Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 308: Bị hôn



Miêu Kình đặt chồng giấy xuống bàn.

Ông còn tưởng có chuyện gì to tát.

Hóa ra là có thai.

“Thời gian mang thai của cháu rất ngắn, chưa đầy một tháng, thông thường phụ nữ mang thai giai đoạn này không có triệu chứng gì.

Nhưng triệu chứng của cháu có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.

Nhưng không sao, đợi sinh xong là ổn thôi.”

Nam Tinh đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác một lúc lâu.

Mang, mang thai?

Miêu Kình thở phào nhẹ nhõm, những người khác thì phản ứng hoàn toàn khác.

Nam Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng mình, rồi đưa tay chọc nhẹ hai cái.

Có một sinh mệnh nhỏ?

Quyền Tự nghe xong thì nhíu mày:
“Có thai?”

Anh chưa từng nghĩ đến, nhưng sau khi biết, lại nhanh chóng chấp nhận.

Nếu là Tiểu Hoa sinh cho anh, ừm, có thể chấp nhận được.

Anh kéo Nam Tinh vào trong lòng, không nói lời nào.

Ngày hôm sau.

Khi Bạch Vũ báo tin này cho nhà họ Quyền, cả nhà liền náo loạn.

Ông cụ Quyền cười lớn, tiếng cười vang vọng như muốn xuyên thủng cả mái nhà.

“Haha, khá lắm, khá lắm.”

Sau đó, ông liền định đi gặp cháu dâu.

“Ài, chọn ngày đi, để hai đứa làm thủ tục đăng ký kết hôn trước đã.”

Cháu dâu tuy đang đi học, nhưng tuổi kết hôn thì đạt rồi.

Ừm, khá lắm, khá lắm.

Ông cụ Quyền chống gậy:
“Ta đi gặp cháu dâu của ta.”

Ông cụ Quyền miệng nói cháu dâu hết lần này đến lần khác.

Bạch Vũ khẽ ho một tiếng:
“Ừm, thiếu gia dẫn Nam Tinh tiểu thư đến Tế Thành rồi, không ở Đế Đô.”

Ông cụ Quyền thoáng thất vọng, nhưng nhanh chóng chấp nhận.

Ông lấy ra cuốn sổ nhỏ, đeo kính lão, bắt đầu gọi điện cho từng người bạn cũ, nhân tiện khoe cháu dâu có thai để hả hê một phen.

Ông cụ Quyền bận rộn không thôi, vui mừng không kể xiết.

Vài ngày sau, trên xe RV.

Ninh Đào ngồi bên cạnh Nam Tinh, nhìn chằm chằm bụng cô một lúc:
“Thật sự có em bé rồi sao?”

Nam Tinh lật tài liệu, thản nhiên đáp:
“Cậu đã hỏi tám lần rồi.”

Ninh Đào vẫn không nhịn được mà kinh ngạc:
“Vẫn cảm thấy khó tin quá.”

Xe từ từ tiến vào khu vực thi đấu điện tử ở Tế Thành.

Nam Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Sao tự nhiên lại muốn đi xem Nam Vũ thi đấu?”

Ninh Đào mân mê ngón tay, thoáng đỏ mặt:
“À, chỉ là… cũng không có gì đâu. Quen biết rồi, thì đến xem thôi.”

Nói xong, cô ấy đưa tay chạm lên môi mình, sau đó nhanh chóng ôm lấy máy tính bảng chơi tiếp.

Nam Tinh nhìn cô ấy:
“Cậu với em trai tôi giờ lại thân thế cơ? Thân đến mức nào rồi?”

Ninh Đào nhìn Nam Tinh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng, cô ấy nuốt lời định nói vào bụng.

Không hiểu sao, càng đến gần khu vực thi đấu, cô ấy càng cảm thấy bồn chồn không yên.

Cô ấy lên tiếng:
“Nam Tinh, cậu thấy em trai cậu có thích người lớn tuổi hơn không?”

Câu hỏi đột ngột khiến Nam Tinh ngẩn ra:
“Hả?”

Ninh Đào vò tóc mình:
“Ừm… thì hôm đó, tại bữa tiệc nhà họ Quyền, tớ và Nam Vũ đều có mặt. Em trai cậu uống say, dựa vào vai một cô gái rồi ngủ.

Cô gái đó không hiểu sao, trước đây chẳng có gì, nhưng lần đó, khi cậu ấy dựa vào, tim cô ấy liền đập thình thịch.

Sau đó, cô ấy lén hôn cậu ấy một cái.”

Mặt Ninh Đào vừa đỏ vừa đầy vẻ đau khổ:
“Làm sao bây giờ đây. Tớ… à không, cô gái đó từ đó đến nay mỗi đêm đều mơ thấy em trai cậu, nửa đêm giật mình tỉnh dậy.

Ăn không ngon, ngủ không yên.”

Nam Tinh nhìn cô ấy một cái:
“Cô gái đó khổ sở? Tôi thấy cậu cũng khổ lắm đấy.”

