Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 186: 186: Có Thể Tự Bôi Thuốc Được Không




Cô không nói gì cả, chỉ kéo Quyền Tự đi vào trong phòng, tay còn lại cầm lấy tuýp thuốc mỡ mang vào trong.
Vừa đi vừa mở miệng,
"Anh có thể tự bôi thuốc được không?"
"Không thể."
Người nào đó chối bỏ một cách đúng lý hợp tình.
Quyền Tự ngồi xuống ghế, Nam Tinh lấy ít thuốc mỡ bôi lên chỗ dị ứng trên người hắn.
Cô nhìn hắn, hỏi.
"Vậy những lần dị ứng trước đó, anh xử lý thế nào?"
Quyền Tự cười cười,
"Trước đó?"
Hắn nghĩ nghĩ mấy giây, mở miệng.
"Thật ra, có thể xem như trước kia chưa từng bị dị ứng."
Nam Tinh sửng sốt, nhìn hắn một lúc.
Có lẽ là do mọi chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, hắn đã quên gần hết, nói xong câu này thì không nói thêm câu nào nữa.
Nam Tinh bôi thuốc cho hắn xong, đứng dậy cầm cặp sách lên đi học.
Nửa đường, cô gặp Vương lão quản gia, ông ấy liên tục khuyên cô nên cơm nước xong rồi hãy đi học.
Nhưng lại bị cô từ chối.
Cô không muốn diễn lại cảnh tượng một lời khó nói hết như lúc gặp bác sĩ trước mặt mọi người nhà họ Quyền.
Phòng khách lớn của Quyền gia, trên bàn cơm sáng.
Sắc mặt của lão gia tử vô cùng khó coi, trước tiên ông lão trừng mắt nhìn thằng nhóc cả vô dụng là Quyền Nhung, sau đó thì trừng mắt nhìn thằng út ốm yếu là Quyền Tự.
Không gian có phần yên ắng, lão gia tử hừ mạnh một tiếng, đá mắt nhìn về phía Quyền Nhung, nom có vẻ như đang nhìn một thằng cháu phế vật vô dụng.
"Ngay cả ảnh chụp của Tiểu Tinh nhà người ta mà mày cũng có thể đưa sai, đầu óc này của mày, sao ta có thể yên tâm giao Quyền thị cho mày chứ?"
Ngay cả mặt mũi của Nam Tinh, lão gia tử còn chưa được nhìn thấy, đợi mãi mới đợi được một tấm ảnh thì nhận ra đó là ảnh của người khác, đã thế còn khiến cho ông nhận nhầm người.
Nhưng ông cũng không ngại ngùng gì cả, mở mồm ra là thân thân thiết thiết gọi một tiếng Tiểu Tinh.
Sau đó, lão gia tử quay sang nhìn Quyền Tự, dáng vẻ hận sắt không thành thép, mở miệng,

"Không ăn cơm sáng mà đã đi học, điều này không tốt với cơ thể đâu.

