Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 21: Ảo tưởng



Khi Đỗ Mộ Ngôn còn trẻ đã từng chơi rất nhiều môn thể thao, tập luyện đủ phương thức, dù giai đoạn thành lập Minh Khải có bận rộn hối hả ngược xuôi, nhưng thể lực vẫn còn rất tốt. Đến bây giờ, hắn mỗi ngày chỉ cần ngồi ở văn phòng, những quản lý cấp cao được hắn cất nhắc chỉ cần đưa tới văn kiện quan trọng cần hắn đọc qua kí tên, nên hắn cũng có thời gian thường xuyên đến phòng tập thể hình. Bởi vậy, cho dù bây giờ có ôm Tần Tuyên Tuyên một người lớn như vậy xuống núi, hắn cũng chỉ cảm thấy như là đi trên đường phẳng, tay cũng không run, chẳng mấy chốc sẽ xuống tới nơi.

Nhưng được ôm cô trong lòng thế này đối với Đỗ Mộ Ngôn mà nói giống như là mơ thấy một chuyện vô cùng tốt đẹp, hắn thậm chí hy vọng đoạn đường núi này có thể dài một chút, vĩnh viễn đi không tới điểm cuối là tốt nhất, hắn sao có thể đi nhanh cơ chứ, mỗi bước đi đối với hắn đều là một loại hưởng thụ, hắn muốn khắc sâu trong lòng đoạn kỷ niệm đẹp đẽ này cả đời.

Đỗ Mộ Ngôn bước đi vô cùng cẩn trọng vững vàng, Tần Tuyên Tuyên nằm ở trong ngực hắn, chỉ cảm thấy được hắn ôm ấp lại có cảm giác an toàn. Loại cảm giác này không hề giống với cảm giác Tống Kì từng đem đến cho cô, nếu vòng tay của Tống Kì là một loại thản nhiên ấm áp, khiến cho cô cảm thấy thực thân thiết, thì khi nằm trong ngực của Đỗ Mộ Ngôn, tính cách hắn từ đầu đến cuối đều đối với cô không hề giống nhau, vừa ấm áp lại có chút bá đạo. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Tuyên Tuyên luôn cảm thấy bất an, bị hắn ôm như vậy, cô không thể bình tĩnh được, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Sau đó cô phát hiện, ngoài miệng Đỗ Mộ Ngôn chê cô động tác chậm chạp, nhưng tốc độ ôm cô đi đường, so với chính cô cũng không nhanh lắm, nếu so sánh với cô lúc không bị thương còn chậm hơn.

Suy nghĩ Tần Tuyên Tuyên dừng vài giây, sau đó nhảy ra một ý tưởng làm cho bản thân không biết nói gì ----- không lẽ là vì cô quá nặng, cho nên liên lụy đến tốc độ đi của hắn sao?

Đỗ Mộ Ngôn không nói gì, Tần Tuyên Tuyên cũng liền đem bản thân mình trở thành câm điếc, hai người dọc đường trầm mặc xuống núi.

Còn chưa tới chân núi, nhìn thấy Tả An Lôi rốt cuộc phát hiện không thấy Tần Tuyên Tuyên đâu dẫn theo mấy đồng nghiệp nam quay lại tìm cô, hai bên cứ như vậy chạm mặt nhau. Thấy Tần Tuyên Tuyên thế nhưng được một người đàn ông ôm, hơn nữa người đó lại còn là Đỗ Mộ Ngôn người mà cô ta thầm ngưỡng mộ từ lâu, Tả An Lôi kinh ngạc không thôi. Tuy rằng khách sạn đang ở hiện tại là của Minh Khải, nhưng những khách sạn thế này thuộc xí nghiệp Minh Khải đặc biệt nhiều, Đỗ tổng như thế nào lại vừa vặn xuất hiện ở đây? Hơn nữa hắn cùng Tần Tuyên Tuyên là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà ôm cô ấy?