Câu này như nói đúng tim đen của Ninh Đào:
“Đúng vậy! Tớ cũng khổ lắm! Vậy nên, cậu thấy cô gái đó có hy vọng không?”

Nam Tinh nghĩ ngợi:
“Có.”

Mắt Ninh Đào sáng lên:
“Thật sao?”

“Ừ. Chỉ cần Nam Vũ chưa có bạn gái, cô ấy sẽ có hy vọng.”

Nói rồi, Nam Tinh cầm ống hút uống nước.

Ninh Đào nghe vậy, lại xìu xuống.

Khu vực thi đấu điện tử.

Trong sân đấu.

Nam Tinh đi cùng Ninh Đào xem xong một trận thì rời đi.

Giữa giờ nghỉ, Ninh Đào đến khu vực hậu trường.

Cô ấy đứng ở cửa phòng đội cnơi Nam Vũ đang ở, lưỡng lự mãi không dám vào.

Đầu mũi chân ma sát trên mặt đất, đi lòng vòng ở cửa vài lần.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Có nên vào không? Aiz, hay là chờ thi đấu xong đã.”

Nghĩ vậy, cô ấy quyết tâm rời đi.

Đúng lúc này, hai nhân viên bước ra từ bên trong.

Hai cô gái thì thầm:
“Nam Vũ đẹp trai thật đấy.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chắc mười tám? Vài tháng trước vừa tổ chức sinh nhật, khi đó rùm beng lắm.”

“Cô nói xem, một chàng trai vừa lạnh lùng vừa đẹp trai như cậu ấy, cuối cùng sẽ ở bên ai nhỉ?”

Hai người trêu ghẹo nhau:
“Này, cậu nói tớ có cơ hội không?”

“Cậu thôi đi, cậu ấy mới mười tám, cậu là thú dữ à.

Với lại, con trai thường thích người nhỏ tuổi hơn, đúng không.

Nhỏ hơn một tuổi cũng là nhỏ, có mấy người còn có định kiến tâm lý nữa cơ.

Như kiểu cậu ấy, trông đã thấy mạnh mẽ rồi, chắc không chấp nhận được người lớn tuổi hơn đâu.”

Lời vừa dứt, bên cạnh có người gật đầu đồng tình:
“Ừ, đúng thế.”

Ninh Đào, người không giỏi che giấu tâm tư, sau khi phát hiện mình có tình cảm, vốn định liều mạng tỏ tình.

Kết quả, đứng ở góc tường nghe được những lời này, cô bỗng thấy mình chẳng còn hy vọng.

Người ta nói cũng đúng.

Cậu ấy cần gì phải chọn người như mình chứ.

Nghĩ vậy, càng nghĩ càng thấy không có khả năng.

Cô rụt vào góc tường, tìm một góc vắng người, òa lên khóc.

Chưa kịp tỏ tình, mối tình đầu chớm nở của cô đã chết yểu.

Buồn quá.

Vừa nghĩ, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Nhưng so với người khác, cô vẫn may mắn hơn chút xíu: cô đã lén hôn người mình thích.

Cái này, có vẻ cũng không tệ lắm.

Nhưng, vẫn buồn quá đi.

“Hu hu hu hu~~~”

Ninh Đào gục đầu vào tường, vừa khóc vừa lau nước mắt, còn vừa đấm vào tường.

Đấm một hồi.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh cô có thêm một người.

Nam Vũ mặc đồng phục màu xanh nhạt, nhìn cô:
“Khóc gì vậy?”

Nói rồi đưa cho cô mấy tờ khăn giấy, nhíu mày, nhìn quanh một vòng:
“Lại bị fan cuồng bắt nạt à?”

Nói xong, cậu kéo cô lại, ôm vào lòng.

Ninh Đào nhìn cậu một cái, cảm giác giận dỗi trào lên, khóc càng to hơn:
“Tất cả tại cậu.”

Tình đầu của tôi mất rồi.

Ninh Đào khóc suốt mười phút.

Khóc đến mức mắt sưng thành hai cái bong bóng mới dừng lại.

Từ đầu đến cuối, Nam Vũ chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng ở bên, lắng nghe cô khóc.

Đợi cô khóc đủ, cậu mới bĩu môi:
“Xấu quá.”

Nói rồi, cậu tháo mũ lưỡi trai trên đầu, đội lên đầu cô.

Trước đây, mỗi khi Nam Vũ mỉa mai, cô chẳng để tâm.

Nhưng kể từ hôm đó, cô bỗng trở nên nhạy cảm.

Nghe vậy, tim cô như tan nát.

Nước mắt lại muốn rơi xuống.

Nam Vũ kéo mũ, che đôi mắt cô lại, rồi đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cảm giác lạnh băng khiến Ninh Đào ngẩn ngơ.

Cô không nhìn thấy cậu hôn mình, nhưng cảm giác ấy, giống y như lần trước cô lén hôn cậu vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.