Tình trang yêu thầm
của Lục Tắc Linh, thực chất là đang tự dung túng cho chính mình, cô cam chịu, dung túng bản thân dần dần trầm luân, mất đi tâm trí. Sau khi mấy chị em cùng phòng biết được việc này, không ai vừa lòng với việc này
cả. Các cô ấy đều có bạn trai, nên rất thông cảm cho Diệp Thanh, không
có có cách nào tha thứ cho một người chen ngang như cô. Chỉ có Hạ Diên
Kính đồng ý nói chuyện với cô, nhưng không thể thân thiết như trước được nữa.
Nhìn cô một mình ăn cơm, múc nước, tắm rửa, Hạ Diên Kính đã nói: "Lục Tắc Linh, cậu nhìn lại mình xem,xem xem cậu trở nên đáng
thương như thế nào, đáng giá sao?"
Không cần thiết phải nói thêm
bất cứ điều gì hết, cô chính là một tấm gương. Cô hủy hoại hết tất cả
một chút quan hệ còn xót lại giữa Diệp Thanh và Thịnh Nghiệp Sâm, cắt
đứt phần tình cảm đã ràng buộc bọn họ, Diệp Thanh là người cao ngạo, sao có thể chấp nhận lỗi lầm to lớn như vậy, để cho chị ta biết được việc
này, mới có thể nói ra những lời đó. Cô không biết có đáng giá hay không , cô chỉ biết là, chỉ có như vậy mới có thể giữ Thịnh Nghiệp Sâm lại,
Cho dù anh hận cô, cô cũng sẽ không tiếc. Lúc Thịnh Nghiệp Sâm nói với
cô:"Có lẽ suốt đời cũng không trở về nữa", có ai biết được rằng, khi đó, cô sợ hãi đến nhường nào?
Ngày đó, bóng lưng rời đi của Diệp
Thanh rất quyết tuyệt, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không đuổi the, anh ngã quỵ xuống đất, hai tay gắt gao túm lấy tóc, không ngừng gầm rú giống như dã thú. Lúc đó, chắc chắn anh rất đau khổ, chỉ vì sai lầm nhất thời, mà
phải trả cái giá lớn như vậy, phải mất đi người mà mình yêu thương nhất.
Lục Tắc Linh cũng đồng tình với anh, cũng thấu hiểu phần tình cảm sâu nặng
của anh, cô chính là một người ích kỷ, cô chỉ biết làm theo ý mình.
Anh không trách cô, cũng không hề nói bất cứ lời lẽ nặng nề nào, cô cũng
không biết qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm cuối cùng cũng đứng dậy , anh
đưa lưng về phía Lục Tắc Linh, cô thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, thong thả nói: "tôi thật không may mà,
ngày đó tôi mơ mơ màng màng cảm thấy cô không phải Diệp Thanh, nhưng khi nghe được câu nói của cô, tôi còn tưởng mình may mắn, có lẽ chính là
vậy. Lúc cô rời đi, cô nói cô không trách tôi, tôi còn tưởng là mình may mắn, cô thật sự là cô gái tốt, vì thành toàn cho tôi mà phải ủy khuất
bản thân mình, tôi cảm thấy thật có lỗi với cô."
Anh cười chế
giễu: "Nhìn đi, trên cái này thế giới này làm gì có may mắn như vậy, ai
cũng nên trả giá vì hành vi của mình, nhưng mà thật không nghĩ tới, cái
giá lại lớn đến như vây." Anh dừng lại, cuối cùng mới nói: "Như vậy, cô
có thỏa mãn không? Chúng ta không ai nợ ai gì nữa rồi phải không?"
Lục Tắc Linh không trả lời, anh cũng không có nhẫn nại chờ cô trả lời. Anh
rời đi, không hề quay đầu lại, không thèm nhìn tới hai hàng nước mắt
đang chảy như mưa của Lục Tắc Linh. Cô cắn chặt môi, không muốn mình
ohat1 ra bất kì âm thanh nào, cô đã đạt được mục đích, cô còn khóc cái
gì nữa chứ? Chỉ cần anh không đi Mĩ, chỉ cần anh và Diệp Thanh chia tay
nhau, chẳng cần sợ không có cơ hội, với cô mà nói đây là tin tức vô cùng tốt, không phải sao?
Cô tưởng như vậy, cho rằng mọi việc sẽ phát triển giống như cô nghĩ, nhưng vài ngày sau đó, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn
xin thôi học. Lục Tắc Linh không thể tin được tai mình, càng không thể
tin được Thịnh Nghiệp Sâm lại cố chấp như vậy. Cô kích động chạy đến nhà tìm Thịnh Nghiệp Sâm, lúc cô chạy đến cũng vừa lúc Thịnh Nghiệp Sâm
đang đống cửa cổng lại, thấy cô đến, anh hoàn toàn không thèm liếc nhìn
cô một cái, vô cùng hờ hững.
"Vì sao muốn thôi học?" Lục Tắc Linh cố chấp đi theo Thịnh Nghiệp Sâm, cô không biết bản thân mình lấy tư
cách gì để hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn rất muốn hỏi.
"Tôi nghĩ rằng hai chúng ta chẳng thiếu nợ gì nhau cả ."
"Không ——" Lục Tắc Linh không biết lâu ở đâu ra nhiều hơi sức như vậy, đột
nhiên lớn tiếng hét lên: "Anh thiếu nợ em, anh đã nói sẽ bồi thường cho
em, anh không thể nói mà không giữ lời!"
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn bộ dạng cuồng loạn của cô, rốt cục cũng dừng bước chân, trong mắt đầy mỏi
mệt, "Tôi đã hai bàn tay trắng rồi, cô còn muốn cái gì nữa? Tôi không có khả năng làm hòa với cô, cũng không có cách nào thích cô."
Đáy
mắt Thịnh Nghiệp Sâm đen lại, cằm mọc đầy râu, thậm chí, trên người anh
vẫn còn mùi rượu, không cần hỏi cũng biết hôm qua anh uống nhiều đến mức nào. Lục Tắc Linh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không hề sợ hãi, cản
đường anh lại, "Vì sao muốn thôi học? Nói cho em biết!"
Thịnh
Nghiệp Sâm bỏ cô ra khỏi mắt, nhìn xa xăm: "Tôi muốn đi Mĩ, còn bốn
ngày nữa Diệp Thanh sẽ đi, tôi chuẩn bị đi theo, tôi muốn cầu xin cô ấy
tha thứ cho mình, dù phải tốn cả đời tôi cũng phải làm."
Lục Tắc
Linh không nghĩ tới việc anh sẽ quyết liệt như vậy, trong lòng đầy chua
xót, bi ai tiêu điều như tiết trời mùa thu, cô không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy em thì sao?" Hỏi xong cô liền thấy hối hận, việc này, quả thực là
tự làm nhục mình.
"Lục Tắc Linh, trong lòng cô hiểu rõ, chúng ta
không có bất kì quan hệ nào hết." Nói xong, anh vòng qua người Lục Tắc
Linh, bước đi không hề quay đầu lại.
Lục Tắc Linh mất hồn đứng
tại chỗ. Người bướng bỉnh như Lục Tắc Linh rốt cục cũng biết hận, cô nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu, hét to lên cho Thịnh Nghiệp Sâm nghe:
"Anh muốn đi tìm chị ta phải không? Anh cho là anh chiếm bao nhiêu vị
trí trong lòng chị ta! Chị ta đã đổi vé máy bay, hôm nay sẽ đi! Chị ta
hoàn toàn không có ý nói cho anh biết! Chị ta không hề yêu anh! Thứ tình cảm như vậy không đáng để nhắc tới!" Cô hét lên, yết hầu đều nghẹn
ngào, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Thịnh Nghiệp Sâm, vì sao, vì sao anh lại ngốc như vậy, chi ta căn bản... Không yêu anh..."
Khi đó Lục Tắc Linh không hề hay biết, những lời nói trong lức tức giận của cô lại tạo ra hậu quả nhiêm trông đến như vậy.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, Lục Tắc Linh vẫn không biết, việc này là bất hạnh hay hạnh phúc.
Thịnh Nghiệp Sâm nghe được câu đó của Lục Tắc Linh, cả người giống như đang
mộng du, cả nửa ngày sau anh mới hùng hổ chạy lại, nắm lấy Lục Tắc Linh, không ngừng truy vấn : "Cô nói cái gì?" Anh nhất quyết hỏi tới cùng:
"Cô nói Diệp Thanh như thế nào? Cô nói lại lần nữa xem?"
Anh mở
to hai mắt nhìn, khó có thể tin được lời Lục Tắc Linh nói. Còn không chờ Lục Tắc Linh trả lời, anh đã lao nhanh vào gara. Chờ đến lúc Lục Tắc
Linh phản ứng lại, anh đã lái xe rời khỏi tầm mắt của cô. m thanh động
cơ vù vù vang lên, đầu Lục Tắc Linh đau đớn, cho đến lúc này, Lục Tắc
Linh mới tỉnh táo lại, biết rằng Thịnh Nghiệp Sâm mới lấy bằng lái chưa
đầy hai tháng, chỉ mới lái xe có vài lần, anh lại lao đi nhanh như vậy,
không phải muốn chết sao?
