Cuối cùng, họ chạy tới một quảng trường đông người thì mới ngừng lại, họ cũng không biết rốt cuộc chạy bao lâu, cho đến khi thật sự không thể
chạy nổi được mới thôi. Cả người Lục Tắc Linh đều đang run lẩy bẩy, trên người cô chỉ có một bộ quần áo ngủ đã bị xé rách, cùng với áo khoác của Tiếu Tiên, khó khăn lắm mới che được tới đùi, thời tiết vừa mới lập
xuân, người đi đường trên người còn mặc áo rộng nách, vậy mà hai chân cô lại để lộ ra bên ngoài như vậy, làm cho cô ở trong đám người đó càng
trở nên kỳ quặc.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô, chắc hẳn trong mắt
một ngàn người thì có đến một ngàn tưởng tượng, chỉ là những thứ tưởng
tượng này, hơn phân nửa đều là không tốt.
Lục Tắc Linh co rút người lại ngồi ở trên bậc thang, gắt gao ôm lấy hai
chân của mình, rõ ràng rất lạnh, rõ ràng toàn thân đã nổi hết da gà, vậy mà cô lại không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy chết lặng.
Tiểu Tiên vẫn còn sợ hãi, thậm chí còn quên vứt vũ khí hành hung, cô vẫn cầm cái đồng hồ báo thức dính máu ở trên tay. Cô ngồi bên cạnh Lục Tắc
Linh, một hồi lâu sau mới không đành lòng mà nói: "Đừng khóc."
Lúc này, Lục Tắc Linh mới phát hiện ra trên đầu gối rơi đầy nước mắt,
một giọt một giọt trong sáng thuần khiết, cô giơ tay lên lau đi, tay
liền ươn ướt.
Cô quật cường lắc đầu một cái: "Mình không sao."
Tiểu Tiên khẽ thở ra một hơi, cuối cùng đem này đồng hồ báo thức ném
xuống đất, một lát sau lại đi nhặt lên, cô ấy chê cười nói: "Không biết
lão ta đã chết chưa, nếu chết rồi, thì đây chính là hung khí."
Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng hai người đều hiểu nó có ý nghĩa như thế nào. Họ nhớ rõ lúc chạy trốn, trên mặt ông ta có rất nhiều máu.
"Thật xin lỗi." Lục Tắc Linh khó chịu nói: "Là mình liên lụy đến cậu."
Tiểu Tiên lắc đầu một cái: "Không, đây là việc mình luôn muốn làm." Cô
thở dài một cái: "Mình chỉ không muốn cậu sẽ giống mình, mỗi đêm đều gặp ác mộng."
Lục Tắc linh hoảng sợ trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tiểu Tiên, không thể tin được cô ấy lại hiểu tất cả.
"Tiểu Tiên..."
"Ha ha!" Tiểu Tiên cười, nhưng nụ cười ấy sao lại đau khổ đến như vậy:
"Không tìm được việc làm, không có tiền, mẹ mình cần tiền để trị bệnh,
mình không thể mất đi công việc, bị khi dễ cũng không dám nói, len lén
nói cho bà chủ, bà ấy cũng chỉ nói với mình là, thật xin lỗi." Cô ngước
đầu, nỗ lực kiềm nén nước mắt: "Trên cái thế giới này căn bản không có
cái gì **, tôi sớm thấy rõ..."
Sinh hoạt trong tầng lớp dưới cùng của xã hội thì làm gì còn tự ái nữa
chứ? Chịu nhục đổi lấy không phải mở mày mở mặt, mà là mặc kệ cho người
khi dễ. Trời sinh phụ nữ là phái yếu, lúc trước Lục Tắc Linh không hiểu, là do cô chưa từng trải qua khổ nạn.
Cuối cùng họ cũng không chạy trốn được nữa, lúc bị bắt được, họ cũng
không cảm thấy ngoài ý muốn. Nghiêm khắc tra hỏi, rõ ràng lời họ nói là
sự thật, nhưng không ai tin tưởng bọn họ.
