Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 69



Lúc Tân Nguyệt tỉnh lại đã là nửa đêm.

Hai tay cô bị buộc ở phía sau, dây thừng siết chặt cổ tay cô đau nhức, bả vai giống như bị người ta mạnh mẽ vặn vẹo, cũng đau đến lợi hại, xi măng lạnh lẽo khiến cô không ngừng run rẩy.

Có tiếng bước chân xung quanh, trong không khí dường như có một mùi lẩu.

Tân Nguyệt không lên tiếng kinh động người khác, chỉ cố gắng mở mắt muốn nhìn xem mình đang ở đâu, nhưng trong đầu đau đến mức muốn nổ tung, cảm giác mê hoặc mãnh liệt làm cho cô chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời đất xoay chuyển.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy hai người đàn ông có áo đen đứng bên cạnh, cách cô không xa có một cái bàn tròn bằng gỗ đỏ, nồi đồng trên bàn đang bốc hơi nóng.

Một thân Tang Kỳ mặc âu phục da ngồi ở trên đầu, đang dùng khăn ăn lau khóe miệng. Dịch Kỳ ở bên cạnh hắn, sợ hãi rụt rè cầm đũa, nửa ngày không nhúc nhích, thất thần đến không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy bọn họ, Tân Nguyệt trong lòng trầm xuống.

Nhận thấy tầm mắt Tân Nguyệt, đôi mắt âm u của Tang Kỳ bỗng nhiên dời tới.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng: ” Cô có thức dậy rồi à?” “

Giọng điệu của hắn là rất tốt, và tốt đẹp làm cho mọi người nôn mửa.

Tang Kỳ đột nhiên lên tiếng làm Dịch Kỳ giật mình. Bé quay đầu hoảng sợ nhìn Tân Nguyệt, trên tay run lên, đũa rơi xuống đất.

Tang Kỳ không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, không vui trầm giọng nói: “Kỳ Kỳ. “

– Xin lỗi, xin lỗi! Dịch Kỳ lập tức từ trên băng ghế dự bị ngã xuống, bé nằm sấp trên mặt đất nhặt đũa lên, run tay lau bụi bặm phía trên lại lau, mãi cho đến khi đũa một lần nữa trở nên sạch sẽ như mới, bé mới run rẩy trở lại vị trí ngồi.

“Lại đây ngồi.” Tang Kỳ nhìn bé một cái, thản nhiên phân phó.

Lời này của hắn là nói với Tân Nguyệt.

Hắn ra lệnh một tiếng, hai người canh giữ Tân Nguyệt liền một trái một phải xách bả vai Tân Nguyệt, nhấc tới vị trí đối diện Tang Kỳ.

Trên vai Tân Nguyệt vốn có vết thương, thủ hạ của bọn họ cũng không lưu tình. Tân Nguyệt đau đến nhíu mày, nhưng ngay cả nói cũng không lên tiếng.

Ánh đèn chùm trên đỉnh đầu chiếu xuống, trên mặt Tân Nguyệt trắng bệch.

Tang Kỳ hào hứng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, chợt cười: “Tính cách của cô và cha cô thật sự giống nhau. “

Hắn đột nhiên nhắc tới Tân Đạt, Tân Nguyệt nhất thời liền lạnh lùng sắc mặt, “Chuyện năm đó, tất cả đều là do ngươi làm, phải không?! “

Tang Kỳ cầm đũa khuấy trong nồi đồng hai cái: ” Cô nói năm đó, là năm nào? Triệu Khải năm đó, hay là cha của cô năm đó? “

Sắc mặt Tân Nguyệt không thay đổi, lạnh lùng nói: “Toàn bộ. “

Tang Kỳ cầm đũa giơ tay lên, giương mắt cười, “À. “

“Cô muốn nói chuyện của cha cô, quả thật là do ta làm. Ai bảo hắn không chịu ngoan ngoãn phối hợp với ta? “Tang Kỳ buông đũa xuống, chậm chạp dùng khăn ăn trên bàn lau tay, tiếp tục nói: “Về phần Triệu Khải, tất cả đều là do ta làm. “

Hắn không nói tên Dịch Tuyên, nhưng Tân Nguyệt há lại không rõ?

Nhưng cô cũng không lộ ra vẻ mặt không vui hay kháng cự như Tang Kỳ nghĩ, trong con ngươi màu nhạt của cô đều là một phái lạnh nhạt.

“Ngươi không phải là thay người chứ.”

“Ồ?” Tang Kỳ dựa về phía sau, rất hứng thú hỏi: “Tại sao có thể nhìn thấy?” “

Tân Nguyệt lạnh lùng nói: “Bởi vì ông sợ Triệu Khải tra ra chứng cứ ông buôn bán ma túy ở thành phố Z. “

“Ầm ầm——”

Cô vừa dứt lời, trong góc kho đột nhiên phát ra một tiếng động lạ.

Tang Kỳ nhíu mày nhìn qua, chỉ thấy hai người đến gần cửa đang khom lưng đỡ thùng nước trên mặt đất.

Hắn không hài lòng nói: “Hãy cẩn thận với tôi.” “

Hai người ở đằng kia đáp: “Được, Thất gia.” “

Lúc thu hồi tầm mắt, Tang Kỳ mắt nhọn nhìn thấy ý cười lóe lên trên mặt Tân Nguyệt.

