Cố Chấp Mê Muội

Chương 43



Khương Vãn Ý bị đẩy vào bồn hoa, đầu đập vào bậc thang, đột nhiên một cơn choáng váng ập đến.

Những hạt mưa lạnh giá rơi trên mặt, khi Khương Vãn Ý có thể nhìn rõ thì xung quanh đã có rất đông người.

Bên tai có tiếng người hét lên, có tiếng người gọi cấp cứu, từng tiếng từng tiếng, như từ trên trời vọng xuống, lại như gần trong gang tấc, rất ồn ào, chói tai khiến màng nhĩ cô đau nhói.

Cô cố gắng ngồi dậy, dưới màn đêm, mưa như trút nước, nhưng cô vẫn thấy rõ bóng người nằm trong vũng máu xa xa.

Người đó dường như đang cố gắng nhìn cô, chỉ là bị mưa che khuất, Khương Vãn Ý không nhìn rõ.

Trong đầu có một cái tên sắp bật ra khỏi miệng.

Khương Vãn Ý cố hết sức suy nghĩ, nhưng giây tiếp theo, tất cả trở nên tối đen trước mắt cô.

Khương Vãn Ý nằm mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ cả đời không có Thẩm Kinh Niên.

Trong mơ, cô kết hôn sinh con với người đàn ông khác, cuộc sống không có Thẩm Kinh Niên, hạnh phúc đến nỗi cô muốn reo hò.

Nhưng cuối giấc mơ, là một màu đỏ tươi của máu.

Máu đó ngay trước mắt cô, không biết là của ai, nhưng rất nóng.

Vũng máu cứ lại gần cô, từng chút từng chút một, như muốn bao bọc lấy cô.

Nhìn thấy máu chỉ còn cách quần áo cô một bước nữa thôi, Khương Vãn Ý co rúm người lại, không hiểu sao đau lòng đến nghẹt thở.

Giống như có thứ gì đó đang rời xa cô——

"A!"

Cô kinh hoàng hét lên và ngồi bật dậy.

Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Không có vũng máu kinh hoàng, cô đang nằm trong một căn phòng bệnh toàn màu trắng, mũi ngửi thấy mùi nước khử trùng nồng nặc, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn đeo bám.

Kiều Lộ và Chu Dục Sơ đang vây quanh giường cô.

Thấy cô mở mắt, hốc mắt Kiều Lộ lập tức đỏ hoe.

"Tỉnh rồi tỉnh rồi! A Ý, cậu hôn mê cả tuần rồi, cậu làm tớ sợ muốn chết, cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"

Khương Vãn Ý ngơ ngác lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực.

Ở đây, đau quá.

Nhói lên từng cơn, như thể sắp chết vậy.

Nhưng mà... tại sao?

Đầu óc cô như quên mất điều gì đó, quên mất một chuyện rất quan trọng...

Chu Dục Sơ đưa cho Khương Vãn Ý một cốc nước ấm.

Khương Vãn Ý đờ đẫn nhận lấy, ngay sau đó nghe thấy Kiều Lộ phẫn nộ phàn nàn.

"Con Lâm An An kia đúng là bị điên, nhà họ Lâm phá sản liên quan gì đến cậu, vậy mà lại muốn lái xe tông cậu, muốn lấy mạng cậu. Tớ nói cho cậu biết, cô ta đáng bị bắn chết mới đúng! Loại người gì thế! Đáng đời nhà cô ta phá sản!"

Kiều Lộ mắng rất hăng, hoàn toàn không nhận ra mặt Khương Vãn Ý trắng bệch đến trong suốt.

Tai nạn xe...

Cô nhớ rồi, tất cả, cô đều nhớ rồi.

Chiếc xe phát điên lao về phía cô trong đêm mưa đó, người đẩy cô ra, còn có người nằm trong vũng máu, đó là——Thẩm Kinh Niên!

"Anh ta đâu?"

Khương Vãn Ý ôm ngực, đau đớn thở hổn hển, lông cô nhíu chặt.

Cô nắm lấy tay Kiều Lộ, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, thở cũng khó khăn.

"Tiểu Lộ, Thẩm Kinh Niên đâu rồi?"

Nói đến chuyện này, sự phẫn nộ trên mặt Kiều Lộ lắng xuống, đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Khương Vãn Ý, cô ấy lắp bắp, không nói nên lời.

"Thì, A Ý à..."

"Anh ta chết rồi."

Chu Dục Sơ cúi đầu, giọng nói hơi khàn, nhưng trên mặt không có quá nhiều biến động.

"Lâm An An lái xe muốn tông chị, Thẩm Kinh Niên đẩy chị ra, chết trên đường đến bệnh viện."

"Chu Dục Sơ!"

Kiều Lộ trừng mắt nhìn cậu, trách cậu nói quá thẳng thắn, cũng trách cậu không biết nghĩ cho mình.

Cậu nói thẳng thắn như vậy, không sợ Khương Vãn Ý sẽ hồi sinh tình cảm cũ với Thẩm Kinh Niên sao?

"Chết rồi sao?"

Khương Vãn Ý buồn bã cúi mắt, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, chỉ là đau.

Đau hơn cả lúc nãy.

Thẩm Kinh Niên đi đột ngột quá, sao anh ta lại chết được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.