Ông chủ giàu có vẫn còn ở trong bệnh viện, đầu quấn thành cái bánh
chưng, vợ cong ông ta rất kích động, yêu cầu bọn họ bồi thường. ** Bên
lập hồ sơ cũng viết rất chói mắt.
Lục Tắc Linh vì tiền quyến rũ ông ta, sau đó người chị em của cô lập kế
hoạch chụp hình tống tiền, chuyện không thành liền đả thương người.
Thật hoang đường, y như đang viết tiểu thuyết, mà những thứ kia ** thế
nhưng lại được tin, lý do là mẹ của Tiểu Tiên bệnh nặng, cần vài chục
vạn để trả.
Trong mắt người đời, bọn họ chính là kẻ bán thân xác, linh hồn cùng với
sự tôn nghiêm của mình. Không đáng để nhận được sự tôn trọng.
Bất luận họ phủ nhận như thế nào, giải thích như thế nào, cũng không ai
tin tưởng họ. Cho đến cuối cùng, ông chủ "Mở lòng từ bi", thay đổi khẩu
cung nói là cũng có thể là hiểu nhầm, ông ta đồng ý giải hòa, chỉ yêu
cầu bồi thường.
Ông ta "khoan dung độ lượng" khiến Lục Tắc Linh ghê tởm thấu xương,
nhưng cô có thể như thế nào? Cô chỉ có thể chấp nhận lời giải thích của
ông ta, đây là mối quan hệ tình nguyện, trong đó có chút hiểu lầm, mới
bị chị em của cô ngộ thương, Lục Tắc Linh khuất nhục ký tên bồi thường,
nhìn trên đó ghi tổng cộng là hai vạn tiền bồi thường, cô trừ thở dài,
cái gì đều không làm được.
Cô luôn hiểu, trên cái thế giới này, người đúng chưa bao giờ thắng, mà là người thắng mới là kẻ đúng.
Từ đồn cảnh sát đi ra, cô đã bị tạm giam suốt 24 giờ, cũng không phải là rất lâu, chỉ nhưng lần này bị xiềng tay lại làm cho cô không ngừng khát vọng **. Cô không thể không khuất phục, bởi vì cô thật không thể mất đi **.
Sau khi được thả ra, cô ngồi một mình dưới tàn cây mà ngẩn người. Hơn
hai vạn tiền bồi thường không phải là con số nhỏ, hai người nghèo đi làm công như bọn họ thì đi đâu gom góp nhiều tiền như vậy?
Lục Tắc Linh đưa tay vào trong túi áo khoác của Tiểu Tiên, mò tới mò lui hai túi áo, cô nghĩ, đồ trong túi sẽ bị giữ lại.
Bên trong một là một cái điện thoại do Lục Tắc Linh mua ở chợ cũ, lúc
mua chỉ tốn có 100 đồng, chắc hẳn bán ra cũng không đáng giá. Mà đổi
thành một, bên trong có một chiếc vòng tay phỉ thúy huyết sắc.
Lục Tắc Linh lấy chiếc vòng ra, quơ quơ trước mặt, do thời gian nên màu
sắc của Phỉ Thúy rất dịu dàng, lắng đọng vừa vặn, một chút xíu tạp sắc
cũng không ảnh hưởng cái đẹp của nó.
Đây là vật duy quý giá nhất cô mang theo lúc rời đi, là bà nội đưa cho
cô, lúc cô không cách nào bỏ lại được, liền mang ra ngoài. Đối với cô
cái vòng tay này có ý nghĩa rất lớn, không ai có thể lý giải được, cô
chưa từng có ý định bán nó đi, dù là lúc cô lưu lạc ngoài đường, cô cũng rất thành kính ôm vòng tay mà ngủ.
Nhưng giờ phút này, cô không còn nghĩ đến anh nữa, cô pahi3 bán cái vòng này đi, nếu không Tiểu Tiên sẽ bị kiện đã thương mà ngồi tù. Cô không
thể để chuyện này xảy ra được.
