Lúc Quả Quả được ba tuổi, cuối cùng hôn lễ của Hoắc Lâm và Nam Từ cũng được tổ chức.
Sau khi quyết định ngày tổ chức hôn lễ, đám anh em lại bùng nổ trong Wechat.
Trần Tiến tài tiến bảo: Ai da, Hoắc Tam lại muốn kết hôn? Chúc mừng chúc mừng!
Trần Tiến tài tiến bảo: Sáng mai tớ đi chùa, lạy Bồ Tát thay cậu, cầu xin Bồ Tát phù hộ lần này không được xảy ra chuyện gì nữa, ha ha ha!
Trần Tiến không thấy ai để ý đến anh ta, cũng không giận, lại cợt nhả thêm vài câu.
Trần Tiến tài tiến bảo: Có phải mọi người muốn tẩy chay tớ không hả? Đáng tiếc, tớ là chủ phòng.
Trước đó chuyện này đã xảy ra một lần, Trần Tiến lanh miệng chọc Hoắc Lâm, Hoắc Lâm trực tiếp gọi Chu Khởi đá Trần Tiền ra khỏi phòng chat, Chu Khởi nghiên cứu nửa ngày, mới phát hiện phòng chat này do Trần Tiến lập ra, chỉ có anh ta đá người khác, còn người khác không có cơ hội đá anh ta ra khỏi phòng.
Cho nên sau đó, Trần Tiến càng có dịp mạnh miệng, thỉnh thoảng lại mở miệng khiêu khích đám anh em trong phòng chat, nhưng trên thực tế thì không có ai phản ứng lại.
Vậy mà hôm nay, Hoắc Tam lại có thái độ khác thương, mặc dù không nói đá Trần Tiến ra, nhưng cũng làm một hành động ngây thơ.
Chủ động thoát ra, đồng thời chặn Trần Tiến.
Trần Tiến: “…”
Sau đó anh ta điện thoại tới kể lể với Nam Từ, nhưng lúc tiếng chuông vang lên, Nam Từ đang bận tay làm đồ ngọt cho Đường Đường và Quả Quả, cho nên gọi Đường Đường nhìn một chút.
Đường Đường vừa thấy tên Trần Tiến, chủ động nhận thay mẹ.
Bên này Đường Đường còn chưa lên tiếng, thì đã nghe Trần Tiến khóc lóc, nói một đống, mà trong câu chữ còn cố ý thảm thương, nếu Nam Từ nghe thật, đoán chừng sẽ cảm thấy anh ta rất đáng thương.
Nhưng tiếc là người nghe máy là Đường Đường.
Trần Tiến nói một lúc lâu vẫn không thấy bên này đáp lại, lập tức hỏi: “Alo? Tiểu Nam Từ? Có đang nghe máy không?”
“Chú Trần Tiến, là cháu, Hoắc Tư Nam.” Đường Đường cực kỳ lễ phép: “Lời chú vừa nói cháu cảm thấy là đừng để mẹ cháu nghe thấy. Mẹ cháu tương đối ngây thơ, chú nói cái gì thì mẹ cháu sẽ tin cái đó, nhưng qua những gì chú nói, trong câu chữ đều có lỗ hổng, một khi mẹ cháu kể lại cho ba cháu nghe, thì cháu cảm thấy chú Trần Tiến sẽ còn thê thảm hơn, cho nên cháu đề nghị chú vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.”
“…”
Trần Tiến thật sự cứng họng, sau khi cúp điện thoại, vẫn còn ngơ ngác nghĩ mãi không ra, rốt cuộc anh ta sao lại bị một đứa nhóc bảy tám tuổi nói đến mức á khẩu?
Mà bên này, sau khi Đường Đường thay ba chỉnh Trần Tiến, lại chạy qua bên Nam Từ đóng vai một thiên sứ nhỏ.
Nam Từ hỏi chú Trần Tiến gọi có chuyện gì, Đường Đường chỉ nói cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe ngóng một chút về hôn lễ.
Sau đó, nhìn Quả Quả đang chằm chằm nhìn bánh kem chảy nước miếng ở bên cạnh, trong lòng thầm thở dài, lấy khăn ướt lau tay cho em gái.
