Cố Chấp Ngọt

Chương 64



Editor: Trà Đá.

Nam Từ thật sự đau đầu.

Mặc dù biết Hoắc Lâm không đến mức coi một người bạn cùng quê cô là tình địch, nhưng ai mà biết được anh lại thích ăn dấm chua bậy bạ!

Trước kia Tần Dư là người không có thân phận bối cảnh gì đặc biệt, chỉ được khuôn mặt điển trai, cho nên anh cảm thấy Tần Dư là một sự uy hiếp.

Nhưng người bạn cùng quê này mặc dù bối cảnh và mặt mũi không sánh bằng Tần Dư, nhưng không thể biết trước Hoắc Lâm có nói lời khó nghe hay không!

Trước kia lúc Nam Từ còn ở đây, anh ta suốt ngày la hét đòi cưới cô, muốn chăm sóc cho cô để cô không phải chịu khổ nữa.

Lúc này ngay trước mặt Hoắc Lâm, không biết anh ta sẽ nói gì nữa.

Quả nhiên, người kia vừa thấy Hoắc Lâm, thì ánh mắt lập tức sinh ra ý thù địch.

Người đó tên là Trình Cường, từ nhỏ đã ở cạnh Nam Từ, mẹ anh ta lúc nào cũng nói Nam Từ không có ba mẹ, rất đáng thương. Nếu như có thể gả cho anh ta, thì anh ta có thể chăm sóc tốt cho cô.

Lúc ấy Trình Cường không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng trong lòng lại nhận định Nam Từ là vợ sắp cưới của anh ta.

Nhưng không ai ngờ vận mệnh lại trêu ngươi như vậy, anh ta tưởng rằng sau khi bà ngoại Nam Từ qua đời, cô không còn ai nương tựa, thì sớm muộn gì cũng gả cho anh ta.

Kết quả… Cô lắc mình biến hóa, từ một bé gái mồ côi trở thành một nhị tiểu thư nhà giàu có.

Anh ta biết bây giờ mình không còn xứng với Nam Từ nữa, cho nên lần này anh ta qua đây chỉ muốn thăm hỏi cô một chút, vả lại anh ta còn nghe bà con trong thôn nói lần này còn có một người đàn ông trẻ tuổi đi cùng với cô nữa.

Là chồng sắp cưới của Nam Từ.

Anh ta muốn đến kiểm tra người đàn ông đó thay Nam Từ, không muốn cô bị những người đàn ông có tiền lừa đảo!

Trình Cường ở trong thôn khá ngây ngô, thẩm mỹ chỉ dừng lại những người đàn ông có cơ bắp, cho nên anh ta luôn tự tin với cơ thể vạm vỡ cơ bắp của bản thân.

Lúc này nhìn Hoắc Lâm trông rất lịch sự, còn đeo một mắt kính gọng vàng, rất soái, nhưng cơ thể trông có vẻ kém hơn anh ta.

Thế là, anh ta hất cằm về phía Hoắc Lâm, nói: “Nghe nói anh là chồng tương lai của bé Từ?”

Hoắc Lâm thản nhiên nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Nam Từ:

“Sao em không khóa cửa? Để người ngoài tự tiên vào nhà thế này à.”

Thái độ của Hoắc Lâm khiến Trình Cường tức giận, anh ta cảm thấy đối phương là người có tiền thì sao? Thôn này nghèo thì làm sao! Chẳng lẽ anh đến đây thì được coi là ông chủ!

Thế là Trình Cường xắn tay áo lên, định hù dọa Hoắc Lâm vài câu.

Lúc này, mẹ của Trình Cường đã đến đây, cầm cái nồi vừa đi vừa nói: “Con trai, mẹ bảo con qua nhà kêu Tiểu Từ qua nhà ăn cơm, sao giờ này còn chưa…”

Đi tới sân, mẹ Trình thấy Nam Từ và Hoắc Lâm đều có mặt ở đó, mẹ Trình lập tức ngừng lại.

Mẹ Trình cười cười, nói với Nam Từ: “Búp bê sứ, biết con về nên dì làm thịt con gà, làm vài món ăn, muốn gọi hai đứa qua nhà dì ăn cơm chung cho vui.”

Nam Từ không muốn đi, cô thấy dáng vẻ Trình Cường nhìn chằm chằm Hoắc Lâm cũng đã khiến cô cảm thấy nhức đầu lắm rồi.

Nhưng mẹ Trình luôn luôn đối với cô rất tốt, nếu như cô cự tuyệt, thì mẹ Trình nhất định sẽ rất buồn.

Cô nghĩ nghĩ, thế là kéo kéo ống tay áo Hoắc Lâm: “Qua bên kia ăn cơm?”

Ánh mắt Hoắc Lâm nhàn nhạt nhìn Trình Cường, đáp: “Được.”

~

Nhà họ Trình chỉ có mẹ Trình và Trình Cường, lúc này mẹ Trình đã bày biện đồ ăn lên bàn, một con gà béo làm bốn món, vừa tươi mới vừa tê cay đầu lưỡi, còn có canh gà bổ dưỡng, có thể nói là tận dụng hết con gà.

