Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 313: Kết thúc



Quyền Tự đứng ngoài cửa sổ kính.

Tống Cảnh Hiên nhìn Quyền Diệu rất lâu:
"Không hổ danh là con trai của cậu. Ba tuổi rưỡi dám nổ súng, lại còn bắn chuẩn như vậy. Đây đúng là thiên tài trong các thiên tài, có phải con người không đây?"

Anh ta ghen tị với Quyền Diệu vì có được bộ gen như vậy.

Quyền Tự liếc nhìn anh ta:
"Tôi dạy."

Tống Cảnh Hiên sững sờ:
"Gì cơ? Cậu dạy? Cậu dạy nó chơi súng?"

Giọng Quyền Tự nhàn nhạt:
"Tôi không có kiên nhẫn đó."

"Vậy thì cậu..."

"Tôi chỉ dạy nó bắn súng thôi."

Còn mấy việc như lắp ráp súng ngắn này nọ, hoặc là người khác dạy, hoặc nó tự học.

Tống Cảnh Hiên cạn lời trong ba giây:
"Cậu dạy nó bắn súng? Nó mới ba tuổi rưỡi!"

Giọng Quyền Tự vẫn nhàn nhạt:
"Hôm nay dùng được rồi."

Tống Cảnh Hiên câm nín.

Quả thực, trong tình huống hôm nay, nếu không phải vì sự bất ngờ mà Quyền Diệu mang lại, e rằng sự việc sẽ không kết thúc êm đẹp được.

Anh ta không hiểu nổi suy nghĩ của Quyền Tự, cũng lười không muốn tìm hiểu.

Hai tay đút túi, thong dong rời đi:
"Về nhà còn vụ án phải thẩm tra, tôi đi trước."

Rất nhanh, ngoài cửa sổ kính, chỉ còn lại một mình Quyền Tự.

Vì Quyền Diệu bị thương, sau đó một tháng đều ở nhà dưỡng bệnh.

Thậm chí trong một tháng này, cậu còn ngủ cùng ba mẹ, mà ba cậu cũng không đuổi cậu ra ngoài.

Không biết vì sao, Quyền Diệu cảm thấy trong tháng này ba mình dường như trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Còn nhường cả mẹ cho cậu.

Ngày hôm đó, Quyền Diệu nằm bò trên bàn, r3n rỉ với đôi mắt ngấn nước:
"Mẹ, con đau đầu."

Nam Tinh nghe thấy, vốn định đi làm việc, bước chân dừng lại ngay.

Cô đi một vòng đến trước mặt Quyền Diệu, nhíu mày:
"Vẫn còn đau sao?"

Quyền Diệu gật đầu:
"Ưm ưm."

Nam Tinh không yên tâm:
"Chúng ta đi kiểm tra lại lần nữa, đừng để lại di chứng."

Cô định bế Quyền Diệu đi thì bị Quyền Tự ở bên cạnh kéo lại.

Quyền Tự lên tiếng:
"Hôm nay em không phải đi trao giải thưởng rất quan trọng sao?"

Rồi anh tiếp tục:
"Em đi làm việc, để anh đưa nó đi."

Trong lòng Quyền Diệu không muốn, vẫn muốn dựa dẫm vào mẹ.

Nhưng nghĩ đến việc mẹ còn có chuyện cần xử lý, ba cậu dạo gần đây đối xử với cậu cũng khá tốt, cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn để mẹ đi làm việc.

Hai cha con ngồi ở bàn ăn.

Quyền Diệu còn chưa kịp r3n rỉ thì Quyền Tự liếc cậu nhóc một cái:
"Sao lại cắt tóc?"

Quyền Diệu cúi đầu, giọng non nớt đáp:
"Không muốn bị người ta túm tóc rồi đập vào tường nữa."

Mái tóc dài chấm vai của cậu đã bị cắt ngắn. Nhìn một cái là biết ngay đây là một cậu bé trai.

Quyền Tự suy nghĩ một lúc:
"Không muốn bị đánh, thì phải trở nên mạnh mẽ hơn."

Đôi mắt Quyền Diệu sáng lên một thoáng:
"Mạnh hơn?"

"Muốn mạnh hơn không?"

"Dạ muốn."

"Mai đi học lớp mẫu giáo."

Đôi mắt Quyền Diệu lập tức ảm đạm.

