Lúc còn trẻ, cô luôn cho là chỉ cần cầm ít đồ ở trên tay mới gọi phải,
đúng là khi lớn lên rồi, buông tất cả ra, mới biết buông tay ra thì trên tay không phải là vô ích, mà là nắm lấy toàn thế giới. Lục Tắc Linh đã
từng chỉ muốn đợi ở bên cạnh Thịnh Nghiệp Sâm, anh không yêu cô cũng
không quan trọng, anh để cho cô chăm sóc
anh, như vậy là được rồi. Những lúc Thịnh Nghiệp Sâm không có ở đây, cô
phải ôm quần áo dơ của anh mới có thể ngủ được, cô cho là đây cũng là
một loại yêu, mặc dù không thể, nhưng cô vẫn kiên trì cố chấp.
Thật ra thì cô cũng từng nghĩ tới có một ngày Thịnh Nghiệp Sâm sẽ yêu
những người khác, nghĩ tới ngày nào có lẽ cô sẽ buông tay, chỉ là không
có nghĩ đến, ngày này lại đến như vậy, người quyết định rời đi, lại là
cô.
Không phải là không yêu, chỉ là tình yêu này phải hy sinh quá lớn.
Tràn đầy máu cùng nước mắt, thậm chí còn có mạng người. Cô không muốn có nhiều người phải khổ sở hơn, không muốn kéo nhiều người cùng cô xuống
nước nữa, cho nên buông tay anh ra, thành toàn cho Thịnh Nghiệp Sâm,
cũng như thành toàn cho chính mình.
Cô nghĩ, rốt cuộc thì cô cũng trưởng thành, biết được tình yêu thì không nhất thiết phải có được, cố chấp đến cực hạn, thì chỉ có buông tay.
Chính đứa bé vô phúc ấy đã dạy cho cô biết những chuyện này.
Đây là hạnh phúc sao? Cứ xem như là thế đi. Thịnh Nghiệp Sâm hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc.
Thời gian bốn năm đã chứng minh Thịnh Nghiệp Sâm sẽ không thỏa hiệp, sẽ
không yêu cô, cũng chứng mình rằng trên cái thế giới này sẽ không có cái gọi là thói quen tình yêu.
Như vậy là đủ rồi.
Còn dư lại, cô một mình thưởng thức.
Đây tất cả đều là quả báo, cô không oán hận bất luận kẻ nào. Đây là việc cô đáng phải chịu. Điều may mắn duy nhất là tất cả những khổ sở vì cô
mà bắt đầu cũng sẽ vì cô mà kết thúc, như vậy thật tốt.
Thật ra thì cũng không phải quá khó khăn, giống như cắt bớt một khối u
vậy, cứ cho là cắt bớt lục phủ ngũ tạng, đau đến sắp chết, đợi đến khi
tốt hơn mới biết, thật ra thì chỉ cắt đi một thứ không cần tới mà thôi.
Một người ở xa lạ vui chơi bên đường, Lục Tắc Linh dựng cổ áo lên, không để cho gió lạnh ùa vào, chẳng có mục đích. Liếc mắt nhìn thời gian, là
giờ Thịnh Nghiệp Sâm phải uống thuốc, không biết sau khi cô đi rồi anh
có thể tự chăm sóc tốt cho mình hay không.
Nghĩ như vậy, cô liền cười tự giễu. Cảm thấy mình như vậy thật khờ.
25 tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, không có chỗ ở, được rồi, đây mới phải là việc mà cô nên ... lo lắng nhất chứ?
Cười khổ đi tới sạp mua một tờ báo, ngồi ở trạm xem tin tuyển dụng.
Trước tiên là phải tìm công việc cái đã, không có tiền thì không thể đi
đâu được. Lục Tắc Linh nghĩ, cuộc sống có rất nhiều tuyệt vọng, đây mới
là cuộc sống thật sự.
Trong phòng không có mở đèn, rõ ràng vẫn luôn không nhìn thấy gì, nhưng
cho đến giờ phút này Thịnh Nghiệp Sâm mới cảm thấy cái gì gọi là hắc ám
thật sự.
Rõ ràng sự tồn tại của Lục Tắc Linh đối với anh cực kỳ thấp, nhưng đến khi mất đi lại cả thấy trong lòng rất trống trải.