Mẹ Trình không quan tâm người khác, chỉ một mực gắp thức ăn cho Nam Từ, lúc thì nói cô quá gầy, lúc thì căn dặn cô phải nên ăn uống đầy đủ chất một chút.

Trình Cường vừa ngồi vào bàn ăn đã bắt đầu gây hiềm khích với Hoắc Lâm, nói nếu là đàn ông thì phải biết uống rượu, rượu đẳng cấp chỉ dành cho người có đẳng cấp, mặc dù Nam Từ không thể gả cho mình, nhưng anh ta cũng coi cô như là em gái, cho nên anh ta muốn kiểm tra người đàn ông của Nam Từ.

Nam Từ nhức đầu, mở miệng ngăn cản: “Anh Trình Cường, anh đừng có lộn xộn nữa, anh ấy là người thành phố, không cần thiết phải theo quy tắc ở thôn mình đâu.”

Trình Cường đương nhiên hiểu những lời cô nói đều là nói giúp cho Hoắc Lâm, anh ta tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy Hoắc Lâm đã bỏ thuốc mê gì Nam Từ rồi!

Càng nghĩ càng giận, Trình Cường định uống cạn ly rượu thì nghe thấy Hoắc Lâm mở miệng:

“Quy tắc ở đây là như vậy à?”

Nam Từ còn chưa kịp lên tiếng, thì Trình Cường đã lên tiếng trước: “Đúng, cho nên nếu anh muốn cưới Tiểu Từ thì phải bước qua xác của tôi trước!”

Hoắc Lâm cười khẩy một tiếng, thản nhiên liếc Trình Cường: “Ok.”

Nam Từ ngây ngẩn cả người, cô hoàn toàn không ngờ Hoắc Lâm lại chấp nhận cái yêu cầu con nít này của Trình Cường, cô định lên tiếng ngăn cản, thì lại bị mẹ Trình ngăn lại.

“Cứ mặc kệ bọn họ, dù sao cũng đâu phải người ngoài.” Nói xong, mẹ Trình lặng lẽ tiếp cận Nam Từ, nhỏ giọng nói với cô: “Người đàn ông đó cứ dính cứng lấy con, dễ gì có cơ hội, với lại cũng không có việc gì thì cứ mặc cho bọn họ uống rượu đi. Nếu nó say quá thì dì giúp con đưa về.”

Lời này thật sự khiến Nam Từ dừng lại, cô quay đầu nhìn Hoắc Lâm, suy nghĩ một chút rồi không lên tiếng.

Bữa cơm này đã trôi qua ba tiếng, bên ngoài trời đã tối đen, Trình Cường còn đang la lớn “Uống uống” không ngừng, cuối cùng Hoắc Lâm nhẹ nhàng liếc anh ta một chút, hỏi: “Phải uống nữa sao?”

“Uống tiếp! Mắc gì không uống nữa!” Vừa nói vừa chui vào gầm bàn.

Nam Từ: “…”

Cô không nhịn được nữa, xoay người phụ giúp mẹ Trình dọn dẹp, sau đó tranh thủ thời gian kéo Hoắc Lâm rời đi.

Ban đêm ở nông thôn cực kỳ yên tĩnh, trên bầu trời cũng có rất nhiều sao, Nam Từ ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó kéo kéo tay Hoắc Lâm, nói: “Anh nhìn lên trời đi, có quá trời sao luôn, đẹp cực kỳ!”

Hoắc Lâm hoàn toàn không nhìn lên trời, mà anh lại mang chút men say nhìn vào mắt Nam Từ.

“Nhìn vào ánh mắt em đã đủ đẹp rồi.”

Nam Từ nghe thấy lời tỏ tình bất ngờ từ anh khiến cô bối rối nóng mặt, cô luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ, nên quan sát anh một chút.

“Anh uống say rồi hả?” Cô hỏi.

Hoắc Lâm cong môi cười, nụ cười lần này chứa nhiều tà khí hơn một chút: “Em đoán thử xem?”

“…” Cô đoán kiểu gì! Cô làm gì biết tửu lượng của anh đến đâu!

Nam Từ nghĩ nghĩ, không nên ở bên ngoài lâu, lôi anh về nhà ngủ mới là chuyện nên làm.

Thế là cô vội vàng kéo anh vào nhà, trong nhà không có mật ong và lá trà, cô chỉ có thể nấu một bình nước ấm cho anh uống trước khi ngủ.

Sau khi bưng nước lại, Nam Từ nhìn thấy Hoắc Lâm đã nằm vật ra giường, nhắm mắt lại, cô không biết anh đã ngủ hay chưa, thế là nhỏ giọng thăm dò:

“Hoắc Lâm?”

Đối phương không đáp lại, Nam Từ đoán có lẽ anh đã ngủ thật rồi, quay người định mang nước đặt lên bàn.

Nhưng không ngờ anh đột nhiên mở mắt, vươn tay kéo cô vào trong ngực.

Nam Từ còn đang bưng ly nước ấm trên tay, lúc này bị anh kéo nên cả ly nước đổ ào lên cơ thể hai người và giường nệm.