Tả An Lôi lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng khi đi đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên cùng Đỗ Mộ Ngôn nháy mắt đổi thành vẻ mặt mỉm cười sáng lạn đầy thân thiết, ‘’Tuyên Tuyên, cô làm sao vậy, bị thương sao? A, đây không phải là Đỗ tổng sao? Ngài khỏe chứ, tôi là trợ lý Mạc tổng của công ty thiết kế Tụ Mĩ, tên là Tả An Lôi, có thể ở nơi này gặp được ngài, quả thực là vinh hạnh cho tôi.’’

Tả An Lôi hai câu trước vẫn còn quan tâm hỏi han Tần Tuyên Tuyên, về sau lại hoàn toàn bộc lộ ra bản tính, đôi mắt quyến rũ nháy mắt với Đỗ Mộ Ngôn, hận không thể kéo Tần Tuyên Tuyên xuống dưới, hoán đổi thành chính mình nằm trong lòng Đỗ Mộ Ngôn.

Thời điểm nhìn thấy Tả An Lôi, Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, lại thấy cô ta nét mặt vui cười như hoa, thường thường dùng đôi mắt ẩn giấu đao lườm mình, cô hoàn hồn, vội vùng vẫy, nhỏ giọng nói: ‘’ Đỗ tiên sinh, thả tôi xuống dưới đi.’’

Thế giới tốt đẹp của hai người bị mấy người trước mắt làm phiền, tâm tình Đỗ Mộ Ngôn lập tức trở nên không tốt, hơn nữa cô còn trốn tránh khỏi ôm ấp của hắn như rắn rết, sắc mặt của hắn thấp xuống cực điểm, cũng không để ý tới lời nói của Tả An lôi, chỉ cẩn thận đem Tần Tuyên Tuyên thả xuống.

Biểu cảm nóng bỏng của Tả An Lôi đối diện với sắc thái lạnh băng của Đỗ Mộ Ngôn, khiến cô ta không khỏi có chút xấu hổ, Đỗ Mộ Ngôn muốn cùng Tần Tuyên Tuyên nói chuyện lại sợ cô chán ghét hắn, hắn lại không có kiên nhẫn cùng người khác đàm đạo, bởi vậy không nói lấy một câu, làm cho bầu không khí nơi đây có chút băng lãnh.

Tần Tuyên Tuyên nhìn Tả An Lôi, thấy cô ta có chút xấu hổ, nên cũng không muốn nói thêm gì, chỉ giải thích đại khái một câu: ‘’ Tôi bị trật chân, may mà gặp Đỗ tổng.’’

Tần Tuyên Tuyên kiễng chân, quay về phía Đỗ Mộ Ngôn nói cảm ơn: ‘’ Đỗ tiên sinh, cám ơn anh.’’

‘’Ừm.’’ Nét mặt Đỗ Mộ Ngôn lạnh lùng thản nhiên lên tiếng, đấu tranh nội tâm vài giây, mới nói: ‘’ Nếu đồng nghiệp Tần tiểu thư đã đến, tôi đi trước.’’

Đỗ Mộ Ngôn hướng về phía cô gật đầu, lướt qua Tả An Lôi mà đi. Khí thế của hắn lớn mạnh, giờ phút này tâm tình lại không tốt, mấy đồng nghiệp nam đang đứng chắn trước mặt hắn lập tức cảm giác một trận áp bức, vôi vội vàng vàng tránh ra nhường đường cho hắn.

Tả An Lôi vẫn nhìn theo Đỗ Mộ Ngôn, thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất mới thu hồi tầm mắt, nghi ngờ nhìn Tần Tuyên Tuyên: ‘’ Đỗ tổng như thế nào lại ở trên núi, còn cứu cô? Thời điểm chúng ta lên núi, đều không nhìn thấy ngài.’’

Đường lên núi chỉ có một, hôm nay đi xem mặt trời mọc chỉ có nhân viên thiết kế của Tụ Mĩ, như vậy thời điểm Đỗ Mộ Ngôn lên núi, như thế nào lại có thể tránh được bọn họ?