Cô bé nói muốn đi là cháu cho người ta đi luôn?"
Quyền Tự ngẩng đầu, nhìn thoáng qua lão gia tử.
Hắn liếc mắt một cái là thấu tỏ ngay ý đồ của lão gia tử.
Ông lão này, muốn gặp Nam Tinh đây mà.
Hắn cười như không cười,
"Tối qua, nếu như ông nội không gây ra chuyện, có lẽ ông đã được gặp rồi."
Lão gia tử nghẹn lời.
Chuyện ngày hôm qua, đúng thật là ông phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Lão gia tử chỉ có thể quay đầu, chỉ vào Quyền Nhung, giáo huấn.
"Mày mày mày, chuyện ảnh chụp thì mày nói thế nào?"
Quyền Nhung đã cơm nước xong, dùng khăn lau lau miệng, ngẩng đầu,
"Trợ lý của con không quan tâm mấy đến giới giải trí, nhận lầm người."
Trợ lý của hắn đã từng gặp Nam Tinh, cũng mơ hồ nghe qua dạo gần đây Nam Tinh rất nổi tiếng trên mạng.
Thế nên, lúc hắn phân phó xuống muốn tìm một tấm ảnh chụp của Nam Tinh, trợ lý đã lên mạng tìm một tấm ảnh chụp mang đậm phong vị thanh lãnh cao quý của cô ấy.
Ai mà ngờ, trong giới giải trí còn có người dám bắt chước Nam Tinh, ảnh chụp cũng cố tình chụp cho giống?
Trời xui đất khiến lấy nhầm, dẫn tới chuyện của ngày hôm qua.
Lão gia tử hừ nhẹ một tiếng,
"Sao lúc cháu gửi tiền, không thấy cháu gửi nhầm a?"
Quyền Tự khẽ nhướng mày, không đáp lời.
Nam Tinh có thể so với con số lẻ đó sao?
Quyền Nhung đột nhiên nói,
"Ông nội nói có đạo lý."
Lão gia tử thấy thằng cháu mình dễ nói chuyện như vậy, có phần kinh ngạc.

Sau đó, ánh mắt của Quyền Nhung dừng trên người Quyền Tự.
"Lúc cháu tới, có nhìn thấy Nam Tinh."
Quyền Tự nhìn anh cả, chờ hắn nói hết câu.
Quyền Nhung trên dưới đánh giá Quyền Tự,
"Xem ra cơ thể của chú khôi phục không tồi."
Nói xong thì dừng một chút, rồi mới nói tiếp.
"Công ty đang thiếu nhân thủ, có vài hạng mục cần có người giám thị."
Quyền Tự nghe hiểu rồi.
Nói vòng vo như vậy, thực chất là muốn hắn quay lại Quyền thị.
Quyền Tự nhàn nhạt dời tầm mắt, rũ mắt, khụ nhẹ một tiếng, dáng vẻ ốm yếu bất kham.
Chưa cần hắn phải nói lời gì, Quyền lão gia tử đã nhịn không được muốn bảo hộ thằng cháu này.
"Cháu là Chu Bái Bì sao? Nhìn xem bây giờ em trai cháu đã tiều tụy thành cái dạng gì, cháu còn dám bắt nó đi làm?"
[Kiều Tiếu: Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá.

Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc.)]
Quyền Nhung nhìn qua hai ông cháu nhà này, tay lăn hạt gỗ dây tràng.
"Trong mấy hạng mục này, có vài cái có liên quan tới giới giải trí, còn có một cái là hợp đồng hợp tác với Nam gia ở Tế Thành.
Nếu chú không muốn làm, anh chỉ có thể phái người khác nhận lấy."
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự nhìn thẳng vào Quyền Nhung.
Đây là ép buộc hắn?
Đáng tiếc, hắn sẽ không bị dao động.
Quyền Nhung lăn hạt gỗ tử đàn,
"Nghe nói tổng giám đốc Nam Tình đang ốm bệnh.


Hai ngày trước mới xuất viện, giờ lại vào viện rồi.

Những hạng mục cũ dưới tay Nam Tình đều lọt vào tay của ba cô ấy là Nam Kiến Quốc.

Làng du lịch ở Tế Thành do Nam Kiến Quốc làm đại diện.

