Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 46: C46: Lời Tỏ Tình Thầm Lặng.



Chương 39: Lời tỏ tình thầm lặng.

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh.

***

Tổ tiên họ Trần vốn hành nghề chài lưới, cho nên mấy chuyện như ngắm trời, trông mây, nhìn biển để dự đoán thời tiết đã sớm được trau dồi tích lũy thành thạo theo thời gian. Trần Thuyên là thế hệ đi sau thụ hưởng thành quả, tuy sinh ra nơi đồng bằng trù phú nhưng lại không quên cội nguồn, đối với kinh nghiệm đi biển cũng hiểu biết ít nhiều. Chàng bắt đầu cẩn thận đánh giá đứa nhóc trước mặt.

Cậu bé này còn nhỏ đã sớm bộc lộ được khả năng quan sát tỉ mỉ và tinh tế hiếm thấy, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là con nít. Trần Thuyên đắn đo hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm không tiết lộ sự thật mà làm ra vẻ thần bí nói:

"Trẫm từng gặp thần biển một lần."

Thấy cậu bé trợn mắt nhìn mình, Trần Thuyên nhún vai: "Đêm qua thần biển tới báo mộng cho trẫm, khen mẹ của ngươi là một người tài giỏi. Thần biển rất quý mến nên muốn giữ lại bên người, phụ giúp công việc chăm lo bách tính. Không có chuyện mẹ ngươi là người độc ác nên bị thần biển bắt đi đâu."

Ánh mắt cậu bé thoáng do dự: "... Người nói thật chứ?"

Trần Thuyên gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên, trẫm là Hoàng đế mà. Còn nữa, thần biển nhắn với trẫm nhắc nhở ngươi đừng suốt ngày suốt đêm chầu chực ở đây theo dõi sát sao. Ngươi mà sinh bệnh, Ngọc Hoàng ở trên lại trách tội mẹ ngươi đấy."

Cậu bé nghe vậy thì cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ của cháu bây giờ đang sống rất tốt phải không?"

"Mỗi ngày đều làm việc chính nghĩa, bảo vệ dân lành, trừng trị kẻ xấu, mẹ ngươi đang sống rất vẻ vang đấy."

"Vậy... mẹ không trở về nữa, mẹ đã quên cháu rồi sao?"

Trần Thuyên nghe đến đây lại ngẩn ra. Qua một lúc lâu, chàng mới cất giọng nhẹ nhàng, như là đang an ủi cậu bé, cũng tựa như đang an ủi chính mình:

"Họ không quên chúng ta, chỉ là dõi theo chúng ta từ một nơi xa xôi hơn."

Trần Thuyên xoa xoa đầu cậu bé, rồi buông tiếng thở dài.

Thế gian tàn nhẫn như vậy đấy, sẽ không dịu dàng chỉ vì bạn là một đứa trẻ.

Nếu đã không thể sống trong an lành, thì đành phải quật cường lớn lên thôi.

Nhưng nếu có thể, hy vọng những đứa trẻ bất hạnh này có thể tìm được một người dẫn chúng đi đúng đường.

***

Khắp toàn doanh trại đều truyền tin rằng đêm qua Hưng Long đế được thần linh báo mộng, tỉnh dậy bèn lập tức cho gọi các bô lão trong làng tới, thảo luận việc lập đàn tế, còn nhắc tới chuyện xây đền.

Tin này vừa lan rộng, nhuệ khí của binh sĩ lập tức tăng vọt, khuôn mặt ai cũng tràn ngập vẻ hăng hái. Nếu đã được phù hộ, trận chiến này lẽ nào Đại Việt còn sợ thua cuộc hay sao?

Sau buổi hội nghị, có lời đề cử vàng ngọc đầy khéo léo của Quan gia, các bô lão đều nhất trí sau khi xây dựng xong sẽ để cậu bé tóc xoăn nọ làm người gác đền.

Thuấn Thần sau khi nhận báo cáo tình hình, trong lòng thán phục Trần Thuyên không thôi. Tốn vài ngày xây dựng chiếc đền cùng chút nơ ron não nghĩ ra một câu chuyện, chẳng những củng cố lòng tin của toàn quân, khiến sĩ khí cao ngút trời, còn thuận tiện cứu vớt cuộc đời của một con người. Mũi tên của chàng bắn ra đã trúng vài ba cái đích.

