bị giống như thời hiện đại, treo bảng "Cấm đổ rác", sau cùng lại là nơi tập trung nhiều rác nhất của tổ dân phố.

Thuấn Thần ý thức rất rõ điều này, do vậy vừa mới tuyên đọc xong, treo bảng lên, nàng đã gọi viên quan trông cảng đến dặn dò: "Chỗ này người buôn bán tụ họp phức tạp, lại là bến tàu xung yếu, khó giữ gìn. Sau khi đoàn sứ về, cất ngay bảng đi, đừng để mất".

Bảng cấm đằng nào cũng bị ngó lơ, cho nên dặn trước như vậy, có nghĩa đây vẫn là lệnh của Đại Việt, không để nước họ tự tiện làm. Viên quan trông cảng thầm khen nàng khôn khéo, rất nhiệt tình mà gật đầu vâng dạ.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc lần này, nên khi về nước, Thuấn Thần nghiễm nhiên được Trần Thuyên thăng chức, từ Ngự sử Trung tán vọt hẳn lên thành Tham tri chính sự(*).

(*) Tham tri chính sự: Xuất hiện từ thời Lý, là chức quan Á tướng (Phó Tể tướng), chuyên bàn việc chính sự. Quan hàm Nhị phẩm.

Triều thần đều đã kinh qua đại biến từ lần phong chức trước của nàng nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, kẻ nói xấu người ngưỡng mộ, bàn luận mấy ngày rồi cho qua.

***

Đến tận khi Thuấn Thần đã là đại quan trong triều, quyền cao chức trọng, thì kì thi Trạng Nguyên mới bắt đầu chậm chạp được tổ chức.

Nếu như lần đó bỏ lỡ Trần Thuyên, hẳn là Thuấn Thần còn đang ở chùa Tư Phúc ôm gối khóc hận vì trượt Thái học sinh, không được tham dự thi Trạng Nguyên.

Tuy nhiên, nàng đối với kỳ thi này vẫn vô cùng hứng thú, rất nghiêm túc lắng nghe tuyên đọc những người đỗ đạt. Trong đó còn có một thiếu niên mới mười sáu tuổi, người đương thời gọi là thần đồng.

Giống như mọi cuộc thi khác, chức quán quân đều được đọc sau cùng. Lần này không chỉ riêng Thuấn Thần mà tất cả mọi người đều nghển cổ lên nghe ngóng.

"Mạc Tiết Phu đỗ Trạng Nguyên, chức Thái học sinh hỏa dũng thủ, sung làm Nội thư gia (*)."

(*) Nội thư gia: Quan hàm Tòng nhị phẩm, thấp hơn Tham tri chính sự một bậc.

***

"Cái gì? Trạng Nguyên năm nay tên Mạc Tiết Phu?"

Thuấn Thần tròn mắt, gần như là hét lên một cách hưng phấn.

Tại sao Thuấn Thần lại xúc động mạnh khi nghe thấy cái tên Mạc Tiết Phu? Đơn giản vì nàng quen biết hắn.

Đừng thấy cái tên này có vẻ lạ lẫm thì tự động cho rằng hắn như mấy thằng ất ơ nào đó chẳng để lại dấu tích gì trong lịch sử. Kỳ thực Tiết Phu chỉ là tên tự của hắn.

Còn tên tục: Mạc Đĩnh Chi.

Đúng vậy, mọi người không hề nghe nhầm, Mạc Đĩnh Chi, lưỡng quốc Trạng Nguyên tiếng thơm muôn thuở, thiên tài mồ côi cha từ nhỏ, nhà nghèo rớt phải lên rừng đốn củi giúp mẹ mới có tiền đi học ấy.

Nàng quen biết Mạc Đĩnh Chi khi còn bé. Hắn từ làng Lũng Động phía Bắc chuyển đến Hội Xuyên ở Tây Nam.

Mạc Đĩnh Chi vốn rụt rè, khép kín với mọi người, nên chẳng bất ngờ gì khi hắn không có bạn chơi cùng. Đó cũng là lý do vì sao hắn thường xuyên bị những đứa trẻ lớn bắt nạt, cho đến lúc Thuấn Thần đứng ra bảo vệ, chấm dứt những hành động quá quắt ấy.

Thuấn Thần tương đối thích chơi cùng Mạc Đĩnh Chi. Hắn lúc nhỏ hiểu chuyện, ít nói, tính cách lại hiền lành nhút nhát, gương mặt tinh xảo vẫn mang vẻ đáng yêu, lại hay làm bộ nghiêm túc như một ông cụ non.


(Chú ý, ở đây không nhấn mạnh vào gương mặt người gặp người yêu hoa gặp hoa nở của hắn đâu!)

Trò chuyện cùng hắn, Thuấn Thần có cảm giác như gặp được tri kỷ. Mạc Đĩnh Chi thông minh tuyệt đỉnh, suy nghĩ cũng đi trước thời đại, thật sự chẳng giống một đứa trẻ chút nào.

Năm đó Đoàn gia cháy lớn, Thuấn Thần đưa hắn thoát khỏi biển lửa. Khi biết không cứu được cha mẹ, nàng mang tâm tình giận dữ cùng bi thương, đạp cửa mở đường xông ra, xà nhà bắt lửa rơi xuống, Mạc Đĩnh Chi ngày ấy còn thấp hơn nàng nửa cái đầu liều mạng kéo nàng tránh đi, hai tay bảo vệ nàng chặt chẽ.