Cây đổ bầy khỉ tan, hiện giờ Nam Kiến Quốc và Nam Tình thế như nước lửa, hắn không như Nam Tình biết chiếu cố cô con gái mới từ cô nhi viện trở về Nam gia đâu.
Nghe nói trong tay Nam Tinh có không ít cổ phần, cũng không biết có bị Nam Kiến Quốc nhớ thương hay không.
À, đúng rồi, mấy ngày trước Nam Kiến Quốc có liên hệ anh, tỏ ý muốn bán công ty cho Quyền thị."
Hắn nói tới đây, bên phía Quyền Tự cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cánh môi của Quyền Tự hơi hé, chậm rãi hỏi,
"Anh, uy hiếp em?"
Quyền Nhung không chút nào che giấu
"Nghe ra rồi?"
Nghe vậy, Quyền Tự lặng im.
Quyền Nhung lại nói tiếp.
"Nên giúp Nam Tình hay là giúp Nam Kiến Quốc, anh còn đang do dự."
Qua một hồi lâu, rốt cuộc nghe thấy Quyền Tự lên tiếng trả lời,
"Ừm."
Câu trả lời có phần râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng Quyền Nhung biết là hắn đang trả lời cho câu hỏi đến công ty làm việc.
Quyền Nhung có mấy giây hơi sững sờ.
Vốn dĩ chỉ ôm thái độ muốn thử xem mà thôi, không nghĩ tới hắn lại đồng ý thật.
Như vậy xem ra, có Nam Tinh thật đúng là rất không tồi a.
Ít nhất, hữu dụng.
Nam Tinh đi học từ sáng sớm, là được Tống Cảnh Hiên đưa đi.
Tống Cảnh Hiên đã nghe kể hết mọi chuyện trong buổi tiệc tối, lề mề hồi lâu mới tới đón người.
Nếu là ngày trước, hắn tuyệt đối sẽ sung sướng chạy tới trước mặt Quyền Tự, cười nghiêng ngả ha hả hồi lâu, hô to chuyện tốt như vậy mà hắn lại không được chứng kiến.

Nhưng xưa đâu bằng nay.
Cô bạn nhỏ Nam Tinh thế mà là King!
Mà đối thủ bây giờ của hắn, tổ chức Ám Gen - trong tổ chức có một hacker cao thủ: W.
Cố tình, khoản kỹ thuật máy tính này, hắn dốt đặc cán mai.
Lúc này, chỉ có thể trông đợi vào Nam Tinh chiếu cố nhiều hơn.
Đặc biệt là drama đêm qua còn dính líu ít nhiều tới hắn, dù sao thì người cũng là do hắn đưa tới, đặt trước cửa rồi chạy đi.
Chậc chậc chậc, vì suy xét tới tiền đồ tương lai, đương nhiên hắn sẽ phải đến đón Nam Tinh đi học rồi.
Tống Cảnh Hiên lái xe, cười mở miệng,
"Cô bạn nhỏ, chuyện đêm qua, đã bị kinh hách rồi đúng không?"
Loại người như hắn, một khi đã cố tình tỏ vẻ quan tâm, thật sự khiến cho người ta phải nổi da gà.
Hệt như tên tội phạm đi lừa gạt, bắt cóc trẻ con.
Nam Tinh lắc đầu.
"Không có."
Kinh hách thì không có, chỉ là suýt chút nữa thì chia tay.
Tính tình của Nam Tinh ít nói, dọc đường đi chỉ nghe thấy một mình Tống Cảnh Hiên độc thoại.
Trước khi cô xuống xe, Tống Cảnh Hiên liên tục nhấn mạnh,
"Cô bạn nhỏ, nếu có bất kỳ chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc liên hệ với chú, lúc nào chú cũng đến được."
Nam Tinh đứng bên ngoài xe, lên tiếng,
"Ừm."
Em họ của hắn cũng biểu thị thành tâm của mình với cô như vậy đấy.
Cô đang định đi, chợt như nhớ tới điều gì, đứng ngoài xe nhìn Tống Cảnh Hiên.
"Việc Quyền Tự bị dị ứng cồn, không phải do trời sinh?"
Tống Cảnh Hiên nhướng mày.
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi chuyện này.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ.
"A, đúng.

Hắn bị dị ứng cồn từ lúc được cứu ra, lúc bác sĩ dùng cồn tiêu độc cho hắn mới phát hiện hắn bị dị ứng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.