Hai năm nay Quả Quả càng lúc càng đáng yêu, mặc dù so với những cô bé khác thì Quả Quả có phần mập mạp hơn, nhưng lại không ảnh hưởng đến tướng mạo của cô bé.
Hơn nữa, do được hưởng gen trội từ cha mẹ, cho nên càng lớn càng xinh đẹp, quả thật là phiên bản thu nhỏ của Nam Từ.
Lúc này bàn tay nhỏ bị anh trai cầm, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn bánh kem ở trên bàn.
Nhưng Quả Quả biết, con nít phải lễ phép, bất luận là ăn cái gì cũng phải được người lớn cho phép, bánh kem là do mẹ làm, cho nên mẹ là chủ nhân của bánh kem, mẹ chưa lên tiếng thì cô bé không thể động tay.
Thế là cô bé ngoan ngoãn ngồi ở đó, mắt lom lom nhìn, ngửi thấy trong không khí mùi ngọt ngào mê người, ngồi yên không nhúc nhích.
Đường Đường hết cách, nhịn không được, trực tiếp đặt bánh kem trước mặt Quả Quả.
“Ăn đi, ngay từ đầu mẹ đã nói là làm cho chúng ta, em quên sao?”
Nam Từ đang ở bên kia dọn dẹp, nghe xong câu này, vội vàng quay đầu lại.
Cô nhìn thấy đôi mắt trong veo mong chờ của Quả Quả, trong lòng mềm nhũn.
“Đúng đó, mẹ làm bánh kem này cho hai anh em, ăn đi.”
Quả Quả tủm tỉm dùng sức gật đầu: “Dạ!”
Tiếp đó, bàn tay mập mạp cầm cái nĩa, bắt đầu thỏa mãn ăn.
Mắt thấy mình đã ăn xong miếng bánh, cô bé lại đưa mắt liếc nhìn miếng bánh của Đường Đường, Nam Từ nhịn không được, ho hai tiếng.
“Quả Quả, có nhớ trước đó mẹ nói gì với con không? Cuối tuần này ba mẹ cử hành hôn lễ, con và anh hai đều tham gia, mẹ còn đặt cho con một cái váy nhỏ xinh đẹp, đến ngày đó mặc nhé.”
“Dạ, Quả Quả biết!”
“Nên để mặc vừa cái váy nhỏ, thì hôm nay Quả Quả chỉ ăn một miếng bánh kem thôi nhé?”
Quả Quả khó xử, nhìn Nam Từ một chút, lại nhìn bánh kem một chút, cuối cùng rất khó khăn vươn ra một ngón tay.
“Quả Quả chỉ ăn thêm một miếng nhỏ nữa thôi có được không mẹ, Quả Quả chỉ ăn một miếng nhỏ thôi.”
Bộ dáng của con gái vừa mềm vừa đáng yêu, lúc này đang cầu xin cô khiến lập trường của cô cũng bị con bé làm dao động.
Đêm đó trước khi ngủ, Nam Từ nhớ tới chuyện này, chui vào lồng ngực Hoắc Lâm thở dài.
Hoắc Lâm hôn lên đỉnh đầu cô, hỏi: “Sao vậy bảo bối?”
“Không có gì, chỉ là em cảm thấy… Ai da, em chỉ muốn anh cưng chiều Quả Quả, còn em sẽ nghiêm khắc với con bé một chút, nhưng kết quả là em cũng bị biến thành người không có nguyên tắc.”
Hoắc Lâm cong môi cười: “Tiểu thiên sứ của chúng ta khả ái như vậy, ai mà nỡ nghiêm khắc với con bé chứ.”
Nam Từ trong nháy mắt lại nhớ đến gương mặt đáng yêu của Quả Quả, cũng cảm thấy Hoắc Lâm nói đúng, thế là cũng không còn xoắn xuýt nữa, ngược lại nhớ tới một chuyện khác.
“Lần này trợ lý Trương không có làm chuyện gì lộn xộn chứ?”