Tuy nàng lông tóc vô thương(*) nhưng Mạc Đĩnh Chi lại chẳng may mắn như vậy. Mặt hắn bị gỗ rơi trúng, tạo nên vết thương dài bên má, từ đó mới bị người ta coi là kẻ xấu xí. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng xuyên tạc tướng mạo hắn thành đen đúa quái dị, trán dô mũi tẹt, thật không thể nghe nổi.

(*) Lông tóc vô thương: Không tổn hại đến một sợi tóc.

Thuấn Thần luôn áy náy với hắn, nhưng Mạc Đĩnh Chi lúc nào cũng gạt đi, nói quân tử không xem trọng vẻ ngoài, bao năm nay nhờ nàng bảo vệ, hắn mới yên ổn sống được đến từng này, hai người coi như không ai nợ ai, vẫn là bạn tốt.

Sau đó, nàng và hắn cùng lên kinh thành, cùng trở thành học trò Quốc Học viện. Nàng biết hắn là người tài, nhất định sẽ trở thành Trạng Nguyên như trong lịch sử.

***

"Ngươi quen biết Mạc Đĩnh Chi kia?" Câu hỏi của Trần Thuyên kéo Thuấn Thần về hiện thực.

Nàng vội vàng tâng bốc giúp bạn tốt:

"A! Đương nhiên rồi. Tiết Phu là người tài hoa xuất chúng, là thiên tài ngàn năm có một. Không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà còn vô cùng biết đối nhân xử thế. Với bạn bè hắn luôn nhiệt tình giúp đỡ lúc khó khăn, với mẹ già nổi danh hiếu thuận. Cha mất sớm chẳng quản vất vả làm việc quần quật giúp mẹ, tuy chỉ đứng ngoài lớp nghe lén bài giảng nhưng lại thành người học giỏi nhất, cuối cùng còn đỗ Trạng Nguyên. Tiết Phu xứng đáng được gọi là quân tử chí lớn đội trời cao!"

Tràng tâng bốc này có chút quá dài, nói xong Thuấn Thần cũng mệt tới mức thở hồng hộc.

Tuy nhiên, mở loa phát thanh phí biết bao công sức như vậy, thế nhưng vị quân chủ tối cao kia chẳng hề nể mặt nàng, ngược lại trầm mặc một cách bất thường.

"..." Sao không khí đột nhiên có vẻ yên tĩnh đáng sợ?

Nàng len lén rụt cổ, hắng giọng một cái dò hỏi:

"...Bệ hạ, người sao vậy?" Ít nhất cũng thở chút cho ta biết cảm giác của ngài lúc này chứ?

Vị quân chủ vẫn đang trầm mặc nào đó thốt ra một câu đáng sợ: "Trẫm không vui!"

***

Ba người đứng đầu của kì thi năm nay lần lượt là Mạc Đĩnh Chi, Bùi Mộ và Trương Phóng.

Một Tham tri chính sự kiêm cận thần ngoài quản lý sổ sách, ở cạnh Hoàng đế khó chiều còn phải làm vô vàn những việc liu riu khác.

Tỉ như đưa đoàn Trạng Nguyên đi tham quan Phượng Thành chẳng hạn.

Mạc Đĩnh Chi thì khỏi nói, hắn cùng nàng lên Thăng Long, cảnh đẹp ý vui ở kinh thành hoa lệ sớm nhìn quen mắt, tuy hoàng cung lộng lẫy tinh xảo bậc nhất, nhưng cũng chỉ khiến hắn cảm thán chút chút mà thôi.

Ngược lại Bùi Mộ và Trương Phóng tuổi đã trung niên, lần đầu được mắt thấy tai nghe mỹ cảnh Phượng Thành, tròn mắt há miệng mà thưởng thức, chất giọng địa phương đặc trưng cất lên khen ngợi tán thưởng không biết mệt.

Thuấn Thần cảm giác mình đang lưu lạc thành hướng dẫn viên du lịch.

Vấn đề là, hướng dẫn viên du lịch được nhận lương, còn nàng đây một đồng cũng chẳng có.

Hơn nữa, thảm cảnh phải lê lết khắp nơi với dáng vẻ lếch thếch như dân tị nạn này, nàng trăm triệu lần không muốn bị Trần Thuyên nhìn thấy.

Nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý, tần suất đoàn tham quan gặp phải trường hợp "tình cờ được diện kiến Quan gia đang rảnh rỗi tản bộ quanh Ngự hoa viên" trong một ngày cũng quá nhiều rồi đi!

"Chúng thần bái kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Tiếng khấu bái vang lên lần thứ n.

Thuấn Thần: "..." Quan gia ngài lượn đi lượn lại như cá cảnh thế này không mệt hả? Ta chóng mặt quá rồi, quỳ quỳ lạy lạy thêm lượt nữa chắc tụt huyết áp mất. Còn tấu chương trăm phần trăm đang chất đống ở điện Diên Hiền, ngài định thức đêm xử lí chắc? Ta không có nhã hứng ngắm cảnh đêm đâu nhé! Nói đi nói lại, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Bất thường, quá bất thường!!!

- Hết chương 13 -

MỌI NGƯỜI BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) BỌN MÌNH ĐỂ NHẬN ĐƯỢC THÔNG BÁO NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^

TianDiLingLing



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.