Lục Tắc Linh không nhớ được mình về nhà bằng cách nào. Đi hơn bốn giờ đồng hồ, rốt cuộc
cũng đi ra khỏi khu ngoại ô hoang vắng, lúc rạng sáng, Lục Tắc Linh co
rúm đứng ở trên con đường không một người đón taxi. Tuyết vẫn không
ngừng rơi, phủ trắng xóa , rơi vào người Lục Tắc Linh, cô giống như
người tuyết không có chút sức sống nào, đứng động đậy ở ven đường.
Xe cộ qua lại cũng không nhiều, thỉnh thoảng có vài chiếc xe taxi chạy vụt qua. Mãi cho đến khi Lục Tắc Linh sắp mất đi ý thức, mới có một bác tài xế trung niên chịu ngừng xe lại, đồng ý chở cô về.
Lục Tắc
Linh ngồi trong xe taxi ấm áp, bi thương mà nghĩ, cái mạng hèn mọn của
cô, bị như vậy mà cũng không chịu chết, tại sao không thể cứ như vậy mà
chết đi cho rồi? Nếu như chết rồi, có phải sẽ không còn đau khổ như thế
này nữa?
Trong xe đang phát tiếu mục âm nhạc đêm khuya, giọng
nói của phát thanh viên nữ nồng đậm và tình cảm làm giảm bớt cô đơn cho
những người mất ngủ, giọng nói ấm áp như đang dỗ dành từng linh hồn côn
đơn trong đêm tĩnh mịch. Nghe xong những cuộc điện thoại của những người gọi đến, cô ấy liền phát một bài hát của Đới Bội Ni bài《 Tình yêu mà bạn mong muốn 》:
. . . . . .
Mặc dù chưa bao giờ nghi ngờ nhưng em vẫn băng khoăn lo lắng
Anh chính là người duy nhất
Tha thứ cho em vì đã hoài nghi chính mình
Em hiểu anh yêu em, em giống như một đứa trẻ nghịch ngợm trong vòng tay anh
Người được yêu sẽ chỉ lệ thuộc vào ánh mặt trời đó để sinh tồn, giống như một đứa bé có được tự do
. . . . . .
Vừa như là một giấc mơ, vừa như thời gian đảo ngược lại, trong radio không
phải truyền ra giọng nói của Đới Bội Ni, mà là giọng nói nhẹ nhàng của
Diệp Thanh. Lục Tắc Linh cũng không phải đang ngồi trong xe taxi, mà là
đang trà trộn trong đám người, an tĩnh ngồi ở trong góc khuất của KTV.
Lúc Diệp Thanh cất tiếng hát, tất cả mọi người đều im lặng, cô ấy đưa lưng
về phía màn hình, ánh mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, đầy tình cảm, thậm chí
mang theo một chút xíu đau thương.
Lục Tắc Linh phát giác mình
đã sai rồi, vào giờ phút này, cô nhìn thấy được cái gì được gọi là đau
thương , bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm muốn đi, mà cô, cái gì cũng không làm
được.
Chúc anh hạnh phúc sao? Cô không thể nói ra, kể từ khi
biết anh muốn đi, thì hầu như đêm nào Lục Tắc Linh cũng gặp ác mộng mà
giật mình tỉnh dậy. Cô luôn là mơ thấy Thịnh Nghiệp Sâm ở bên tai cô mà
gọi "Thanh Thanh, Thanh Thanh" , giống như một cái giếng sâu vọng lại,
trùng trùng điệp điệp không dứt. Đau lòng đến mức không chịu được, lại
không thể làm được gì, cũng không thể nói ra bất cứ câu gì.
Cô không hy vọng Thịnh Nghiệp Sâm rời đi, nhưng cô phải làm thế nào đây?
Bọn họ phải đi, người của hội học sinh tụ tập mọi người lại tiễn họ, Hạ
Diên Kính không muốn cô tới, nhưng cô lại không nghe, cố ý tới, chỉ là,
tới thì làm được gì? Lục Tắc Linh cũng không có gì đặc biệt, lẫn trong
đám người, cô thậm chí ngay cả nói cũng không nhúng vào một câu.
