Về sau, từ miệng người khác Lục Tắc Linh nghe được một số thủ đoạn của
Bạch Dương, là một người vô lại, không có kiên nhẫn, mềm không được cứng không xong, người yêu muốn tiền thì đưa tiền, không ham tiền thì chơi
rất chu đáo, nâng người ta lên trên trời trong một khoảng thời gian, sau khi chia tay cũng có thể gặp lại, mặc dù mọi người đều nói Bạch Dương
là một hoa hoa công tử, nhưng những phụ nữ chen nhau giành lấy anh ta
thì anh ta lại đuổi lấy đuổi để.
Lục Tắc Linh không ngờ có một ngày Bạch Dương sẽ đem những thủ đoạn này
dùng lên trên người cô, tính của cô rất lạnh lùng, ngoại trừ rất quyết
liệt với Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng lại nhẫn tâm từ chối Bạch Dương hết lần này đến lần khác, cô cũng hết cách rồi, thỉnh thoảng bị anh ta giày vò
quá mức thì sẽ đi ăn một hai bữa với anh ta.
Thật ra thì cô không muốn có kết quả gì với anh ta, hai người có rất
nhiều chỗ không giống nhau, điều này cũng làm cho Lâm Hiểu Phong lo
lắng, nhiều lần đánh đến nhà cô, cô như một đứa bé mười mấy đang ở độ
tuổi nổi loạn, lấy tình để cảm động lấy lý lẽ để nói rõ, hi vọng cô quay đầu lại là bờ, đừng vì loại người như Bạch Dương mà sa đọa.
Lục Tắc Linh dở khóc dở cười: “Bạch Dương và Bạch Tùng là anh em ruột,
đều là người của nhà họ Bạch, khác nhau ở chỗ nào, không phải cậu nói
người nhà họ Bạch rất tốt sao?”
Lâm Hiểu Phong liền nói: “Nhất mẫu đồng bào cũng có Cơ Nhân Đột Biến (*), cái tên Bạch Dương chính là bị đột biến gen đó! Cậu ngàn vạn lần đừng ở chung một chỗ với anh ta, các khoản nợ tình trên người anh ta chất
thành đống rồi! Cậu và anh ta mà ở cùng một chỗ, những cô gái đó chắc
chắn sẽ cầm dao đến giết cậu cho xem.”
(*) cùng một mẹ thì cũng mang gen khác nhau.
Lục Tắc Linh buồn cười, trấn an cô ấy: “Được rồi, mình biết rồi, mình và anh ta thật sự không có gì đâu.”
Cô càng nói như vậy, thì Lâm Hiểu Phong lại càng không yên lòng, sau khi về nhà liền kéo đến đánh Bạch Dương, không ngừng mắng Bạch Dương, buộc
Bạch Dương ở trước mặt cô ấy lấy điện thoại ra xóa sạch số của tất cả
người phụ nữ khác.
Lục Tắc Linh không ngờ Lâm Hiểu Phong lại khoa trương đến như vậy, lúc
Bạch Dương gọi điện thoại đến oán trách, cô cũng cảm thấy hơi có lỗi.
“Lục Tắc Linh, Lâm Hiểu Phong ra tay quá độc ác chặt đứt hết đường lui
của tôi, cô mà không đồng ý nữa thì tôi, tôi chắc chắn sẽ bị độc thân cả đời! Cô nhẫn tâm sao?”
Lục Tắc Linh không nhịn được cười: “Tôi có cái gì mà không đành lòng chứ?”
Bạch Dương ăn vạ: “Tôi mặc kệ, hôm nay cô mà không ra, thì sẽ không xong với tôi đâu.”
Biết không cản được anh ta, nên Lục Tắc Linh thay quần áo đi ra ngoài cùng anh ta.
Mỗi lần Bạch Dương đưa cô đi thì không phải là đi đánh bài thì cũng là
đi tham gia các hoạt động tập thể, xong chuyện liền giả bộ làm chính
nhân quân tử đưa cô lành lặn trở về, cái người này, không hề làm cho
người ta chán ghét chút nào.
Rất hiếm khi anh ta người đầy mùi rượu mà đến đón cô như thế này. Tửu
lượng anh ta cũng rất tốt, gần như uống bao nhiêu cũng sẽ không thấy
say, trên người anh ta có mùi rượu rất nồng, còn xen lẫn mùi hương nước
hoa nửa. Ánh mắt của anh ta có chút đỏ lên, mặt cũng thế. Vừa nhìn thấy
cô đi xuống thì bắt đầu cười, đôi môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, cặp mắt
hoa đào cố ý trêu chọc khẽ híp như đang si tình, liếc xéo cô, càng lộ vẻ sáng ngời: “Hôm nay đồng ý sảng khoái như vậy sao, chẳng lẽ là đã bị
tôi làm cho cảm động rồi?”
