Một tuần mới bắt đầu, Tần Tuyên Tuyên vẫn theo thói quen đến công ty mới làm việc. Cô như không hề có chút ảnh hưởng nào, không ai có thể từ trạng thái làm việc của cô mà đoán được rằng cuối tuần vừa rồi cô suýt chút nữa đính hôn với một con rùa vàng trong mắt đa số phụ nữ, cũng không ai có thể ngờ cô lại đơn phương chấm dứt lễ đính hôn đó.
Nhưng mà khi nghe được những người đồng nghiệp không rõ sự thật bàn luận về buổi lễ đính hôn bị ngừng lại nửa chừng thì Tần Tuyên Tuyên vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Mà ở trong nhà, Tần Quốc Đống và Đường Vi cũng ngăn chặn những người họ hàng thân thích, không để Tần Tuyên Tuyên nghe được lời nói nhảm nào hết. Trong việc của Đỗ Mộ Ngôn, hai ông bà cũng rất bối rối. Tình cảm của Đỗ Mộ Ngôn dành cho Tần Tuyên Tuyên thì chỉ cần là người sáng mắt đều có thể nhìn ra, nhưng về những mặt khác, hắn làm ra chuyện như thế lại khiến người ra bực đến bóp chặt tay. Bọn họ đều là người ngay thẳng, Đỗ Mộ Ngôn làm những việc như thế khiến họ rất khó xử.
Đỗ Mộ Ngôn đến tìm Tần Quốc Đống, nhận sai với ông, sau đó biểu đạt rằng hắn không thể không yêu Tần Tuyên Tuyên được, đồng thời cũng quan tâm đến tình hình của cô gần đây. Tần Quốc Đống cảm thấy hành động của Đỗ Mộ Ngôn rất trơ trẽn nhưng hắn dũng cảm nhận sai lầm của mình cũng làm ông rất hài lòng, nhưng cho đến giờ ông cũng đã hiểu được. Người như Đỗ Mộ Ngôn, nhìn qua thì tao nhã, nhưng thực tế trong lòng cực kỳ ích kỷ, chỉ đối xử tốt với những người hắn đã nhận định. Cá tính đó rất chân thật, nhưng quả thật cách chữ "ngay thẳng" rất xa. Bây giờ người hắn yêu là Tuyên Tuyên, hắn sẽ tốt với con bé nhưng tương lai thì sao? Nếu có một ngày hắn loại con bé khỏi danh sách "nhận định" thì chuyện gì sẽ xảy ra? Không ai biết trước được. Thế nên Tần Quốc Đống cũng không giúp Đỗ Mộ Ngôn khuyên Tần Tuyên Tuyên tha thứ.
Tần Tuyên Tuyên cài số điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn vào sổ đen, quyết định trước khi cô lựa chọn được sẽ coi hắn là người xa lạ.
Mấy ngày đầu, Đỗ Mộ Ngôn còn muốn cho Tần Tuyên Tuyên một chút thời gian để bình tĩnh lại, không hề xuất hiện, nhưng sau khi hắn phát hiện ra chuyện không thể liên hệ với Tần Tuyên Tuyên được thì hắn bắt đầu đến canh ở cửa công ty của cô. Những thứ cần giải thích cũng đã giải thích, Đỗ Mộ Ngôn cũng không nói nhiều, chỉ ngăn cô ở thời điểm tan làm, nói muốn đưa cô về. Hắn thầm nghĩ dùng hành động để biểu lộ quyết tâm không buông tay với vô.
Tần Tuyên Tuyên không để ý đến hắn nhưng không lay chuyển được sự dây dưa của Đỗ Mộ Ngôn, ở trên đường cái giằng co với hắn, Tần Tuyên Tuyên không trốn thoát được chỉ có thể xin giúp đỡ của cảnh sát tuần tra trên đường. Lần này, Tần Tuyên Tuyên nói bản thân cô không hề quen biết Đỗ Mộ Ngôn, trực tiếp để hắn bị cảnh sát mang về đồn.
Sau lần đó, Đỗ Mộ Ngôn không trực tiếp tìm Tần Tuyên Tuyên. Lúc Tần Tuyên Tuyên tan làm đi ra khỏi tòa nhà, luôn nhìn thấy Đỗ Mộ Ngôn đứng ở bên kia đường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Khi đó, trên người hắn sẽ luôn phảng phất không khí đen tối, khiến cô không thể tự chủ nhớ lại câu hắn từng nói.