Cái gì mà tôn nghiêm? Cô đi vào tiệm càm đồ, cô mờ mịt đem vòng tay này đi cầm mất rồi.
Cầm nóng được 2 vạn 5000 đồng, Lục Tắc Linh lưu luyến ông chủ đem vòng
tay cất vào ngăn kéo. Cô không biết cái vòng này đáng giá bao nhiêu
tiền, ông chủ ra giá, cô thấy đã đủ, nên đồng ý. Cô muốn rời đi, nhưng
cô thể thể nào bước được, cuối cùng cô cầm tiền quay trỏ lại quầy,
nghiêm túc nói với ông chủ: “Xin ông đừng bán cái vòng cho người khác,
tôi nhất định sẽ trở về mua lại.”
Ông chủ nhìn dáng vẻ của Lục Tắc Linh, có chút buồn cười, khinh thường
nói: “Ai đến cầm đồ cũng nói như vậy, cuối cùng có mấy người đến mua
lại chứ? Chỉ có ba tháng, không đến mua tôi sẽ bán!”
Lục Tắc Linh nặng nề mà nói: “Không, tôi nhất định sẽ trở lại, dù có bán máu tôi cũng sẽ mua nó.”
Ông chủ khịt mũi cười một tiếng, nhìn từ Lục Tắc Linh từ trên xuống dưới lục, cuối cùng khinh miệt nói: “Máu của cô không bán được nhiều tiền
như vậy đâu.”
Lục Tắc Linh không nói gì, trong mắt cô tràn đầy chắc chắn, vô luận như
thế nào cô nhất định sẽ mua vòng tay về, vô luận dùng cách nào, cô nhất
định phải kiếm tiền đem chuộc vòng tay trở về.
Cầm hai vạn đến bối thường cho ông chủ. Rõ ràng ông ta không thiếu tiền, nhưng lại muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Đưa hết tiền, Tiếu Tiên được
thả. Nhưng, sau đó, là chuyện còn đáng sợ hơn nữa, bọn họ sẽ sống như
thế nào?
Tiểu Tiên chỉ mới 19 tuổi, chưa tốt nghiệp trung học đã đi làm, trừ làm
nhân viên phục vụ, cái gì cô ấy cũng không biết. Mà Lục Tắc Linh, học
đại học, lại học Trung ăn, người học ngành này phần lớn làm giáo viên,
thi các loại chứng theo tới liền nghiệp, mà cô, lại không có gì cả.
Hai người thu dọn hành lý, rõ ràng cùng đường rồi, nhưng vẫn cũng chỉ có thể đi xuống.
Từ lúc bọn họ gặp chuyện không may thì “Bà chủ” vẫn luôn trốn tránh đến khi họ sắp đi thì lại xuất hiện ở ký túc xá.
Nhìn hàng lý của cả hai, cũng không nói gì, lấp một ít tiền nhét vào trong túi của Lục Tắc Linh.
Ánh mắt của cô ấy có chút thê lương, rất vô lực nói: “Tôi phải đi ngay,
gần đây bà già của lão tiện nhân kia kiểm tra rất chặt, chúng tôi không
thể đụng vào mặt. Tôi chỉ có mấy ngàn, tiện nhân kia cũng bắt hắn ngừng
cấp thẻ cho tôi rồi!”
Lục Tắc Linh tay gắt gao nắm trong túi tiền, chân mày nhíu thật chặt,
một hồi lâu mới chịu đựng không ngừng hỏi cô ấy: “Tại sao?”
Tại sao lại giúp người xấu làm việc ác? Tại sao biết rõ Tiểu Tiên bị khi dễ lại im lặng không lên tiếng? Tại sao biết rõ ông ta là người như
vậy, lại dung ông ta đem nanh vuốt giở ra trên người những cô gái trẻ?