“Đúng.” Lục Tắc Linh cũng bắt đầu cười giỡn: “Cảm động đến nỗi hận không thể lấy thân báo đáp, chỉ hận kiếp này không thể gả cho anh mà thôi!”
Bạch Dương cũng không biết làm sao, nghe thấy những lời này thì đột
nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười, nhìn thẳng về phía ánh
mắt của cô cũng không còn mê ly như vậy nữa, anh ta bình tĩnh nhìn chằm
chằm Lục Tắc Linh, nói gằn từng chữ: “Nghiêm túc sao? Lời này là nghiêm
túc, ngày mai sẽ đi lấy giấy chứng nhận, cô dám không?”
Lục Tắc Linh không thể hiểu được vẻ mặt của anh ta, có chút bối rối, vội vàng đẩy anh ta ra: “Bớt làm trò đi, điên à!”
“Chỉ biết gạt tôi.” Bạch Dương mấp máy môi, rõ ràng là đang cười, nhưng
Lục Tắc Linh lại cảm thấy trong ánh mắt của anh ta hiện lên đau thương
trong chốc lát, Lục Tắc Linh mở trừng hai mắt, Bạch Dương lại khôi phục
bình thường như trước, Lục Tắc Linh hoài nghi có phải vừa rồi cô nhìn
nhầm hay không.
Chương 28.2
Hành trình của cô và Bạch Dương cũng không có gì đặt biệt, lại là đi
đánh bài. Cô ngồi ở một bên nhưng không hề tán gẫu, mỗi lần Bạch Dương
muốn hồ thì gọi cô sờ bài, kỳ thật anh ta sào
bài rất khéo léo, căn bản là mặc kệ cô, thế nhưng anh ta lại cứng rắn
nói cô là Nữ Thần May Mắn của anh ta, chọc cho một bàn người cười đến nở hoa.
Bài đánh xong, Bạch Dương cũng không bớt mùi rượu cho lắm, bọn họ hẹn
nhau đánh bài từ sớm, vì vậy trước khi đi uống rượu thì Bạch Dương đã
đem xe tới đây để rồi, lúc bọn họ đi ra, thì có người đã lái xe tới.
Lục Tắc Linh có chút bận tâm nói: “Anh tỉnh rượu chưa hả?”
Bạch Dương nghiêng đầu miễn cưỡng nhìn cô: “Tôi biết cô không muốn chết
chung với tôi, cho nên đừng sợ, tôi tuyệt đối sẽ mang cô về nhà an
toàn.”
Lục Tắc Linh bị một câu của anh ta làm cho nghẹn họng, nhất thời cũng
không biết trả lời thế nào, nên quyết định giữ yên lặng. Cô dựa vào phía sau, đang chuẩn bị nhắm hai mắt nghỉ ngơi một hồi, lại thấy trên xe của anh ta có để một cái hộp rất quen.
Cô gần như làm theo bản năng đưa tay lấy cái hộp đó lại, mặc kệ là màu
sắc gì, chất liệu gì, thậm chí là xúc cảm gì, cũng làm cho Lục Tắc Linh
khó có thể khống chế kích động.
Mở cái hộp ra, một cái vòng Phỉ thúy quen thuộc đập vào trong mắt. Lục Tắc Linh gần như kinh động đến quên cả thở.
Cô không nhìn lầm chứ, cái vòng tay này chính là cái mà cô đã bán đi. Là cái mà bà nội tặng cho cô. Vừa nghĩ tới người hiền lành đó, đáy mắt Lục Tắc Linh liền không nhịn được mà ươn ướt.
Lúc cô bất đắc dĩ, bán chiếc vòng tay này đi, cô đã rất muốn mua trở
lại. Tìm được công việc, cô không hề nháy mắt mà ký vào bản hợp đồng làm việc ở khách sạn, chỉ vì để có tiền đi chuộc chiếc vòng này lại.
Khi cô trở lại cửa hàng đó, lại bị cái người vô lương tâm đó bán đi,
vòng tay đã bị người khác mua lại. Ngay lúc đó cô cảm thấy cực hận,
không nhịn được liền tạt một ly trà vào mặt ông ta. Ông chủ kia cũng
không ngờ một cô gái nhu nhược như vậy mà khi giận dữ lại đáng sợ đến
thế, vội vàng kêu người đến lôi Lục Tắc Linh đi.
Cuối cùng cô vẫn không thể chuộc lại chiếc vòng tay này. Cô không biết
bây giờ cảm xúc của cô như thế nào nữa, Lục Tắc Linh chỉ cảm thấy trong
lòng trống rỗng, có lẽ là do ông trời đã định trước, ông trời đem cách
liên lạc cuối cùng của cô và Thịnh Nghiệp Sâm cắt đứt.