Ca hát chán rồi, có mấy người trong hội học sinh tích cực đề nghị chơi
trò chơi, phát cho mỗi người một tờ giấy, mọi người dùng tờ giấy để
miêu tả hành động, trong đó chỉ có hai người có tờ giấy không giống
người khác, được gọi là "Đặc vụ" , mọi người căn cứ vào miêu tả mà tới
bắt hai người kia.
Lục tắc Linh có chút không yên lòng, cô vẫn không dám ngẩng đầu lên, lại luôn nhìn về phía Thịnh Nghiệp Sâm và Diệp Thanh.
Tờ giấy truyền đến, trên mặt của cô chỉ có ba chữ, em yêu anh.
Vòng miêu tả đầu tiên bắt đầu. Mọi người dùng đủ loại hình thái khó hiểu để
miêu tả ý trên tờ giấy. Có người nói đây là một loại tình cảm, có người lại nói đây là cách thổ lộ phổ biến nhất hiện nay, có người nói là biểu đạt tình cảm sâu sắc, cho đến khi một cặp nam nữ trong hội học sinh
cười híp mắt nói: "Những lời này, là lời mình rất muốn nói với Bàn Tử."
Bàn Tử là bạn trai cô, Lục Tắc linh cho là chuyện đương nhiên, nên cũng viết lên tờ giấy dòng chữ "Em yêu anh" .
Đến phiên cô, không biết là do cô uống say, hay là bất chấp mọi việc, cô
đột nhiên đứng lên, đí về phía Thịnh Nghiệp Sâm nói: "Lời này em chưa
từng nói qua, nhưng hôm nay em nhất định phải với học trưởng."
Nói xong, cô cười ha ha ngồi xuống, mọi người cũng cười theo. Người khác
hiểu lầm Lục Tắc Linh, nên cũng bắt đầu ghẹo chọc: "Hội trưởng, nhìn
đi, lúc nào cũng bắt Lục Tắc Linh viết báo cáo đêm khuya, đây là báo ứng đó!"
Hết vòng này đến vòng khác. Cho đến cuối cùng chỉ còn dư
lại ba bốn người, Lục Tắc Linh bị bỏ phiếu loại ra. Tờ giấy của cô bị
phơi bày, không hề giống với bất kỳ người nào, từ đó cô mới biết, mọi
người đều viết "Tôi hận cậu" trên tờ giấy , chỉ có hai đặc vụ mới có tờ giấy viết "Tôi yêu bạn" .
Mọi người liên tưởng vòng thứ nhất là miêu tả của cô, nên lập tức nổ tung, cô cũng cười thản nhiên không hề
sợ sệt, mọi người cũng không có làm thật, ngược lại cho rót đầy ly rượu
cho cô: "Lục Tắc Linh, cái con nha đầu này không hiền hậu chút nào! Tại
sao có thể nghĩ tới đàn ông đã có vợ ! Phạt rượu! Uống....uố...ng!
Uống....uố...ng!"
Tất cả mọi người chỉ coi là cô đang giởn. Diệp Thanh cũng cười híp mắt, chỉ có nét mặt của Thịnh Nghiệp Sâm cứng ngắc.
Lục Tắc Linh bưng ly rượu lên, ly rượu màu lúa mạch, cô ngạc nhiên nhìn
gương mặt đang dần thay đổi của Thịnh Nghiệp Sâm, vẻ mặt của anh rất
lúng túng, nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn.
Rốt cuộc, rốt cuộc cô
cũng đã nói được câu này, cho dù anh không muốn nghe, nhưng chỉ cần anh
có thể hiểu, có thể hiểu được lòng cô là tốt rồi.
Loại cảm giác này,
giải thoát được rất sảng khoái, cô không hề nghĩ ngợi, uống một hơi sạch ba ly rượu mà bọn họ đưa cho, liền nhận được một tràn vỗ tay hào phóng
của mọi người.
Không một ai tin chuyện này cả, nên không khí
càng thêm thân thiện, tất cả mọi người nhân cơ hội này la lói ầm ĩ,
không biết có phải là do thường ngày kìm nén quá hay không, mà lúc này
lại điên khùng không có giới hạn như thế này. Rượu cồn mờ mịt, đại não
của Lục Tắc Linh hỗn độn. Xô đẩy nửa ngày mới có thể ra ngoài hóng mát
một chút.