Mà nếu em thật sự không chịu tha thứ cho anh, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Đừng cho anh cơ hội để làm em tổn thương, được không...
Nhớ lại giọng điệu của hắn khi đó, Tần Tuyên Tuyên vẫn sợ đến nổi da gà, lòng bối rối. Nếu ngày đó Đỗ Mộ Ngôn nói chuyện hắn trọng sinh là thật, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, cô đừng mong hắn sẽ buông tay vì sự hờ hững của cô.
Mà Đỗ Mộ Ngôn quả đúng như Tần Tuyên Tuyên nghĩ, không hề có ý buông tha trong đầu. Hắn luôn nhìn Tần Tuyên Tuyên ngồi phương tiện giao thông công cộng trở về nhà, sau đó lái xe, chậm rãi đi theo phương tiện giao thông công cộng, đến tận khi cô về đến nhà rồi, hắn sẽ canh giữ dưới lầu chờ hơn 10 phút, chờ mong cô sẽ đột nhiên xuống dưới nói cô đã thay đổi suy nghĩ. Nhưng tất cả cuối cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời của hắn mà thôi.
Sự đau đớn khi muốn mà không thể có được tra tấn lòng Đỗ Mộ Ngôn. Hắn thậm chí muốn thực hiện lời nói của mình, dùng hết mọi cách để có được cô. Nhưng mỗi lần sắp làm tới bước đó, hắn đều hoảng sợ ngăn cản bản thân.
Có một số việc, một khi đã làm thì sẽ không thể hối hận được nữa. Hắn không hy vọng lãng phí cơ hội một đời này, nếu cuối cùng hắn vẫn có kết thúc tuyệt vọng như cũ thì hắn không dám hy vọng xa vời là mình còn có thêm cơ hội thứ ba nữa. Hắn cũng luyến tiếc, Tuyên Tuyên đã yêu hắn trước khi chuyện của Tống Kỳ lộ ra. Cảm giác được Tuyên Tuyên yêu tốt đẹp như vậy, hắn sao nỡ bỏ chứ?
Nhưng thái độ Tuyên Tuyên vẫn không hề mềm ra khiến Đỗ Mộ Ngôn sống một ngày bằng cả một năm. Điều duy nhất làm hắn vui mừng là, cô cũng không chấp nhận sự gần gũi của Tống Kỳ, hắn đứng ở xa nhìn thấy hai người nói qua nói lại rồi tan rã trong sự buồn bực.
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên coi Đỗ Mộ Ngôn như người xa lạ. Tống Kỳ vẫn muốn cứu vãn quan hệ của hai người. Hắn nghĩ rằng, đã thành công làm rõ hành vi của Đỗ Mộ Ngôn, chứng minh mình bị hãm hại thì gông xiềng trên tinh thần của hắn sẽ biến mất, hắn và Tần Tuyên Tuyên sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu. Nhưng phản ứng của Tần Tuyên Tuyên lại vô cùng khác với suy đoán của hắn.
"Tống Kỳ, anh đừng tìm tôi nữa." Lúc Tống Kỳ nói muốn đưa cô về nhà, Tần Tuyên Tuyên bất giác liếc Đỗ Mộ Ngôn đứng ở bên kia đường một cái, nhanh chóng nói. Cô không nhìn rõ vẻ mặt của Đỗ Mộ Ngôn, cũng không biết lời hắn nói lúc trước có phải thật hay không, cô chỉ không thể hại Tống Kỳ thêm nữa. Hơn nữa, theo góc độ tình cảm con người mà nói, cô chỉ thông cảm với Tống Kỳ, cũng áy náy với những điều hắn ta đã gặp phải, nhưng trong lòng cô đã có bóng ma, cô không thể quên video lần trước cô nhìn thấy được, không bao giờ cô có thể ở cùng một chỗ với hắn được nữa.