Hoắc Lâm biết cô muốn chuẩn bị hôn lễ, nhưng bởi vì gần đây Nam Từ quá bận rộn, vừa chăm sóc hai đứa nhỏ, lại còn vẽ bản thiết kế kiểu xe mới cho công ty, cho nên chuyện này được giao lại cho trợ lý Trương.
“Không có, không phải em đã nói rồi sao, nên cậu ấy không dám làm bậy đâu, nếu vượt quá mức em đưa ra thì cậu ấy phải tự bỏ tiền túi.”
Mặc dù ngoài miệng Hoắc Lâm nói vậy, nhưng trên thực tế anh vẫn ra lệnh cho trợ lý Trương chuẩn bị một lễ cưới xa hoa, bất kể là Nam Từ hay khách mời đến dự đều cảm thấy cả đời khó quên.
Dù sao trước đây anh cũng đã nói, bảo bối của anh là đáng giá nhất.
~
Một ngày trước hôn lễ, Nam Từ còn đang say trong giấc mộng, thì đã bị Hoắc Lâm bế ra khỏi chăn.
Cô mơ mơ màng màng để anh rửa mặt, sau khi lên máy bay rồi, cô mới có cảm giác là lạ.
“Không phải nói chỉ tổ chức ở khách sạn XX sao? Bây giờ là sao anh?” Nam Từ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay: “Cái này là xuất ngoại à?”
“Ừ, trợ lý Trương tìm được một hòn đảo nhỏ, nghe nói chi phí thấp hơn khách sạn, cho nên anh suy nghĩ tổ chức hôn lễ ở đó.”
“…”
Cô tin anh mới là lạ!
Nhưng lúc này ván đã đóng thuyền, mà lại nói không chừng người tham dự cũng đã được mời đến đó, cô phản bác nữa thì cũng hơi quá đáng.
Cuối cùng, cô rất trịnh trọng mở miệng: “Những cái khác em có thể chấp nhận. Nhưng có một điều là không được!”
“Hả?”
“Không thể tặng cho mỗi khách mời một viên kim cương một carat được!”
Hoắc Lâm: “…”
~
Đến đảo, Nam Từ trực tiếp được sắp xếp vào tầng cao nhất của khách sạn.
Trên đoạn đường đi gặp không ít đối tác làm ăn của Hoắc Lâm, mọi người thấy bọn họ đến, đều rất vui vẻ chúc mừng hai người.
Sau khi đến tầng cao nhất của khách sạn, Nam Từ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xung quanh hòn đảo tràn ngập cây xanh, trong lòng không ngừng tính toán chi tiêu cho buổi lễ.
Hoắc Lâm hiếm khi thấy bộ dáng tham tiền của cô, cười cười rồi ôm lấy cô từ đằng sau.
“Thôi được rồi, đời người chỉ có một lần, đương nhiên là phải dành cho em những thứ tốt nhất rồi.”
Nói xong, cánh tay vòng quanh eo cô hơi dùng lực, kéo cả người cô dính sát vào lồng ngực anh.
Gương mặt tuấn tú hướng về phía trước, môi mỏng nhẹ đặt lên cái cổ trắng như tuyết của cô.
“Thay vì suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt kia, thì chi bằng làm chút chuyện chính với anh đi.”
Nam Từ xoay người đấm lên bờ vai anh một cái: “Sau khi về nhà, anh phải ngủ trên ghế sô pha! Khi nào kiếm đủ số tiền bỏ ra cho hôn lễ, thì anh mới được vào phòng ngủ.”
Hoắc Lâm không thèm để ý, đôi môi lại phủ lên môi cô, dụ dỗ, vừa gặm vừa cắn mút, hỏi một câu: “Em chịu được sao?”
Nam Từ không đáp, chỉ “Hừ” một tiếng.
Có thể bởi vì trong lòng còn lo lắng cho hôn lễ, cho nên ngày hôm sau cô tỉnh ngủ từ rất sớm, lúc rời giường đã không còn thấy Hoắc Lâm ở bên cạnh.
Nam Từ gọi hai tiếng, không thấy anh vào, ngược lại là Cố Phán, Đường Uyển và Hứa Nùng đi vào.