Hắn lạnh lùng hỏi: ” Cô cười cái gì?” “

Tân Nguyệt giương mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nơi này, tôi đã tới hai lần rồi. “

“Nơi này là kho hàng trước đây được xây dựng.” Tân Nguyệt cố gắng bày ra thân thể, học bộ dáng của hắn tựa vào lưng ghế, “5 năm trước, trước đây tôi ở chỗ này, cũng có một trải nghiệm không vui. “

“Lúc đó, nhà máy này còn hoạt động tốt, thu nhập rất đáng kể.” Trên mặt cô vẻ mặt thập phần bình tĩnh, đuôi lông mày như còn có chút trào phúng, “Chỉ tiếc, Thừa Kiến cuối cùng thua trong tay ngươi. “

Tang Kỳ hơi thay đổi sắc mặt, “Xem ra, cô là cái gì cũng biết. “

Tân Nguyệt cười nhạt, “Tôi biết không nhiều lắm, nhưng chỉ có một hai kiện này, đủ để cho ông ngủ không yên. “

Sắc mặt Tân Nguyệt tái nhợt, trong con ngươi màu nhạt có sương mù nước nhàn nhạt, trong suốt thấu triệt.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô không giãy dụa cũng không lộ ra hoảng sợ, không kiêu ngạo, hiện tại còn có thể trào phúng hắn.

Nó thực sự tốt đẹp.

Tang Kỳ giả vờ giận dữ nói: ” Cô không sợ cô nói với tôi những điều này, tôi để cô không thể đi ra khỏi cửa nhà máy này?! “

Tân Nguyệt thu liễm ý cười, lạnh lùng nói: “Hôm nay ông bắt tôi tới đây, cũng không phải vì để cho tôi xem ông ăn lẩu đơn giản như vậy. Chính phản đều phải chịu chút khổ sở, vì sao tôi không thể ghê tởm ông trước? “

Cô vừa nói xong, Tang Kỳ đột nhiên cười to.

“Ha ha ha! Được rồi, được rồi! “Hắn đột nhiên vỗ án, nồi đồng trên bàn bị chấn động trái phải bày ra hai cái, nước canh nóng bỏng văng ra, có chút rơi vào tay Dịch Kỳ.

Bé vẫn không nói gì, lúc này bị nóng đỏ tay cũng không dám lên tiếng, chỉ mạnh mẽ rụt tay lại, môi đều cắn trắng.

Bé nhìn Tân Nguyệt, liều mạng lắc đầu với cô, tựa hồ đang khuyên cô không nên cùng Tang Kỳ mạnh miệng.

Tân Nguyệt tựa như không nhìn thấy.

“Nếu cô thông minh như vậy, vậy ta cũng không ngại trực tiếp nói cho cô biết.”

Tang Kỳ cởi áo khoác trên người đưa cho thủ hạ bên cạnh, một bên hướng Tân Nguyệt đến gần một bên xắn tay áo áo sơ mi lên, hình xăm cành hoa hồng bên trong cổ tay phải của hắn tựa hồ không thấy đầu.

“Ta cho cô tới, tự nhiên là có mục đích.” Hắn đột nhiên đưa tay kẹp chặt hàm dưới của Tân Nguyệt, cúi người dán sát vào cô rất gần, trong hai mắt âm u mỗi một tấc đều viết tàn nhẫn, “Ta muốn dùng cô, đi đổi toàn bộ Tinh Nguyệt, còn có mạng chó của Dịch Tuyên. “

Tay hắn rất nóng, bóp đến Tân Nguyệt đau nhức. Nhưng nỗi đau trên da không phải là một mối đe dọa như những lời cuối cùng của hắn.

Tân Nguyệt nhíu mày giãy dụa, “Ông ở đấy mà nằm mơ đi! “

“Ta có phải nằm mơ hay không, cô đợi lát nữa sẽ biết.” Tang Kỳ hừ lạnh một tiếng, ném mặt cô sang một bên.

“Năm đó Giang Mỹ dễ dàng như vậy liền đem Thừa Kiến nắm được trong tay, ta không phải chưa từng hoài nghi. Nhưng khi đó đúng lúc cô cùng Triệu Khải ra nước ngoài, Dịch Tuyên ở trong nước muốn chết muốn sống, căn bản không rảnh cùng Giang Mỹ đi đấu, ta lúc này mới buông bỏ cảnh giác, cho rằng mình nhặt được rò rỉ. “

Hắn vòng tới phía sau Tân Nguyệt, nắm lấy mái tóc dài của cô, giống như muốn kéo tất cả da đầu cô xuống, “Ai biết được, ai biết hết thảy đều là hắn tính toán xong muốn hại ta! “

” Hắn sao? Để Triệu Khải tra tôi, Dịch Tuyên lại mẹ anh ấy muốn báo thù cho lão tử của cô, hai tên ngu xuẩn này đều vì cô mới đối đầu với lão tử!”

Tang Kỳ nói xong, càng dùng sức kéo tóc Tân Nguyệt, một tay khác vòng tới trước người bóp cổ họng cô, âm ngoan nói: ” Cô quả nhiên là hồng nhan họa thủy a, a! “

“A!” Tân Nguyệt thật sự nhịn không được đau đớn hô ra tiếng.

Dịch Kỳ ở một bên đứng ngồi không yên muốn tới hỗ trợ, nhưng nhìn thấy Tang Kỳ phía sau Tân Nguyệt lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn Tân Nguyệt: ” Chị Nguyệt, chị Nguyệt…”

Tang Kỳ giống như không nghe thấy tiếng thét chói tai của Tân Nguyệt, hắn tự mình nói: “Cũng may, Triệu Khải là một giải pháp tốt, một tai nạn xe hơi nho nhỏ, anh ấy sẽ không điều tra được tôi nữa. Nhưng Dịch Tuyên, ừm, hắn không phải là người nắm giữ tốt. “

Ông buông tay nắm cổ họng Tân Nguyệt, đổi lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, động tác khẽ ghê tởm lại càng ghê tởm, “Nhưng cũng không sao, hiện tại có cô ở trên tay tôi, tôi bảo anh ta bò tới, anh ta liền không dám đi tới. “

Không khí trong lành tràn vào khí quản, Tân Nguyệt sặc một chút, trong cổ họng đau đến nỗi cô ngay cả ho cũng không ho ra được.

Cô bị nghẹn đến đỏ bừng, mắt thường đều có thể nhìn thấy gân xanh của huyệt thái dương cô đang đột nhiên nhảy dựng lên.

Tân Nguyệt thở hổn hển, rít lên hỏi: “… Ý ông là sao? “

“A.” Tang Kỳ hừ cười một tiếng, đột nhiên xách cổ áo Tân Nguyệt kéo cô từ trên ghế lên, xoay người đối mặt với phương hướng cửa lớn, hắn cao giọng nói: “Dịch Tuyên, ngươi có nghe thấy không?! Tao sẽ để mày trèo lên ngay bây giờ! Nếu không tao sẽ lột sạch tất cả đồ trên người phụ nữ này! “

Sức mạnh của thuốc mê còn chưa hoàn toàn đi qua, Tân Nguyệt tay chân xụi lơ căn bản không đứng nổi, vạt áo đỏ ở cổ cô, cô không dám tin nhìn phương hướng kia.

Một người đàn ông với một chiếc mũ bóng chày màu đen bước ra khỏi cột.

Tân Nguyệt khó có thể tưởng tượng được nhìn hắn, khiếp sợ đến mức mở to hai mắt.

Giọng điệu lạnh lùng của nam nhân giống như Tu La trong địa ngục, “Thả cô ấy ra. Những gì mày muốn, tao sẽ cung cấp hết. “

Tất cả mọi người ở đây đều bị sốc.

Nhất là mấy người đến gần trụ cột canh giữ, đều bị nam thanh lạnh lùng xuất hiện phía sau sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

Họ đứng ở vị trí này cả đêm, hoàn toàn không biết khi nào người đàn ông này xuất hiện ở đây.

Đứng bên cạnh Tang Kỳ, thấy nam nhân áo đen cầm quần áo của hắn nháy mắt với mọi người, lập tức liền có người từ phía sau lấy ra tên kia.

Bầu không khí giương cung bạt nỏ chạm vào tóc.

Bên cạnh cột trụ, một người đàn ông mặc đồng phục màu đen khẽ cúi đầu, mái hiên rộng lớn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của anh, ánh đèn trên đỉnh đầu kéo bóng dáng anh rất dài.

Đôi môi mỏng của hắn di chuyển nhẹ nhàng, im lặng nói những gì cần nói.

Hai người cách xa như vậy, Tân Nguyệt rõ ràng là không thấy rõ hình môi hắn, nhưng cô lại không giải thích được, hắn đang nói với cô:

“Đừng sợ.”

Tay Tang Kỳ túm lấy cổ áo nàng cô dùng sức, Tân Nguyệt khổ sở ngẩng cằm lên, cô sắp không thể hô hấp, “Dịch Tuyên, ngươi thủ đoạn a! Làm thế nào để trộn lẫn vào đây? Tao thậm chí còn không tìm thấy mày nữa! “

“Đừng nói nhảm nữa.” Dịch Tuyên ngẩng đầu lộ ra hai mắt, đôi mắt nửa xám nửa sáng thâm trầm như quỷ vương trong đêm tối, hắn không nhẫn nại nói: “Thả người ra. “

Giọng điệu cuồng vọng của hắn khiến Tang Kỳ vốn không còn nhiều lý trí lại mất đi hơn phân nửa, hắn hung hăng đặt Tân Nguyệt trên mặt đất, lớn tiếng rống lên: “Ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có tư cách nói chuyện điều kiện với ta?! “

Tân Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn quăng xuống đất, hai đầu gối dập trên mặt đất phát ra một tiếng động thật lớn.

Cô còn chưa kịp kêu đau, đột nhiên nghe thấy Dịch Kỳ thét chói tai một tiếng, trong kho hàng trong nháy mắt hỗn loạn.

Tiếng gậy đánh vào thân thể người, tiếng bàn ghế, hộp gỗ sụp đổ, tất cả âm thanh hỗn loạn cùng nhau nổ tung bên tai Tân Nguyệt.

Áp lực sau cổ không biết từ khi nào biến mất không thấy, Dịch Kỳ đột nhiên ngã xuống trước người cô, run rẩy đỡ cô từ trên mặt đất lên.

–  Chị Nguyệt, chúng ta mau đi, chúng ta mau đi!

Đầu gối Tân Nguyệt bị thương, đau lòng. Dịch Kỳ nửa kéo nửa lôi, mới miễn cưỡng kéo cô từ trên mặt đất lên.

Các cô trốn ở góc tường, Tân Nguyệt lúc này mới thấy trong kho hàng đã đánh thành một đoàn, mỗi người bọn họ trên tay đều cầm vũ khí, gậy sắt cùng gậy bóng chày vung lên, không ngừng có tiếng phá không truyền đến.

Tân Nguyệt lo lắng muốn tìm kiếm bóng dáng Dịch Tuyên trong đám người, nhưng những người này đều mặc quần áo không sai biệt lắm, trong lúc hỗn loạn, Tân Nguyệt căn bản không phân biệt được ai là ai.

Dịch Kỳ muốn giúp cô cởi bỏ trói buộc trên tay, nhưng dây thừng quấn quýt quá chết, bé phế nửa ngày khí lực cũng không thể cởi bỏ.

Lúc này, có hai người dây dưa ngã xuống, trên tay bọn họ cầm dao, hàn quang hiện lên trước mắt, không biết máu của ai lập tức đổ xuống đất.

Dịch Kỳ sợ tới mức ôm đầu thét chói tai, Tân Nguyệt phản ứng cực nhanh dùng thân thể bảo vệ trước mặt bé.

May mà hai người này không chú ý đến các cô, rất nhanh lại đánh đến nơi khác.

Tân Nguyệt nhìn tiểu đao rơi xuống đất, cuống quít gọi Dịch Kỳ đi nhặt: “Dịch Kỳ, Dịch Kỳ! Đi nhặt nó lên! “

Dịch Kỳ đã bị dọa ngây ngốc, nghe thấy Tân Nguyệt gọi bé, bé sửng sốt một lúc lâu mới động một chút.

“Đao, đao…” Dịch Kỳ hoảng sợ nhìn vết máu trên đao, khuôn mặt huyết thịt mơ hồ của Giang Mỹ đột nhiên lóe lên trước mắt cô, cô giống như điên rồi, ôm đầu liều mạng đụng vào tường, “Không cần, không cần! Tôi sẽ không chết! Tôi sẽ không chết! “

– Dịch Kỳ, Dịch Kỳ! Tân Nguyệt không đánh thức Dịch Kỳ, mắt thấy bé muốn đập vỡ đầu mình, cô nhíu mày, chỉ có thể trước tiên ra sức đụng phải Dịch Kỳ, lại nghiêng người lăn đến nơi tiểu đao rơi xuống, trở tay cắt đứt dây thừng trên cổ tay.

Một loạt động tác của cô hoàn thành cực kỳ lưu loát, nếu không phải trên người có vết thương, cô còn có thể nhanh hơn một chút.

Đau đớn ngược lại làm cho dược kình mê dược nhanh hơn tản đi một chút, Tân Nguyệt bất chấp đau đớn trên người, vội vàng đi qua đỡ Dịch Kỳ dậy trước.

– Kỳ Kỳ!

Dịch Kỳ rụt vào trong lòng nàng phát run, bụi bặm dính vào nước mắt của bé, bẩn thỉu, “Mẹ, mẹ…”

Tân Nguyệt ôm bé, giương mắt nhìn trong kho hàng loạn thành một mảnh, cô đang muốn dẫn Dịch Kỳ đổi vị trí trốn, cửa kho lại đột nhiên “oanh——” ngã xuống, một chiếc xe jeep màu xanh biếc vọt vào.

Minh Uy lo lắng từ ghế lái để hét lên: “Dịch Tuyên! “

Tân Nguyệt theo nhìn qua, lúc này mới thấy Dịch Tuyên cách đó không xa bị mấy người vây quanh, Tang Kỳ ở phía sau hắn, mắt thiết côn giơ cao trên tay thấy sắp rơi vào sau gáy Dịch Tuyên.

“Hãy cẩn thận!”

Lời nhắc nhở của họ là một bước muộn.

Dịch Tuyên tuy sớm đã có phòng bị, nhưng Tang Kỳ cách quá gần, hắn không thể hoàn toàn né tránh, thiết côn rơi vào bả vai trái của hắn.

Tân Nguyệt dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.

– Dịch Tuyên!

Thanh âm Tân Nguyệt truyền tới, Dịch Tuyên chỉ nhíu nhíu mày, không nói một tiếng quay người đá một cái đá Tang Kỳ xuống đất.

“Mẹ kiếp!” Mắt thấy Dịch Tuyên bị thương, Minh Uy mắng một tiếng, lái xe trực tiếp xông vào bên trong kho hàng.

Hắn đậu xe ở gần Dịch Tuyên, nhảy xuống xe cùng hắn kề vai đối địch.

Không bao lâu, La Bưu và Lưu Thế Quang cũng dẫn đại đội nhân mã xông vào.

Hai người này tuy đã là người trung niên, nhưng năm đó bọn họ cũng đều lăn lộn trên đường, đao thương côn cầu, bọn họ không có không nắm tay.

Bọn họ vọt vào, toàn bộ cảnh tượng liền hoàn toàn đảo ngược cho Dịch Tuyên.

Tang Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới người của Dịch Tuyên lại trực tiếp lăn lộn trong người của hắn, bố cục của hắn thật lâu, lại trực tiếp bị hắn từ bên trong trở tay không kịp, người phía sau xông vào chắc hẳn cũng đã đem tất cả nhân thủ hắn bố trí ở bên ngoài đều bị dập tắt.

Hắn có thể khuất phục, mắt thấy tình thế không đúng, hắn lập tức chuẩn bị rút lui.

Thừa dịp Dịch Tuyên bị người quấn lấy, Tang Kỳ nhanh chóng trèo lên chiếc xe jeep của Minh Uy, chiếc xe này đã trở thành công cụ chạy trốn tốt nhất hiện tại của hắn.

“A Tuyên! Hắn sẽ chạy! “

Minh Uy mắt nhọn, rống to một tiếng, người xung quanh xe jeep lập tức vây quanh.

Tang Kỳ cắn răng đang định khởi động xe, lại đột nhiên phát hiện chìa khóa xe căn bản không có trong xe.

Sau khi chiếc xe, Tân Nguyệt ném chìa khóa xe đến Minh Uy đang đứng gần nhất, hét lên: “Tiếp theo! “

Thấy cô, Dịch Tuyên nhíu mày, nhanh chóng vọt tới một tay ôm cô lên, Minh Uy cùng La Bưu cùng nhau ngăn bọn họ ở phía sau.

“Dịch Tuyên…” Trên người hai người ít nhiều có chút chật vật, Tân Nguyệt nhìn vết máu khóe miệng Dịch Tuyên, trong mũi chua xót.

“Có đau không?”

“Có đau không?”

Hai người đồng thời hỏi.

Tân Nguyệt nhìn về phía vai trái của hắn, Dịch Tuyên lại nghiêng người, giấu vai trái về phía sau, “ Em không sao. “

Nhìn thấy hơi nước trong mắt Tân Nguyệt, trong lòng hắn đột nhiên rụt lại, tay phải nắm lấy gáy Tân Nguyệt, trực tiếp đem cô đặt ở trước ngực, đau lòng nói: “Dọa chị rồi. Đừng sợ,  sẽ kết thúc sớm thôi. “

Tân Nguyệt rất muốn hỏi hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện với bọn họ, “Ừm. Cô gật đầu, ôm chặt vào lòng hắn.

Tang Kỳ bại thế đã rất rõ ràng, người của Dịch Tuyên so với hắn nhiều hơn gấp đôi.

“Hãy cút đi cho tôi! Chìa khóa xe cho tôi, đưa chìa khóa xe! “

Lúc hai người nói chuyện, Tang Kỳ từ trên xe nhảy xuống, hắn nhìn thấy Dịch Kỳ, vọt tới bắt cô vào trong ngực, đoạt lấy tiểu đao trong tay cô, mũi đao bén nhọn liền chống lại cổ họng Dịch Kỳ.

Dịch Kỳ khóc đứt tức giận, hút một cái, làn da mềm mại trên cổ cọ xát ở đầu đao, rất nhanh liền bị lau ra vết máu.

Nghe thấy thanh âm của bọn họ, Dịch Tuyên và Tân Nguyệt đẩy đám người đứng ra ngoài.

” Chị Nguyệt, chị Nguyệt…”

Thấy Tân Nguyệt, Dịch Kỳ khóc càng lớn tiếng.

Tân Nguyệt nhìn thấy vết thương trên cổ bé, trong lòng căng thẳng, không thể không nắm chặt quần áo Dịch Tuyên.

Trên mặt Tang Kỳ xanh một khối màu tím, áo sơ mi áo giáp trở nên xám tro nhào, cả người phảng phất lâm vào điên cuồng, nửa điểm không thấy lúc mới bắt đầu thong dong cùng bình tĩnh.

Ông hét lên: “Dịch Tuyên! Tao không nói là tao muốn thứ gì đó mang theo sao? Đưa nó cho tao! “

Dịch Tuyên nhếch khóe môi, trong mắt đều là trào phúng lạnh lùng: “Người tôi muốn, đã ở đây rồi. Về phần ngươi hiện tại nắm chặt, muốn giết muốn giết, tùy tiện ngươi. “

“Mày…!”

“Anh trai…”

Dịch Kỳ vội vàng gọi anh trai, đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt nghe thấy bé gọi Dịch Tuyên là anh trai.

“Ha ha ha! Dịch Tuyên, không phải mày nói mày không giống tao sao?! Mày không nói là amyf vẫn còn tâm sao? “Tang Kỳ tựa hồ điên cuồng, hắn dữ tợn cười to, mũi đao từng chút một rơi vào da Dịch Kỳ, “Nghe thấy không, con bé gọi mày là anh trai kìa! Kỳ Kỳ của chúng tôi là em gái của mày đấy! Sao, mày không cứu con bé sao? “

Dịch Tuyên hừ lạnh, hắn nghiêng mặt, La Bưu liền đem một đống tài liệu đưa cho hắn.

“Ông muốn có cái này?” Dịch Tuyên lạnh lùng cười. Tay trái của hắn bất tiện, liền đem giấy tờ ngậm trong miệng, tay phải trống rỗng từ trong túi lấy ra bật lửa, thắp sáng.

” Ngươi làm gì?!”

Dịch Tuyên nhếch miệng, hướng hắn cười đến cực kỳ yêu dị tàn nhẫn.

Lưỡi lửa liếm giấy, rất nhanh một đống tài liệu đang cháy trong tay hắn.

“Ngươi phái Dịch Kỳ đến quấy nhiễu tầm mắt của ta, lại phái người đến công ty trộm tư liệu, hiện tại lại đem Tân Nguyệt bắt tới muốn uy hiếp ta đem Tinh Nguyệt cho ngươi. Tang Kỳ, ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn là Thất gia trước kia sao? “

Hắn giơ tay lên, đốt tài liệu nhiệt liệt liền mang theo tia lửa rơi xuống dưới chân Tang Kỳ.

Trong đôi mắt nửa xám nửa sáng của Dịch Tuyên tựa như có cơn bão đánh tới, một màn vừa rồi bị Tang Kỳ đặt trên mặt đất vẫn còn lơ lửng trong đầu hắn.

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi vừa thả Tân Nguyệt, mấy thứ này, ta sẽ cho ngươi. Nhưng ngươi đã làm gì cô ấy? Tôi đã bao giờ nói với ông, điểm mấu chốt của tôi, ông, không thể chạm vào. “

Hắn kiêu ngạo và kiêu ngạo đến mức nào, cả phòng này cơ hồ đều là người của hắn. Thủ đoạn của Tang Kỳ hắn từ đầu đã nhìn ra, hắn từ 5 năm trước nên biết mình tức giận đã hết.

Mấy năm nay vẫn nghiêm khắc điều tra, hắn không có quán bar và sòng bạc, không thể chuyển tiền nhanh hơn nữa, Dịch Tuyên lại cơ hồ chặn được tất cả các kênh tiền của hắn. Nếu không có tiền, những quyền lực đó cũng nhanh chóng rời bỏ hắn.

Hắn cố gắng chống đỡ sự thịnh vượng giả tạo, lừa gạt người khác có thể, lừa Dịch Tuyên, giống như đang tự lừa dối mình.

“Ngươi ít mẹ nó nói nhảm! Nếu không có ngươi, ta sẽ như thế này?! “Tang Kỳ bị kích động càng thêm điên cuồng, hắn trực tiếp đem đao đâm vào cằm Dịch Kỳ, máu tươi theo mũi đao chảy xuống, nhỏ giọt vào hình xăm hoa hồng bên trong cổ tay hắn, yêu diễm đẫm máu.

Dịch Kỳ thống khổ nức nở, ” Đau…”

– Câm miệng lại! Tang Kỳ ở bên tai bé rống to một tiếng, “Nếu không phải Giang Mỹ tên ngu xuẩn kia, nếu không phải bà ấy! Mẹ kiếp, hắn không sẽ bị lừa gạt?! “

Tân Nguyệt nhìn thấy lo lắng, Dịch Tuyên nắm tay cô lạnh lẽo, an ủi cô.

Ánh mắt Dịch Kỳ vẫn nhìn bên này, ngay khi Tang Kỳ hướng về phía bé rống to, bé thấy Dịch Tuyên gật đầu với bé.

Sáng nay khi Dịch Tuyên ra ngoài, đem một cái tháo tay ra sửa hình nón giao cho Dịch Kỳ.

Hắn dặn dò cô: ‘Giấu nó trong tay áo của em. Nếu hắn bắt em, dùng cái này. ‘

Dịch Kỳ cả người run rẩy, bây giờ là lúc dùng cái này.

Tang Kỳ giống như muốn đối với oán khí của Giang Mỹ tất cả đều đặt trên người Dịch Kỳ, tiếng rống giận dữ của hắn chấn động cả người Dịch Kỳ.

Nụ cười của Giang Mỹ cùng bộ dáng huyết thịt mơ hồ của bà ấy hiện lên trước mắt bé.

Bé nhìn thấy Dịch Tuyên và Tân Nguyệt, bọn họ đang ở đối diện chờ bé…

– Ông đi chết đi!

Bé mạnh mẽ mang ra cái nón trong tay áo, hung hăng đâm vào sau lưng Tang Kỳ.

Mặc nó!

Tay Tang Kỳ nhất thời máu chảy như chảy máu.

“A!”

Hắn đau đớn kêu điên cuồng, con dao trong tay mất phương hướng, xẹt qua xương quai xanh của Dịch Kỳ, may mà bé mang theo khăn quàng cổ.

– Kỳ Kỳ!

“Lên!”

Dịch Kỳ ngã xuống đất, Minh Uy ra lệnh một tiếng, Tang Kỳ trong khoảnh khắc liền bị người vây quanh.

……

Trời không còn mưa nữa, gió lạnh thổi bay những đám mây đen, mặt trăng treo cao trên bầu trời.

Ánh sáng lạnh lẽo rơi xuống, đêm nay hỗn loạn, rốt cục cũng kết thúc.

Dịch Tuyên bị gãy vai trái, đẩy vào phòng phẫu thuật gần ba tiếng đồng hồ.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lưu Thế Quang đã đưa tất cả mọi thứ ra khỏi đấy.

Ngày đó Hà Sơn đưa Tân Nguyệt về nhà, thấy dưới lầu tiểu khu có bóng dáng lén lút, hắn hơi kiểm tra lai lịch của người đó một chút, rất nhanh liền tra được tên Tang Kỳ.

Hà Sơn đem chuyện này tình báo cho Lưu Thế Quang, nhưng Lưu Thế Quang sớm đã rửa tay trong chậu vàng, trước đây những thế lực đó đều đã lương thiện, hắn liền bảo Hà Sơn đi tìm Dịch Tuyên.

Muốn nói hắc ăn đen, Dịch Tuyên mới là cao thủ.

Từ khi Tân Nguyệt về nước, Tang Kỳ đang tính toán như thế nào lợi dụng cô để uy hiếp Dịch Tuyên, chỉ là khổ sở vẫn không tìm được cơ hội xuống tay.

Lần đó bọn họ cãi nhau, Dịch Tuyên rút mọi người đi, một là bởi vì cùng Tân Nguyệt tức giận, hai là cố ý để Tang Kỳ hữu cơ có thể thừa nhận.

Nhưng Tang Kỳ trước đây đã bị Dịch Tuyên hố một lần, lần này liền càng thêm cẩn thận giảo hoạt.

Chính hắn không ra mặt, mà là đem Dịch Kỳ ném tới.

Tang Kỳ biết Dịch Tuyên nhất định sẽ hoài nghi trên đầu mình, cho nên hắn một mặt để Dịch Kỳ ở lại bên cạnh Tân Nguyệt, cố ý nói vài lời lỗ hổng để quấy nhiễu tầm mắt của họ; một mặt lại phái người lẻn vào tập đoàn Tinh Nguyệt, muốn đem thủ đoạn lúc xưa của Dịch Tuyên đối với hắn như pháp pháo chế.

Tiếng đông kích tây này hai tay chuẩn bị làm thật sự rất liền mạch.

Mắt thấy hắn đặt trong tập đoàn tình báo đắc thủ, Tang Kỳ lại không chịu bỏ qua.

Hắn mượn cơ hội để Dịch Kỳ dẫn Tân Nguyệt ra, lại lưu tín uy hiếp Dịch Tuyên.

Dù sao Tân Nguyệt ở trên tay hắn, hắn không tin Dịch Tuyên dám không làm theo lời hắn.

Nhưng Tang Kỳ vạn vạn không tính được, tất cả động tác của hắn đều nằm trong tính toán của Dịch Tuyên.

Tang Kỳ tự cho rằng Dịch Kỳ là một tay cờ tốt, lại không biết một quân cờ này ngay từ đầu đã bị Dịch Tuyên sách ngược lại thành gián điệp hai mặt.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên Dịch Kỳ ở lại nhà, Dịch Tuyên bất quá thoáng chơi một chút không khí, Dịch Kỳ liền khóc sướt mướt đem toàn bộ sự tình nói rõ ràng.

Đối với Tang Kỳ, Dịch Kỳ rất sợ hắn. Nhưng cô sợ hắn có bao nhiêu hận hắn.

Những hận ý này ở mấy năm nay chất đống trình độ, chỉ sợ là Tang Kỳ chính mình cũng không cách nào tưởng tượng được.

Một lần sửa nón đi xuống, Tang Kỳ mới tỉnh ngộ, hắn hai lần đều bại trong tay mẹ con Giang Mỹ.

Lưu Thế Quang nói: “Chuyện của Tân ca năm đó, Dịch Tuyên đã sớm điều tra rõ ràng, chỉ là thiếu một thời cơ tốt lật án. Hắn nói rằng hắn muốn chắc chắn rằng thời gian này có thể làm cho Tang Kỳ không bao giờ có thể lật. “

Cho nên lúc này đây, Tang Kỳ muốn lợi dụng Tân Nguyệt, lại không muốn bị Dịch Tuyên một chiêu thuận nước đẩy thuyền, đánh đến toàn bộ đều thua.

Bây giờ ăn cắp bí mật thương mại, bắt cóc, tống tiền, và những vụ án cũ năm đó, một cọc, một mảnh, một chút sẽ đem Tang Kỳ đè đến mãi mãi không có ngày xoay người.

Chỉ là kế hoạch lớn như vậy, ngoại trừ Tân Nguyệt, dĩ nhiên mỗi người đều biết.

“Chuyện này vốn bố trí rất chu đáo, Dịch Tuyên ngay từ đầu đã không định để cho Tân Nguyệt mạo hiểm. Hắn ngàn vạn dặn dò, để Dịch Kỳ nhất định không nên đem cô mang ra ngoài. Chờ cô trở về bên cạnh Tang Kỳ, hắn tự có biện pháp cứu cô đi ra. Nhưng Dịch Kỳ rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, một chút không bằng Dịch Tuyên có can đảm. Lưu Thế Quang nói, thở dài một hơi.

Tân Nguyệt nghe xong những thứ này, lại nhớ lại biểu hiện của Dịch Tuyên và Dịch Kỳ trong khoảng thời gian này, cô bỗng nhiên cảm thấy một trận hàn ý chạy vào trong lòng.

Tất cả những chuyện này phát sinh thật sự đều là ngoài dự liệu của cô, nhưng những tính toán này cùng thành phủ đặt trên người Dịch Tuyên, lại làm cho cô cảm thấy tất cả chuyện này phát sinh thật sự là hợp lý.

Rốt cuộc hắn là một người tâm cơ thâm trầm như thế nào, cô tựa hồ vĩnh viễn không nhìn thấu được.

Từ phòng phẫu thuật đi ra, thuốc mê của Dịch Tuyên còn chưa hoàn toàn tỉnh.

Hắn cắn răng của mình và nắm chặt một chai nhựa bị bóp nát trong tay.

Y tá nói rằng khi hắn đang ở trong phòng quan sát, hắn gọi tên của ai, bàn tay của mình vung lên, họ sợ rằng hắn sẽ kéo vào vết thương và ống dẫn lưu trên cơ thể, và nhồi một chai để giữ cho hắn.

Tân Nguyệt cúi người, nghe thấy tên mình từ trong răng hắn nhảy ra, không biết còn tưởng đây là tên tình nhân của hắn.

“Tân Nguyệt. Nguyệt, đừng sợ…”

Chỉ có mấy chữ như vậy, nghe được hốc mắt Tân Nguyệt chua xót.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của mình và thì thầm vào tai hắn: “Vâng, chị không sợ.” “

Có cô trấn an, cơ bắp khẩn trương của Dịch Tuyên rất nhanh thả lỏng.

Ở trong phòng bệnh nuôi hơn một tháng, Minh Uy, La Bưu, Tần Thừa, mấy người bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều đến. Mỗi một lần đến vẻ mặt phải thoải mái một phần, ước hẹn nửa tháng, lúc bọn họ trở lại, trên mặt chỉ còn lại nở nụ cười.

Lưu Thế Quang cũng tới hai lần, nhìn biểu tình của hắn, Tân Nguyệt liền biết, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc.

Ngày Dịch Tuyên xuất viện, Tần Thừa đến bệnh viện sớm.

Tối hôm đó hỗn chiến xảy ra, Tần Thừa không có ở đây, nghĩ đến cũng là Dịch Tuyên biết cho dù hắn ở đây, vị công tử ca nhi này cũng chỉ là một liên lụy.

Dịch Tuyên còn ngủ, Tân Nguyệt cố ý dặn dò bác sĩ chậm một chút lại đến kiểm tra phòng.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Tần Thừa không thích yên tĩnh, vì thế anh liền cười hỏi Tân Nguyệt: “Chị Nguyệt, tối hôm đó chị có dọa ngốc không? Thật không may, em nên đi xem nha! “

Tân Nguyệt liếc cậu một cái, ” Cậu đi? Cậu phải đi, chúng ta phải đi gặp lại em ấy trước khi chúng ta có thể xuất viện. “

Tần Thừa nghẹn ngào, không phục nói: “Tuy rằng thể lực em không quá tốt, nhưng tốt xấu gì cũng ra khỏi đầu óc. “

Tân Nguyệt nhíu mày, cười lạnh: “Đúng vậy, tất cả các ngươi đều ra sức ra khỏi đầu óc, chỉ có một mình chị bị che trong gốc. “

Đối với mình từ đầu đến cuối không biết, Tân Nguyệt rốt cuộc vẫn có chút buồn bực.

Tần Thừa cười hì hì: “Ai nha, chị Nguyệt kỳ thật cũng biết nha. “

“Chị?”

“Nhưng không. Em khẳng định biết anh Tuyên sớm đã có an bài, cho nên chị mới dám đi theo Dịch Kỳ ra ngoài. Bởi vì chị dự đoán anh Tuyên nhất định sẽ là người đầu tiên đi cứu chị. Tần Thừa hắc hắc một tiếng, hỏi: “Em nói đúng không? “

Tân Nguyệt nhìn cậu, chỉ cười chứ không nói.

Tần Thừa nhìn Dịch Tuyên đang nhắm chặt hai mắt trên giường bệnh, dọn ghế cọ đến bên cạnh Tân Nguyệt, hạ thấp giọng hỏi, không biết là đang đoán hay là nổ tung cô, “Chị Nguyệt, kỳ thật chị rất tò mò, sao chị lại khẳng định anh Tuyên có thể kịp thời chạy tới? “

Tân Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, cười hỏi cậu: “Anh có nhận ra một người tên là K không?” “

“K??” Tần Thừa ngây ngốc.

“Dịch Tuyên rút người canh giữ bên cạnh tchị, nhưng K, vẫn luôn đi theo chị.” Tân Nguyệt cười nhạt, “Nếu như không có K, lúc trước em ấy sao dám rời khỏi nhà hơn một tuần cũng không về nhà. Chẳng lẽ em ấy không sợ mình ở bên ngoài mua rượu, chị thừa dịp em ấy vắng mặt, lại một vé máy bay, bay cách em ấy mười tám ngàn dặm? “

– Chị dám!

Tần Thừa và Tân Nguyệt đồng thời quay đầu.

Dịch Tuyên trên giường bệnh không biết từ khi nào mở mắt ra, đang nhìn chằm chằm Tân Nguyệt.

Tần Thừa: “…”

Tân Nguyệt nhìn Dịch Tuyên, giống như đã sớm biết hắn tỉnh, trên mặt nửa phần kinh ngạc cũng không có, thản nhiên cười, rất đẹp.

“Chị sao lại không dám.”

“Chị!” Dịch Tuyên cực kỳ tức giận.

Hắn biết cô dám, vì vậy hắn mới sợ. Nhưng cô biết rõ mình nghĩ cái gì, còn muốn nói như vậy!

Hắn cắn răng nghiêng người, một tay túm lấy cánh tay Tân Nguyệt, đem cô chết ở trước người mình, trừng phạt cắn môi cô.

Thấy hai người dính vào, Tần Thừa bĩu môi, thập phần hiểu chuyện yên lặng đứng dậy, để lại không gian trong phòng bệnh cho bọn họ.

Vết thương của Dịch Tuyên còn chưa khỏi, Tân Nguyệt không dám hoàn toàn đặt trọng lượng lên người hắn, chống đỡ thân thể có chút khó chịu.

– Ừm!

Cảm giác được cô giãy dụa, Dịch Tuyên mới buông tay.

Hắn chống lên trán Tân Nguyệt, lưu luyến không nỡ cọ nhẹ lên môi cô.

“Em không cần chị rời khỏi em.”

Giọng điệu như tiểu hài tử của hắn khiến Tân Nguyệt nhịn không được cười, cô cười lên, ngay cả uy nghiêm giả bộ tức giận cũng không có.

“Nhưng em ngay cả chị cũng tính kế.”

“Em không có.” Dịch Tuyên hoảng hốt giải thích, “Em chỉ là không muốn để cho chị mạo hiểm, em đã nói với Dịch Kỳ, em nhất định bảo vệ chị…”

Dịch Tuyên mở to hai mắt, xúc cảm mềm mại trên môi thoáng qua.

Nụ cười trong suốt của Tân Nguyệt dần dần rõ ràng trước mắt hắn.

“Kỳ thật, chỉ cần em nói xin lỗi, chị nhất định sẽ tha thứ cho em.”

“Nhưng từ đầu đến cuối, em chưa bao giờ nói qua.”

Tân Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên trán và hai má hắn, cuối cùng lại rơi trở lại trên môi.

Giọng nói dịu dàng của cô dường như thở dài.

Dịch Tuyên tâm can đều run lên, hắn nhếch người muốn tiếp tục hôn cô, nhưng cô nhẹ nhàng phiêu phiêu rời đi.

“Nguyệt…”

Ánh sáng mặt trời buổi sáng mùa đông xuyên qua những sợi lụa nhẹ trên cửa sổ, Tân Nguyệt ngồi bên cửa sổ, nghiêng mặt bị một tầng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

Khóe môi cô tươi cười trong trẻo, lấp lánh.

“Nhiều năm như vậy chị mới hiểu được, thì ra tình yêu, không cần xin lỗi.”

“Bởi vì chị yêu em, cho nên cho dù không có xin lỗi, chị cũng sẽ tha thứ cho em.”

Dịch Tuyên, tình yêu của chị, tất thảy đều giao cho em.

Hy vọng em thỏa đáng bảo quản, dốc lòng đối xử tốt với chị.

Từ bây giờ.

Mặt trăng của em sẽ không bao giờ rơi xuống.

***

Tác giả có một cái gì đó để nói: Kết thúc!! Nút thắt!! Thôi nào!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.