Kể từ lúc lở tay làm Lục Tắc Linh bị thương, thái độ của Thịnh Nghiệp
Sâm đối với Lục Tắc Linh cũng khá hơn một chút, lúc trước vô cùng bài
xích thì sau này lại biến thành lạnh lùng. Anh không nói với cô lời nào, rồi lại vô cùng lệ thuộc vào cô, tạm thời nhà họ Thịnh để cho Lục Tắc
Linh ở lại, thỉnh thoảng cô sẽ về đó thay đồ, nghỉ ngơi, rồi vài tiếng
sau lại rời đi, lúc ấy Thịnh Nghiệp Sâm sẽ tra tấn bảo mẫu, cho đến lúc
Lục Tắc Linh trở lại. Cuối cùng không còn cách nào khác, Lục Tắc Linh
không rời đi nữa, thu dọn đồ đạc, ăn ngủ luôn ở trong phòng bệnh.
Sau khi xuất viện, Thịnh Nghiệp Sâm từ chối ở cùng cha mẹ, chọn một ngôi nhà trong thành phố mà sống, cũng chính là nơi mà Lục Tắc Linh ở suốt
ba năm trời sau đó. Sau khi về nhà, mọi vấn đề sinh hoạt của Thịnh
Nghiệp Sâm đều không muốn bảo mẫu nhúng tay vào, cũng không tiếp xúc với người khác, cuộc sống ngày thường của anh
đều do một tay Lục Tắc Linh chăm sóc.
Anh cũng trở nên trầm mặc hơn, không còn nhắc tới Diệp Thanh nữa, cũng
không còn muốn đi theo chị ta nữa. Trừ những lúc thỉnh thoảng trong mơ
không khống chế được mà gọi tên chị ta, cái tên Diệp Thanh cũng gần như
biến mất trong cuộc sống của bọn họ.
Khi đó Lục Tắc Linh cho rằng mình vẫn còn cơ hội, cô cảm thấy tất cả bỏ
ra đều là đáng giá, chỉ cần Diệp Thanh đi, dù là một phần vạn cơ hội, cô cũng không muốn bỏ qua.
Chỉ là cô không biết, sự giày vò tra tấn, kỳ thật tới bây giờ mới bắt đầu.
Thời gian đầu bị mù kỳ thực không hề dễ chịu gì, hơn nữa đối với một
người đàn ông vốn đang bình thường, quả thật là một đả kích chí mạng.
Thịnh Nghiệp Sâm cự tuyệt bảo mẫu cũng như bắt đầu cự tuyệt cô.
Nhà được thiết kế rất đơn giản, thiết kế như những nhà bình thường khác, đồ nội thất có rất nhiều góc cạnh. Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy nên rất nhiều lần vô tình đụng phải.
Anh lảo đảo nghiêng ngã lục lọi, bất luận là ăn cơm hay đi vệ sinh, thậm chí tắm cũng kiên trì tự mình làm, bị đụng ngã cũng là chuyện thường
như cơm bữa, làm cho toàn thân thương tích đầy mình.
Lục Tắc Linh thường ngừng thở đứng cách chỗ anh không xa, cô không dám
phát ra âm thanh quá lớn, sợ anh phát hiện sẽ ghét, nhưng cô lại không
yên lòng, cho nên lúc nào cũng đi theo. Cô cũng không nhớ rõ anh đã ngã
xuống qua bao nhiêu lần, mỗi một lần cô muốn đi tới dìu cũng bị anh hất
ra.
Cô nắm chặt tay, nhưng đau nhất không phải ở tay, mà là ở tâm, cô đau lòng nhìn Thịnh Nghiệp Sâm tự hành hạ chính mình.
"Nghiệp Sâm..." Lần đầu tiên cô ở trước mặt anh không nhịn được mà phát ra âm thanh nức nở.
"Đừng miễn cưỡng nữa, để cho em giúp anh đi..."
Cô càng như thế, anh lại càng chống cự.
Cô hết cách rồi, nên phải thương lượng với cha mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm,
đổi tất cả đồ đạc trong nhà thành hình tròn, các góc nhọn cũng bọc da
mềm, có nhũng chỗ không thể đổi, cô đều dùng bọt biển tỉ mỉ bọc lại tất
cả.
Gần đây Thịnh Nghiệp Sâm phát hiện, bản thân đã có thể tự rời giường, rửa mặt, đi vệ sinh.
Lòng người không phải làm bằng đá, mặc dù không nói, nhưng có thể thấy
được vẻ xúc động của anh, dù chỉ bộc lộ trong khoảnh khắc.