"Tuyên Tuyên..." Vẻ mặt Tống Kỳ cứng ngắc, muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng Tần Tuyên Tuyên đã ngăn hắn lại, "Tống Kỳ, tôi cảm ơn anh dù đã bị oan uổng như thế mà vẫn không hề để bụng, vẫn giúp tôi, nhưng có một số việc đã qua thì không thể trở lại nữa. Nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn là bạn nhưng nếu có suy nghĩ khác thì không cần đến tìm tôi nữa."
Khuôn mặt Tống Kỳ trở nên chua xót, muốn mở miệng nhưng dưới gương mặt vô cùng quyết tâm của Tần Tuyên Tuyên lại không nói nổi chữ nào. Hắn nên hiểu rõ từ lâu rằng hắn và Tuyên Tuyên đã không còn khả năng nữa.
Cuối cùng Tần Tuyên Tuyên cười với Tống Kỳ một cái rồi xoay người rời đi, Tống Kỳ nhìn theo bóng dáng cô, yên lặng thật lâu. Mà Đỗ Mộ Ngôn đứng cách đó không xa nhìn hai người, cũng không thèm nhìn Tống Kỳ nữa, trực tiếp lên xe đuổi theo Tần Tuyên Tuyên.
Một ngày này, sau khi Đỗ Mộ Ngôn đi theo Tần Tuyên Tuyên về đến nhà vẫn như cũ không thể đợi được cô đi xuống, cuối cùng hắn không thể đợi thêm nữa, lên lầu tìm đến cửa nhà cô, nhấn chuông.
Nhìn xuyên qua mắt mèo thấy Đỗ Mộ Ngôn quần áo chỉnh tề bên ngoài, dĩ nhiên là Tần Tuyên Tuyên không mở cửa.
"Tuyên Tuyên, hôm nay nhìn thấy thái độ em dành cho Tống Kỳ, anh thật sự rất vui." Đỗ Mộ Ngôn biết Tần Tuyên Tuyên đang ở đằng sau cánh cửa, liền cách một cánh cửa chậm rãi nói, "Tuyên Tuyên, em yêu anh, vì sao... vì sao không chịu tha thứ cho anh chứ? Anh thật sự có thể bù đắp lại những lỗi lầm trước kia mà, chỉ cần em vui, anh sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của em."
Tần Tuyên Tuyên tựa lưng vào ván cửa, bên tai là giọng nói mang theo sự cầu xin run rẩy của Đỗ Mộ Ngôn. Cô siết chặt bàn tay, từ từ nhắm đôi mắt đang run nhẹ lại. Đỗ Mộ Ngôn nói không sai, cô còn yêu hắn, cho dù biết tất cả hành động của hắn, cô vẫn rung động vì tình cảm sâu nặng của hắn. Nhưng việc hắn không từ thủ đoạn là cái kim trong ngực cô, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ yêu một "người xấu" như vậy.
Đỗ Mộ Ngôn gần như khép nép đứng ngoài cửa nói rất nhiều, nhưng không hề nhận được một chút đáp lại nào của Tần Tuyên Tuyên, dần dần hắn cũng yên lặng.
Không biết không khí tĩnh lặng này kéo dài bao lâu, Tần Tuyên Tuyên khẽ giật giật thân thể cứng ngắc của mình, lại nhìn xuyên qua mắt mèo lần nữa, đã không còn thấy Đỗ Mộ Nôn bên ngoài nữa.
Cô đè nén sự u ám và buồn phiền trong lòng, đang muốn xoay người quay về phòng thì lại phát hiện khe cửa hé ra một tờ giấy nho nhỏ, cô nhặt lên, nhìn thấy trên đó là một câu mà Đỗ Mộ Ngôn đã viết.
Tuyên Tuyên, anh yêu em, đến tận cùng cuộc đời anh.
Bỗng nhiên Tần Tuyên Tuyên không khống chế nổi cảm xúc của chính mình nữa, cầm lấy tờ giấy khóc nấc trong câm lặng.
Bắt đầu từ từ giấy này, mỗi ngày Tần Tuyên Tuyên đều có thể nhận được những tờ giấy mà Đỗ Mộ Ngôn nhét qua khe cửa. Mà hành động như vậy, hắn kiên trì suốt hai tháng, từ mùa thu mát mẻ viết tới mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt.
Tuyên Tuyên, mỗi ngày anh càng yêu em hơn ngày hôm trước, cho dù em tạm thời không chịu tha thứ cho anh, nhưng anh biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, em sẽ trở lại bên anh, anh luôn chờ mong, chưa bao giờ nghi ngờ.