Bà chủ xinh đẹp trẻ tuổi vội vã rời đi, co ấy quấn chặt cổ áo của mình,
khăn lụa che đi một nửa khuôn mặt tinh xảo của cô, ánh mắt của cô phức
tạp và tuyệt vọng, một hồi lâu, cô ấy chỉ nói gằn từng chữ: “Ngay cả
việc của mình tôi còn lo chưa xong, làm gì chú ý đến người khác được?
Cái gì là gọi nhân tính? Bao nhiêu tiền một cân? Có người bán không?”
…………..
Thời gian quả thật không tim không phổi, chỉ chớp mắt một cái mà một năm rưỡi đã qua.
Lục Tắc Linh thường xuyên nhớ đến lời cuối cùng mà bà chủ đã nói với cô.
Khi một người ngay cả ăn cơm cũng không ăn được, thì cho dù có ai cho
mình ăn, cho dù là thiu, cô ấy cũng sẽ ăn như hổ đói. Ai kêu cô đói chứ?
Lúc thi đại học. Lục Tắc Linh chưa có từng nghĩ rằng, tương lại có một
ngày cô sẽ làm phục vụ trong khách sạn, dùng bàn tay cầm viết mấy chục
năm để ghi món ăn, dùng khuôn mặt tươi cười nịnh hót đi xu nịnh khách,
ẩn nhẫn dù có bị người khác chèn ép, tiếp nhận những lời trách móc nặng
nề, thừa nhận người đời xem thường, chỉ vì ba bữa cơm mỗi ngày.
Lúc mới tới nơi này, cô và Tiểu Tiên cầm tiền bà chủ cho đi thuê phòng,
tìm việc làm, làm việc vặt khắp nơi, thời điểm khó khăn nhất, hai người
còn cùng nhau ăn một cái bánh bao, còn tha thiết muốn bẻ ra làm đôi,
chia làm hai nửa.
Lúc hết sạch tiền bạc, Lục Tắc Linh bất đắc dĩ cùng Tiểu Tiên đến khách
sạn cấp năm sao này làm nhân viên phục vụ, bởi vì cấp bậc cao, quản lý
rất nghiêm khắc, không thể so với không khí trước kia ngột ngạt. Mặc dù
công việc khổ cực, nhưng là tiền lương cũng không tệ lắm, không cần lo
đói nữa, Tiểu Tiên còn gởi không ít tiền về cho gia đình.
Từ đó về sau, Lục Tắc Linh cũng không đàn Piano nữa, tay của cô đã bị
dầu mỡ chiếm hết, cô không nhẫn tâm dùng tôi tay bẩn thỉu này chạm vào
đàn Piano thuần khiết.
Cuộc sống chính là như vậy, vừa là Thiên đường, vừa là địa ngục. Chẳng
qua là một cái quyết định nho nhỏ, tựa như hiệu ứng hồ điệp, thay đổi cả cuộc đời cô. Cô từng đi ăn cắp hạnh phúc của người khác, cho nên báo
ứng khổ nạn cũng khá dài. Cô phải một mình đi hết nó.
Khi làm việc Lục Tắc Linh rất biết nghe lời, nên tiền thưởng cũng không
ít. Quản lý có ý định muốn thăng cô lên làm quản lý sảnh,là do mọi người bàn tán nên cô mới biết. Mà gần đây quản lý cũng có nói bóng nói gió ám chỉ, cho nên gần đây cô làm việc rất cẩn thận, không cho phép mình phạm sai lầm.
Mỗi ngày cô đều phục vụ ở phòng "Trúc", mà Tiểu Tiên thì lại ở phòng
"Mai", "Mai Lan Trúc Cúc" là khách sạn bậc cao nhất trong tất cả các
phòng, người tới không giàu cũng quý, đều là những nhân vật nổi tiếng,
cho nên phục vụ ở đây đều là những người sinh đẹp, ưu tú nhất. Bởi vì
Phòng tiệc này rất đặc biệt, nên nhân viên phục vụ ở đây không cố định,
rất nhiều nhân viên tuổi trẻ xinh đẹp câu được người có tiền có chức,
nên nhân viên khách sạn điều tranh nhau tới chỗ này, con người là một
động vật thực tế, trên cái thế giới này chỉ có vật chất mới phải chân
thật nhất , một người đã có tiền , thì không ai đắn đo người ta làm sao
mà có được , ai cũng sẽ không ngại tiền bẩn, cho nên tất cả mọi người
nóng lòng phất lên, cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà đoạt được.