Bởi vì hôm trước Tả An Lôi tùy ý suy đoán cùng vũ nhục mình, cô kỳ thực không muốn lưu lại, thậm chí cũng không muốn cùng cô ta nói chuyện, giờ phút này chỉ lấy lệ nói: ‘’ Tôi không biết.’’

Nói xong, cô cũng không chờ Tả An Lôi nói gì, khó có được dịp tâm tình tốt, chỉ là một mạch đi về phía trước.

Trái lại đồng nghiệp nam thấp bé lúc nãy ngày hôm qua cùng Tần Tuyên Tuyên đánh bài, vội chạy qua đỡ cô, Tần Tuyên Tuyên cảm kích hướng hắn cười, mấy người cùng nhau xuống núi.

Không nhận được đáp án, Tả An Lôi tức giận giẫm chân, vài bước đã đuổi kịp Tần Tuyên Tuyên, há miệng thở dốc muốn hỏi, lại tạm thời áp chế xuống, đem đồng nghiệp nam kia đẩy ra: ‘’ Để tôi đỡ cô ấy.’’

Tần Tuyên Tuyên căn bản không muốn chịu ân huệ của cô ta, hơn nữa cô không cho rằng cô ta hảo tâm muốn đỡ cô, liền nghĩ muốn buông tay ra tự mình đi, nhưng Tả An Lôi nắm tay cô thực chặt, Tần Tuyên Tuyên lại bị thương ở chân không dùng nhiều sức được, chỉ có thể ngừng giãy dụa.

Tả An Lôi đỡ Tần Tuyên Tuyên được vài bước thì vừa vặn xuống núi, mấy người hướng về phía khách sạn. Quay đầu lại nhìn mấy đồng nghiệp nam phía sau, Tả An Lôi nhỏ giọng bên tai Tần Tuyên Tuyên nói: ‘’ Tần Tuyên Tuyên, cô thế nhưng thật lợi hại,câu dẫn cậu tôi không tính, còn quyến rũ Đỗ tổng. Tôi nói cho cô biết, đừng si tâm vọng tưởng, đàn ông giống Đỗ tổng, không có khả năng nghiêm túc với cô đâu.’’

Trước đó trong công ty cũng có lời đồn Tần Tuyên Tuyên có chút quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn, lúc ấy cô ta không cho là thật, buổi sáng hôm qua nhìn thấy có đàn ông từ trong phòng Tần Tuyên Tuyên đi ra, cô ta đổi lại càng thêm coi thường. Đỗ Mộ Ngôn là ai, sao có thể lên giường với Tần Tuyên Tuyên? Cô nghe Tương Giai nói, cậu của cô đem vụ làm ăn với công ty điện ảnh và truyền thông Minh Khải giao cho Tần Tuyên Tuyên làm, không đến một ngày liền ký được hợp đồng. Nếu không phải cậu cô đã sớm cùng Minh Khải bàn bạc thỏa đáng, Tần Tuyên Tuyên là người mới, sao có thể làm tốt được như vậy? Cho nên, cậu cô giao việc này cho Tần Tuyên Tuyên chính là cố ý tặng công trạng cho cô ta, bây giờ cô càng tin chắc sáng hôm qua người ra khỏi phòng của Tần Tuyên Tuyên chính là cậu của mình.

Tần Tuyên Tuyên biết Tả An Lôi bỗng dưng lại đây giúp mình chính là không có ý tốt, không nghĩ tới cô ta thế nhưng lại nhắc tới chuyện này, trái lại cô giận dữ cười. Nếu cô ta biết Đỗ tổng đã từng hướng cô thổ lộ, không biết trên mặt cô ta sẽ là biểu tình gì.

Tần Tuyên Tuyên đem ý tưởng giận dỗi kia vào đáy lòng, không ngại phiền lại một lần nữa giải thích: ‘’ Tôi cùng Mạc tổng ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới thì không có gì cả, Tả trợ lý, phiền cô không cần đem suy nghĩ hèn hạ gán cho tôi.’’ Đồng thời, cô cũng tự nói với chính mình, đây là lần cuối cùng cô nghiêm túc giải thích, nếu sau này Tả An Lôi một lần nữa nhắc tới vấn đề này, cô sẽ coi đó như không khí. Hơn nữa, cô cũng đã quyết định phải rời khỏi Tụ Mĩ, cũng không có kiên nhẫn lại cùng Tả An Lôi gặp mặt. Cô không nói, không có nghĩa là cô nhu nhược.

‘’Cô! Hừ, còn dám nói suy nghĩ của tôi hèn hạ, hành động của cô mới gọi là đê tiện.’’ Tả An Lôi nói xong, bỗng nhiên thả Tần Tuyên Tuyên ra.

Tần Tuyên Tuyên đối với việc cô ta đỡ cô vẫn luôn cảnh giác, hiện tại cô ta bỗng dưng thả ra, cũng không gây ảnh hưởng tới cô, chẳng qua hiện tại không có gì để tựa vào, cô đành phải khập khiễng nhảy về phía trước.

Đỗ Mộ Ngôn sớm đã rời đi trên thực tế đang trốn ở trong khách sạn, giấu mình sau rèm cửa, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, thấy Tần Tuyên Tuyên khó khăn nhảy từng bước, sắn mặt hắn thực không tốt, đôi mắt phẫn nộ giống như mũi dao đâm về Tả An Lôi phía sau cô.

Không thể chăm sóc tốt cho Tuyên Tuyên như đã nói, vì sao lại lên núi tìm cô? Vì cái gì muốn cướp đi cơ hội hắn cùng Tuyên Tuyên ở một chỗ?

Đỗ Mộ Ngôn một quyền đánh vào cửa kính đại sảnh khách sạn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn như muốn ăn thịt người.

Cách một tầng thủy tinh cùng khoảng cách xa hơn mười mét, Tả An Lôi bồng dưng cảm nhận được tầm mắt phẫn nộ của Đỗ Mộ Ngôn, mà chính ánh mắt cô ta nhìn bóng dáng Tần Tuyên Tuyên cũng tựa như muốn xuyên qua người cô vậy.

Tần Tuyên Tuyên vừa tiến vào khách sạn, thì có nhân viên phục vụ thấy tình trạng của cô liền tiến đến hỏi thăm giúp đỡ, mang tới hộp y tế, đối với vết thương của cô tiến hành cấp cứu xử lý. Cũng may cô bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa là có thể bình phục.

Vốn buổi sáng đã quyết định đi thăm quan phong cảnh xung quanh, Tần Tuyên Tuyên bị thương đành ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, Phương Phán Phán thấy cô bị như thế, còn cố ý muốn ở cùng cô, nhưng cô lại uyển chuyển từ chối. Mọi người khó được dịp ra ngoài chơi đùa, tất nhiên phải vui chơi thỏa thích mới được, cô không muốn làm phiền tới Phương Phán Phán.

Ai ngờ mới ngồi đợi ở trong phòng được một lát, Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến của ba cô, Tần Quốc Đống thế nhưng từ chỗ Đỗ Mộ Ngôn biết được tin cô bị thương, ông thực lo lắng cho cô, vì vậy đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể nhiều lần giải thích chính mình không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, lại bị mẹ cô lải nhải hai câu, thú nhận bản thân mình không cẩn thận, mới tắt máy.

Vừa tắt máy chưa được hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên, cô nhảy từng bước ra mở cửa, từ mắt mèo nhìn thấy ngoài cửa dĩ nhiên lại là Đỗ Mộ Ngôn, không khỏi có chút giật mình, do dự một chút mới mở cửa ra.

Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn thực lãnh đạm, trên tay cầm theo một cái túi, thản nhiên hỏi: ‘’ Tôi có thể vào trong không?’’

Tần Tuyên Tuyên không biết tại sao Đỗ Mộ Ngôn lại biết được số phòng cô, cũng không hiểu hắn tới làm gì, nhưng buổi sáng người ta vừa giúp đỡ mình, cô sao có thể từ chối hắn?

Cô nghiêng người nói: ‘’ Đương....đương nhiên. Mời vào!’’

Đỗ Mộ Ngôn bước vào, đặt chiếc túi cầm trong tay lên mặt bàn TV. Bắt gặp tầm mắt cô dừng tại cái túi đó, hắn nói: ’’ Đều là đồ ăn vặt mua cho cô.’’

Tần Tuyên Tuyên hơi bất ngờ, không nghĩ tới Đỗ Mộ Ngôn lại chu đáo như vậy, vẫn nhớ tới chuyện của cô, không phải hắn không có kiên nhẫn gặp cô sao?

‘’Cám ơn! Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.’’ Tần Tuyên Tuyên theo thói quen muốn trả tiền.

Đỗ Mộ Ngôn chỉ nói: ’’ Không cần, là giáo sư Tần nhờ tôi chăm sóc cho cô.’’

Cô lúc này mới nhớ tới, vừa rồi ba cô có nhắc đến hắn báo cho ba cô biết tin cô bị thương, nhưng mà ba cô như thế nào lại mở mồm nhờ hắn giúp đỡ chăm sóc cô? Không lẽ dưới tình huống cô không biết, quan hệ của ba cô cùng Đỗ Mộ Ngôn đã tốt đến mức này sao?

‘’Cám ơn anh, một mình tôi ngồi đợi ở chỗ này cũng không có việc gì.’’ Để bày tỏ việc cô tiếp nhận ý tốt của hắn, Tần Tuyên Tuyên cầm theo gói ăn vặt ngồi xuống giường, đồ ăn vặt cũng thuận tay đặt trên giường.

‘’Tôi đã đồng ý với giáo sư Tần.’’ Đỗ Mộ Ngôn có chút không kiên nhẫn đáp, lập tức nói: ‘’ Chờ tôi một lát.’’

Đỗ Mộ Ngôn vừa đi ra ngoài, Tần Tuyên Tuyên có chút không hiểu, ý hắn là vẫn sẽ quay lại lần nữa sao? Có điều hắn vừa đi, Tần Tuyên Tuyên thật ra có chút tò mò Lật người lại, cô giật mình phát hiện thế nhưng đây lại toàn là món cô thích ăn. Này cũng quá khéo đi.....

Thời điểm Đỗ Mộ Ngôn chạy đi mua đồ ăn vặt cô thích, Đỗ Mộ Ngôn đã nhanh chóng trở về phòng mình, cùng với học sinh tiểu học được đi chơi xuân giống hệt nhau, trên mặt đều là vẻ hân hoan phấn khởi. Hắn lo lắng cái chân bị thương của cô, muốn nhìn cô nhưng lại không có cớ, liền gọi điện thoại nói chuyện với ba cô, cũng ‘’thuận miệng’’ nhắc tới chuyện Tần Tuyên Tuyên bị thương. Được giáo sư Tần ‘’nhờ vả’’, hắn lúc này mới quang minh chính đại đi mua đồ ăn vặt cô thích.

Đem theo một ít văn kiện cùng bản thảo, Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng quay lại phòng Tần Tuyên Tuyên, lại đứng trước cửa một lúc đem biểu tình vui sướng trên mặt thu hồi lại, cố gắng bày ra khuôn mặt lạnh như băng, rồi mới đẩy cửa đi vào.

Đỗ Mộ Ngôn ngồi ở sô pha bên cửa sổ, đặt mát tính cùng văn kiện lên bàn nhỏ bên cạnh.

Tần Tuyên Tuyên nhìn động tác của hắn, đáy mắt lóe qua tia kinh ngạc: ‘’ Đỗ tiên sinh, anh đây là....’’ Hắn muốn ở lại phòng cô là có ý gì?

Tim Đỗ Mộ Ngôn đập thình thịch, trên mặt lại cực lực làm ra bộ dáng lạnh nhạt, miệng nói: ’’ Giáo sư Tần muốn tôi chú ý chăm sóc cho cô, tôi làm việc ở chỗ này, có chuyện gì cứ bảo tôi.’’

Nói xong hắn thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt lại lướt qua chiếc giường bên cạnh kia, đôi mắt hắn sâu hơn vài phần, hầu kết lăn lộn một chút. Hắn nhịn không được nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, cô toàn thân trần truồng nở rộ dưới thân hắn, xinh đẹp như vậy, chọc người đến vậy.

Hắn nắm tay thật, cảm thấy yếu hầu khô khốc, trong cơ thể có cái gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy. Trong phòng chỉ có hắn cùng cô, hắn vô cùng muốn được thưởng thức vẻ đẹp của cô một lần nữa...Nhưng hắn chỉ dám suy nghĩ trong đầu mà thôi, thậm chí hắn còn không dám có khoảng cách quá thân cận với cô, hắn sợ mùi hương ngọt ngào của cô làm hắn không khống chế được, mọi ước muốn sẽ bị hắn phá hủy tất cả. Hắn chỉ có thể tránh xa ở một chỗ lúc này, thậm chí hắn không nên xuất hiện ở trong này, biết rõ nếu cùng cô ở một chỗ hắn sẽ không kiềm chế được bản thân, hắn không nên tới đây, khiếu chiến chính ý chí cùng nỗ lực của hắn. Nhưng hắn thật sự muốn được ở một chỗ cùng với cô, cái loại xúc động này từ tận sâu tỏng đáy lòng xuất hiện, căn bản là không thể kiềm chế.

Tần Tuyên Tuyên trơ mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn mở bản báo cáo, tầm mắt căn bản không hề liếc nhìn cô lấy một lần, chỉ có thể đem lời nói trong miệng nuốt trở lại. Đỗ Mộ Ngôn xuất hiện trong căn phòng này, khiến cô cảm thấy rất không được tự do, nhưng hắn lại bày ra bộ dáng ta đang làm việc đừng ai làm phiền làm cho cô không dám nói thêm gì nữa.

Vốn cô còn muốn xem TV hoặc dùng khoảng thời gian buổi sáng này làm chút việc gì đó, bây giờ thì tốt rồi, hết xem rồi. Liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái, cô đành lấy di động ra, đọc tiểu thuyết, ăn đồ ăn vặt, chỉ đành ứng phó cho đến khi buổi trưa.

Có thể là do buổi sáng dậy quá sớm, Tần Tuyên Tuyên đọc tiểu thuyết một lát liền cảm thấy mí mắt như đang đánh nhau. Cô khó khăn chống đỡ nhìn người đang ngồi bên cửa sổ, thấy vẻ mặt nghiêm túc xem văn kiện của Đỗ Mộ Ngôn, thật không dám ngủ mất. Chẳng lẽ cô có thể nói thẳng là mình cảm thấy buồn ngủ, mời hắn rời đi sao?

Tần Tuyên Tuyên đang rối rắm, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn bống nhiên đứng dậy, đứng ở cửa sổ một lát, sau đó mới quay lại chỗ ngồi, chẳng qua là lần này, hắn thay đổi vị trí, đưa lưng về phía cô ngồi.

Hắn đây là biết mình buồn ngủ, cố ý đổi vị trí, khiến cho cô không phải mất tự nhiên sao? Nhưng nếu hắn chú ý tới, dứt khoát rời khỏi phòng cô không phải là được rồi sao?

Tần Tuyên Tuyên cảm thấy mình căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của Đỗ Mộ Ngôn, có thể hiểu rằng hắn thật sự lo lắng cho cô mới đổi chỗ ngồi, nhưng cũng không có khả năng ngủ khi hắn vẫn còn trong phòng. Không phải là sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì với cô, tuy rằng trước đó hắn có cưỡng hôn khiến cô không thể nào quên, nhưng cô chỉ đơn giản cho là hắn nhất thời xúc động, vẫn không hề để trong lòng, nhưng mà cô vẫn không được tự nhiên.