Tuyên Tuyên, hôm nay em vẫn xinh đẹp như vậy, không ai có thể sánh với sắc đẹp của em. Anh thật sự vui mừng, đời này anh có thể gặp được một người tốt đẹp như vậy, có em, thế giới của anh mới là một thế giới rực rỡ sắc màu.
Tuyên Tuyên, anh yêu em, xin em tha thứ cho anh.
...
Tuyên Tuyên, hôm nay anh đã nghĩ cách bồi thường cho Tống Kỳ. Chuyện anh hãi hại hắn lúc trước có thể xóa bỏ được không?
Tuyên Tuyên, hôm nay anh nhìn thấy một chiếc vòng cổ, thật sự đúng như là vì em mà làm ra. Anh đã mua nó, khi nào em mới nguyện ý đeo nó đây?
...
Tuyên Tuyên, anh thật sự yêu em. Sắp không nhịn nổi nữa rồi, làm sao bây giờ? Đã lâu như thế em vẫn chưa chịu tha thứ cho anh, anh sắp điên rồi. Khi đó cũng thế này, em cũng không để ý đến anh, anh mới có thể làm tổn thương em, sao anh có thể nỡ làm em đau chứ? Thế giới của anh chỉ có em, chỉ có em thôi.
Tuyên Tuyên, hôm qua anh đã nằm mơ, anh mơ thấy anh nắm tay em cùng hướng vào giáo đường, chúng ta kết hôn dưới sự chúc phúc của chúa trời. Giấc mơ kia quá tốt đẹp, anh không hề muốn tỉnh lại. Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên...
...
Tuyên Tuyên, thời tiết đang lạnh dần, em phải chú ý thân thể. Anh muốn ôm chặt em như trước kia, không có em thật sự rất lạnh. Tuyên Tuyên, lúc nào em mới chịu tha thứ cho anh?
...
Tần Tuyên Tuyên lén lút góp nhặt những tờ giấy đó, khi rảnh rỗi thường xuyên lấy ra đọc lại. Khi chỉ có một mình, cô sẽ luôn thẳng thắn thành thật với chính mình.
"Tuyên Tuyên, tuyết rơi!" Bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc vui mừng của Đường Vi, Tần Tuyên Tuyên cuống quýt thả những tờ giấy trở lại hộp, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, cô nhìn thấy những bông tuyết nho nhỏ phiêu đãng giữa những cơn gió đang gào thét, rơi trên mặt đất cũng rất nhanh biến thành một vũng nước đọng.
Thành phố này rất ít khi có tuyết rơi, bởi vậy đây chính là cảnh đẹp khó gặp, Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn cửa sổ đến phát ngốc, cái gì cũng không muốn.
Nhưng ngày hôm đó, Tần Tuyên Tuyên không nhận được tờ giấy của Đỗ Mộ Ngôn.
Ngày hôm sau cũng vậy.
Ngày thứ ba vẫn thế.
Tần Tuyên Tuyên không hề phơi bày tâm sự của mình với cha mẹ, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên. Đỗ Mộ Ngôn đã buông tha rồi sao? Hay là nói, hắn gặp chuyện gì?
Đỗ Mộ Ngôn viết giấy liên tục hai tháng đã tạo cho Tần Tuyên Tuyên thói quen phải nhìn thấy tờ giấy mới yên tâm được, thế nên bây giờ cô bắt đầu thấy lo lắng, lại không thể gọi điện thoại hỏi hắn được. Cô hiểu rất rõ, chỉ cần cô nhượng bộ một lần thì sợ rằng sẽ hoàn toàn đắm chìm.
Ngay lúc Tần Tuyên Tuyên đang trằn trọc lo lắng tâm trạng không yên thì cô nhận được điện thoại của Lý Tái. Cô cho số điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn vào sổ đen nhưng không hề cài đặt số của Lý Tái vào đó.