Cho đến tận bây giờ, Lục Tắc Linh cũng không biết mối quan hệ của hai người đã tiến triển đến đâu.
Nửa năm đầu, Lục Tắc Linh và Thịnh Nghiệp Sâm cùng ăn cùng ngủ, cô chưa
bao giờ đề phòng anh, không, hẳn là anh cũng không có hứng thú gì với
cô, cô cũng không có gì không bằng lòng. Khi đó suy nghĩ của cô rất đơn
giản và trong sáng, chỉ muốn chăm sóc anh cả đời cứ như vậy.
Mới đầu Lục Tắc Linh luôn ngủ dưới đất bên cạnh giường của Thịnh Nghiệp
Sâm, về sau thời tiết lạnh dần, có vài lần tỉnh dậy thì đã được Thịnh
Nghiệp Sâm ôm lên trên giường, cô cũng từng sợ hãi, nhưng sau này đã
thành thói quen. Thói quen ở trên cái giường lớn, anh ngủ ở giữa, cô ngủ ở góc. Cũng không nhớ cụ thể là ngày nào, cô chỉ nhớ ngày đó trời mưa
to, tiếng sấm rền rĩ, cô rất sợ, cuộn thành một đoàn để ngủ. Thời tiết
nóng bức, không khí ngột ngạt, làm cho người ta buồn bực, mất sạch sức
lực, cô không ngủ được, tinh thần hoảng sợ. Ước chừng tới nửa đêm, Thịnh Nghiệp Sâm vốn đang ngủ ở giữa đột nhiên đến gần cô, đó là chuyện về
sau, lúc hai người bắt đầu tiếp xúc với nhau.
Trong phòng bị bóng tối bao trùm, đủ tội lỗi len vào trong từng ngóc
ngách của căn phòng, sức nặng của Thịnh Nghiệp Sâm làm cho cô không thở
nổi, cô không kịp phản ứng đươc gì, thì áo ngủ trên người đã bị Thịnh
Nghiệp Sâm xé rách. Anh không phải cởi, mà là xé, giống như dùng hết
sức lực. Âm thanh của tiếng vải bị xé so với tiếng sấm lại càng đáng sợ
hơn. Bờ môi của anh ở trên làn da của cô mà cắn nuốt, hai tay lướt qua, để lại những dấu bầm tím, anh gắt gao đè bả vai của cô, làm cô không
thể động đậy được, động tác của anh thô lỗ đến nỗi khiến Lục Tắc Linh
không cách nào nhịn được.
Cứ như vậy anh vừa đoạt lấy vừa hành hạ, Lục Tắc Linh chỉ cảm thấy thân
thể không còn là của mình nữa rồi, rất đau, đau đến muốn ngất đi, nhưng
cô cũng không dám cự tuyệt, cô trợn to hai mắt, cố gắng nhìn anh, nhưng
cô không thấy gì hết, trước mắt vẫn tối đen như mực, trừ tiếng thở dốc
nặng nề của anh ta, cô không biết nên chứng minh như thế nào, người đàn
ông này thật sự là Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh giống như đang trừng phạt cô, mỗi một động tác, đều có cùng một mục
đích là muốn làm cô bị đau, mà sự thật đúng là thế, cô thật sự rất đau,
đau đến nối rất nhiều năm sau đó, cô vẫn có thể nhớ cái cảm giác đau tới tê dại đó.
Giao hợp như vậy không thể nói có gì là khoái cảm, cơ thể đau đớn cùng ra máu, nhưng
chuyện này cũng không làm cho Thịnh Nghiệp sâm dừng lại. Anh thô lỗ nắm
cằm Lục Tắc Linh, nhẫn tâm chế nhạo cô: "Không phải cô yêu tôi lắm sao?
Tại sao không kêu lên thành tiếng đi? Cô đang phản kháng tôi sao?"
Lục Tắc Linh cảm thấy tai mình nóng lên, cô đột nhiên cảm thấy may mắn
vì mình không nhìn thấy được gì, như vậy cũng không cần xấu hổ, không
phải sao?
"Tại sao không nói!" Cô càng yên lặng anh lại càng tức giận: "Bây giờ
tôi đồng ý ngủ với cô có phải cô rất vui mừng không? Không phải cô rất
thích nói cho người ta nghe sao? Bây giờ cô có thể nói cho người ta biết cô đang được tôi đè lên đó, tiện nhân!"
". . . . . ."