Cô luôn luôn kiên nhẫn mà chờ đợi, dịu dàng, giống như một người vợ đang chờ chịu phạt thời phong kiến, chưa bao giờ phả bác cái gì. Lấy anh làm gốc, là trời.
Thật là khó có thể quên, khi cô nói "Em biết anh sẽ vĩnh viễn không thể
nào yêu em", câu nói tuyệt vọng này làm cho lòng anh không khỏi run rẩy.
4 năm rồi, vô số lần cô cho là anh đã ngủ rồi, liền len lén ôm anh, thận trọng như ăn trộm, rất hèn mọn.
Anh biết cô yêu anh, thật sự không thể xác định được cô yêu anh đến mức
nào, anh cũng không muốn đo làm gì, tình yêu của cô có bao nhiêu sâu,
khoảng cách của bọn họ có bao nhiêu xa. Đây thật sự là điều rất tàn
nhẫn. Biết rất rõ không nên, nhưng những ấm áp cô dành cho anh thì anh
lại bỏ mặc, biết rất rõ là sai, thế nhưng anh lại ngầm cho phép sự tồn
tại của cô. Thậm chí anh đã từng nghĩ rằng, cứ như vậy cả đời, có lẽ
cũng là có thể.
Cuối cùng thì, cô cũng đi, lúc rời đi còn tỉ mỉ đóng cửa lại giúp anh.
Rốt cuộc cô cũng như những gì anh mong muốn rồi nhưng khi đến giờ phút
này, anh lại thấy mê mang, đây thật sự là nguyện vọng của anh sao?
Sau khi cô rời đi, phòng ốc trống rỗng, rõ ràng không có mở cửa sổ, thế
nhưng anh lại cảm thấy gió lạnh ùa vào, không ngừng gào thét, anh đỡ
tường, tập tễnh bước đi, mò mẫm nắm lấy rèm cửa sổ, nhưng vẫn không thể
làm anh mất đi cảm giác cô đơn được. Đầu rất đau, đã lâu lắm rồi anh
chưa đau như thế này, bắt đầu từ khi cô nói cô sẽ rời đi, cho tới bây
giờ. Cảm thấy, muốn ói, thân thể nóng lên. Anh cuống quít tìm thuốc,
muốn dùng thuốc để khống chế cơn đau này đi. Nhưng anh tìm cả nửa này
cũng không tìm được.
Trước kia đều là do Lục Tắc Linh đưa đến tận tay cho anh. Nhưng bây giờ cô lại không có ở đây.
Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, anh đỡ tường từng bước từng bước đi tới
hộc tủ để tìm, cuối cùng cũng mò được bình thuốc. Cũng không quản là
thuốc gì, liền nuốt vào trong miệng.
Rõ ràng là không nhìn thấy gì, nhưng trước mắt lại giống như có khuôn
mặt của Lục Tắc Linh. Vẫn còn dừng lại vào bốn năm trước, gương mặt xinh đẹp suy nghĩ muốn hái quả táo, bất cứ lúc nào cũng mỉm cười, làm cho
lòng người cảm thấy ấm áp. Nếu như không có anh, cô cũng sẽ trở thành
ánh mặt trời của người khác phải không?
Nhưng anh lại ngăn cản ánh mặt trời này, cố gắng đẩy nó ra khỏi cuộc đời mình.
Trước mắt là một bong đêm càng ngày càng dày đặc, ý thức cũng càng ngày
càng yếu đi, hoảng hốt , giống như một lần bình thường về nhà. Lục Tắc
Linh đang ngồi ở trên ghế sa lon xem phim, một bộ phim đã rất lâu rồi,
là do Lý Á Bằng cùng Từ Tĩnh Lôi lúc trẻ đóng .
Ca khúc chủ đề tê tâm liệt phế, nhưng cũng rất động lòng người. Giọng hát cao vút của Trần Minh:
Chờ anh yêu em, dù chỉ một lần thôi cũng đủ rồi.
Một khắc kia, anh đã nghe thấy cô khóc.
Sự chờ đợi này quá mức tuyệt vọng, vĩnh viễn không thể nào đạt được ước
muốn, nhưng cô vẫn cố chấp chờ đợi , thật là khờ. Trên đời này làm gì có cái gì gọi là tình yêu vĩnh cửu? Cô thật là ngu.