“Dậy rồi hả, lúc Hoắc Tam đi còn dặn là không được quấy rầy em, để cho em ngủ.” Cố Phán mở miệng trước.
Nam Từ cũng không để ý, dụi dụi mắt, hỏi: “Hoắc Lâm đâu?”
“Đương nhiên là ra ngoài chào khách và phóng viên rồi, hôn lễ này được tổ chức cực kỳ long trọng, trực tiếp trên mạng, hiện tại trên mạng chỉ toàn là tin tức của hai người.”
Lần này Nam Từ hoàn toản tỉnh táo, hỏi Cố Phán: “Phát sóng trực tiếp?”
Đường Uyển và Hứa Nùng nhìn phản ứng này của cô, lập tức biết cô không biết chuyện gì xảy ra, thế là vội vàng kéo Cố Phán, ý bảo đừng nói nữa.
Nhưng Cố Phán vẫn không nhịn được, cô ta cảm thấy nếu như mình không nói thì trước sau gì Nam Từ cũng biết.
Thế là cô ta trực tiếp mở miệng: “Hoắc Lâm mua quảng cáo và làm marketing trên Weibo, hiện tại trên mạng ai ai cũng biết hôm nay có một cô gái sẽ được gả cho tổng giám đốc.”
Cố Phán nói xong còn cười hì hì tiến tới: “Sao? Cảm động lắm đúng không? Chị vừa mới đọc một chút bình luận trên mạng, bạn trên mạng đều đang ghen tỵ đến chết, đoán chừng sau khi xem trực tiếp xong, bọn họ lại càng ghen tỵ đỏ mắt.”
Dù sao trên đảo cũng đã bố trí xong xuôi, từng chi tiết đều rất xa hoa.
Nam Từ không biết có khiến người khác đỏ mắt hay không, nhưng con mắt của cô cũng muốn đỏ lên rồi.
Tại sao Hoắc Lâm cứ phải lãng phí như thế, đăng ký kết hôn cũng đã sáu bảy năm rồi, lần này chỉ là hình thức, có cần phải phô trương như vậy đâu.
Đường Uyển thấy Cố Phán nói xong rồi, cũng nhỏ giọng khuyên Nam Từ.
“Tiểu Từ, cả đời chỉ có một lần, tổng giám đốc Hoắc cũng chỉ muốn em vui vẻ, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Trong lòng Nam Từ thở dài, có ngạc nhiên, nhưng vui thì… Bình thường.
Nhưng về sau tất cả tâm tình đều bị bận rộn làm quên hết.
Cô làm theo sự hướng dẫn của các cô bạn tốt, trang điểm rồi làm tóc, cuối cùng là mặc áo cưới.
Áo cưới vẫn là váy cưới trước đó đã thử, chỉ là Hoắc Lâm cho người đính thêm nhiều kim cương ở vạt áo phía trên, Nam Từ cử động một chút cũng khiến những viên kim cương nhỏ kia phát ra ánh sáng chói mắt.
Trừ việc ngày hôm nay cô là một cô dâu mới, thì chỉ cần nhìn vào cái áo cưới này, cô cũng sẽ khiến mọi người được một phen rửa mắt.
Tập tục ở thành Bắc là gả cưới vào buổi sáng, cho nên sau khi Nam Từ chuẩn bị xong thì cũng sắp đến giờ.
Lúc xuống lầu, trong lòng Nam Từ đầy thấp thỏm, cô vốn còn cho là bản thân sẽ không mong chờ gì nhiều hoặc quá nhiều cảm xúc đối với hôn lễ này, nhưng bây giờ xem ra cô vẫn quá ngây thơ.
...
Lúc xuống lầu, Đường Đường và Quả Quả đang ngồi ở ghế salon trên đại sảnh chờ Nam Từ.
Mái tóc bồng bềnh của Quả Quả được búi cao, tóc mái cũng được chải lên, lộ ra cái trán xinh đẹp.
Cô bé mặc một cái váy công chúa màu trắng, ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia nghe anh hai nói chuyện.
“Lát nữa khi mẹ đi về phía ba, chúng ta đi phía sau có nhiệm vụ tung hoa, nhớ chưa? Đến lúc đó em phải ngoan, hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, ban đêm anh hai sẽ kiếm đồ ăn ngon cho em.”