Tiếng sấm vang rền, đánh tên tia hy vọng tốt đẹp cuối cùng của Lục Tắc
Linh. Cô không biết anh lại hận mình sâu nặng tới như vậy, nặng tới nỗi
cho dù cả hai đang chặt chẽ ở cùng nhau, nhưng khoảng cách lại cách xa
cả một khoảng trời , khó có thể vượt qua được.
Đau đớn nhất thời, làm cho Lục Tắc Linh không khỏi tự chế giễu mình,
không, thật ra thì cũng không coi là quá đau, chân chính là không cảm
thấy đau, đó là một loại cảm giác dân trào, giống như thủy triều, từ
ngón chân tràn đến đỉnh đầu, cái gì cũng nói không ra, cái gì cũng nói
không kịp.
Hai vạn dặm đáy biển có thể lạnh tới cỡ nào? Không phải là người đã từng trải qua, thì làm sao có thể hiểu được?
Ba năm qua đi, rất nhiều thứ phát triển tới không ngờ, lúc đầu là thỉnh
thoảng, là ngoài ý muốn, sau lại là trả thù, cuối cùng thì trở thành
thói quen. Tình dục trở thành thứ duy nhất kết nối Thịnh Nghiệp Sâm và
Lục Tắc Linh . Nhưng dù có làm thường xuyên, cũng không thể thay đổi
được thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm. Mỗi lần cùng Thịnh Nghiệp Sâm làm,
Lục Tắc Linh luôn không nhịn được mà rơi nước mắt. Chỉ để phát tiết dục
vọng, không chứa một chút tình cảm nào, Lục Tắc Linh cũng không biết rốt cuộc mình là cái gì, có lẽ chỉ theo bản năng của một loài động vật .
Anh luôn muốn cô lúc nữa đêm, không có lý do, cũng không cần chú ý cảm
giác của cô. Sau khi thoả mãn thì quay lưng ngủ, thậm chí không cho phép cô đụng vào mình.
Cô trở thành một phần sinh hoạt của anh, cho dù là anh hết sức chối bỏ
một phần này. Anh bị gia tộc an bài làm việc từ thiện, học chữ nổi,
thành lập hội người mù, trợ giúp rất nhiều em bé khôi phục ánh sáng.
Nhưng vẫn cự tuyệt giải phẫu cho mình.
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ có Lục Tắc
Linh lặng lẽ cảm thấy may mắn, có thể cho rằng cô ích kỷ , nếu như Thịnh Nghiệp Sâm khôi phục, cô sẽ không còn lý do để ở bên cạnh anh nữa.
Cô bây giờ, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Mùa đông năm nay càng
ngày càng không bình thường, mấy ngày nay trời luôn âm u, ban đêm lại có sấm sét, khiến người ta run sợ, suốt đêm mưa gió mãnh liệt, nhưng suốt
ba năm nay, Lục Tắc Linh đã thay đổi, cô không hề sợ tiếng sấm nữa,
chính thời tiết này đã làm thay đổi cô, làm cô quen với tiếng sấm, giống như Thịnh Nghiệp Sâm, nếu như không thể chịu được bão táp, thì làm sao
có thể nghênh đón cảnh sắc
tươi đẹp ban ngày?
Lục Tắc Linh chịu đựng cả đêm, cho dù bị Thịnh Nghiệp Sâm giày vò, giống như thân thể này không phải là của mình. Anh lần nào cũng làm cho cô
rất đau, đối với Lục Tắc Linh, đời người trải qua khoảng thời gian đẹp
đẽ nhất chính là đêm đầu tiên ấy, Thịnh Nghiệp Sâm bất cẩn đem nhận lầm
cô thành Diệp Thanh.
Loại đau đớn này, cuối cùng vẫn chứa mấy phần ngọt ngào, cho dù lòng xen lẫn chua xót. Mà bây giờ, trừ tuyệt vọng, cô không cảm thấy bất cứ thứ
gì nữa. Lục Tắc Linh quá mệt mỏi, xong chuyện liền ngủ thiếp đi. Anh vẫn xoay người đưa lưng về phía Lục Tắc Linh, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không
thể ngủ được.
Ba năm nay, anh đã quen sống trong địa ngục, anh biết tư thế ngủ của Lục Tắc Linh, mỗi lần anh đến gần cô, cô đều sẽ phát run, rõ ràng sợ đến
như vậy mà vẫn còn cố để nghênh hợp với anh, cô luôn nhẫn nhục chịu đựng anh, bộ dáng đó làm anh ghét vô cùng. Nhưng anh vẫn hèn hạ mà hưởng
thụ.
Anh yên lặng lắng nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng của sự bi thương, nhưng trong lòng thì lại yên tĩnh.