Cô liều mạng đuổi theo xe của anh, chạy hết sức lực, hơi thở nặng nề, chạy theo máu, vây lấy ngực cô, làm cô
mém ngất đi. Cô dốc toàn lực đuổi theo, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm chạy quá
nhanh. Chỉ mới vài phút, Lục Tắc Linh đã hoàn toàn không nhìn thấy xe
của anh đâu .
Thật vất vả lắm mới đón được một chiếc xe taxi,cô
lại không biết đuổi theo bằng cách nào. Cô òa khóc, tài xế không biết
làm gì, chỉ có thể chạy dọc theo đường ra sân bay cho cô tìm.
Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm từng chiếc xe hơi xa lạ, cô kích động đến mức cả mình là ai cũng
quên mất. Cô không tìm thấy anh, lần này, cô thật sự không tìm thấy anh .
Chuyện Diệp Thanh đổi lại vé máy bay là do chính miệng chị ta nói với Lục Tắc
Linh . Là Diệp Thanh chủ động tìm gặp Lục Tắc Linh, hai người gặp nhau ở Mc Donalds gần trường. Nhìn qua cửa sổ, nét mặt của Diệp Thanh thật
sáng sủa, giọng điệu của chị ta cũng không có gì đặc biệt, như đang nói
chuyện bình thường mà thôi: "Tôi đã đổi lại vé máy bay, chuẩn bị đi,
nhưng tôi không nói cho anh ấy biết."
Lục Tắc Linh không
khỏi chột dạ, nắm chặt tay mình lại như muốn lấy thêm can đảm, nỗ
lực "Cả vú lấp miệng em" giống trong phim truyền hình, chẳng hề để ý
đến giọng điệu mà nói: "Đâu có liên quan tới em?"
"Nghiệp Sâm..." Lúc Diệp Thanh gọi cái tên này lại đột ngột ngừng một chút, đột nhiên
cười cười nói: "Thịnh Nghiệp Sâm, anh ấy xem cô như em gái, tôi cũng
xem cô như em gái mình, nhưng thật không ngờ tới tri nhân tri diện bất
tri tâm, cô lại là loại người như vậy. Thật đáng tiếc , gương mặt thì
xinh đẹp, mà tâm hồn lại xấu xí đến như vậy."
Diệp Thanh dùng ánh mắt nhìn những kẻ hèn mọn để nhìn cô, rõ ràng là khinh thường, nhưng
vẫn không hề có hành động thất lễ nào, cho tới tận bây giờ vẫn giữ được
hình tượng hoa sen trắng cao thượng, mà Lục Tắc Linh, càng lúc càng hạ
thấp bản thân, trở nên ti tiện. Lục Tắc Linh nhíu chặt mày một chút một
chút rồi mới giãn ra, cô nỗ lực làm cho bản thân đúng lý hợp tình nói:
"Tôi thừa nhận, Nghiệp Sâm rất yêu cô, nhưng đối với tôi mà nói anh ấy
cũng vậy, anh là hạng người gì, trong lòng cô rõ nhất, nếu như không có
cảm tình, sao anh ấy lại có thể chạm vào tôi? Tôi không nghĩ ba người
chúng ta lại trở nên thống khổ như vậy , cho nên, tôi đến để thay anh
quyết định".
"Ha —— "
Lục Tắc Linh bị Diệp Thanh cười đến da đầu run lên: "Cô cười cái gì?"
Diệp Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhìn về phía ngã tư đường, cười khẽ nói: "Nếu như anh ấy thật sự yêu cô, thì khi phát sinh chuyện như vậy, sao
vẫn muốn đi Mĩ cùng tôi." Hai tay chị ta nắm lại, mỉm cười, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Lục Tắc Linh: "Cần gì phải phải nói nhiều như
vậy? Nếu anh ấy yêu cô, thì cô có cần phải tới đây để chứng minh không?"
Diệp Thanh rất thông minh , mới nói hai ba câu đã có thể bắt được đểm yếu
của Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh giống như một con rắn bị người ta bắt, có giãy dụa như thế nào cũng chỉ là phí công.
"Nhưng mà, tôi đối
với chuyện tình cảm rất nghiêm khắc, theo đuổi hoàn mỹ, không muốn có
chút khuyết điểm nào, cho nên,anh ấy, tôi bỏ rồi ."
Lục Tắc Linh ở trước mặt Diệp Thanh không cần phải che giấu nữa, cô không cần phải nói gì, dù sao Diệp Thanh cái gì cũng đều biết hết.
Cô không nhớ rõ
Diệp Thanh đi từ lúc nào, cũng không biết mục đích Diệp Thanh tìm tìm cô để làm gì, thậm chí cô còn nghĩ không chừng chị ta muốn đánh cô, nhưng
chị ta không làm gì cả, chỉ nói với cô mấy câu như vậy. Lục Tắc Linh
không hiểu nổi ý tứ sâu sa trong lời nói của Diệp Thanh, cô chỉ nghe
được hai thông tin.