Vừa nghe thấy được ăn ngon, hai mắt Quả Quả sáng rực, gật gật đầu: “Dạ, Quả Quả sẽ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ.”
Vừa dứt lời, cô bé lập tức thấy Nam Từ đi về phía này.
Quả Quả trợn mắt, nhảy xuống ghế sô pha, chạy về phía Nam Từ.
“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!” Giọng nói của Quả Quả mềm mại ngọt ngào, khen Nam Từ.
Nam Từ cười cười, rất muốn cúi xuống ôm cô bé một cái, nhưng váy cưới mặc trên người quả thật không tiện.
Thế là chỉ đáp lại: “Quả Quả của chúng ta hôm nay cũng rất xinh đẹp.”
“Ha ha, anh hai cũng vừa mới khen con.” Quả Quả giống như nhớ ra gì đó, cô bé vỗ ngực cam đoan, “Mẹ yên tâm, hôm nay Quả Quả nhất định sẽ ngoan ngoãn giúp mẹ tung hoa, không nghịch ngợm.”
Trong lòng Nam Từ mềm nhũn.
Lúc này, Cố Phán bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô gái chuẩn bị buổi lễ, suy nghĩ một chút lập tức biết chắc gần đến giờ, lại không dám đi lên thúc giục, thế là vội vàng nói với Nam Từ: “Được rồi, hai mẹ con khen nhau vậy đủ rồi, hôn lễ sắp bắt đầu, em cũng mau qua đi.”
...
Lúc Nam Từ đến hội trường, phóng viên đứng bên ngoài thấy cô đến thì vội vàng chụp ảnh, trong lúc nhất thời đứng ở giữa vòng vây ánh đèn flash, Nam Từ cũng không biết phải làm sao.
Chỉ thấy ở phía bên kia thảm đỏ, Hoắc Lâm mặc một bộ âu phục tinh xảo đứng ở đó, giờ phút này nhìn về phía Nam Từ, tươi cười vươn tay về phía cô.
Một khắc này, bốn phía giống như bị cách âm, trong mắt Nam Từ chỉ còn sót lại một mình Hoắc Lâm.
Cô bước từng bước một về phía anh, từng bước chân giống như mang theo những quá khứ nặng nề rũ bỏ, mỗi một bước đều cực kỳ trịnh trọng.
Mười mấy giây sau, cô đứng vững trước người anh, ánh mắt quét qua cánh tay kia của anh, sau đó cô chậm rãi vươn tay cầm lấy tay anh.
Lòng bàn tay sát vào nhau, nhiệt độ của hai người hòa chung, Nam Từ giương mắt nhìn vào mắt Hoắc Lâm.
Cô không thể hình dung ra được tâm tình lúc này của mình, nặng trĩu, nhưng cõi lòng đầy hạnh phúc.
“Bà Hoắc.”
“Hả?”
“Cuối cùng thì em cũng đã tới.”
Câu nói này nói cho Nam Từ ở hiện tại, cũng nói cho Nam Từ trước kia.
Năm tháng dài lâu như vậy, một mình anh cô độc tiến về phía trước, không một chút lưu luyến hay mong đợi với cái thế giới này. Có thể tiếp tục sống, cũng có thể mặc kệ mà kết thúc.
Mà đúng lúc này, rốt cuộc Nam Từ cũng đã đến, mang theo ánh sáng đủ để chống cự sự đen tối và nhiệt độ lạnh lẽo của anh, dẫn dắt anh từng chút trở thành một người bình thường.
Hoắc Lâm khiến Nam Từ cay mũi, hốc mắt cô ửng đỏ, nén nước mắt nhìn anh.
“Ừ, cũng còn may là anh chưa đi.”
...
Hôn lễ của Nam Từ và Hoắc Lâm thật sự bùng nổ trên mạng, ngày đó hầu hết toàn dân đều nóng lên, có mấy người phát ngôn của minh tinh quảng cáo cho sản phẩm công ty của Hoắc Lâm cũng viết bài chúc phúc cho bọn họ.