Ba năm nay, người con gái này đã không danh không phận âm thầm ở bên
cạnh anh đợi chờ suốt ba năm, thậm chí người có ý chí sắt đá như cha mẹ
anh cũng phải cảm động, ngầm cho phép sự tồn tại của cô.
Ba năm nay, cô đã làm quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, tất cả đều chỉ là vì muốn lấy lòng anh.
Hai năm trước bà nội phát bệnh nằm ở bệnh viện, Lục Tắc Linh một mình
chăm sóc bà nội, ngay cả đi đổ chất thải cũng một mình cô làm lấy, cái
gì cũng tự thân tự lực, không khác gì nhân công dọn dẹp, liền làm cho
các cô dì nhân công phải cảm động. Chỉ là một cô gái chừng hai mươi tuổi đầu, lại làm những việc nặng nhọc như thế này, mắt cũng chưa hề chớp
lấy một cái.
Tuổi của cô là nên trải qua cuộc sống đơn thuần ở trong trường học,
nhưng bởi vì anh, từ đó cuộc sống của cô chìm vào trong bóng tối. Cũng
chưa bao giờ nói một câu oán hận.
Không phải anh chưa từng cảm động, nhưng cũng chỉ là do nhất thời cảm
động, rất ngắn ngủi, còn chưa kịp khuếch tán, đã bị cảm xúc khác làm cho tệ hại đi. Anh sợ một khi cảm nhận được sự mong đợi của cô, anh sẽ vô
lực mà đáp lại.
Ba năm trước đây, cũng trong một đêm như thế này, giống như bị trúng
độc, anh đột nhiên nhào về phía Lục Tắc Linh đang run rẩy. Như có tiếng
sấm chớp vang dội trên đỉnh đầu, phảng phất giống như có một nỗi sợ hãi
cùng tội lỗi, rồi lại giống như chỉ có tiếng sấm, mới có thể đánh tan
một tia lương thiện cuối cùng trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, tự nhiên trong cơ thể có
một loại cảm xúc mãnh liệt, đối với Diệp Thanh là yêu, đối với quá khứ
là tiếc nuối, đối với Lục Tắc Linh là hận, đối với tương lai là vô
dụng... Tất cả tất cả mọi thứ xung quanh anh đều trở nên lộn xộn, anh
chỉ cảm thấy chính mình sắp bị dìm ngập, sắp hít thở không thông, chỉ có phát tiết mới có thể giải quyết được.
Anh đem tất cả cảm xúc phức tạp trong cơ thể hóa thành những động tác
thô lỗ để phát tiết trên người Lục Tắc Linh, giây phút tiến vào thân thể cô, đột nhiên nỗi sợ hãi của anh nhường lại cho khoái cảm đang dâng
trào. Giống như có một âm thanh nói cho anh biết phải làm như vậy, anh
chỉ là không thể nhịn được nữa. Anh nên cảm thấy ghê tởm thân thể của
cô, cô đã làm những chuyện ghê tởm như vậy với anh, thế nhưng anh lại
sinh ra dục vọng với cô. Anh cảm giác trong người mình dường như xuất
hiện thêm một nhân cách xấu xa khác - - không yêu mà vẫn làm tình.
Ban ngày anh mang mặt nạ ngụy trang đi làm từ thiện, trợ giúp những đứa
bé bị mù, dùng tiền mua sự bình yên, mua cảm kích, vì những tội nghiệt
của mình mà chuộc tội, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, một mình đối
mặt với Lục Tắc Linh, những mặt xấu trong cơ thể lại tùy ý mà xao động,
anh mặc kệ những tiêu cực đó mà không ngừng phát tiết.
Diệp Thanh từng là ánh sáng mặt trời của anh, nhưng không ngờ cô ấy lại
đưa anh tới hố đen không thấy đáy, anh và linh hồn bị vứt bỏ bởi người
con gái đã từng cứu anh. Nhưng Lục Tắc Linh, lại có thể tàn nhẫn như
vậy, đem anh trở về cái thế giới này.
Trong thân thể của anh ẩn chứa một con mãnh thú, tàn bạo lại còn tự ti,
ích kỷ rồi lại yếu ớt. Anh vẫn không muốn giải phẫu, anh không muốn chữa khỏi mắt, không muốn phải nhìn thấy cuộc sống đầy vô vọng này, không
muốn nhìn thấy mọi thứ trên thế giới này khi không có Diệp Thanh nữa,
không muốn nhìn thấy bản thân mình hèn hạ, không dám đối mặt với thân
thể làm cho anh không thể khống chế được, anh đang cảm thấy xa lạ - -
với chính mình.