Lần phát bệnh này của Thịnh Nghiệp Sâm nghiêm trọng hơn so với những lần trước, thỉnh thoảng hôn mê thỉnh thoảng tỉnh táo, đại đa số thời gian
điều sinh ra ảo giác, tất cả phản ứng đều là theo bản năng, có lúc có
thể nghe được âm thanh bên ngoài, có lúc lại nghe không nghe thấy, có
người nói chuyện với anhanh cũng không biết mình có trả lời hay không,
hình như là có, mà cũng hình như không có.
Bệnh viện mấy lần gửi thông báo tình trạng nguy kịch, khối máu bị đè
lên, mạch máu bị đứt, liên tục xuất huyết, mỗi một chữ cũng điều rất
nghiêm trọng.
Lúc anh bị đẩy vào phòng phẩu thuật, rõ ràng bên tai chỉ nghe thấy tiếng bánh xe sát ma sát với mặt đất, thế nhưng anh lại nghe được âm thanh
hoảng hốt, huyên náo. Âm thanh tràn đầy thanh xuân cùng sức sống.
Đó là một cuộc thi bóng chuyền trên nước, anh không có ra sân, áp lực
của nước làm cho anh đi rất chậm, anh đi ở phía trước, sau lưng có một
cô gái, thận trọng nắm lấy dây quần anh, yên lặng như vậy, vừa đần vừa
kém cỏi như vậy.
Toàn thân bị buộc rất chặt, đôi môi anh run run, muốn nói chuyện lại nói không ra được. Giống như bị mất một món đồ rất quan trọng, anh rất muốn đứng lên đi tìm, nhưng quá xa vời, anh tìm khắp nơi cũng không tìm ra
được.
Giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, toàn thân anh giống như sắp rớt
ra, thân thể giống như một cỗ máy lâu ngày được tu sửa lại, mỗi một chỗ
đều không thể cử động, vừa động liền vang lên tiếng kẽo kẹt.Khi Thịnh
Nghiệp Sâm tỉnh lại liền cảm thấy đầu tê tê, thật kỳ quái, lúc anh mở
mắt ra, trước mắt là một mảnh xám trắng, hình như anh vừa thấy được ánh
sáng. Điều này làm anh không thể thích ứng được, cũng cực độ không có
cảm giác an toàn. Anh muốn giùng giằng , đưa tay kéo một mảnh vải che
ánh sáng đó lại.
Động tác của anh làm kinh động người đang chờ đợi ở bên cạnh. Người nọ
hốt hoảng, đè tay Thịnh Nghiệp Sâm lại, không cho phép anh cử động.
Ngón tay nhỏ bé, mềm mại, vừa dài vừa nhọn, xúc giác này có chút kỳ dị.
Thịnh Nghiệp Sâm mới tỉnh lại, phản ứng hơi chậm một chút, một hồi lâu, đáy
Lòng đột nhiên cực lỳ vui sướng, anh thử hỏi, vang lên giọng nói vênh
váo tự đắc thường ngày: “Lục Tắc Linh, không phải cô đã đi rồi sao? Trả
trở về làm gì?”
Cổ họng của Thịnh Nghiệp Sâm hơi khô, khó có thể tưởng tượng, thật giống như một giấc mơ, Lục Tắc Linh lại trở về rồi, đây là ảo giác sao? Anh
đang ảo giác sao?
Anh kích động nhúc nhích, muốn nắm lấy bàn tay kia, nhưng lại chạm trúng nơi vừa phẫu thuật,làm anh đau đến toát mồ hôi hột.
Rất lâu sau đó, rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng nghe được giọng nói của người kia.
Giọng nói của cô vẫn y như bốn năm trước, lành lạnh nhưng rất dễ nghe,
trầm tĩnh giống như nước biển, cô nói: “Nghiệp Sâm, là em, em đã trở
vể.”
Tám chữ, gằn tửng chữ một, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm vẫn cảm thấy có gì đó
không thật, nếu nói đây là mơ thì cũng phải. Rõ ràng là giọng nói quen
thuộc, nhưng lại cảm thấy nó rất xa lạ, còn có chủ nhân của giọng nói
này, anh thật sự không thể nào kìm được sự nhớ nhung ở trong lòng mình.
Tim Thịnh Nghiệp Sâm căng thẳng, theo bản năng hỏi: “Diệp Thanh?”
Sau một giây, người con gái bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được mà
bật khóc. Mới đầu là sụt sùi, cuối cùng thì khóc không thành tiếng. Cô
một mực nắm lấy tay của Thịnh Nghiệp Sâm, vô cùng cố chấp.