Cộng đồng mạng chia làm hai phái, một bên là không tin hào môn thế gia, một bên là hâm mộ chúc phúc.
Mà trong đám người hâm mộ chúc phúc, bao gồm cả Tần Dư đang đi công tác ở nước ngoài.
Anh ta lập tức viết trên Weibo:
[Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. À, áo cưới là do nhà thiết kế nào thiết kế? Cầu phương thức liên lạc.]
Mấy năm gần đây, công ty của Tần Dư phát triển mạnh, mặc dù mối quan hệ giữa anh ta và Hoắc Lâm, Nam Từ không có ai đào bới, nhưng mọi người vẫn bất ngờ khi anh ta bỗng nhiên viết lên một câu như vậy.
Dù sao trước đó… Hoàn toàn nhìn không ra Tần Dư và Hoắc Lâm có quen biết! Thậm chí Hoắc Lâm còn thường xuyên cướp những hạng mục của anh ta, cảm giác hai người hẳn là tình địch mới đúng.
Nhưng cái này chỉ dựa trên những phán đoán của cư dân mạng, chỉ sợ cuối cùng cũng không biết được chân tướng của sự việc, dù sao… Mặc dù khen Tần Dư, nhưng người đăng Weibo không phải là anh ta.
Sau khi Tần Dư biết được chuyện này, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Ngũ Tiểu Tư: “Bà cô nhỏ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngũ Tiểu Tư có chút xấu hổ, nhưng cũng không quá quan tâm, thân mật tiến sát đến cánh tay anh ta.
“Không có gì, em tưởng là Weibo của mình nên đăng nhầm. Mà cũng tại anh, mắc mớ gì động đến điện thoại của em, nếu không thì em sẽ không nhầm lẫn như vậy đâu.”
Tần Dư bất đắc dĩ, cuối cùng hết cách: “Được rồi, anh không chọc bà cô nhỏ nữa. Mà em thích cái váy cưới kia hả? Thích thì đến khi chúng ta kết hôn, anh cũng sẽ mời nhà thiết kế làm cho em một bộ.”
Ngũ Tiểu Tư gật đầu: “Tổng giám đốc Tần nhà ta là số một!”
Khóe miệng Tần Dư hơi cong lên, đáy mắt bỗng nhiên trỗi lên một tia tà khí: “Tối hôm qua em còn nói anh lưu manh?”
“…”
~
Ở trên đảo, bữa tiệc náo nhiệt đến khuya mới kết thúc.
Lúc ấy Quả Quả đã mệt đi ngủ trước, trước khi ngủ còn mơ màng nói, sáng mai muốn ăn tôm bự xốp giòn.
Đường Đường tự giác chăm sóc em gái, dù sao cậu bé biết, nếu như đêm nay ba lại bị quấy rầy, thì hậu quả chắc chắn còn thảm hơn bình thường rất nhiều lần.
Nam Từ tắm xong ra ngoài, gương mặt không biết bị xẩu hổ hay vì nước nóng mà ửng hồng.
Ngược lại Hoắc Lâm đi phía sau thì mặt mày thỏa mãn, đi mấy bước tới bên người cô.
“Ra ngoài đi dạo một chút.”
Nam Từ nhớ lại bản thân mới bị anh giày vò một hồi, sợ lúc lên giường anh lại như thế, nên vội vàng đáp ứng: “Được.”
…
Gió biển ban đêm lạnh hơn một chút, nhưng cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Nam Từ vốn bị Hoắc Lâm quấy nên suy nghĩ có chút rối loạn, nhưng lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Giống như nhớ ra gì đó, cô xoay người, dữ dằn nhìn Hoắc Lâm.
“Sau khi về nhà, anh phải chuyển tên hết tài sản của anh cho em, anh chỉ được phép giữ một trăm ngàn trong thẻ ngân hàng thôi.”
Đáy mắt Hoắc Lâm mỉm cười, giống như không quan tâm: “Được, bảo bối của anh nói gì thì anh nghe nấy, dù sao đồ của anh cũng là của em.”
