Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 18: Bộ mặt thật



‘’Cô....có ý gì?’’ Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn cô ta, không lẽ ý của cô ta là, tất cả ‘’chân tướng’’ vừa rồi, đều là giả?

‘’Tôi còn chưa có nói xong.’’ Hoàng tiểu thư dung thìa nhỏ khuấy café, vang lên một vài tiếng động thanh thúy, trái tim Tần Tuyên Tuyên cùng Tống Kì vì âm thanh này đều nhanh chóng căng lên.

Hoàng tiểu thư dùng loại ánh mắt mang theo ý xin lỗi nhìn Tống Kì, nhún nhún vai nói: ’’ Anh chàng đẹp trai, tôi cũng rất muốn giúp anh. Nhưng mà, xưa này tôi ghét nhất nhìn đàn ông lừa dối người phụ nữ của mình, cho nên thật ngại quá, tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật mà thôi.’’

Tống Kì thật không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, cô ta tuy không hoàn toàn nói vào trọng điểm, nhưng hắn đã cảm thấy loại dự cảm bất an, trong lòng khủng hoảng làm cho hắn đứng dậy, ý đồ ngăn cản cô ta sẽ nói ra những lời không hay.

‘’Cô đừng ngậm máu phun người, rõ ràng hôm qua cô nói với tôi căn bản không phải như vậy?’’ Tống Kì khó thở nói.

‘’Không phải như vậy? Vậy sẽ là như thế nào? Tôi sẽ không đem chân tướng nói ra sao? Anh chàng đẹp trai, anh gấp cái gì?’’ Hoàng tiểu thư nở nụ cười thật sâu, cô ta không tiếp tục để ý tới Tống Kì, chỉ nhìn Tần Tuyên Tuyên, mặt đầy ý cười nói: ’’ Tiểu mỹ nữ, tôi rất thích cô, nếu gọi tôi một tiếng chị, tôi liền đem chân tướng nói cho cô biết, có được hay không?’’

Tâm tư Tần Tuyên Tuyên bởi vì lời nói đó mà có chút bất an, chỉ là yên lặng nhìn cô ta, cũng không có đáp lại theo lời cô ta nói.

Hoàng tiểu thư có vẻ hơi thất vọng, nhún nhún vai nói: ’’ Cho dù không gọi, nhưng tôi cảm thấy chúng ta thật có duyên, liền nói cho cô biết vậy.’’

‘’Tuyên Tuyên, chúng ta đi.’’ Tống Kì muốn đem người kéo đi, nhưng cô lại không chút nhúc nhích.

‘’Anh chàng đẹp trai, chính anh gọi tôi đến muốn nói cho cô ấy biết chân tướng, như thế nào, tôi còn chưa nói xong, hai người đã muốn đi?’’ Hoàng tiểu thư cười tủm tỉm nói, cũng không muốn dây dưa, trực tiếp lấy từ trong túi ra một chiếc máy tính, mở máy tìm kiếm gì đó: ’’ Không phải cái này......cũng không phải cái này....A, đây rồi.’’

Cô ta đem máy tính lại đây, để trước mặt hai người để có thể nhìn rõ máy tính đang truyền đến một vài đoạn ghi hình.

Những đoạn ghi hình này không có tiếng, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, chỉ nghe Hoàng tiểu thư nói: ’’ Tiểu mỹ nữ, cô nên nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông bên cạnh cô. Ngày hôm qua hắn ta tìm đến tôi, muốn tôi hợp lại cùng hắn diễn ra vở kịch lừa gạt cô, lúc ấy tôi đáp ứng, nhưng đối với cô như thế thật không công bằng, chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ tội gì phải làm khó nhau? Nếu tôi không nói cho cô biết sự thật, tôi cả đời này sẽ cảm thấy ăn năn. May là, tôi bình thường thích chụp này nọ lưu vào trong máy, không ngờ cũng có lúc có chút tác dụng phải không?’’

Tần Tuyên Tuyên cả người cứng nhắc nhìn chằm chằm vào máy tính, ngay cả cô ta giải thích cái gì cũng không nghe rõ.

Đấy đều là những hình ảnh khác nhau được quay lại bằng máy có chút mờ ảo, ở trong đoạn video, dưới chăn đệm màu trắng kia hé ra thân ảnh cùng khuôn mặt một nam một nữ đều rất rõ ràng.

Trong đầu dần dần nhớ lại những lời Hoàng tiểu thư vừa nói, Tần Tuyên Tuyên như bị điện giật đứng dậy, lui ra sau hai bước, thất kinh nhìn qua Tống Kì.

Tống Kì muốn bắt lấy tay cô, lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho đau nhói.

Hô hấp Tần Tuyên Tuyên dồn dập, trong mắt tràn đầy phẫn nỗ cùng không dám tin. Hóa ra lại là tri nhân tri diện bất tri tâm* sao? (*biết người biết mặt không biết lòng). Học trưởng ôn nhu lại khôi hài, nguyên lai sau lưng vốn dĩ lại là người như vậy......Nếu nói trước đó cô còn có chút khổ sở tiếc nuối bản thân cùng Tống Kì không có duyên phận, hiện tại cô chỉ cảm thấy may mắn, may mắn chính mình còn có thể thấy rõ bộ mặt thật của Tống Kì, may mắn chính mình lúc đó còn chưa hãm sâu vào, vẫn có thể kịp thời rút ra....

‘’Tống Kì, hiện tại anh còn gì để nói?’’ Đôi mắt cô có chút hồng, cái mũi không thể khống chế hít hít, say rượu cùng người phụ nữ khác quan hệ thì thôi, vậy mà còn muốn thông đồng Hoàng tiểu thư lừa gạt cô, thậm chí còn nghĩ muốn vu oan việc này cho Đỗ Mộ Ngôn......Vì sao Tống Kì lại là người như vậy? Cô lúc trước mắt mù mới cảm thấy hắn là người tốt.

‘’Tuyên Tuyên, quả thật anh bị oan, thời điểm ngày hôm qua anh đi tìm cô ta, cô ta rõ ràng nói là có người hãm hại anh, anh cùng cô ta căn bản là....’’ Nhớ tới đoạn video thân mật vẫn còn đang phát kia, rốt cuộc Tống kì không giải thích nên lời. Trước đó, hắn tin tưởng chắc chắn bản thân mình bị hại, tiếp đó lại nhận được lời khẳng định của Hoàng tiểu thư, đến khi đi tìm Tuyên Tuyên, hắn vô cùng vui mừng, nghĩ rằng cô sẽ quay lại bên cạnh hắn.....Nhưng vì sao mọi việc lại biến thành như vậy? Những hình ảnh kia làm sao mà có? Tuy hắn một chút ấn tượng đều không có, nhưng những hình ảnh trần trụi kia đang tố cáo hắn phản bội Tuyên Tuyên, hắn căn bản là không thể ngụy biện....

Càng họa vô đơn chí chính là, người phụ nữ kia còn cắn ngược lại hắn một cái, mưu hại hắn có ý muốn lừa gạt Tuyên Tuyên...Hắn phải giải thích như thế nào, Tuyên Tuyên mới có thể tin hắn một lần nữa?

Tống Kì im lặng khiến Tần Tuyên Tuyên cho rằng hắn chột dạ, lòng của cô dường như lạnh như băng, tình cảm còn lại với Tống Kì tan thành mây khói, trong mắt chỉ còn một mảnh hờ hững, ‘’ Tống Kì, về sau đừng tới tìm tôi nữa.’’

Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, bóng dáng đó trông thật cô độc.

Tống Kì muốn đuổi theo, nhưng cảm giác vô lực tập kích, khiến cho hắn cứ đứng im tại chỗ. Hắn biết, hắn không còn cơ hội nữa rồi, sau khi tự mình đi tìm chân tướng, hắn phải gánh trên mình tội danh này rồi.

Hắn bỗng dưng nhìn về phía Hoàng tiểu thư, đã thấy cô ta thu dọn mọi thứ chuẩn bị rời đi, kéo lấy cánh tay cô ta, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: ’’ Vì cái gì muốn hại tôi?’’

Hoàng tiểu thư cũng không giãy ra, nâng mắt nhìn Tống Kì, quyến rũ cười: ’’ Chỉ có thể trách anh yêu người không nên yêu. Tôi khuyên anh một câu, rời khỏi thành phố N, cách xa ‘’bạn gái cũ’’ một chút, anh có thể sẽ sống tốt hơn.’’

‘’Rốt cuộc là ai, là ai thiết kế bố cục này?’’ ( Tác giả: *đập bàn* đã bảo là ta rồi cơ mà) Tống Kì suy nghĩ kĩ gầm nhẹ nói.

Cô ta vùng vẫy không thoát ra được, dùng sức đạp Tống Kì một cước, cũng lấy lại được tự do. Cô ta thương hại nhìn Tống Kì, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi. Về phần người thần bí kia, cô ta mơ hồ có thể đoán được một chút, nhưng vì để sinh mệnh được bảo toàn, cô ta vẫn là không nên nghĩ nhiều, không biết gì là tốt nhất.

Tống Kì cúi đầu, suy sụp ngã ngồi ở sô pha, ôm đầu nức nở khóc.

Mấy ngày nay đối với hắn giống như là một cơn ác mộng, rõ ràng trước đó hắn cùng Tuyên Tuyên ở bên nhau thật hạnh phúc ngọt ngào, vì cái gì trong nháy mắt, mọi chuyện lại trở thành như thế này? Trước khi đi ánh mắt của cô nhìn hắn thật lạnh lùng, khiến hắn có cảm giác như đang ở trong một nơi tràn ngập băng tuyết, tay chân cứng ngắc lạnh lẽo, hắn biết, hắn vĩnh viễn mất đi Tuyên Tuyên rồi....Tuyên Tuyên.....Tuyên Tuyên......

Ngày hôm sau, trừ bỏ đôi mắt có hơi sưng, thì không nhìn ra Tần Tuyên Tuyên có điều gì bất thường, chẳng qua năng suất làm việc giảm, tâm tình không tốt, đi đường cũng bị nhầm.

Cứ ngơ ngẩn như thế qua một ngày, thời điểm tan tầm, cả bộ phận tiêu thụ đều hưng phấn hẳn lên, vốn nhóm đồng nghiệp không vừa mắt Tần Tuyên Tuyên, cũng sẽ đối với cô cười một cái. Cô lúc này mới nhớ đến, ngày mai được nghỉ lễ, sáng sớm sẽ đến công ty tập hợp để bắt đầu xuất phát, mất ba giờ đồng hồ ngồi xe đến suối nước nóng ở khách sạn.

Cả công ty trên dưới tổng cộng có ba mươi người đi, môt chiếc xe buýt là đủ, buổi sáng vừa lên xe, Phương Phán Phán cùng Tần Tuyên Tuyên ngồi cạnh nhau. Nghe thanh âm nói chuyện vô cùng hưng phấn của Phán Phán, Tần Tuyên Tuyên mới hiểu được nguyên nhân mọi người kích động như vậy là vì cái gì. Lần nghỉ phép ở suối nước nóng này sẽ được ở trong khách sạn năm sao cao cấp, có vẻ như Mạc tổng đã bỏ ra không ít tâm huyết.

Không biết có phải hay không ông trời không chiều theo lòng người, xe buýt khi đi trên đường cao tốc, phía trước lại gặp phải sự cố giao thông, vì vậy đành phải chuyển sang đường quốc lộ. Đường quốc lộ so với cao tốc đương nhiên chậm hơn, hơn nữa còn gặp phải ổ gà, lộ trình hai tiếng thành ra phải năm tiếng mới đến nơi, đến buổi trưa thì tìm một khách sạn nhỏ ven đường dừng lại ăn cơm. Càng thêm xui xẻo chính là,thời điểm ở trên núi xe buýt bị hỏng giữa đường, lái xe loay hoay sửa chữa nửa ngày, mới có thể tiếp tục lên đường, khi xe đến khách sạn thì trời cũng đã bắt đầu tối. Mạc tổng thấy mọi người không còn hăng hái, lập tức có thiện tâm đem hai ngày đi chơi tăng thêm thành ba ngày đến khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, khiến moi người nhất thời càng thêm cao hứng.

Ngồi trên xe nhiều giờ như vậy, hơn nữa Mạc tổng còn cho thêm cơ hội ở lại, mọi quyết định hôm nay trước tiên nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới bắt đầu tắm suối nước nóng. Trong lúc phân phòng, Phương Phán Phán lặng lẽ giải thích cho Tần Tuyên Tuyên, nói là bộ phận thiết kế có người mới đến, cứ quấn quýt lấy cô ấy đòi ngủ chung phòng, cô ấy không có cách nào chỉ có thể đồng ý. Cứ như vậy, Tần Tuyên Tuyên trở thành người độc chiếm một phòng. Đối với việc này cô cũng không có ý kiến gì, cô là tới giải sầu, một người một phòng cũng rất tốt.

Sau khi lấy chìa khóa trở về phòng, Tần Tuyên Tuyên để hành lý xuống đi tắm rửa, trên đường xảy ra nhiều việc như vậy, cô hiện tại chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc thật say. Bước ra khỏi phòng tắm cô nghe thấy có người gõ cửa, tiến đến nhìn qua mắt mèo (cái lỗ nhìn ra bên ngoài gắn trên cửa), thấy người gõ cửa là một cô gái phục vụ phòng đứng bên cạnh xe đẩy.

Mở cửa phòng, Tần TuyênTuyên nghi hoặc nói: ’’ Có chuyện gì sao?’’

Nữ phục vụ tươi cười sáng lạn, đưa cho cô một ly sữa ấm, ‘’Quản lý biết hôm nay mọi người trên đường gặp một ít chuyện phiền toái, cố ý hâm nóng sữa, hy vọng mọi người có thể có giấc ngủ ngon.’’

Tần Tuyên Tuyên vội tiếp lấy, cười nói cảm ơn, cầm ly sữa nóng trở về phòng.

Một bên uống sữa, Tần Tuyên Tuyên thầm nghĩ, khách sạn năm sao có khác, phục vụ thật là chu đáo.

Trong chốc lát đã uống xong, cơn buồn ngủ chợt ập đến, Tần Tuyên Tuyên chui vào ổ chăn, trong lòng nghĩ rằng cần phải tắt đèn, tay lại giống như nặng ngàn cân, với thế nào cũng không được, rất nhanh cô liền đi vào giấc ngủ.

Một lúc sau, bên ngoài cửa phòng vốn im lặng vang lên tiếng bước chân cực nhỏ.

Cửa mở, một người đàn ông anh tuấn cao lớn trong tay cầm chìa khóa, đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng kín cửa lại. Khi hắn nhìn thấy người con gái nằm trên giường không chút phòng bị, đồng tử hắn nhanh chóng co rút, hầu kết lăn lộn.

Cô ở ngay trước mắt hắn, mà hắn lại có thời gian cả một buổi tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.