"Tần tiểu thư, vô cùng cảm ơn cô đã nhận điện thoại của tôi, tôi biết cô cũng không muốn trò chuyện với tôi, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Hai ngày trước Đỗ tổng đứng dưới tuyết quá lâu trở về liền sốt cao, bây giờ đã chuyển thành viêm phổi, hơn nữa hai tháng qua ngài ấy không quan tâm đến ăn uống, sức đề kháng của cơ thể đã cực kỳ kém, lúc này tình trạng ngài ấy đnag cực kỳ nguy hiểm. Nhưng khi hôn mê ngài ấy vẫn không ngừng gọi tên cô, tôi thật sự hy vọng cô có thể đến xem ngài ấy một chút... nếu không Đỗ tổng có khả năng không thể vượt qua nổi."
Nghe lời Lý Tái nói, suýt nữa thì Tần Tuyên Tuyên không giữ nổi điện thoại.
Phát sốt? Viêm phổi? Khả năng... không thể vượt qua nổi?
"Tần tiểu thư? Cô còn nghe tôi nói không?" Lý Tái không nghe thấy câu trả lời của Tần Tuyên Tuyên, lại hỏi.
Thật vất vả Tần Tuyên Tuyên mới tìm lại giọng nói của mình, "Tôi, tôi đây! Ở bệnh viện nào?"
"Tần tiểu thư, tôi đã ở dưới lầu chờ cô, cô xuống đây là được."
"Được, tôi lập tức xuống ngay." Tần Tuyên Tuyên vội túm lấy túi xách của mình rồi chạy ngay ra khỏi nhà. Hôm nay là cuối tuần, Tần Quốc Đống và Đường Vi đã ra ngoài, nhà chỉ còn mình Tần Tuyên Tuyên.
Tần Tuyên Tuyên vừa xuống dưới lầu đã thấy Lý Tái đứng trước xe, thấy cô xuống, Lý Tái lập tức mở cửa xe, chờ cô lên xe rồi cũng không nói nhảm gì mà lái xe đến ngay bênh viện.
Suốt quãng đường đi cũng không hề trò chuyện, xe nhanh chóng đến bệnh viện, Lý Tái dẫn Tần Tuyên Tuyên đến ngoài phòng bệnh, không chờ hắn nói gì, Tần Tuyên Tuyên lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra, vọt thẳng tới chiếc giường bệnh duy nhất trong phòng.
"Đỗ Mộ Ngôn!" Bởi vì chạy quá nhanh, hơi thở cô hổn hển, yếu ớt nhìn người đàn ông vẫn nằm không nhúc nhích trên giường. Vài ngày không gặp, hắn càng gầy yếu hơn, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi không ngừng túa ra. Hắn như vậy, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Như nghe được giọng nói của Tần Tuyên Tuyên, đôi mắt vốn nhắm nghiền của Đỗ Mộ Ngôn run lên, chậm rãi mở ra.
Hắn kinh ngạc nhìn Tần Tuyên Tuyên, như không thể nhận ra cô là ai.
Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống mép giường, cầm tay Đỗ Mộ Ngôn, đôi môi khẽ nhếch không kìm được sự run rẩy.
"Tuyên Tuyên..." Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu gọi Tần Tuyên Tuyên một tiếng, bỗng tay hắn dùng sức, kéo cô ngã lên người mình, hai tay mở ra ôm chặt lấy cô, đầu vùi sâu vào hõm vai cô.
Tần Tuyên Tuyên muốn giãy ra nhưng Đỗ Mộ Ngôn dù đang bệnh, sức cũng không yếu, sợ làm hắn đau nên cô không giám giãy quá mạnh. Một lúc sau cô bỗng cảm thấy bên gáy có những giọt nước ấm áp thì không khỏi giật mình.
Đỗ Mộ Ngôn, hắn... khóc?
Cô kinh ngạc bừng tỉnh, lại nghe thấy giọng nói nồng đậm âm mũi khàn đặc vang lên bên tai cô.
"Cho dù biết đây chỉ là một giấc mơ, anh cũng mừng đến phát điên."
Thân thể Tần Tuyên Tuyên run lên, có loại xúc động như lũ bỗng tràn ra từ nơi sâu nhất trong trái tim cô, thổi quét qua mỗi nơi trống rỗng trong tâm hồn cô.
Giờ phút này, cô đã quên đi đủ loại rối rắm trong lòng, nước mắt nhanh chóng ngập tràn trong hốc mắt, cô vừa khóc vừa khẽ nói: "Đây không phải là mơ, em thật sự ở đây mà."