Nam Từ liếc mắt nhìn anh, cũng không muốn nói lời yêu thương với anh, quay người đi về phía trước, trong miệng còn đang lầm bầm: “Lần này coi như bỏ qua, nhưng sau này tuyệt đối không được, chúng ta còn phải nuôi hai đứa nhỏ, Quả Quả lại thích ăn như vậy, sau này lỡ như muốn tìm con rể ở rể, thì phải có tiền!”
Hoắc Lâm thật sự không muốn đả kích cô, cho nên cũng không nói chuyện mấy ngày trước Đường Đường đầu tư lại tăng lên gấp mười lần, cuối cùng, anh tiến lên ôm eo cô.
“Đừng nghĩ những chuyện này nữa, nè, bà Hoắc, mau nói cho Hoắc tiên sinh biết, hôm nay có hài lòng không?”
Nam Từ nghĩ tới ngày hôm nay, trong lòng không tự chủ được mà tràn ngập hạnh phúc, cô quay người nhào vào lồng ngực anh, nghếch đầu lên nhìn anh cười ngọt ngào.
“Hài lòng, đặc biệt cực kỳ hài lòng với Hoắc tiên sinh.” Nam Từ nói đến đây, đáy mắt hiện lên một tia cười xấu xa: “A, với sự hài lòng này thì có thể yêu anh thêm mười năm nữa.”
Hoắc Lâm híp híp mắt, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm: “Chỉ có mười năm?”
Nam Từ thấy anh như vậy thì bất chợt run chân, mặc dù bây giờ đang ở bên ngoài, nhưng không chừng lúc quay về phòng thì anh lại biến thành cầm thú, thế là cô vội vàng đổi giọng: “Hai mươi năm! Hai mươi năm!”
“Hai mươi năm?”
“…Cả một đời!”
“Hả?”
“…À thì, cả kiếp sau nữa.”
Hoắc Lâm hài lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngoan.”
Cách đó không xa, Đường Đường và Quả Quả bỗng nhiên chạy ra từ cổng khách sạn.
“Ba! Mẹ!”
Nam Từ kinh ngạc, cô cho là hai đứa bé đã đi ngủ, sao lúc này lại bỗng nhiên chạy ra tìm ba mẹ rồi?
Đường Đường cũng rất bất đắc dĩ, nhìn Quả Quả, mở miệng nói: “Em gái nhịn không được, nói đói bụng, muốn ăn. Lúc chạy qua phòng ba mẹ thì không thấy ba mẹ đâu, nên gọi con dẫn đi tìm ba mẹ.”
Lúc này Quả Quả vểnh miệng, trách móc nhìn Hoắc Lâm và Nam Từ: “Ba mẹ xấu, tại sao lại ra ngoài chơi riêng? Không dẫn theo anh hai và Quả Quả.”
Hoắc Lâm cười cúi người bế Quả Quả, chóp mũi thân mật cọ xát gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
“Ba hứa với con, sau này sẽ không như vậy nữa, cho nên lần này Quả Quả tha thứ cho ba mẹ được không?”
Quả Quả nghe xong, trên mặt lại nở nụ cười.
“Dạ!”
“Bây giờ Quả Quả muốn ăn gì nè?”
“Con muốn ăn tôm bự giòn giòn, à, còn có bánh ngọt nữa.”
“Được, ba kêu người làm cho con ăn.”
…
Hoắc Lâm vừa nói chuyện, vừa bế Quả Quả, còn một tay khác cầm tay Nam Từ, đưa cô trở về.
Mà bên cạnh Nam Từ, Đường Đường cắm hai tay vào túi quần, lẳng lặng đi theo bên cạnh mẹ.
Gió nhẹ chầm chậm thổi, có vẻ Hoắc Lâm nói gì đó khiến Quả Quả cười ha ha, giọng cười êm tai thổi tới trong gió, nổi bật lên bầu không khí thoải mái trên đảo khiến người ta vui vẻ.
“Hoắc Lâm.”
“Hả?”
“Cảm ơn anh đã tìm thấy em.”
“Ừ.”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Từng ngày từng tháng, cả ngày lẫn đêm.
Sáng sớm mở mắt, đêm khuya chợp mắt, tất cả năm tháng, em cũng sẽ một mực yêu anh.