Cậu nhìn ba mình, cảm thấy người này đang lừa cậu. Ba đã lừa cậu rất nhiều lần rồi.

Quyền Tự cắt một miếng bít tết, đưa lên miệng cắn:
"Giống như việc dạy con bắn súng vậy, thoạt nhìn thì có vẻ vô dụng, nhưng vào lúc mấu chốt, sẽ phát huy tác dụng.

Lớp mẫu giáo cũng như vậy."

Quyền Diệu lấy mũi chân đẩy đẩy chân ghế:
"Nhưng mà, nhưng mà bọn họ ngốc lắm."

"Học cách hòa đồng với bọn họ, thì con không cần phải đi nữa."

"Thật không?"

"Ừm."

Mặc dù ba hay lừa cậu, nhưng việc dạy cậu bắn súng thì cậu vẫn rất thích.

Sau một hồi thỏa thuận, Quyền Diệu giọng non nớt gật đầu:
"Được ạ."

Quyền Tự nhìn cậu nhóc:
"Đỡ đau đầu chưa?"

"Đỡ rồi."

"Thế thì gọi điện cho mẹ nói rằng con đã khỏi hẳn, sau này sẽ không đau nữa."

Quyền Diệu chần chừ.

Cậu vẫn muốn ngủ cùng mẹ.

Cậu nhìn ba mình:
"Vậy, vậy con vẫn có thể ngủ cùng mẹ không?"

Đôi môi đỏ của Quyền Tự khẽ nhả từng chữ:
"Con gọi điện bây giờ thì còn có khả năng. Không gọi, chắc chắn không thể."

Cân nhắc hai bên, cuối cùng Quyền Diệu gọi điện cho Nam Tinh, ngoan ngoãn nói với mẹ rằng mình đã khỏi bệnh, bác sĩ cũng bảo không sao nữa.

Điện thoại vừa ngắt, giọng Quyền Tự đã vang lên:
"Bạch Vũ."

"Thiếu gia."

"Xe đưa Quyền Diệu đến trường đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã xong rồi."

"Ừ, đưa nó đi."

"Dạ, thiếu gia."

Quyền Diệu chớp chớp mắt, lại chớp thêm lần nữa.

Cậu, cậu phải đi học rồi sao?

Đợi đến lúc cậu nhận ra ba mình dường như đang bẫy mình, thì cậu đã ngồi lên xe, đến cổng trường mẫu giáo rồi.

Quyền Diệu giận dỗi.

Khoanh tay trước ngực, bực bội.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đeo cặp sách, lao đầu vào lớp mẫu giáo.

Chẳng bao lâu sau, A Tư cũng đến.

Trong lớp học, đám trẻ phía trước thì khóc lóc, la hét, uống sữa bình, gọi mẹ.

Ở hàng cuối lớp, hai đứa trẻ, trông đặc biệt khác biệt.

Quyền Diệu không kiên nhẫn đá bàn một cái.

"Ba đúng là đáng ghét."

Bên cạnh, A Tư cùng bàn liếc nhìn Quyền Diệu.

Khuôn mặt đơ như khúc gỗ, tỏ ý đồng tình:

"Thật sự rất đáng ghét."

Quyền Diệu quay đầu, nhìn A Tư.

"Tại sao anh ghét ba anh?"

A Tư hỏi ngược lại:

"Còn cậu thì sao?"

Hai người gần như đồng thời trả lời:

"Ba lúc nào cũng tranh mẹ với tôi."

Nói xong, hai người đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương lân.

Cả hai ngả người ra sau ghế, nhìn chằm chằm đám nhóc tì đầy phòng.

Sau một lúc im lặng dài, A Tư thắc mắc:

"Ba của bọn họ cũng tranh mẹ của họ à?"

Quyền Diệu liếc mắt nhìn, lẩm bẩm một câu:

"Không phải ba của ai cũng xấu xa như vậy. Chỉ có ba của chúng ta mới như thế thôi."

A Tư gật đầu đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, gật đầu:

"Có lý."

Quyền Diệu với mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt xinh xắn, cộng thêm việc cậu luôn tỏ ra khó chịu khi có người xung quanh tiếp cận hoặc chạm vào mình, đã thu hút không ít "học tỷ" lớp lớn.

Tương tự, A Tư cũng có rắc rối này.

Đám nhóc tì cứ thích nhào vào cậu, còn nói thích cậu.

Cậu phiền chết đi được, bây giờ chỉ muốn tranh mẹ với ba thôi, không muốn ai thích mình cả.

Đây là một trường quốc tế.

Mấy "đàn chị" lớp lớn nhận được tin, rủ nhau đến xem hai "nhân vật phong vân" xuất sắc này.

Cuối cùng cũng đến giờ tan học buổi chiều.

Nam Tinh đến sớm để đón bảo bối tan học.

Tất nhiên, bên cạnh cô còn có Quyền Tự.

Quyền Tự nhìn đám người xung quanh, nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Dù không thoải mái với nhiều người như vậy, nhưng hiếm khi Nam Tinh đến công ty đón anh tan làm.

Tâm trạng khá tốt.

Chỉ là tâm trạng tốt như vậy, khi nhìn thấy Nam Tinh háo hức chờ Quyền Diệu tan học, đã bị tiêu tan hoàn toàn.

Anh giơ tay, ôm lấy cô.

"Tiểu Hoa đến đón anh tan làm chỉ là tiện thể, đón thằng nhóc kia tan học mới là điều em muốn làm nhất, đúng không?"

Nam Tinh im lặng.

Điều này tất nhiên là đúng.

Nhưng cô không thể nói ra.

"Không phải."

Nhưng sự im lặng của cô đã bị ai đó nhìn thấu.

Quyền Tự nhẹ nhàng thốt lên một câu:

"Tiểu Hoa đúng là thiên vị."

Ở đây, mối quan hệ giữa hai cha con vẫn khó cân bằng.

Bên kia, Nam Tình kéo Tây Nguyên đến đón A Tư tan học.

Sắc mặt của Tây Nguyên lạnh lùng như một tảng băng.

Nam Tình ôm lấy anh ta.

"Anh cười một cái đi, đón con tan học là việc hạnh phúc mà."

Cô nói xong, chỉ tay vào những người xung quanh.

Nhìn kỹ, toàn là quản gia và người giúp việc đến đón.

Cha mẹ đến đón con tan học, thật sự rất ít.

Lộ Dịch An đóng vai trò làm tài xế, đứng từ xa nhìn, líu lưỡi.

Ông chủ chưa từng làm chuyện này.

Biểu cảm của ông chủ cũng không phải không muốn.

Chỉ là quá xa lạ.

Trước đây chưa từng được ai đón tan học, nên dĩ nhiên không hiểu tại sao lại phải đón con mình tan học.

Nói qua nói lại, hai người bọn họ nhìn thấy nhau từ xa, đi lại gần.

Nam Tinh vẫy tay.

"Chị."

Nam Tinh mỉm cười.

"Nam Tinh."

Hai chị em đã lâu không gặp, hôm nay gặp lại, nói chuyện không ngớt.

Tự nhiên quên mất hai người đàn ông bên cạnh.

Hai người trò chuyện rôm rả, quan hệ tốt đến không ngờ.

Phía sau, hai người đàn ông trông như hoàn toàn phớt lờ đối phương.

Cứ như không tồn tại.

Không khí ngột ngạt này bị Tây Nguyên phá vỡ.

Anh ta lên tiếng:

"Con trai anh, không tệ."

Quyền Tự liếc một cái, đôi môi khẽ nhếch:

"Con trai anh cũng vậy."

Lời vừa dứt.

Từ xa đã thấy hai cậu nhóc chạy lại.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Tiếng gọi mẹ đồng loạt vang lên.

Cả hai được từng mẹ bế lên ôm vào lòng, vô cùng thân thiết.

A Tư với khuôn mặt lạnh như băng cũng như que kem tan chảy thành viên kẹo dẻo, nép vào lòng Nam Tình.

Giữa đám đông hỗn loạn, dưới ánh hoàng hôn.

Quyền Tự nhìn Nam Tinh và Quyền Diệu, đôi môi đỏ sẫm khẽ nhếch lên:

"Hình như, cũng không tệ."

Bên cạnh, giọng Tây Nguyên vang lên.

"Ừ."

So với những ngày tháng trống rỗng đen tối trước đây, hiện tại đã là thiên đường.

Mỗi ngày, đều đáng để cảm ơn.

Cảm ơn vì đã gặp được em, cảm ơn vì ông trời không bạc đãi.

__________Hoàn toàn văn_________

Đôi lời của editor: Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong thời gian qua. chúc mọi người ăn tết vui vẻ:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.