Ngày hôm nay phòng "Trúc" không có khách, mà bên phòng "Mai" lại cực kỳ
bận rộn, tới một nhóm thân phận khách nhân tôn quý, nghiệp quan đều có.
Tiểu tiên từ mười giờ bắt đầu sẽ không gặp người rồi, quá bận rộn, một
khắc cũng không có rời đi, cơm trưa cũng không có ăn.
Lục Tắc Linh có chút nhàm chán, lại không thể trở về ký túc xá, chỉ có
thể ở đi qua đi lại trên hành lang. Không biết có phải là do bên trong
hành lang quá yên tĩnh hay không, cho nên có thể nghe rất rõ ràng ở đâu
đó đang phát ra tiếng khóc.
Trên hành lang chưng đầy những bình hoa cổ rất tinh sảo cùng với những
bó hoa tươi, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Lục Tắc Linh tò mò đi về
phía trước, bỏ qua mấy cái cây không biết tên đó, cô thấy Tiểu Tin đang
núp vào một góc mà khóc.
Trên người cô ấy cũng bận một bộ đồ giống như của Lục Tắc Linh, trên bộ
tây trang xinh đẹp ấy có vài vết bẩn, Lục Tắc linh bước đến gần, mới
phát hiện đó là canh rau.
Cô luống cuống tay chân, chạy thật nhanh đến ôm lấy Tiểu Tiên, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại khóc?”
Toàn thân Tiểu Tiên run lẩy bẩy, ngước mắt đẫm nước mắt lên nhìn, vừa nhìn thấy Lục Tắc Linh, thì lập tức khóc nức nở.
“Mình xong rồi Tắc Linh ơi, lần này mình gặp đại học thật rồi!”
Lục Tắc Linh cau mày: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Vừa rồi có một người đàn ông, không hiểu sao ông ta lại đi đến gần, đột ngột từ phía sau ôm lấy mình. Mình sợ quá, tay run một cái đổ hết canh
nóng lên người ông ta.”
“Là ai?”
“Khách của phòng Mai.” Tiểu Tiên vẫn không ngừng khóc: “Mình rất sợ,
trong đầu đang rất loạn, tất cả đều là do chuyện trước kia hết.”
Tiểu Tiên từng bị tên khốn không biết liêm sỉ vô lễ, cho nên vẫn luôn
chống cự sự đụng chạm của đàn ông, lúc đầu khi vào khách sạn đã vì
chuyện này mà bị mắng rất nhiều lần, có máy lần suýt bị đuổi việc, phải
mất hơn mấy tháng mới có thể khống chế hành động của bản thân lại.
Tiểu Tiên giơ bàn tay bị phỏng đỏ của mình lên, gần như mát khống chế mà lâm bẩm: “Mình cho là mình đã hết bệnh, mình cho là mình không còn sợ
nữa…. Tại ông ta ôm mình từ sau lưng…. Có thể là do ông ta uống say…
Mình còn…. Mình còn…. Mình xong rồi, gặp đại họa rồi, chắc lần này sẽ bị xa thải, tiền thuốc thang của mẹ mình….Mình xong rồi….”
“Đừng nghĩ nhiều.” Lục Tắc Linh không đành lòng ôm lấy Tiểu Tiên, cô ấy
mới 20 tuổi, vậy mà trên lưng lại phải gánh vác nhiều chuyện như vậy. Cô an ủi cô ấy: “Đừng sợ, không có việc gì đâu.”
Cô nhìn quần áo của Tiểu Tiên một chút, rồi gỡ bản tên “phòng Mai” trên người cô ấy xuống: “Cậu đi theo mình, chúng ta đổi quần áo đi.”
