Từ khi Tân Đạt có chuyện, cô cũng không thích đến mấy nơi náo nhiệt nữa.
Sinh nhật mấy năm gần đây luôn chỉ có mỗi cô và Dịch Tuyên, lặng lẽ ở nhà cho hết ngày. Cho dù ngày đấy hắn có đi học hay không, hắn cũng sẽ đều về nhà, ở bên cạnh cô cả ngày.
Mặc dù không có hoa, không có bánh kem, hai người chỉ ở nhà, chia sẽ bát mì trường thọ với nhau, lẳng lặng lắng nghe âm thanh của cô đơn và quạnh quẽo.
Sinh nhật năm nay, Tân Nguyệt biết thừa nó sẽ không giống mấy năm trước, bởi vì quan hệ của cả hai đã tiến thêm một nấc.
Nhưng cô không ngờ nó sẽ thành ra thế này.
Bầu không khí náo nhiệt tuyệt cú mèo, nhưng náo nhiệt đấy lại chẳng phải thứ thuộc về cô.
Cô cúi đầu đi ngang qua người hắn, không chú ý đến đôi mắt nâu dầu tối đi của Dịch Tuyên.
Bên trong thư phòng, La Bưu trước bàn đọc sách, Tân Nguyệt vừa đẩy cửa vào, cậu bèn nghiên đầu nhìn.
"Đại tiểu thư."
"Ừ."
Tân Nguyệt nhàn nhạt đáp.
La Bưu ngày xưa vốn đi theo Dịch Hồng Đức, giống Lưu Thế Quang, nhìn Tân Nguyệt lớn lên. Chỉ có cậu không thích mấy đứa con nít còn ẵm ngữa, nên không yêu thương cô giống Lưu Thế Quang.
Ba năm trước, cậu là người mang người Tân Nguyệt cần đến nhà cô, kết quả là bị Dịch Tuyên đập thẳng vào bệnh viện, thành ra bây giờ cậu lại là người trung thành nhất của Dịch Tuyên.
Tân Nguyệt rất là tò mò, vì sao một người giống La Bưu, lại có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của một thằng nhóc hai mươi còn không đến.
Nhưng cô chưa từng hỏi.
Cô có chút cảm giác mông lung rằng, câu trả lởi ấy, cô chẳng thể hiểu cũng như đừng nên hỏi làm gì, nếu không tất cả mọi thứ bây giờ sẽ đổ sụp.
Tân Nguyệt tay không bước vào, nghe giọng nói có chút khàn của La Bưu, cô bỗng nhiên ngừng lại "Tôi đi lấy cho anh cái gì đó để uống."
La Bưu đang muốn nói không cần, nhưng cô cũng đã đẩy cửa đi ra.
Trong phòng khách, bọn Tần Thừa đang chơi game thực tế ảo, tiếng nhạc rất lớn. Dịch Tuyên không ở đây, mà Miêu Miểu cũng không.
Bọn họ trong bếp.
Dịch Tuyên đang pha nước đường đỏ cho Tân Nguyệt.
Hắn nhớ mấy ngày này Tân Nguyệt đến chu kỳ, khi nãy tay cô lạnh như vậy, hẳn cũng vì cái này.
Miêu Miểu cứng người một chút, nghĩ thầm, Tân Nguyệt và hắn không hổ là hai chị em, cho dù gương mặt không giống nhau, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo mà cả hai ban tặng cho người khác này y hệt nhau.
Hắn biết Miêu Miểu đang ở sau lưng mình, nước sôi mém chút đã cho cô nàng tắm tại chỗ rồi.
Miêu Miểu giật mình lùi sang bên cạnh, Dịch Tuyên nhíu mày.
"Tớ không sao."
Cứ nghĩ hắn sẽ nói gì đó, sợ hắn lo lắng, Miêu Miểu bèn an ủi trước, nhưng không ngờ Dịch Tuyên chỉ phun ra hai chữ.
"Tránh ra."
"Hả? Ờ nhỉ..."
Miêu Miểu ngẩng ra, rõ ràng là cô xém bỏng, nhưng sao cô lại có cảm giác Dịch Tuyên lại cảm thấy cái ấm nước kia quan trọng hơn cô vậy nhỉ?
Nhìn hắn lấy đường đỏ ra khỏi ngăn kéo, Miêu Miểu lập tức hiểu hắn đang làm gì.
Nhớ đến cái nắm tay khi nãy của hắn và Tân Nguyệt, cô không nhịn được tiến lên "Cậu với Tân Nguyệt ấy...hai người là chị em ruột hả?"