Cô không về tìm Thịnh Nghiệp Sâm, thậm chí còn không giữ nổi chiếc vòng tay này.
Cô không ngờ mình lại có thể thấy chiếc vòng này một lần nữa, trong lòng ê ẩm, cô biết cô không nên yêu cầu như vậy, nhưng cô vẫn mở miệng nói:
“Bạch Dương, cái vòng tay này, anh có bán không?”
Bạch Dương đang lái xe, cửa sổ xe mở ra, bên ngoài có chút huyên náo,
cũng không nghe thấy Lục Tắc Linh nói gì, cho là cô đang hỏi cái gì đấy, thuận miệng trả lời: “Mấy ngày trước tôi đi với ông đến tiệm đồ cổ mua
được, nghe ông chủ nói là đồ Vãn Thanh gì đó, màu sắc rất nhuận, mẹ tôi
luôn miệng khen đẹp, nên tôi mua tặng bà ấy.”
Lục Tắc Linh cắn môi một cái, nghiêm túc hỏi lại anh ta một lần nữa: “Cái vòng tay này, anh có thể bán cho tôi không?”
Lúc này rốt cuộc Bạch Dương cũng nghe rõ lời của cô…, sửng sốt một chút, khó có thể tin nói: “Cô mua? Cô có biết món đồ chơi này tốn mấy vạn
không hả? Cô còn mua sao?”
Lục Tắc Linh không ngờ thì ra cái vòng tay này lại bán mắc đến như vậy.
Trong lòng càng thêm oán hận đối với cái tên chủ vô lương kia. Cô nhắm
mắt nói: “Tôi có thể trả từng chút không? Anh bán cái vòng này cho tôi
đi.”
Bạch Dương thổi phù cười một tiếng, “Ngu ngốc, thích thì lấy đi, dù sao mẹ tôi cũng không để ý đến.”
Lục Tắc Linh không ngờ có thể tìm lại được cái vòng tay đã mất này, trong lòng ê ẩm, cầm chặt nó, vai run run.
Thấy cô thích nó đến như vậy, Bạch Dương sáng tỏ mà nói: “Sớm biết cô
thích cái này, tôi đã đưa cô mấy chục cái, tôi còn tưởng rằng cô không
hề ham muốn, không giống chúng phàm phu tục tử khác chứ!”
Tuy nói không có ý khinh bỉ, nhưng Lục Tắc Linh biết anh ta đã xem cô
giống như những người phụ nữ ham mê vàng bạc khác, cô không ngại mình ở
trong lòng anh ta trở thành cái dạng gì, cô chỉ cảm kích, cảm kích Bạch
Dương đã trả lại thứ quý báu này cho cô.
Cô cảm kích nói: “Tiền tôi nhất định sẽ trả cho anh, cám ơn anh Bạch Dương, thật sự cám ơn anh.”
Lúc chia tay với anh ta, Lục Tắc Linh vẫn ôm chặt cái vòng tay đi vào
trong nhà, càng chạy càng nhanh, lao vào trong bóng tối. Khu nhà cũ nát, đèn sớm đã bị hư, cũng không có ai tới tu sửa. Cô xác định mình đã tiến vào nơi tối tăm nhất, mới ngừng lại, tựa người vào tường.
Cô ôm cái vòng tay trong ngực giống như ôm một đốm lửa nhỏ, đốt đến mức
có thể cô tê buốt. Rõ ràng không dám quên đi. Rõ ràng nói cho anh hạnh
phúc, tại sao còn khó chịu đến như vậy?
Cô đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn, biết mình không muốn phải thấy
anh khổ sở, nhưng cô lại không có cách nào khống chế chính mình, cho nên mỗi thời mỗi khắc lại trôi qua khó đến như vậy.
Cái gì là lý trí? Cái gì là quên? Cái gì là làm lại từ đầu? Lục Tắc Linh không thể hiểu được, từ đầu cô đã thành kẻ hoang tưởng, cô học cách
không yêu Thịnh Nghiệp Sâm nữa, học cách không được tha thứ cho mình,
học cách không yêu bất kỳ một ai khác nữa. Bây giờ cô cũng miễn cưỡng
dũng cảm hơn rất nhiều, trừ kiên cường ra, cô có thể làm gì khác được
chứ? Không phải cô đã trở thành kẻ trắng tay rồi hay sao?
Cô cố gắng hít thở bình thường, cô thu lại cảm xúc, từng bước từng bước
đi vào trong nhà, lúc bước xuống bậc thang, cô cúi đầu tìm chìa khóa ở
trong túi, hơi ngẩng đầu, phát hiện trong bóng tối có chút ồn ào.
