Cố Chấp Ngọt

Chương 22



Editor: Trà Đá.

Lúc Nam Từ ngồi xe về nhà họ Nam, tâm tình còn có chút không yên.

Cô không ngừng nghĩ về đoạn hội thoại trước đó với Hoắc Lâm, cảm xúc cũng không khống chế nỗi lộ ra ngoài.

Nam lão gia tử phát hiện thấy cô không thích hợp, nhưng cho là cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện xảy ra ở nhà họ Chu, cũng không để ý, thậm chí vẻ mặt hiền lành an ủi cô vài câu.

“Tiểu Từ, ông nội biết con chịu khổ, con bé nhà họ Lưu cũng quá ngang ngược vô lý, khiến con chịu uất ức. Ông nội cũng đã nói chuyện với ba con bé, đòi công bằng lại cho con, nhà họ Lưu cũng để chúng ta rất nhiều hạng mục, cho nên con đừng suy nghĩ chuyện này nữa.”

Đáy lòng Nam Từ lạnh lùng chế giễu, giúp cô đòi lại công bằng?

Coi như sau khi biết cô bị Lưu Lâm Lâm “Ức hiếp”, bọn họ cũng đã bí mật đàm phán xong, không phải cũng chỉ là lợi ích đôi bên thôi sao?

Ngày hôm nay may là cô đã dạy dỗ Lưu Lâm Lâm, bằng không thì nhịn nữa lại khiến cô ta được nước lấn tới.

Với lại, nhìn thần sắc của ông nội cô, không khó đoán ra, ông và ba của Lưu Lâm Lâm nhất định đàm phán không tệ, chắc chắn ông cũng đã lấy không ít lợi về phần mình.

Nghĩ nghĩ, cô quay lại nhìn Nam lão gia tử, miễn cưỡng cười cười.

“Con không sao đâu ông nội, con biết nặng nhẹ, không nên gây thêm phiền toái cho nhà họ Nam nữa.”

Nam lão gia tử đương nhiên nhìn ra biểu hiện mất tự nhiên của cô, khẳng định trong lòng cô không cam tâm, nhưng lại giả vờ không sao, đứa bé này từ lúc tới nhà họ Nam luôn khiến ông bất ngờ, cũng biết đúng mực, cho nên cho dù cô có không phục thì cũng không làm chuyện gì quá đáng.

Dù sao, ông cũng nên giáo huấn cô một chút, đều là người nhà họ Nam, phải đặt lợi ích nhà họ Nam lên hàng đầu.

Ông nhìn cô vừa hiền lành vừa cười cười, nói: “Con hiểu là được rồi, con là đứa nhỏ rất thông minh, cũng không cần ông nội chỉ dạy gì thêm. Hôm nay ông nội dẫn con đi dự tiệc, là muốn cho hơn nửa những gia tộc ở thành phố này biết rõ thân phận của con, bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người sẽ biết đến nhị tiểu thư nhà họ Nam, cho nên con ra ngoài phải chú ý đến lời nói của mình, nhớ chưa?”

Nam Từ ngoan ngoãn gật đầu.

~

Hôm sau đến lớp múa, các vũ sư đều nhìn Nam Từ với ánh mắt coi trọng hơn rất nhiều.

Lúc nhà họ Nam chưa công khai thân phận cô, thì các vũ sư chỉ nghĩ Nam Từ là người thân ở tạm nhà họ Nam.

Bởi vì… Các vũ sư cũng chưa từng gặp một tiểu thư 20 tuổi mới đến lớp múa vỡ lòng.

Có thể tối hôm qua các cô mới nghe đến tin tức Nam Từ chính là nhị tiểu thư nhà họ Nam lúc nhỏ đi lạc, trong khoảnh khắc đó, trong lòng các cô nổi lên những gợn sóng không nhỏ.

Đại đa số người cảm thấy may mắn, vì trước đó cũng chưa từng trào phúng hay khinh miệt cô, bằng không thì coi như đã vô tình đắc tội với người nhà Nam.

Các cô đồng thời cũng nghe được chuyện của Lưu Lâm Lâm.

Các vũ sư cơ bản đã không hài lòng Lưu Lâm Lâm, hôm nay lập tức biểu hiện ra bên ngoài, mà những cô gái khác bị Lưu Lâm Lâm bắt nạt trước đó, lập tức tụ tập châm chọc Lưu Lâm Lâm.

Nhưng hôm nay Lưu Lâm Lâm không dám gây sự, hôm qua ba cô ta đã cảnh cáo, cho nên cô ta có muốn bắt nạt người khác, cũng phải lựa quả hồng nào mềm một chút.

Cô ta dạo một vòng, cuối cùng cố định ánh mắt lên cô gái đang đứng uống nước.

Cô ta giơ tay đánh “Bộp” một phát, ly nước trong tay đối phương đổ ra sàn nhà.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mà cô gái bị gạt đổ ly nước cũng bình tĩnh trừng Lưu Lâm Lâm, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng.

“Cô muốn gì?”

Lưu Lâm Lâm chưa từng thấy cô gái đó kể về chuyện trong nhà, cho nên lúc này chắc chắn cô gái đó xuất thân từ gia đình bình thường, nên Lưu Lâm Lâm cũng không che giấu, cứng đầu nói: “Không muốn gì hết, chỉ là nhìn cô ngứa mắt quá.”

Nam Từ vốn không muốn xía vào, nhưng nhìn thấy Lưu Lâm Lâm quá đáng, mà cô lại có ấn tượng rất tốt với cô gái đó, cho nên nghĩ nghĩ, lên tiếng:

“Lưu Lâm Lâm, đừng có quá đáng.”

Lưu Lâm Lâm liếc cô: “Liên quan gì đến cô?”

Nam Từ còn định nói gì đó, nhưng lại bị cô gái kia giơ tay ngăn lại.

Cô ta lẳng lặng nhìn Lưu Lâm Lâm, mặt không thay đổi: “Nhìn ngứa mắt thì có thể làm gì thì làm sao?”

Nói xong, cô gái hung hăng tát Lưu Lâm Lâm một bạt tai!

Lưu Lâm Lâm bị đánh bất ngờ, lùi về sau hai bước, suýt nữa ngã ra sàn.

Ở đây phần lớn người đứng xem náo nhiệt đều không kịp phản ứng, chỉ có hai cô gái đứng trong góc lúc này cười chế giễu, nhìn Lưu Lâm Lâm giống như một con kiến không biết tự lượng sức mình.

Mà cô gái kia, sau đi đánh người xong cũng chỉ hời hợt phủi tay: “Tôi đánh cô cũng chỉ vì trông cô ngứa mắt quá.”

Lúc này, Nam Từ lập tức ngưỡng mộ cô gái kia, cô cảm thấy trước đó cô dạy dỗ Lưu Lâm Lâm cũng đủ rồi, ai dè hôm nay còn đụng phải thứ dữ hơn.

Chẳng hiểu sao cô muốn kết bạn với cô gái đó!

Mà sau khi Lưu Lâm Lâm hoàn hồn, cũng kịp phản ứng, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.

“Cô bị điên hả, cô lấy thân phận gì mà dám đánh tôi?”

Nói xong, cô ta muốn động thủ. Nam Từ đứng một bên muốn giúp đỡ, nhưng lại bị cô gái kia ngăn lại.

Chỉ thấy cô gái kia nắm lấy cổ tay Lưu Lâm Lâm, hung hăng bẻ tay cô ta, hất Lưu Lâm Lâm ngã ra sàn giống như vứt một đống rác.

Lần này Lưu Lâm Lâm không đứng vững, ngã sóng xoài ra sàn, mắt cá chân cũng bị trật đến mức đau đến phát khóc.

Cô gái kia nhìn Lưu Lâm Lâm cách khinh bỉ, lạnh nhạt nói: “Lưu thị dạo gần đây buôn bán tốt chứ? Nếu như không đủ tiền trả thuốc men, thì cứ qua bên nhà họ Đường tìm tôi.”

Lưu Lâm Lâm và phần lớn người ở đó đều ngẩn người, trừ các vũ sư thì các cô gái khác đều giật nảy mình.

Các cô còn tưởng cô gái này không phải con gái nhà giàu, nhưng không ngờ lại là con cháu nhà họ Đường! Phải biết là nhà họ Đường nắm gần một phần tư bất động sản của cả nước! Với thành phố này tấc đất tấc vàng, thì có hơn phân nửa tòa nhà là của nhà họ Đường.

Ngược lại, Nam Từ lại không hiểu rõ về nhà họ Đường, nhưng có thể nhận ra trong giọng nói của đối phương không phải nhân vật tầm thường. Trong lúc nhất thời có chút ngại kết bạn.

Nhưng cô cũng không ngờ, sau khi kết thúc giờ học, tiểu thư nhà họ Đường lại chủ động tới nói chuyện với cô.

“Tôi biết cô là Nam Từ, tôi tên Đường Uyển.”

Nam Từ ngẩn người, một lát sau, gật gật đầu: “Chào.”

“Sau này tôi sẽ bảo kê cho cô, Lưu Lâm Lâm có làm gì cô thì cứ tìm tôi, mà qua lần này tôi nghĩ cô ta không dám tìm cô kiếm chuyện đâu.”

Nam Từ không hiểu lắm, sao Đường Uyển lại giúp cô.

Giống như đọc hiểu nét mặt của cô, Đường Uyển lên tiếng: “Trần Tiến, biết chưa?”

Nam Từ cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu.

Đường Uyển thấy thế, không khỏi nhíu mày: “Gì vậy, anh ta cũng không biết cô, vậy sao anh ta lại nói tôi để ý cô làm gì?”

Nói xong, lại bổ sung: “Thôi được rồi, để tôi hỏi anh ta.”

Nói xong Đường Uyển định đi, Nam Từ suy nghĩ một giây, gọi Đường Uyển lại.

“À thì… Tôi có thể kết bạn Wechat với cô được không?”

Đường Uyển cũng thoải mái, trực tiếp lấy điện thoại di động ra kết bạn Wechat với Nam Từ.

Sau khi xong xuôi, Nam Từ không dám lãng phí thời gian của Đường Uyển nữa, trực tiếp đi cùng cô ta ra khỏi lớp học múa.

Mà cách đó không xa là Lưu Lâm Lâm đang cà nhắc đi tới, đúng lúc thấy hai người rời đi, lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta vừa mới biết thân phận của Đường Uyển, cũng biết thế lực nhà họ Đường và nhà họ Nam không sai biệt lắm, không dễ chọc vào.

Nhưng cô ta không nuốt trôi cục tức này, trước kia cô ta được mọi vây quanh nịnh bợ, từ khi Nam Từ xuất hiện thì thế giới của cô ta cũng thay đổi!

Đúng! Tất cả đều tại Nam Từ!

Nếu không phải vì Nam Từ, thì chị Nam Châu sẽ không bị điều đi Nam Phi.

Nếu không phải vì Nam Từ, cô ta cũng không bị xấu mặt trước mọi người, còn bị đánh cho một trận.

Lại càng không xảy ra sự tình ngày hôm nay!

Càng nghĩ càng điên máu, trên đường về nhà, cô ta cũng không thể nguôi giận.

Thế là việc đầu tiên khi về nhà, cô ta lập tức gọi điện thoại cho Nam Châu.

Thái độ của Nam Châu vẫn bình thường với cô ta, giọng điệu rất thân thiết, quan tâm.

“Lâm Lâm.”

Cô ta nghe thấy, mũi cay cay, cảm thấy uất ức: “Chị Nam Châu, em… Em rất thê thảm, hu hu…”

Mặc dù Nam Châu ở tận Nam Phi xa xôi, nhưng những chuyện trong nước, nhất là chuyện của Nam Từ vẫn rất quan tâm, cho nên Lưu Lâm Lâm có bộ dạng thê thảm thế nào thì cô ta cũng đã biết rồi.

Nhưng Nam Châu vẫn giả ngu, hỏi: “Sao vậy, Lâm Lâm, ai bắt nạt em?”

“Còn không phải em gái đáng ghét kia của chị sao! Chị Nam Châu, con nhỏ đó rất phiền, không chỉ hại chị bị điều đi Nam Phi, còn khiến em trông thê thảm nữa! Lần trước em đã nói với chị mấy tấm hình… Em không nhịn được nữa, em phải tung ra ngoài! Em muốn cho con nhỏ đó một bài học!”

Lần trước cô ta có nói cho Nam Châu về chuyện cô ta đánh ngất Nam Từ, sau đó vứt Nam Từ vào nhà vệ sinh nam, còn cởi đồ của Nam Từ rồi chụp hình lại nữa.

Nhưng lúc đó cô ta không phải hận Nam Từ nghiến răng nghiến lợi như bây giờ, và mấy tấm hình chỉ là lấy lòng Nam Châu, nhưng bây giờ đã không giống như trước, cô ta bị hại đến mức bi thảm như vậy, thì cô ta không muốn nhịn nữa.

Nam Châu nghe xong, cau mày.

Mấy tấm hình của Nam Từ cô ta đã xem qua, nhưng lại có tính toán của riêng mình.

Bây giờ Nam Từ còn chưa đụng gì đến lợi ích của cô, mặc dù cô ta rất ghét Nam Từ, nhưng cũng biết nặng nhẹ.

Nam Châu lưu những tấm hình kia lại, cũng vì muốn chuẩn bị kế hoạch dự phòng, một khi Nam Từ làm gì quá phận, thì cô ta sẽ dùng những tấm hình đó uy hiếp Nam Từ.

Ông nội lúc nào cũng đặt lợi ích của nhà họ Nam lên đầu, bây giờ Lưu Lâm Lâm vì một chuyện nhỏ mà đã muốn tung hình ra ngoài sao? Chẳng phải là muốn liên lụy nhà họ Nam sao?

Mà hiện tại hôn ước giữa nhà họ Nam Hoắc vẫn còn đó, nếu như Nam Từ bị hủy hoại, thì không phải cô sẽ bị gả cho con ma bệnh kia sao?

Nghĩ tới đây, cô ta ôn tồn khuyên bảo Lưu Lâm Lâm, bảo không nên vì tức giận động thủ, chờ cô ta về rồi tính tiếp.

Lưu Lâm Lâm nghe thấy Nam Châu nói vậy, trong lòng lập tức lạnh đi rất nhiều, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, tùy tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô ta lập tức cười lạnh một tiếng.

“Nam Châu à, có phải cô nghĩ tôi ngu đến mức nghe lời cô, đợi cô về sao? A, lần này cô không giúp tôi, thì cũng đừng trách tôi không nể tình chị em bao lâu nay.”

Cô ta thấp giọng nói ra, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Nam Từ, cô chờ thanh danh của cô bị hủy hoại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.