Ánh mắt nàng nhìn Trần Thuyên sắp biến thành hình trái tim tới nơi: Vừa giỏi vừa ngầu, lại còn quá mức đẹp trai. Quả nhiên là người mình yêu!

Tình hình ở đây đã ổn định, Trần Thuyên cũng chẳng có thời gian mà tiếp tục dây dưa, sau khi làm lễ tế bèn chia quân lập tức lên đường.

***

Trước tình hình chiến sự căng thẳng, khu vực đường biên giới hai nước Việt - Chiêm cũng bị kiểm soát vô cùng ngặt nghèo. Sĩ Cố mặc trang phục của thường dân Chiêm Thành, cười với người anh em trước mặt một cái:

"Đừng lo lắng, sẽ không làm liên lụy tới anh đâu."


Người đó cười xuề xòa: "Tôi đâu có ý đó, nếu được hy sinh vì Quan gia, cha tôi ở dưới suối vàng cũng thấy mãn nguyện."

Hai người ngồi trên chiếc xe ngựa chở rau củ rời đi, mắt thấy sắp vào đến Hoàng cung, người đó mới nhảy xuống, chần chừ hồi lâu mới nói với Sĩ Cố:

"Ngài cẩn thận nhé."

Sĩ Cố nhướng mày liếc hắn, cảm thấy hơi buồn cười: "Phí lời, mau về đi."

Hôm nay Chiêm đế đích thân đi xem huấn luyện quân đội ngoài Kinh thành, Hoàng cung chỉ còn thưa thớt binh mã, chớp thời cơ hiếm có, đám Sĩ Cố đóng giả làm dân phu, chở rau củ từ bên ngoài vào cung, một đường đột nhập cũng xem như thuận lợi. Người khi nãy là người dẫn đường. Để tìm được một người Đại Việt thông thạo đường Chiêm Thành cũng không phải điều dễ dàng, có thể nói là một trong vạn người. Bọn họ phải tới đây bằng con đường nhanh nhất, trở về bằng con đường khó bị tìm ra dấu vết nhất.

Khi nghe thấy tiếng quân binh vội vã chạy qua chạy lại dồn dập, Sĩ Cố còn đang bận bịu dỡ đồ xuống xe. Cung nô trong viện lo lắng nhìn nhau, thì thầm to nhỏ, lập tức bị chưởng quản lớn giọng nạt một câu.

Sĩ Cố ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh thong dong, kỳ thực lòng bàn tay đã vô thức toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn đặt thùng đồ cuối cùng xuống, chờ kiểm kê, thu tiền xong thì nghiêm chỉnh dắt ngựa đi theo đằng sau một nô bộc đẩy xe chở đồ về.

Lúc này, con đường trở nên đông đúc hơn rất nhiều. Chủ nhân của các cung đều phái người hầu kẻ hạ đi nghe ngóng tin tức, những tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.

Nghe nói trong cung có thích khách tấn công, toàn bộ cung nữ một điện đều trúng phải mê hương. Cấm quân hiện đang phong tỏa nơi đó, bây giờ không biết tình hình ra sao.

Che giấu chẳng kịp, sự việc ít nhiều cũng đã bị rò rỉ ra ngoài.

Nét mặt mọi người đều tỏ vẻ lo lắng. Nô bộc dẫn đường cho Sĩ Cố cũng không ngoại lệ, ánh mắt dè chừng dáo dác ngó xung quanh, càng bước càng chậm. Sĩ Cố vẫn giữ tốc độ dắt ngựa ổn định nên vô tình quệt vào chân của nô bộc đó làm hắn ngã sõng soài ra đất. Mấy thùng đồ trên xe theo đà lăn xuống tứ tung.

Sĩ Cố gượng cười kéo vị nô bộc hồn bay về trời kia đứng dậy, giúp hắn phủi bụi trên quần áo rồi mới nói: "Thứ lỗi, tôi đang có công chuyện gấp cần làm. Chúng ta đi nhanh lên được không?"

Vất vả thu dọn một hồi, hai người cuối cùng cũng đến cửa cung phía Tây. Sĩ Cố lục lọi toàn thân mấy lần, lại giật mình quay sang ái ngại bảo: "Hình như tôi làm rơi thẻ ra vào rồi..."

Người nô bộc bất lực vỗ trán, sau đó hơi cáu gắt: "Đứng yên ở đó, để tôi quay lại tìm! Đồ quan trọng như thế mà cũng làm rơi cho được, đúng là vô dụng!"