KTV trang hoàng lộng lẫy, so với không gian ồn ào
bên trong, thì bên ngoài lại rất yên tĩnh. Trên cua quẹo ở hành lang để
mấy cái cây xanh um tươi tốt, bồn rửa tay cũng để tinh dầu Bạc Hà. Chi
tiết cũng vô cùng tinh xảo.
Lục Tắc Linh dùng nước lạnh rửa mặt, trước mắt vô cùng yên tĩnh, chỉ là suy nghĩ vẫn hỗn độn như cũ, cô
trước nay chưa từng uống rượu, hôm nay không biết vì sao mà hầu như ai
đến mời cũng không cự tuyệt.
Đầu rất nặng, dưới chân cũng rất
nặng, cô bước từng bước, cho đến khi bên tai xuất hiện giọng nói quen
thuộc của Thịnh Nghiệp Sâm.
. . . . . .
"Em hát bài hát đó là có ý gì?"
Trong góc tối, ánh sáng mờ nhạt, Thịnh Nghiệp Sâm đưa lưng về phía Lục Tắc
Linh, ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc. Diệp Thanh cũng đứng cách đó
không xa dựa lưng vào tường, hai người không nói gì với nhau .
"Anh biết là có ý gì mà."
Diệp Thanh thanh thanh đạm đạm mở miệng nói câu đầu tiên với Thịnh Nghiệp
Sâm. Anh liền dùng lực ném tàn thuốc xuống đất, tàn thuốc rơi xuống đất
lăn lông lốc, cuối cùng rơi ngay dưới chân Lục Tắc Linh.
Thịnh
Nghiệp Sâm kích động lớn tiếng nói với Diệp Thanh: "Cả ngày hôm nay em
đang hoài nghi cái gì? Anh không yêu em? Em hoài nghi mẹ anh không
thương em? Anh mà không yêu em thì tại sao phải đi sang Mĩ học đại học?
Anh không yêu em thì anh sẽ không vì em mang đắc tội với thầy giáo, chọc ba mẹ anh nổi giận, nhất định phải nghỉ học?"
Diệp Thanh trầm
mặc một hồi, "Em không hề muốn anh làm như vậy." Cô đứng thẳng lưng, bộ
dang luôn luôn cao cao tại thượng như vậy.
Thịnh Nghiệp Sâm
không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh bước từng bước lại gần cô, nắm mạnh lấy bả vai của Diệp Thanh: "Diệp Thanh, em có biết em đang nói gì hay không hả?"
Diệp Thanh khổ sở quay đầu đi: " Đến anh cũng bắt đầu
trách em rồi sao? Chẳng phải em không hề ép buộc anh hay sao? Em chưa
từng có ý định muốn anh sang Mĩ với em!"
"Diệp Thanh!"
"Tất cả mọi người đều nói em là hồng nhan họa thủy, nói em hủy hoại anh."
Giọng nói của cô bắt đầu run rẩy: "Lời nói đáng sợ của người khác
em không hề sợ, nhưng đến anh cũng uất ức như vậy, cũng trách cứ em như vậy."
"Diệp Thanh!"
Diệp Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Thịnh Nghiệp Sâm: "Nếu như biết phải khổ sở như thế này, em sẽ không đồng ý quay lại với anh. Nghiệp Sâm, chúng ta phải tỉnh táo lại thôi. Tương lai, anh hãy sống thật tốt."
Cô nói xong liền
muốn rời khỏi. Cô nhìn Thịnh Nghiệp Sâm khổ sở, nhìn anh nhìn chằm chằm
vào cô ấy, lớn tiếng hỏi: "Diệp Thanh, nếu như anh muốn em ở lại đây thì sao?"
"Em đã quyết nhất định phải đi."
"Cho dù chia tay với anh?"
"Vâng"
. . . . . .
Lục Tắc Linh núp ở bức tường phía sau, mặt tường trơn bóng như gương, cô có thể từ bên trong nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm khổ sở đấm vào tường. Cô
không hiểu, tại sao Diệp thanh lại có thể tuyệt tình như vậy? Nước Mĩ
thật sự tốt đến như vậy sao? Tốt đến có mức có thể vì vậy mà buông tha
Thịnh Nghiệp Sâm sao?