Có điều, Đỗ Mộ Ngôn không chý ý tới cô, cô lại thả lỏng không ít. Tuy biết rằng vừa rồi hắn không hề nhìn mình, cô vẫn như cũ thẳng lưng ngồi ở mép giường, lâu dài có chút mỏi, Đỗ Mộ Ngôn thay đổi vị trí, cô liền rục rịch ngồi dậy, rối rắm một lúc sau lại nghiêng người nằm trên giường, còn tự an ủi chính mình, cô nằm một lát là tốt rồi, dù sao hiện tại cô cũng là ‘’ bệnh nhân’’, nếu Đỗ Mộ Ngôn lại đổi vị trí, cô chắc chắn sẽ trở lại trạng thái đoan đoan chính chính ngồi trở lại.

Nằm quả thực so với ngồi thoải mái hơn, Tần Tuyên Tuyên đang dùng điện thoại lên mạng, cơ thể nhanh chóng thả lỏng, mệt mỏi nhanh chóng cuốn đến, không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi mất, di động cũng làm rơi trên thảm.

Đỗ Mộ Ngôn tuy rằng đưa lưng về phía Tần Tuyên Tuyên, lại thường thường dùng màn hình máy tính bảng nhìn lén Tuyên Tuyên, vì vậy hắn biết cô đã nằm xuống, cũng biết cô rất nhanh liền ngủ.

Khát vọng trong lòng lại một lần nữa thức tỉnh, hắn nắm chặt tay, kiềm nén khiến cả thân thể đều run rẩy.

Sau một lúc lâu, hắn bỗng đứng dậy, xuay người nhìn chằm chằm vẻ mặt yên bình khi ngủ của cô, từng bước chậm rãi hướng tới chỗ cô. Bước chân nặng nề dẫm lên thảm mềm mại, không gây ra chút tiếng động nào, Đỗ Mộ Ngôn nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, quỳ xuống bên giường, cúi đầu nhìn bộ dáng cô ngủ, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Một đêm kia, cũng giống như này, cô không hề phòng bị ngủ, mà hắn có thể tận tình yêu cô, quỳ gối trước thân thể xinh đẹp của cô.

Nhưng hiện tại, cô chỉ là thiếp đi, không có ảnh hưởng của thuốc ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể vì hắn làm chuyện mờ ám mà tỉnh lại.

Đỗ Mộ Ngôn chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, chậm rãi cúi người xuống, ở đôi môi cô nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Cô chưa tỉnh, thậm chí như là không cảm giác được sức nặng.

Đỗ Mộ Ngôn biết chính mình nên dừng lại, nên lập tức rời khỏi giường, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của Tần Tuyên Tuyên, hắn sẽ không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

Hắn lại một lần nữa cúi người, thoáng tăng thêm sức hôn lên đôi môi cô. Hắn thậm chí còn nghĩ đến một ý tưởng điên cuồng, để cho cô tỉnh lại, sau đó, trong lúc cô tỉnh táo mạnh mẽ chiếm lấy cô. Cô vẫn là một cô gái vô cùng truyền thống, sau khi trở thành người của hắn, có lẽ lại chấp nhận hắn, đồng ý gả cho hắn, sau đó mọi người cùng vui.

Tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp kia thật lâu khiến hắn nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn muốn vươn tay lay cô tỉnh dậy.

Dường như cảm giác được điều gì đó, lông mi Tần Tuyên Tuyên khẽ run rẩy, từ từ mở mắt.

Khi hắn thấy cô vì mới ngủ dậy mà trong mắt vẫn còn sương mù, dôi mắt trong suốt giống như bầu trời xanh thẳm, khiến hắn bỗng dưng tỉnh táo lại. Đó chỉ là ảo tưởng của hắn, nếu hắn thật sự mạnh mẽ chiếm đoạt cô, chuyện duy nhất cô làm là báo cảnh sát, sau đó, hắn vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạm được đến lòng cô.

Trái tim trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi chiếm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.