Không biết sợ, cũng không biết cái gì là nguy hiểm, Lục Tắc Linh chỉ mệt mỏi đứng tại chỗ.
Trong góc tối, có tiếng cái bật lửa ma sát, một áng lửa dấy lên.
Ngay lúc đó, Lục Tắc Linh cảm thấy ngọn lửa đó y như ngọn lửa của cô bé bán diêm trong cái đêm cuối cùng vậy.
Thực là hư ảo, trong ánh sáng cô nhìn thấy gương mặt của Thịnh Nghiệp Sâm.
Cô có chút hoảng hốt, anh rất keo kiệt, ngay cả nằm mơ cũng không cho cô nhìn thấy, tại sao lại xuất hiện trong ngọn lửa đó? Nước mắt nhanh
chóng tuôn ra, tất cả cảnh vật đều bể nát, ngọn lửa trong đêm tối, mắt
của anh, mũi của anh, thậm chí ngay cả cái nhíu cũng làm cho cô cảm thấy thân thuộc đến vậy, quá không rõ ràng rồi, tất cả trước mắt, từng điểm
từng điểm, ở trong tầm mắt từ từ mơ hồ rồi biến thành bóng đêm đen tối.
Ánh lửa tắt đi.
Lục Tắc Linh cầm chìa khóa mà tay đang run rẩy.
Trong bóng tối có một người thật lâu sau liền nói: “Mở cửa đi.”
Lục Tắc Linh không biết làm sao lại cho anh ta vào nhà, có lẽ tốt hơn là cô nên nhốt anh ở ngoài, nhưng cô vĩnh viễn không thể nào học được cách cự tuyệt Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, rõ ràng khóe mắt đuôi mày đều có dấu vết thành thục, nhưng cô vẫn cố chấp cảm thấy anh rất giống như trong
ký ức của mình.
Cậu nam sinh không một chút đề phòng, mỉm cười sáng lạn với cô.
Cô siết chặt hai tay mình lại, móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng không thấy đau. Cô đối đãi với anh giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, châm
trà cho anh, thậm chí còn hàn huyên cùng với anh.
Cô nghĩ, cô là diễn viên giỏi, cho dù ngực đã đau đến dời sông lấp biển, nhưng vẫn có thể mỉm cười với anh như trước.
“Mắt của anh khỏe rồi sao? Thật là tốt. Chúc mừng anh.” Cô nói: “Sao anh lại tới đây? Trễ như thế là có chuyện gì không?” Giọng điệu bình thường như vậy, cô đang làm rất tốt, cô không khỏi khen mình một câu ở trong
lòng.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn khẽ chau mày lại, có lẽ thời gian trôi qua còn chưa đủ lâu, còn chưa đủ để bọn họ quên đi mọi thứ, không đủ để bọn họ đem
tất cả yêu hận biến thành một tiếng cười.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm
khay trà, Lục Tắc Linh gấp hoa giấy, mỗi một đóa đều có dụng tâm riêng,
rất giống trước đây. Hồi lâu, anh mới nói: “Tôi vừa tới, mới xuống máy
bay không bao lâu.”
“Ừ.” Lục Tắc Linh không hỏi tại sao anh lại tới đây, cũng không hỏi tại
sao anh lại biết địa chỉ của cô. Những vấn đề này cũng không có gì quan
trọng.
Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt ly trà của Lục Tắc Linh rót cho anh, nhưng không hề uống.
“Đổi lại phòng khác đi, tôi sẽ tìm cho cô.” Thịnh Nghiệp Sâm nói.
Cô vẫn nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô không muốn
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn mình bằng ánh mắt đó, đó là thương hại cùng áy
náy. Nếu so với oán hận thì càng làm cô có cảm giác bị lăng trì hơn.
Lục Tắc Linh cười đắng nói: “Cám ơn ý tốt của anh, bây giờ em sống rất tốt. Anh thì sao? Kết hôn chưa?”
Thịnh Nghiệp Sâm nhíu mày chặt hơn trước, hỏi ngược lại: “Cô thì sao?”
“Về sau em……” Lục Tắc Linh khó chịu tiếp tục nói, lỗ mũi ê ẩm, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Sau này em cũng sẽ lập gia đình.” Câu nói tiếp theo rất khó mở miệng để nói, nhưng cô vẫn cố nói ra:
“Thịnh Nghiệp Sâm, anh đừng sợ, không phải em kết hôn là vì anh, mà em
đã…… Em đã nghĩ thông suốt rồi, em…… sau này em sẽ không bao giờ quấn
lấy anh nữa.”