Tiểu Tiên liều mạng lắc đầu: “Không được! Cậu sắp lên làm quản lý rồi! Mình không thể hại cậu được”
Lục Tắc Linh túm lấy cô ấy: “Thay là được, ta mình chưa từng pham lỗi gì, bị một lần cũng không sao đâu.”
Dùng nước sạch rửa mấy vết bẩn, nhưng dấu vết vẫn còn rất rõ ràng, trên
người Lục Tắc Linh còn có mùi thuốc rất rõ ràng. Xem ra đồ ăn của người
có tiền và người nghèo cũng không khác gì mấy, đổ lên người cũng rất
hôi.
Còn chưa kịp quay lại phòng nghỉ, thì quản lý mang theo sắc mặt nghiêm
trọng xuất hiện. Đi ở phía sau còn có mấy nhân viên phục vụ ngày hôm nay nữa.
Một người đàn ông trung niên bụng bự sắc mặt tái nhợt, vênh váo tự đắc
chỉ vào mũi quản lý mắng: “Các người đang làm cái trò gì vậy hả? Làm ăn
chẳng ra làm sao cả! Các người có biết Bạch Dương là ai không hả? Các
người đổ canh nóng vào người cậu ấy? Có phải khách sạn của các người
chán mở cửa rồi! Muốn dẹp tiệm hả?”
Tình huống vô cùng nghiêm trọng, các nhân viên phục vụ tự giác xếp thành đội, đứng thành ba hàng, hai tay lén nắm người phía trước, tư thế cung
kính. Lục Tắc Linh đứng ở giãy giữa, Tiểu Tiên đứng ở sau lưng cô, mặc
bộ quần áo sạch sẽ, run lẩy bẩy, Lục Tắc Linh hếch eo, đứng thẳng tắp,
cố gắng che Tiểu Tiên lại.
Quản lý cũng rất rối, nhìn sơ qua một lượt, cuối cùng nói với người đàn
ông bụng bự: ”Người đi làm hôm nay đều ở đây cả.” Rồi cô ấy ngẩn đầu lên liếc nhìn, cuối cùng trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn vết bẩn
trên người Lục Tắc Linh. Cô ấy theo bản năng bước lên phía trước một
bước, muốn cản tầm mắt của người đàn ông kia lại, nhưng vẫn không kịp,
ông ta đã nhìn thấy Lục Tắc Linh.
“Cô.” Ông ta ngoan ngoan chỉ chỉ: “Ra ngoài!”
Lục Tắc Linh hít nhẹ một hơi, sợ sẽ không tránh nổi kiếp nạn ngày hôm
nay, nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng giữ vững dáng vẻ đi ra
ngoài, lúc này, cô càng không thể để khách sạn mất hết mặt mũi được.
Vẻ mặt của người đàn ông kia cực kỳ hung ác, Lục Tắc Linh tự biết mình
lành ít dữ nhiều, xem ra người đàn ông mà Tiểu Tiên hắc nước canh rất
tôn quý. Cô bước từng bước đi tới. Còn chưa đi đến, một bóng người xa lạ đã đi vào trong rồi.
Lục Tắc Linh theo bản năng ngẩng đầu, bất ngờ bốn cặp mắt liền đụng phải nhau.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, ánh mắt
khiêu khích, rõ ràng trên người có nhiều vết canh, nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy anh ta nhếch nhác chút nào. Hình như anh ta hơi say rồi,
đáy mắt hồng hồng, nhưng khóe miệng lại dắt lên một nụ cười.
Anh ta cũng không nhìn Lục Tắc Linh quá lâu, bước mấy bước đi lại gần
người đàn ông trung niên, chẳng hề để ý mà trêu ghẹo: “Dương bí thư, ông đang làm cái gì vậy? Hù dọa nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc như vậy, còn
dùng danh nghĩa của tôi nữa chứ? Không hiền hậu chút nào nha!”