Sĩ Cố không phản bác lại, chỉ xấu hổ gãi gãi đầu.

Rất nhanh sau đó, cấm quân rầm rập kéo tới. Nhìn thấy Sĩ Cố bộ dạng khả nghi sắp sửa đẩy xe chở hàng ra khỏi cung, binh sĩ cầm đầu lập tức quát lên:

"Đứng lại!"

Sĩ Cố nắm chặt cương ngựa, chậm rãi ngẩng đầu.

Người kia lại lớn giọng hỏi: "Ngươi thuộc ban viện nào, đang đi đâu?"

"Thảo dân là phu chở rau từ bên ngoài thành vào cung. Thảo dân hiện đã xong việc, đang trên đường về." Sĩ Cố không diễn được bộ dạng khúm núm sợ sệt, chỉ đành cúi đầu để che dấu.

"Nhìn ngươi không giống người Chiêm Thành."

"Thảo dân có nửa dòng máu Ai Lao."

Tên cầm đầu nghe đến đây, buông một tiếng cười khẩy: "Thứ tạp chủng."

Hắn liếc những thùng hàng cồng kềnh trên xe hắn, phất tay ra lệnh cho binh lính dưới quyền: "Mở ra."

Bên trong thùng hàng chất đầy rau củ quả, tuy hơi lộn xộn nhưng vô cùng bình thường. Lúc binh lính leo lên xe mở thùng kiểm tra rồi đóng lại, người cầm đầu kia mới bất ngờ nói:

"Không đúng. Ngươi chở đồ vào cung giờ đang trên đường về, tại sao trong thùng vẫn đầy ắp rau củ?"

Bính lính bấy giờ mới giật mình, nhanh chóng thay phiên nhau khiêng thùng đồ xuống. Mắt thấy một tên lính sắp sửa cầm rau củ ném ra ngoài, Sĩ Cố nhíu mày, lao tới bắt lấy tay hắn. Tên lính kia vậy mà không kịp phản xạ, kinh ngạc trợn mắt nhìn Sĩ Cố.


Hành động này khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Sĩ Cố vội buông tay, rũ mi nói: "Rau củ này là trong cung hôm qua dùng không hết, cùng với những thứ hư hỏng bị loại ra. Thảo dân thấy tiếc nên đem về, xin đừng ném xuống đất."

Tên cầm đầu nhếch khóe môi, tiến tới lập tức giáng lên mặt Sĩ Cố một nắm đấm. Đòn này ra tay vô cùng tàn nhẫn, gò má Sĩ Cố tức khắc nổi mảng đỏ, da mặt trầy xước không nhẹ, khóe môi còn bị rớm máu.

Sĩ Cố gấp gáp quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Quan binh tha mạng, quan binh tha mạng..."

Thì ra chỉ là tay chân nhanh nhẹn chứ không biết võ công. Tên cầm đầu nghĩ thầm, sau đó lại nói: "Lục soát đi."

Từng thùng rau củ rất nhanh đã thấy đáy, bên trong thực sự không có người. Đúng lúc này, một tên nội quan từ phía xa loạng choạng chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa mếu máo kêu lên:

"Cấp báo! Cửa cung phía Nam vừa bị thích khách tấn công! Hiện giờ tình hình rất hỗn loạn, tướng quân ngài xin hãy mau qua đó!"

***

Phía Nam là cung của Thái hậu, một khi Thái hậu gặp nguy, cấm quân tất sẽ đổ dồn về phía đó, còn ai quan tâm đến lãnh cung trơ trọi phía Tây của Phế hậu chứ? Chỉ còn vài tên ám vệ Chế Chí ra lệnh đi theo bảo vệ mẹ hắn, đề phòng rắc rối từ những chuyện lông gà vỏ tỏi chốn hậu cung. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới Trần Thuyên lại nhắm tới Thác Bạt Tư, chứ không phải vị Thái hậu đang ngồi sờ sờ trên ngai kia. Nếu lường trước được, hẳn hắn đã bố trí thêm nhiều ám vệ, vậy thì đám Chu Bộ muốn phá vòng vây đem Phế hậu ra ngoài cũng tương đối khó khăn.

Nhóm cấm quân chặn đường Sĩ Cố vội vã rời đi, đoán chừng mật binh Đại Việt giả dạng thích khách ở cửa thành phía Nam sẽ không trụ lại được lâu, Sĩ Cố gấp gáp tháo dây buộc ngựa ra khỏi xe. Bốn lính canh còn đang nghi hoặc định tiến lên thì từ hàng rào phía sau, Chu Bộ đột ngột nhảy ra, phẫn nộ bắt đầu đánh người.

Khi nãy Sĩ Cố lề mề dây dưa, là bởi vì phải câu thời gian để chờ Chu Bộ cùng vài hộ vệ khác cướp người ở lãnh cung tới, rồi ngụy trang, mới có thể đem người rời Kinh thành.

Tên nội quan khi đó chạy tới báo cũng là người của bọn họ, cốt để đám cấm quân kia rời đi, chỉ còn lại mấy tên lính quèn gác cửa.

Xử lí xong lính canh, hai người nhanh chóng lôi Phế hậu Thác Bạt Tư đang mê man ra khỏi bụi cây mà khi nãy Chu Bộ tiện tay quăng vào, giấu trong thùng chứa rau, ung dung lên ngựa rời đi.

***

Giao thừa đã tới, trước cửa mỗi nhà đều treo một dây pháo đỏ, con phố vẫn đốt đèn sáng rực, ánh sáng ấm áp lan tỏa, xen lẫn giữa tiếng nô đùa của đám trẻ con, cảnh tượng đông đúc vui tai vui mắt, khiến lòng người phấn khởi theo.

Tuy nhiên, trong không khí tươi đẹp ấy, lại tồn tại một số nhân tố phá hoại phong cảnh.

Thuấn Thần run cầm cập xoa vai đứng trong góc tối, nửa người dưới ướt nhẹp, vải vóc dính sát vào da. Chỉ vừa bước qua năm mới có vài khắc, cho nên thời tiết vẫn rét căm căm. Gió đông cuốn theo vài chiếc lá bay qua, tạt thẳng vào mặt Thuấn Thần như thể đang trêu đùa sức chịu đựng của nàng.

Một tay tham lam siết lấy chiếc áo choàng khô ráo còn hơi ấm của Trần Thuyên, một tay nàng cố với xuống xoa xoa đôi chân tê cứng tưởng như sắp đóng băng, miệng lẩm bẩm càu nhàu trách Trần Thuyên:

"Sao chàng đi lâu quá vậy? Nơi này vừa tối vừa vắng, lại còn lạnh lẽo, ai mà biết được sẽ có thứ gì xuất hiện chứ..."

Lời chưa dứt, một bàn tay đập bộp lên vai nàng, cùng với giọng nói ngả ngớn: "Ôi, tiểu thư nhà nào..."

Tuy nhiên, ngay từ khi chữ đầu tiên còn chưa kịp thốt ra, Thuấn Thần đã giật bắn mình hét lên một tiếng, quơ quào loạn xạ, chân theo bản năng nhấc lên muốn chạy, nhưng khổ nỗi máu chưa kịp lưu thông, cứng đờ như khúc gỗ, bịch một cái quỳ xuống, thành tư thế vừa bò vừa lết dưới đất.

Giọng nói im bặt, dường như bị phản ứng của nàng làm cho sững sờ mất vài giây, cuối cùng vẫn kiên trì nhả nốt mấy chữ còn lại ra: "...Đứng một mình ở ngõ tối thế này?"

Thuấn Thần sau khi kịp xử lí thông tin thì bụm mặt. Đây rõ ràng là người chứ ma quỷ gì? Phản ứng của nàng đúng là một chút tố chất cũng không có!

Nàng lồm cồm đứng dậy, quay đầu lại cười với tên lưu manh đáng thương kia một cái, nào ngờ chợt thấy mắt hắn đột ngột trợn to, giống như nhìn thấy thứ gì rất khủng khiếp, mặt cắt không còn giọt máu bỏ chạy, vừa khua tay múa chân vừa gào lên:

"Quỷ! Aaaa! Có quỷyyy!!!!"

Thuấn Thần: "..." Dù tôi đúng là không xinh đẹp gì cho cam nhưng phản ứng của người anh em có phải hơi quá đáng không? Tôi cũng biết tổn thương đấy nhé!

Ôm trái tim nát vụn như thủy tinh quay lại, nàng lần nữa giật bắn mình. May mắn lần này Thuấn Thần nhanh chóng nhận ra hơi thở quen thuộc có thể khiến nàng lập tức bình ổn.


Vô cùng ấm ức lao tới vùi mình vào lồng ngực rộng rãi ấm áp, nàng líu ríu mách: "Sao chàng đi lâu thế? Ta vừa lạnh vừa sợ. Chỗ này vắng vẻ quá."

Trần Thuyên dùng chiếc chăn bông mỏng đang khoác trên vai bọc lấy nàng, đặt những nụ hôn dịu dàng lên mái tóc của người yêu dấu: "Xin lỗi, là giao thừa, nên chẳng có hàng quán nào mở cả, trẫm đành mua tạm chiếc chăn bông từ một quán trọ. Áo choàng để lại cho nàng không có tác dụng sao?"

"Được một lúc, nhưng bên dưới bị ướt nên dinh dính khó chịu lắm." Nàng xoa xoa mũi trả lời, lòng chỉ hy vọng lần này sức đề kháng trâu bò sẽ phát huy tác dụng, nếu không bị cảm lạnh hay gì gì thì nguy to. "Đã tên lưu manh khi nãy còn chê ta xấu như quỷ."

Trần Thuyên che miệng nén cười, lòng bàn tay lật lại, một chiếc hộp nho nhỏ chạm khắc tinh xảo xuất hiện, thi thoảng lại phản chiếu tia sáng bạc lấp lánh dưới ngọn đèn khi tỏ khi mờ trước ngõ. Chàng vừa mở nắp hộp, hương thơm nhè nhẹ lập tức bay ra, bên trong là sắc đỏ thắm vô cùng hút mắt. Trần Thuyên giải thích:

"Vốn chuẩn bị để tặng nàng vào giao thừa, ai ngờ tối nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên trẫm chưa kịp lấy nó ra." Vừa nói, chàng vừa chỉ chỉ lên gò má, nơi vẫn luôn trơn bóng trắng mịn giờ đây còn lưu lại vệt đỏ mờ mờ. "Khi nãy trẫm dùng nó vẽ tạm từ khóe môi sang hai bên, tên lưu manh kia thần hồn nát thần tính nên mới bị dọa chạy."

Thuấn Thần ngơ ngẩn nhìn hộp son lặng lẽ nằm giữa lòng bàn tay chàng hồi lâu, sau đó mới hoang mang thốt lên: "Nếu chàng để ta nhìn thấy, không chừng ta còn sợ tới chết đứng luôn ấy."

Trần Thuyên nghẹn một lát mới bước theo nàng, tiếng lẩm bẩm đầy ấm ức hòa trong gió nghe tiếng được tiếng mất:

"...Hình như trọng tâm của nàng bị lệch rồi." Không phải là nên cảm động nhận lấy quà hay sao?

Hai con người lếch thếch cùng nhau bước trong ngõ nhỏ tĩnh lặng, dần xa chốn phồn hoa. Vậy rốt cuộc tại sao bọn họ lại rơi vào thảm cảnh này?

***

Giao thừa tới, là một Hoàng đế thấu hiểu tâm tình của những đứa con phải xa gia đình, quê hương, Hưng Long Đế cho phép binh lính nghỉ ngơi ba ngày, thưởng cho mỗi người năm đồng bạc và một chiếc bánh chưng, đồng thời cũng tự thưởng cho bản thân một buổi tối an lành không lo nghĩ.

Có thể trải qua khoảnh khắc chuyển giao thiêng liêng cùng người mình yêu nhất là điều ai cũng mong muốn, Trần Thuyên cũng không ngoại lệ, vậy nên mới có chuyến đi dạo quanh thành Nghệ An.

Thuấn Thần muốn đi thả hoa đăng, Trần Thuyên tuy không quá thích nơi đông người, nhưng vẫn chiều theo nàng. Thuấn Thần kéo áo hắn, đưa chiếc đèn bằng giấy gấp hình hoa sen lên cho chàng nhìn: "Thật khéo tay quá đi, không nỡ thả xuống nước chút nào. Lát nữa chúng ta cùng ước nhé. Chàng đoán xem ta sẽ ước gì?"

"Ước bổng lộc của nàng năm tới sẽ nuôi nổi trẫm hả? Hoặc ước trẫm thân thể an khang, sinh long hoạt hổ (*)?" Trần Thuyên mặt dày đoán.

(*) Khỏe mạnh như rồng hổ.

Thuấn Thần lập tức bĩu môi khinh bỉ:

"Không, ước năm tới không xui xẻo, gặp nhiều may mắn." Còn đòi sinh long hoạt hổ hơn nữa hả? Hiện tại đã đủ khiến mình chịu không nổi rồi, ước vậy khác nào ước được chết trên giường chứ?

Khóe miệng Trần Thuyên giương cao, tâm trạng có vẻ rất tốt. Chàng không mấy tin thần linh sẽ giúp người ta thực hiện những điều ước trong hoàn cảnh này, thế nên khi Thuấn Thần đang nhắm mắt chắp tay lầm rầm, Trần Thuyên chỉ mải ngơ ngẩn nhìn nàng.

Do đó, khi Thuấn Thần tự mình ra mép hồ thả hoa đăng, Trần Thuyên không động đậy, cũng chẳng phản đối. Đông người đứng bên hồ như vậy, có thể phát sinh chuyện gì cơ chứ?

Thuấn Thần vui vẻ nhoài người quạt nước, để hoa đăng của mình trôi đi: Hoa đăng trôi càng xa, càng yên bình, không tắt giữa chừng, vậy thì điều ước nhất định sẽ có khả năng trở thành hiện thực nha!

Nào ngờ vừa đứng thẳng lưng, chống nạnh, chuẩn bị quay người, đất dưới chân Thuấn Thần đột ngột sụt xuống, mọi người xung quanh chỉ nghe một tiếng "Óa" thảm thiết cùng đôi cánh tay tuyệt vọng khua khoắng lên trời. Nối tiếp đó là tiếng "chủm", đem theo bọt nước bắn lên tung tóe.

Trần Thuyên đứng gần nhất, chỉ thấy một vật thể hình cầu lao tới gần...

Thuấn Thần đờ đẫn nhìn nước bao quanh cao tới hông, hiện tại vẫn là mùa đông, nước hồ lạnh tới tê tái, trong tay nàng còn đang cầm một mảnh vải, hoa văn có vẻ quen quen. Ngước nhìn Trần Thuyên trên bờ vẫn chậm chạp chưa kéo nàng lên, vẻ mặt hết sức kì quặc, vạt áo rách toạc thê lương bay phần phật theo gió.

Thuấn Thần: "..."

Được rồi, cũng may thứ nàng túm không phải là quần.

Trần Thuyên cúi người, một tay đưa cho nàng nắm lấy, một tay vẫn đang che miệng.

"Chàng đang cười trộm đấy à?" Thuấn Thần thấy chàng là lạ, nghi hoặc hỏi.

Lập tức, nàng nhận được cái lắc đầu, tuy nhiên tay chàng vẫn chưa bỏ xuống.

Thuấn Thần nheo mắt túm tay chàng, đập vào mắt nàng là một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe môi đang mím chặt.

Thuấn Thần hốt hoảng tới mức mặt mày tái mét: "Á! Sao chàng lại phun ra máu? Có phải là trúng độc hay không? Mau, ta cõng chàng đi gặp thái ... lang y."

Trần Thuyên gạt tay nàng, cố gắng nói rõ chữ: "Không sao, không cần."


"Sao mà không cần được chứ! Nghiêm trọng thế này! Phải đi tìm lang y!" Nàng một mực muốn kéo hắn trở về.

"Vị tiểu thư này, tôi là lang y đây, hai người có chuyện gì cần giúp đỡ không?" Một giọng nói ấp úng ngại ngùng vang lên bên cạnh.

Vị lang y nọ dáng người khá mập mạp, lại có vẻ là người hay xấu hổ, trước cái nhìn chằm chặp của Thuấn Thần, ông ta bắt mạch cho Trần Thuyên, được vài giây thì lùi lại, cười gượng:

"Có lẽ anh ta bị xé áo, tức giận quá nên phun ra máu?"

Trần Thuyên: "..."

Thuấn Thần: "..." Ngài nghĩ đây là phim chưởng đó hả?

Thuấn Thần đen mặt kéo Trần Thuyên đi. Chàng thở dài đỡ trán:

"...Thuấn Thần, đầu nàng cứng quá."

"Người cứng đầu là chàng thì có! Đã tới mức này rồi, chàng đừng tùy hứng nữa!"

"...Ý trẫm là, khi nãy trượt chân, đầu nàng húc thẳng vào miệng trẫm."

"..."

Thuấn Thần giờ mới có thời gian thả lỏng tinh thần, nàng tuyệt vọng: Mình vừa ước ít xui xẻo nhiều may mắn, vậy đây là câu trả lời đó hả? Có khác nào ông trời quất thẳng chữ "Đé*"vào mặt mình không?

Thấy vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng của Thuấn Thần, chàng lập tức hiểu rõ, an ủi: "Không sao, không phải nàng nói hoa đăng trôi xa và lâu tắt điều ước sẽ thành hiện thực sao? Là do hoa đăng chưa kịp trôi, thần linh chưa kịp nhận lấy điều ước của nàng, cho nên chưa thực hiện được là chuyện thường tình dễ hiểu. Đừng tự trách."

Lọ thủy tinh trong lòng Thuấn Thần đặt xuống được chút chút, lại nghe lang y bên cạnh dè dặt bên cạnh lên tiếng: "Nhưng mà ... hình như hoa đăng vị tiểu thư này vừa thả ... bị chìm rồi..."

Thuấn Thần và Trần Thuyên đồng loạt quay đầu nhìn xuống hồ, trong số vô vàn chiếc đèn giấy rực rỡ mới được thả nổi trên mặt nước ven hồ, nổi bật lên chiếc đèn hoa sen đáng thương dúm dó bị lật ngược, tuy vẫn nổi đó, nhưng phần nổi là đế đèn, còn những cánh hoa xinh đẹp nhúng trong nước, giờ đã chuẩn bị rã ra. Nến - không nghi ngờ đã tắt từ lâu.

Một hồi im lặng.

Lọ thủy tinh rơi vỡ tan tành.

Vị lang y nọ tiếp tục xát muối: "Khi nãy vị tiểu thư này trượt chân, vùng vẫy hơi mạnh, nên nó bị lật."

Thuấn Thần: "..." Đủ rồi, người anh em à, nói nữa tôi sẽ không nhịn được chửi bậy đó.

Gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình hắt xì một cái, vội vàng lôi chiếc túi nhỏ đem theo bên mình lục lọi xem có thứ gì dùng tạm được hay không.

Trần Thuyên cũng ngó ngó: "Nàng có đem áo quần theo không?"

Thuấn Thần lắc đầu, trong lòng mắng: Chàng tưởng đây là túi thần kì của Đô rê mon chắc?

Cuối cùng cũng moi ra được một chiếc kẹo gừng ngậm tạm. Nàng tới ngõ nhỏ đứng đợi Trần Thuyên đi mua áo rồi cùng trở về.

***

Về tới doanh trại, Trần Thuyên và Thuấn Thần phải lập tức thay lễ phục, tắm rửa để làm lễ tế trời đất, tổ tiên.

Lễ lạt kết thúc cũng là lúc tiếng pháo bắt đầu vang lên, Huệ Vũ Vương nhìn bầu trời, nói: "Xem ra đã tới năm mới rồi."

Hắn mỉm cười nhìn quân lính vẫn đang quỳ lạy dưới chân thành: "Thật hy vọng chiến tranh kết thúc sớm, để năm sau bọn họ không phải bỏ lỡ cơ hội ôm lấy người mình yêu nhất vào thời khắc thiêng liêng này."

Thuấn Thần hít một hơi, mỉm cười, cùng mọi người ngắm ánh sáng lung linh dưới chân thành, yên bình và tươi vui. Trong vài tích tắc ngắn ngủi, Trần Thuyên len lén dùng ngón tay cọ khẽ mu bàn tay nàng, vấn vương, quyến luyến. Sau đó, chàng lại trở về là vị Đế vương của ngày thường, thu tay, mặt không đổi sắc, hòa ái lên tiếng:

"Các ái khanh, năm mới vui vẻ."

Tuy không thể quang minh chính đại ôm lấy nàng, tuy thời thời khắc khắc đều bị vạn người chú mục, nhưng giây phút này, chàng vẫn muốn liều lĩnh một chút, bất chấp không màng hậu quả phá tan khoảng cách giữa hai người.

Thuấn Thần, trẫm vốn là kẻ khô khan, cạy miệng cũng chẳng nói nổi lời hay ý đẹp, vậy nên, lời tỏ tình thầm lặng này của trẫm, nàng có hiểu hay không?

- Hết chương 39 -



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.