Đỗ Mộ Ngôn yên tĩnh vài giây, chậm rãi đẩy Tần Tuyên Tuyên ra, cẩn thận đánh giá cô, vẻ mặt như vui lại như buồn, một lúc lâu sau mới mang vẻ mừng như điên ôm chặt cô lần nữa.
"Tuyên Tuyên, đây thật sự không phải là giấc mơ ư? Tuyên Tuyên, em thật sự đã tha thứ cho anh phải không?" Đỗ Mộ Ngôn kích động đến mức nói năng lộn xộn, "Anh biết là em sẽ tha thứ cho anh mà! Tuyên Tuyên, anh yêu em, anh yêu em như vậy! Thật tốt quá, thật tốt quá!"
"Đúng vậy, em tha thứ cho anh." Tần Tuyên Tuyên nói, "Chỉ cần tương lai anh đừng làm những chuyện như thế nữa... em sẽ không rời khỏi anh."
"Anh cam đoan!" Giọng nói của Đỗ Mộ Ngôn tràn đầy vui sướng, "Tuyên Tuyên, chỉ cần một ngày em còn bên anh, anh nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em không vui!"
Vì Tuyên Tuyên của hắn, hắn có thể đè nén bản tính của mình, đè nén khát vọng của mình. Hắn sẽ dùng hết toàn lực, trở thành loại người mà Tuyên Tuyên thích nhất... Như vậy, cô sẽ không rời khỏi hắn đúng không?
Thật là tốt quá rồi, Tuyên Tuyên của hắn, cuối cùng cũng thuộc về hắn rồi.
Khi Tần Tuyên Tuyên biết được chuyện Đỗ Mộ Ngôn bị viêm phổi thật nhưng bệnh tình đã được khống chế, cũng không hề có nguy hiểm đến tính mạng thì cô tức giận rất lâu.
Mặc dù Lý Tái đã chủ động nhận là do bản thân hắn làm, không có quan hệ gì với Đỗ Mộ Ngôn, nhưng Tần Tuyên Tuyên vẫn đem hết tội lỗi đổ lên người Đỗ Mộ Ngôn.
Nhưng tức giận thì tức giận, còn chuyện hai người hòa hợp trở lại cũng đã là chuyện chắc chắn rồi.
Tần Tuyên Tuyên nói quyết định của mình với cha mẹ, Tần Quốc Đống và Đường Vi liền cùng Tần Tuyên Tuyên tiến hành một cuộc nói chuyện thật dài, xác định đây là quyết định mà cô đã suy nghĩ rất kỹ càng, hơn nữa cũng đã quán triệt hoàn toàn với Đỗ Mộ Ngôn về các nguyên tắc hành xử, hai người cũng không phản đối nữa. Ông bà luôn ủng hộ quyết định của Tần Tuyên Tuyên, huống chi hai người cũng rất mâu thuẫn trong chuyện của Đỗ Mộ Ngôn, mặc kệ Tần Tuyên Tuyên quyết định ra sao thì nhất định họ cũng sẽ lo lắng đó có phải quyết định tốt nhất không. Nếu ngay cả bản thân ông bà cũng không thể xác định được thì sao có thể khuyên Tần Tuyên Tuyên điều gì chứ?
Sau khi bệnh của Đỗ Mộ Ngôn tốt lên thì lập tức quấn lấy Tần Tuyên Tuyên, hy vọng cô gả cho hắn càng sớm càng tốt. Hắn không có một chút cảm giác an toàn nào cả, chỉ có Tần Tuyên Tuyên ký tên làm vợ hắn thì hắn mới có thể cảm thấy được an ủi một chút.
Tần Tuyên Tuyên vốn không muốn bàn chuyện kết hôn nhanh như vậy, nói thật ra thời gian cô sống độc thân còn chưa đủ mà. Nhưng Đỗ Mộ Ngôn so với trước kia thì càng mặt dày hơn, câu gì cũng nói được, mỗi ngày đều quấn lấy Tần Tuyên Tuyên đòi cô đồng ý gả cho hắn. Tần Tuyên Tuyên bị cuốn lấy không còn cách nào khác đành phải đồng ý đính hôn trước, nhưng lần này Đỗ Mộ Ngôn cũng không đồng ý, không thể không lấy giấy chứng nhận kết hôn được. Bây giờ hắn đã chắc chắn là Tần Tuyên Tuyên cũng yêu hắn cho nên càng không sợ hãi gì nữa.