Tình yêu ở trong mắt của cô ấy, có thể dễ
dàng buông tay như vậy sao? Thịnh Nghiệp Sâm vì cô ấy mà nghỉ học, hủy
hoại tiền đồ phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng lẽ cô ấy cảm động chút nào
sao?
Cô không cho phép, không cho phép Diệp Thanh hủy hoại Thịnh Nghiệp Sâm như vậy, cô không hề yêu anh, nếu yêu một người thì sẽ
không như vậy, Diệp Thanh không nên khiến Thịnh Nghiệp Sâm khổ sở như
vậy. Đây không phải là yêu, người như vậy rất ích kỷ, không hề xứng với
tình yêu của Thịnh Nghiệp Sâm!
Trong lúc này đây, trong đầu Lục
Tắc Linh nảy lên một ý nghĩ, thì ra cô đã sai. Cô oán hận Diệp Thanh,
hận cô ta ích kỹ không chịu thỏa hiệp, nhưng lại không có nghĩ đến,
những chuyện mà cô đã làm, thì cũng có khác gì Diệp Thanh đâu?
Lục Tắc Linh rón rén đi tới cửa sổ ở cuối hành lang của KTV, Diệp Thanh cũng đang đứng ở dó.
"Chị Diệp Thanh." Lục Tắc Linh nhẹ nhàng gọi tên của cô, nhưng cô lại không quay đầu lại.
"Chuyện vừa rồi cô đều nghe được hết!" Giọng nói của Diệp Thanh tràn đầy chắc
chắn, cô lúc nào cũng thông minh như vậy luôn làm cho người khác phải
xấu hổ.
"Có mấy lời, en vốn không muốn nói, em cho là chị sẽ
đợi, nhưng chị lại không làm được." Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên, hít sâu
một hơi, mượn rượu để nói gằn từng chữ: "Nếu như chị không yêu anh ấy,
xin chị hãy để anh ấy cho em, em không thể để anh ấy đi như vậy. Bọn em
đã từng quan hệ với nhau , anh ấy không thể đi theo chị như vậy được."
. . . . . .
Cả thế giới dường như dừng lại, Lục Tắc Linh không hề cảm thấy xấu hổ, nặng nề thở thành từng tiếng.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, vô cùng tỉnh táo hỏi: "Cô ta nói thật sao?"
Lúc này Lục Tắc Linh mới tỉnh táo lại, cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận và khổ sở của Thịnh Nghiệp Sâm.
Thấy anh không đáp, Diệp Thanh lại hỏi: "Cô ta nói, có phải thật hay không?"
Lục Tắc Linh nắm chặt tay thành quả đấm, cô nín thở, một chữ cũng không dám lại nói, cô sợ mình sẽ mềm lòng mà thối lui. Cô không thể thu lại
những lời đã nói, một khi nước đã đổ thì không thể hốt lại được.
Hãy để cho cô hoàn thành cái việc tội lỗi này, đợi đến khi cô chết rồi, cô
sẽ tự chuộc tội, nếu cô còn sống, thì cô không có cách nào buông tay với Thịnh Nghiệp Sâm cả.
Cô rất xấu, vô cùng xấu, xấu đến mức không còn từ nào có thể diễn tả được nữa.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Diệp Thanh rốt cuộc cũng bị dập tắt. Chị ta
bước từng bước bước đi tới. Lúc đi ngang qua Lục tắc Linh, khí thế vô
cùng mạnh mẽ, khiến Lục Tắc Linh muốn chạy trốn. Cuối cùng thì chị ta
cũng không nói gì, chỉ là đi tới gần Thịnh Nghiệp Sâm. Lạnh lùng mà
quyết tuyệt nói: "Rốt cuộc lần này, chúng ta có thể buông tay nhau rồi."
"Bốp——" một cái tát nặng nề vang lên, Diệp Thanh nhẫn tâm tát vào mặt Thịnh
Nghiệp Sâm: "Thịnh Nghiệp Sâm, anh hãy tĩnh táo mà nghe cho rõ, chúng
ta, hoàn toàn kết thúc."