“Đừng khóc, anh không sao.” Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm nhàn nhạt. Anh
không có động đậy, chết lặng mặc cho Diệp Thanh nắm lấy tay của anh, cảm giác ấm áp này làm cho anh cảm thấy quá xa lạ. Giống như tất cả mọi
việc đều chưa từng xảy ra vậy.
Rõ ràng đây là những gì mà anh mong đợi, thế nhưng giờ phút này đây trong lòng anh lại ngập tràn nỗi thất vọng.
Anh mong chờ ai chăm sóc mình? Lục Tắc Linh sao?
Anh bị chính suy nghĩ của mình hù sợ.
“Não anh bị chảy máu, em cho là mình sẽ không được gặp lại anh nữa, trời mới biết em sợ đến mức nào.”
Thịnh Nghiệp Sâm nỗ lực nhớ lại, nhưng anh không thể nhớ ra được bất cứ thứ gì cả.
“Bác sĩ đã đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, sau khi phẫu thuật, đẩy
khối máu ra ngoài, rốt cuộc cũng đã không sao rồi, bác sĩ nói anh bị mù
mấy năm nay, không thể lập tức tiếp xúc với ánh sáng ngay, thị lực phải
từ từ khôi phục.”
“Thật sao?”
Thì ra là đúng như Lục Tắc Linh nói, tất cả đều trở lại lúc ban đầu, thị lực của anh đã khôi phục, Diệp Thanh của anh đã trở lại. Bốn năm này,
tất cả giống như là một cơn ác mộng, cuối cùng anh cũng từ trong cơn ác
mộng đó tỉnh lại. Anh có thể trở lại như trước? Anh có nên cảm thấy may
mắn không?
Tháo băng ra, mặc dù thị lực có kém đi một chút, nhưng anh thật sự đã
nhìn thấy được thế giới này, cũng nhìn thấy bộ dạng cảu Diệp Thanh vì
chăm sóc anh mà trở nên khô cằn.
Rõ ràng sắc mặt trắng bệt, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, rất đoạt hồn người.
Ban đêm, Diệp Thanh mệt mỏi ngủ ở trên giường của anh, hô hấp đều đặn,
anh ngơ ngác trợn to hai mắt nhìn cô. Đường cong của cô lả lướt mà dịu
dàng, đủ để bất cứ thằng đàn ông nào nhìn thấy đều dâng lên dục vọng.
Anh cảm thấy mình thật may mắn, có thể trở về làm một người đàn ông bình thường, người anh ghét nhất đã rời đi, người anh yêu đã trở lại.
Anh lật người, ôm thân thể mềm mại của Diệp Thanh. Diệp Thanh tỉnh, ưm
hai tiếng, làm cho da đầu anh không khỏi tê dại. Anh nhẹ nhàng giơ tay
lên cởi quần áo của cô, Diệp Thanh mở ánh mắt con nai bình thường làm
cho người ta đau lòng ra, nhìn anh, toàn thân đều run rẩy, nhưng không
có ngăn cản động tác của anh.
Tình hình này khiến cho Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nhớ tới Lục Tắc Linh. Lúc và cô chung đụng với nhau thì anh vẫn bị mù, không biết cô nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào. Mỗi lần anh cởi quần áo của cô ra, cô luôn
buồn bực không lên tiếng, cố gắng chịu đựng mà lấy lòng anh.
Rõ ràng là trao cho anh một cơ thể sạch sẽ, lại bị anh nói ngay cả… cũng không bằng.
Bị đối đãi như vậy, cuối cùng cứ như vậy lằng yên, rời đi không tiếng động. Giống như trên đời này chưa từng có người như vậy.
Thì ra là trên cái thế giới này, tất cả mọi thứ đều là duy nhất, Diệp Thanh là duy nhất, Lục Tắc Linh cũng là duy nhất
Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn là thua một trận.
Anh thay Diệp Thanh mặc quần áo vào cho cô, mệt mỏi nằm xuống, khó chịu
che hai mắt của mình lại, “Thật xin lỗi, anh rất bẩn thỉu, không xứng
với em.”
Diệp Thanh níu chặt lấy quần áo của mình, khó chịu đến sắp nhất, cô cắn
chặt môi, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: “Không, anh chỉ là nhận nhầm
người, tất cả không phải lỗi của anh. Là cô ta lừa em, cũng như lừa cả
anh.”