Hai người dây dưa nói chuyện kết hôn mấy tuần lễ, cuối cùng Tần Tuyên Tuyên không lay chuyển được Đỗ Mộ Ngôn, miễn cưỡng đồng ý bỏ qua đính hôn, trực tiếp kết hôn luôn. Lúc này, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy với tình cảm bây giờ của hai bên thì không phải không thể chấp nhận kết hôn được. Mà về mặt khác thì dù sao bây giờ cũng đâu phải thời cổ đại, tuy nói cô rất coi trọng hôn nhân đại sự, nhưng nếu có vấn đề gì thì cũng có thể ly hôn. Chẳng qua, nghĩ đến sự cố chấp và yêu chiều của Đỗ Mộ Ngôn dành cho cô thì cô cảm thấy khả năng ly hôn của hai người không nhiều lắm.
Tóm lại, dưới sự chúc phúc của cha mẹ và người thân bạn bè, hôn lễ của Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn được diễn ra thuận lợi ở mùa xuân năm thứ hai.
Nhìn Tần Quốc Đống khoác tay Tần Tuyên Tuyên đang mặc váy cưới trắng muốt đi về phía mình thì nụ cười trên gương mặt Đỗ Mộ Ngôn căn bản không thể ngừng lại được. Hai người đến bên hắn rất nhanh, Tần Quốc Đống trịnh trọng giao Tần Tuyên Tuyên cho Đỗ Mộ Ngôn.
Đỗ Mộ Ngôn hơi xoay người, nhỏ giọng nói bên tai Tần Tuyên Tuyên: "Tuyên Tuyên, em thật đẹp. Anh đã từng thấy cảnh này vô số lần trong những giấc mơ, nhưng không có lần nào làm anh vui sướng đến thế này..."
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ ửng, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy lời hắn nói.
Cha xứ bắt đầu chủ trì hôn lễ, lúc này Đỗ Mộ Ngôn mới thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Phút giây này, lòng Đỗ Mộ Ngôn ngập tràn vui sướng, nhưng một góc trong đáy lòng vẫn cất dấu sự sợ hãi. Tất cả những điều này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức hơi mờ ảo, hắn thực sự sợ hãi rằng đây chỉ là giấc mơ đẹp của hắn mà thôi, vừa tỉnh lại thì những thứ tốt đẹp này sẽ không còn nữa, chỉ còn lại máu tanh.
Hắn hoàn thành nghi thức thần thánh này trong trạng thái mơ màng, đến tận khi cha xứ nói hắn có thể hôn cô dâu.
Hắn nhìn về phía cô gái bên cạnh, áo cưới trắng muốt khiến cô không khác gì thiên sứ nhỏ không nhiễm hạt bụi trần, đẹp không gì sánh nổi, làm hắn sắp quên cả hít thở.
Hắn nâng lên mạng che mặt của cô, ngón trỏ thô ráp hơi nâng cằm cô lên, hôn xuống thật sâu. Cảm xúc ấm áp cuối cùng cũng khiến hắn thấy chân thật, hắn gần như đã quên hiện tại vẫn đang ở giữa lễ kết hôn, nếu không phải Tần Tuyên Tuyên khẽ đẩy hắn một cái thì hắn căn bản đã quên mất chuyện phải thả cô ra.
Sau đó là tiệc cưới, do thanh danh của Đỗ Mộ Ngôn nên cũng không có mấy người đến chuốc rượu hắn. Nhưng dù sao hắn cũng là chú rể, không tránh khỏi việc uống quá chén được. Đến khi được Tần Tuyên Tuyên đỡ vào phòng tân hôn thì hắn gần như đã không thể đứng thẳng được nữa.
"Ối, giường ở bên kia cơ mà!" Tần Tuyên Tuyên cố hết sức đỡ Đỗ Mộ Ngôn, đưa hắn nằm lên giường.
Đỗ Mộ Ngôn lại xoay tay kéo cô xuống, khiến cô ngã vào ngực mình, sau đó cười rộ lên.
Nơi này là nhà của hắn, là nơi chỉ thuộc về hắn và Tuyên Tuyên, căn nhà ấm áp.