Thứ nhất, Diệp Thanh muốn đi trước dự định; thứ hai, Diệp Thanh bỏ Thịnh Nghiệp Sâm .
Không thể không nói, hai tin tức này đối Lục Tắc Linh mà nói, đều là tin tức tốt.
Cô luôn luôn cho rằng, đó chỉ là do nhất thời mất đi lý trí, nhưng cô lại
quên rằng, với cô thì đây là tin tốt, nhưng với Thịnh Nghiệp Sâm mà nói
thì đây chính là tin buồn…
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị tai nạn xe,
Lục Tắc Linh ngồi trên xe taxi cách đó không xa, xe taxi bị đèn đỏ ngăn
lại, mà Thịnh Nghiệp Sâm đã chạy qua ngã tư, Lục Tắc Linh gần như trơ
mắt nhìn xe của anh đâm vào trụ đường.
Giống y như trong phim,
rất xa, chiếc xe màu đen giống như kẹo cao xu, đầu xe bị móp vào, động
cơ gấp khúc , toàn bộ xe bị vặn vẹo đến mức Lục Tắc Linh thể nhìn ra
hình dạng. Thịnh Nghiệp Sâm bị nhốt trong không gian chật hẹp. Lục Tắc
Linh không thể nào nhở nổi ngày đó mình ra khỏi xe taxi như thế nào, cô
chạy về phía Thịnh Nghiệp Sâm . Mỗi lần cố gắng nhớ lại, nhưng lúc nào
cũng chỉ nhớ được vài chi tiết nhỏ, mơ hồ mà hỗn độn, chỉ nhớ rõ, dường
như giờ phút đó, toàn thế giới giống như núi và biển, tất cả đều đổ ụp
lên đầu cô, làm linh hồn cô rớt xuống vực xâu không đáy, tai không nghe, mắt không thấy, dòng xe cộ đông đúc cũng không ngăn nổi bước chân của
cô, cô giống như một cơn gió nhẹ, chạy về phía Thịnh Nghiệp Sâm.
Xe cộ xung quanh cũng ngừng lại, âm thanh bàn tán xôn xao truyền đến tai Lục Tắc Linh.
“Bây giờ, cậu ta rất cần không khí, cô thấy đó anh ta bị đè như vậy thì
không thể hô hấp được. Vừa hiếu khí vừa mất máu, không biết có qua khỏi
được không?"
"Xe cứu thương chậm quá, chờ xe cứu thương tới người cũng sớm không còn."
"Những việc như thế này nhiều lắm, tôi đã thấy mấy lần rồi ."
"Tự mình đâm vào trụ đường, tám chín phần là đang say."
"..."
Xe bị biến hình nghiêm trọng, cửa bị khóa lại, nàng thế nào đều kéo không
ra cửa xe, côcho rằng cô sẽ khóc , nhưng mà ngay lúc đó cô lại bình tỉnh đến lỳ lạ,cô nhặt một tảng đá trong bồn hoa, đập cửa xe, cô không biết
mình lấy đâu ra sức lực nhiều như vậy, chỉ một mình cô mà có thể kéo
Thịnh Nghiệp Sâm ra ngoài.
Cô rất gầy, nhưng lại có thể cỏng
Thịnh Nghiệp Sâm,ngay cả cô cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sức
đến vậy. Thịnh Nghiệp Sâm giống như một con búp bê không sinh khí, xụi
lơ ở trên lưng cô, cô không biết anh có chết hay không, trong đầu cô
trống rỗng, cõng anh trên lưng, từng bước một đi về phía trước, dùng
thân thể đón xe, cũng không quản ánh mắt sợ hãi của người khác, bình
tĩnh nói với tài xế: "Bệnh viện gần nhất ."
...
Lúc Thịnh Nghiệp
Sâm bị đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Tắc Linh mới có vài phần phản ứng, cả
người cô run lên, mặt cô, tay cô, thậm chí người cô lạnh như băng, giống y như lúc thịnh Nghiệp Sâm không chút sức lực nào nằm trên ai cô.
Ánh đèn đỏ chót của phòng cấp cứu thật chói mắt, cô run sợ nhìn chằm chằm,
dường như chính là lòng hiếu kỳ quật cường của một đứa nhỏ. Cả người cô
dính đầy máu, ai nhìn đều hấy ghê người, có bác sĩ và hộ sĩ muốn đi kéo cô đi kiểm tra, cô không biết khí lực ở đâu nhiều như vậy, ai kéo cũng
đều không đi, thậm chí còn thô lỗ đẩy ngã bác sĩ tốt bụng .
Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô chỉ biết là mình không thể rời đi, cô rất muốn biết kết quả.