Cô vừa hốt hoảng vừa bực bội, nói: “Anh làm gì vậy hả! Giường nệm ướt hết rồi! Tí lấy gì mà ngủ!”

Hoắc Lâm lên tiếng, trong giọng nói mang theo men say có chút quyến rũ: “Tập làm quen trước đi! Sau này số lần ẩm ướt sẽ ngày càng nhiều.”

Nam Từ hoàn toàn không hiểu lời anh nói, chỉ cảm thấy anh đang say nên nói bậy, lại thấy anh không có ý định thả cô ra, thế là cô đấm đấm anh.

“Thả em ra.”

Hoắc Lâm không thả cô ra, ngược lại xoay người một cái, đè ép cả người cô dưới cơ thể anh.

Nam Từ có chút hoảng sợ, không biết Hoắc Lâm tính làm gì, vội vàng hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Em gái Tiểu Từ?”

Hoắc Lâm lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt mang theo men say và kiềm chế, cả người nhìn qua vừa cấm dục vừa tà khí.

Nam Từ cho là anh còn để ý xưng hô của Trình Cường, nên nhanh chóng vuốt lông trấn an anh: “Không có, lúc bé gọi bậy bạ riết thành quen miệng thôi.”

“Lúc nhỏ người ta gọi em là em gái Tiểu Từ, còn em thì gọi người ta như thế nào?”

Có đánh chết Nam Từ cũng không nói ra cô gọi Trình Cường là “Anh trai Trình”, cô sợ ngày mai mình không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Vậy nên cô ngang nhiên nói láo: “Em gọi tên thôi, bọn em đâu có thân thiết gì đâu! Em nói thật đó! Anh đừng có suy nghĩ lung tung!”

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Lâm tiến sát lại gần, trong hơi thở của anh đều mang theo mùi rượu, từng chút từng chút tỏa ra quanh chóp mũi cô, hơi thở của hai người quấn quanh một chỗ, cô cũng cảm thấy mình có chút say rồi.

Cô chỉ nghe thấy anh nói với chất giọng khàn đục từ tính: “Sau này ngoài anh ra, thì em không được phép gọi ai khác một cách thân mật hết.”

Nam Từ bị hơi thở của anh làm nhiễu loạn, phản ứng cũng có chút chậm chạp hơn.

Thấy cô không đáp lại, anh bắt đầu cắn vành tai cô như trừng phạt.

“Hửm?”

Nam Từ run rẩy một cái, tay nhỏ nhẹ chống lên ngực anh, nhỏ giọng đáp: “Em biết rồi.”

Môi mỏng của Hoắc Lâm vẫn còn lưu luyến bên vành tai cô, hỏi tiếp: “Nghe nói lúc nhỏ em thích nhất là váy đầm hả? Ai mua cho em thì em đồng ý gả cho người đó.”

“Chuyện đó là chuyện lúc nhỏ! Chỉ là một lời nói ngây thơ thôi mà, anh để ý đến làm gì.”

Đây quả thật là lời nói Trình Cường nói lúc trên bàn ăn, vừa khiêu khích Hoắc Lâm mà cũng như muốn nói với Nam Từ, bởi vì lúc nhỏ anh ta thật sự đã tặng cho Nam Từ một cái váy đầm, lúc đi chợ, anh ta bỏ qua món đồ chơi yêu thích, đưa hết tiền tiết kiệm cho mẹ Trình mua váy cho Nam Từ.

Cô không ngờ một câu chuyện ngây thơ lúc nhỏ lại bị Hoắc Lâm nhớ kỹ đến như vậy.

Hoắc Lâm nhướn người lên, môi mỏng cùng hơi thở nóng hổi rơi trên mí mắt Nam Từ.

Anh hôn mí mắt cô, nói: “Anh mua cho em, em muốn gì anh cũng mua cho em hết, em đồng ý gả cho anh nhé?”

Lúc này Hoắc Lâm thật sự quá mê người, cô như bị ma xui quỷ khiến suýt nữa gật gật đầu.

May mắn là cô vẫn còn một tia lý trí, biết anh uống say, không thể nói đến vấn đề này với một con ma men được.

Cô suy nghĩ, giương mắt nhìn anh, đáy mắt long lanh, lên tiếng hỏi anh:

“Còn anh muốn cái gì? Để em thử xem có khiến anh vui hơn được không?”

Ánh mắt Hoắc Lâm thâm thúy lẳng lặng nhìn Nam Từ, anh trả lời không một chút do dự.

“Muốn em.”

Muốn cô.

Muốn cô hoàn toàn thuộc về anh.

Muốn cơ thể cô dưới tấm thân anh, muốn nghe tiếng thở dốc trong đêm tối của cô.

Nam Từ cảm thấy như bản thân đang bị ánh mắt của anh hút vào, giờ phút này, cô nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập hòa cùng với tiếng nhịp tim của anh.

Thình thịch, thình thịch.

Lý trí của cô nói mình nên cự tuyệt, nhưng cô lại không dứt ra được.

Vậy là một giây sau, cô ngẩng đầu, hôn lên đôi môi anh một cái.

“Được, anh muốn thì em cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.