"Hôi muốn chết, nhanh đi tắm rửa đi!" Tần Tuyên Tuyên muốn đứng dậy, không ngờ Đỗ Mộ Ngôn lại giữ chặt cô, còn giống như loài động vật nào đó ra sức hít hít người cô.
Đỗ Mộ Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tuyên Tuyên, em thơm quá... anh thật sự là rất nhớ thân thể em..."
"Nhớ?" Chân mày Tần Tuyên Tuyên cau lại.
Đỗ Mộ Ngôn đã uống quá nhiều rượu, lý trí không còn khống chế được lời nói và hành động của hắn nữa.
"Khi đó, em hoàn toàn trần trụi nằm trước mặt anh, em có biết anh phải cố gắng thế nào mới không ăn sạch em không hả?" Đỗ Mộ Ngôn lầm bầm nói.
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên đen lại.
"Khi đó? Anh đang nói đến... buổi tối nghỉ phép ở khách sạn suối nước nóng kia sao?" Tần Tuyên Tuyên trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn nói.
Đỗ Mộ Ngôn nở nụ cười, "Không chỉ hôm đó... còn cả lần anh chạy xe đến ngõ nhỏ..."
Đây là chuyện Tần Tuyên Tuyên chưa bao giờ nghe Đỗ Mộ Ngôn nhắc đến, nghĩ đến việc lúc trước hắn cũng không dám nói thẳng ra chuyện xấu xa này. Vừa tưởng tượng đến cảnh mình đã bị Đỗ Mộ Ngôn nhìn sạch, sờ hết từ lâu thì sắc mặt Tần Tuyên Tuyên không khỏi tối sầm lại.
Đỗ Mộ Ngôn lôi kéo Tần Tuyên Tuyên muốn hôn cô, Tần Tuyên Tuyên lại túm lấy khăn ướt ở đầu giường, dí lên mặt Đỗ Mộ Ngôn.
Cảm giác mát lạnh đột ngột khiến Đỗ Mộ Ngôn tỉnh táo không ít, ngay lập tức hắn đã bị Tần Tuyên Tuyên đá xuống khỏi giường.
"Lưu manh! Cầm thú!" Tần Tuyên Tuyên tức giận mắng Đỗ Mộ Ngôn đang không hiểu gì, nằm dài trên mặt đất.
Đến lúc này Đỗ Mộ Ngôn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại lời mình vừa nói, sắc mặt cũng trầm xuống. Nhưng ngay lập tức hắn lại mặt dày bò lên giường, ôm cổ Tần Tuyên Tuyên đang giãy dụa không thôi.
"Tuyên Tuyên, khi đó anh không kiềm lòng được mà." Đỗ Mộ Ngôn nói.
"Tránh ra!" Tần Tuyên Tuyên dùng sức đẩy Đỗ Mộ Ngôn, hắn lại bỗng nhiên đem ma trảo chọc vào nách cô, cô lập tức nở nụ cười.
"Ha ha... được, được rồi, ha ha... em... em không hỏi tội anh nữa!" Tần Tuyên Tuyên cười đến không thở nổi, chỉ có thể xin tha thứ.
Đỗ Mộ Ngôn dừng động tác lại, cúi người muốn hôn Tần Tuyên Tuyên, lại bị cô ngăn lại lần nữa.
"Đi tắm rửa trước đi, người anh hôi mùi rượu quá!" Tần Tuyên Tuyên ghét bỏ nói.
Đỗ Mộ Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi rời khỏi người Tần Tuyên Tuyên, lưu luyến đi vào phòng tắm.
Đến khi Đỗ Mộ Ngôn sảng khoái đi ra từ phòng tắm, Tần Tuyên Tuyên đã tẩy trang xong, nhanh nhẹn lách khỏi đôi tay đang giơ ra muốn ôm của Đỗ Mộ Ngôn, chạy đến cửa phòng tắm.
"Em tắm rửa trước!" Cô chỉ dám liếc thân thể cường tráng chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên dưới một cái rồi lập tức đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, trái tim Đỗ Mộ Ngôn đập rộn ràng lên.
Hắn sắp chân chính có được Tuyên Tuyên, mà lúc này đây, cô không phải là đang ngủ say, cô sẽ cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn.