Sau khi tỉnh lại không lâu, Thẩm Diệc Hoan lại chìm vào giấc ngủ, rốt cuộc vẫn là mất máu nghiêm trọng, thân thể cũng suy yếu không ít.
Lục Chu đem bộ quần áo đã thay của cô bỏ vào trong chậu rửa mặt, đi vào phòng tắm giặt sạch sẽ, phơi ở trên ban công, rồi lại ngồi xuống.
Cô gái nhỏ ngủ rất an tĩnh, nét mặt dịu lại, đôi hàng mi cong vút, cặp lông mày cong mỏng, đôi môi tái nhợt, bộ đồ sọc xanh trắng của bệnh viện càng tôn lên làn da hơi trắng bệch của cô.
Cổ áo hơi mở, lộ ra một mảng băng gạc.
Lục Chu nhẹ nhàng cúi người qua, ghé vào đó hôn một cái.
Điện thoại khẽ rung.
Hà Mẫn gửi tin nhắn đến – Lục Đội, cậu ra đây một chút.
Lục Chu dém góc chăn cẩn thận cho Thẩm Diệc Hoan, rồi chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại, cất điện thoại vào trong túi, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Hà Mẫn đã đứng nơi cửa.
Lục Chu nhìn vào trong phòng một chút, hạ giọng: "Đi tới phía trước rồi nói."
Bọn họ đi đến hành lang trước đó.
Hà Mẫn nói: "Lý Ổ kia đã khai."
Lục Chu rủ mắt, sắc mặt lạnh xuống.
Sau khi Hà Mẫn bắt được Lý Ổ trở về liền không cho Lục Chu tham gia vào quá trình thẩm vấn, anh ta sợ Lục Chu không khống chế được cảm xúc của mình, giống như khi bọn họ mới xách Lý Ổ đến, Lục Chu đã cầm súng chĩa thẳng vào đầu hắn ta.
Một giây cũng không hề do dự, bóp cò, nếu không phải Hà Mẫn phản ứng mau lẹ, đá văng khẩu súng kia của anh, thì bây giờ có lẽ Lý Ổ đã về nơi chín suối.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy một Lục Chu như vậy.
Hà Mẫn quan sát biểu tình của Lục Chu, vỗ vỗ bờ vai anh: "Là tin tốt, Lý Ổ có tin tức của Cố Minh Huy."
"Cố Minh Huy?" Lục Chu sửng sốt, "Xác định là hắn?"
"Đúng thế."
Hà Mẫn lấy điện thoại ra, lướt vài cái, đưa cho Lục Chu xem, là một bức ảnh chụp, người đàn ông trong ảnh mặc một bộ tây trang, đi giày da, chỉ có một nửa sườn mặt, là được chụp khi đang tiến hành giao dịch súng ống đạn dược, dựa vào góc độ này, hẳn là chụp lén.
Lục Chu nhíu mày.
Hà Mẫn nói: "Đã để máy quét nhận diện khuôn mặt, đúng là Cố Minh Huy."
Lý Ổ bây giờ đã sa lưới, cũng biết chính mình không có cách nào trở mình, hiển nhiên oán hận Cố Minh Huy chất chứa đã lâu, thú nhận mọi chuyện để bản thân có thể được hưởng khoan hồng, tự nhiên hắn ta không chút do dự mà khai hết.
Lục Chu đã điều tra Cố Minh Huy rất lâu, trong lòng cũng đã sớm xác định đại khái.
Nhưng hôm nay nhận được một đáp án xác thực như vậy, người đứng đầu của một tập đoàn buôn lậu khác nơi đây chính là Cố Minh Huy, Lục Chu liền có loại cảm giác không nói rõ.
Anh theo bản năng nhìn về phía phòng bệnh Thẩm Diệc Hoan đang nằm.
Lục Chu chỉ vào một người khác xuất hiện trong bức ảnh: "Người này là ai?"
"Lý Ổ nói là đại ca của băng đảng săn trộm, trước đây súng ống đều là mua từ bọn hắn, sau đó lại bị Cố Minh Huy nẫng tay trên."
Lục Chu trầm mặc một lát: "Trước mắt điều tra tin tức người này."
"Rõ."
**
Mấy ngày sau đó, giấc ngủ mỗi ngày của Thẩm Diệc Hoan đều không quá quy luật.
Không biết có phải vì nguyên nhân mất máu hay không, cô cực kỳ thích ngủ, có đôi khi ngủ suốt một buổi sáng, mãi đến khi tối mịt mới tỉnh lại.
Nhưng mỗi lần tỉnh lại, Lục Chu đều ở đấy.
Trong quân đội hình như lại có nhiệm vụ, Hà Mẫn thường xuyên đến đây, kêu Lục Chu ra ngoài thảo luận một vài công việc.
Lần này khi Thẩm Diệc Hoan tỉnh lại, Lục Chu vừa mới nói chuyện với Hà Mẫn xong, từ bên ngoài đi vào.
Thấy cô tỉnh, bước chân anh nhanh hẳn, giúp cô chỉnh giường lên một chút, hôn hôn khóe miệng: "Có chỗ nào khó chịu không em?"
Thẩm Diệc Hoan lắc lắc đầu.
Hai ngày trước lúc mới hết thuốc tê, cô quả thực đau vô cùng, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng thấy đau, nhưng mà bây giờ đã tốt hơn không ít, cảm giác đau không còn rõ ràng, chỉ thấy hơi ngưa ngứa.
"Đói sao?"
"Em muốn ăn trái cây."
Lục Chu lấy một quả táo, đã rửa qua, anh lại dùng giấy xoa xoa, gọt vỏ cắt miếng, đút cho Thẩm Diệc Hoan ăn, một chút cũng chưa phiền đến điều dưỡng.
Thẩm Diệc Hoan một bên ăn, một bên đem ánh mắt dừng trên người Lục Chu.
Anh gầy hơn trước, trên mặt vốn dĩ đã không có nhiều thịt bây giờ giống như lại càng thon gầy, ngày thường nhìn có vẻ hung hiểm hơn, nhưng lúc này đây, anh đang đút táo cho cô ăn, ngũ quan bỗng nhu hòa lại.
Thẩm Diệc Hoan ăn một miếng, Lục Chu lại đút một miếng, cô lắc đầu: "Anh cũng ăn đi."
Vì thế Lục Chu thả miếng táo kia xuống trong đĩa, cũng không ăn.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh.
Lục Chu nói: "Em ăn trước đi, lát anh ăn quả khác là được."
Cô gật gật đầu, nuốt táo trong miệng, Lục Chu lại đút thêm một miếng.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh, hỏi: "Gần đây anh đều ở chỗ em, trong quân đội không vội sao?"
"Không sao, chờ em ngủ rồi anh qua."
"Thế anh cũng nào có thời gian nghỉ ngơi đâu, em thấy anh đều có quầng thâm mắt kia kìa." Thẩm Diệc Hoan nhìn anh, có chút đau lòng.
Lục Chu cười cười.
Mấy ngày nay anh đều như vậy, chờ Thẩm Diệc Hoan ngủ anh liền vội vàng về quân doanh, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, đến khi áng chừng thời gian Thẩm Diệc Hoan sắp tỉnh, anh lại gấp gáp trở về.
Có đôi khi lúc về cô còn chưa dậy, Lục Chu liền ghé vào mép giường ngủ một hồi.
Mấy ngày nay anh không ngủ được một giấc yên ổn.
Anh không muốn làm Thẩm Diệc Hoan lo lắng, chỉ nói: "Trên đường có chợp mắt một lát, anh vốn cũng không ngủ nhiều lắm."
Ăn xong quả táo kia, Thẩm Diệc Hoan ngồi dậy, cô thật ra cũng không cần thiết phải ở lại bệnh viện, chân cũng không bị thương, chỉ là Lục Chu không yên tâm, để cô ở đây thêm mấy ngày.
"Muốn đi vệ sinh?" Lục Chu hỏi.
"Em muốn tắm."
Tuy nói không ra mồ hôi, nhưng đã hai ngày không tắm rửa, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy người mình đã kết một tầng da chết.
Lục Chu cười cười, đỡ cô đi vào phòng tắm, mặc dù ánh mắt Thẩm Diệc Hoan đều là sự lên án, nhưng chân lại rất thuận bước theo anh vào trong phòng.
Bệnh viện huyện nên cơ sở vật chất cũng không phải quá tốt.
Lục Chu chỉnh lại nhiệt độ nước, quay đầu nhìn xem cô gái đang đứng câu nệ phía sau.
"Cũng không phải anh chưa thấy qua, em thẹn cái gì." Lục Chu cười cười, đem người kéo đến trước mặt mình, cởi cúc áo bệnh nhân ra.
Đến cúc áo cuối cùng.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy da đầu mình từng đợt tê dại.
Bên trong là áo ngực, chính là kiểu dáng mặc không mấy thoải mái.
"Em, em tự cởi." Thẩm Diệc Hoan vòng tay ra sau, đưa lưng về phía Lục Chu cởi ra.
Ánh mắt Lục Chu trầm xuống.
Vết thương trên ngực không thể dính nước, nếu không sẽ lại nhiễm trùng, có lẽ phải cố chịu thêm một thời gian, lại còn đang âm ỉ đau, tự mình tắm sẽ không xử lý tốt được.
Thẩm Diệc Hoan cũng không từ chối việc Lục Chu tắm cho cô.
Cô cũng ngượng chín mặt, toàn bộ quá trình đều đưa lưng về phía anh.
Lục Chu chọn một chiếc khăn lông vô cùng mềm mại.
Ánh đèn màu vàng ấm áp rọi xuống, hơi nước mờ mịt bốc lên càng làm bầu không khí trở nên ái muội ẩm ướt, lòng bàn tay Lục Chu ở trên người cô.
Cũng không tắm quá lâu, rất nhanh đã xong.
Chỉ mất nhiều lắm là mười phút, mà Thẩm Diệc Hoan cảm thấy như đã qua mấy thế kỷ.
Lục Chu lấy một chiếc khăn tắm lớn, từ phía sau bọc lấy người Thẩm Diệc Hoan, lúc này anh mới tới gần, cách một tầng khăn mỏng ôm lấy cô.
Người anh hơi cúi xuống, cằm gác trên vai cô.
Khẽ hôn nhẹ trên vành tai mềm mại một cái.
Thẩm Diệc Hoan run lên một chút.
Lục Chu cười khẽ, thanh âm mang theo chút giọng mũi: "Cũng tắm cho em xong rồi, thẹn cái gì."
Hai tai Thẩm Diệc Hoan phiếm hồng, gò má không hiểu vì hơi nước bốc lên hay bởi câu nói kia của Lục Chu mà đỏ lên như rỉ máu.
Thẩm Diệc Hoan nhanh chóng chớp mắt, xoay người, đỏ mặt trừng anh, hùng hùng hổ hổ: "Ai nói với anh là em thẹn."
Lục Chu cười khẽ, ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Được, không thẹn."
Thẩm Diệc Hoan bất mãn "Hừ" một tiếng.
Lục Chu nói: "Là anh thẹn."
Anh lau khô nước trên người Thẩm Diệc Hoan, người ngồi xổm trên mặt đất, để Thẩm Diệc Hoan ngồi trên chiếc ghế nhỏ, anh lau khô cả bàn chân của cô.
Thẩm Diệc Hoan rủ mắt nhìn động tác của người đàn ông.
Trong lòng mềm nhũn.
"Đi dép lê vào." Lau xong người, Lục Chu đặt dép ở trước mặt cô nói.
Thẩm Diệc Hoan đi dép vào, duỗi duỗi chân, sai sử Lục Chu đưa áo bệnh nhân tới.
Cô cúc từng chiếc một, Lục Chu đứng ở một bên nhìn động tác của cô, thần sắc nhu hòa vô cùng.
Cúc được một nửa, ngoài cửa bỗng nhiên có động tĩnh, là một giọng nam, hỏi lớn: "Bệnh nhân trong phòng này ở đâu?"
Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, thanh âm này hình như có chút quen tai, hẳn là đã nghe qua ở đâu đó, nhưng cô nghĩ không ra đấy là ai.
Lại nhìn qua Lục Chu, anh cũng nhíu mày nhìn về phía cửa, hiếm khi lộ ra một tia khó hiểu.
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Bên ngoài là ai thế anh?"
Lục Chu dừng một chút, thần sắc có điểm phức tạp: "Lục tư lệnh."
"Bố, bố anh?"
"Ừ."
"..."
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu nhìn quần áo không chút chỉnh tề của mình bây giờ, lại nhìn tầng sương mù lượn lờ trong phòng, trong nháy mắt có chút muốn tìm cái hố chui xuống.
Điều dưỡng bên ngoài nói: "Tôi cũng không biết, chắc là đang ở trong WC."
Ngay sau đó, cửa đã bị người gõ: "Thẩm Diệc Hoan, cô ở bên trong sao?"
Thẩm Diệc Hoan lập tức ngậm miệng, làm như chính mình không tồn tại, đáng tiếc Lục Chu đã thay cô trả lời: "Ừ."
Thẩm Diệc Hoan: "..."
Lục Chu cúc lại giúp cô hai nút cuối cùng, mặc quần vào, rồi mang người ra ngoài.
Thẩm Diệc Hoan vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, hai tay bấu chặt tay Lục Chu, vẻ mặt xấu hổ.
Lục Chu nhướng mày nhìn cô: "Sao thế em?"
Cô hạ giọng: "Em bảo con trai của ông ấy tắm cho mình hình như không tốt lắm nhỉ, bố anh có thấy em là kiểu con gái rất tùy tiện không?"
"Không đâu."
"Không không không, em không muốn ra ngoài..."Thẩm Diệc Hoan liều chết giãy dụa.
Lục Chu sợ túm đau cô, bèn ngồi xổm xuống: "Nếu bố anh có nói gì, thì cứ bảo em là bị anh ép."
"..."
Chủ ý này của ngài Lục thật sự rất sáng tạo!
Rốt cuộc Thẩm Diệc Hoan vẫn là đi ra khỏi phòng tắm, mới phát hiện trong phòng không chỉ có một người Lục Hữu Câu, bên cạnh ông còn có một người phụ nữ ăn mặc rất quý phái sang trọng.
Cô ngẩn người.
Nghe được Lục Chu đứng bên cạnh khẽ giải thích: "Đó là Tư lệnh phu nhân."
Lục Chu hiếm khi gọi Lục Hữu Câu là "Bố", dù là ở trong hay ngoài nhà, anh đều gọi ông là "Lục tư lệnh", vì thế hiển nhiên cũng gọi người mẹ kế này của mình là "Tư Lệnh phu nhân."
Thẩm Diệc Hoan nhất thời nghĩ không ra.
Tư Lệnh phu nhân, cũng chính là... mẹ kế của Lục Chu?
Cô suy nghĩ cẩn thận, hơi hé hé miệng, rất lễ phép nói: "Lục tư lệnh, mẹ, hai người sao lại..."
.... Hai người sao lại tới đây.
Mấy chữ sau còn chưa kịp nói ra.
Lục Chu nghe được xưng hô kia của cô, cũng ngẩn người, càng không nói đến hai người trước mắt.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy máu trực tiếp vọt lên mặt, chỉ muốn bịt tai trộm chuông vờ như bản thân chưa từng nói gì, mọi người xung quanh cũng không ai nghe thấy.
Tư Lệnh phu nhân chợt cười, bà vẫn chưa lớn tuổi, chỉ mới ngoài bốn mươi, khí chất xuất chúng, lúc cười lên vô cùng dịu dàng.
"Aida, con gọi một tiếng mẹ bác cũng không có ý kiến gì, chỉ là Lục Chu cũng gọi bác một tiếng dì, xưng hô này của con, phải hỏi ý kiến của nó đã."
"..."
Lục Chu nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cô ấy muốn gọi gì cũng được."
Tư lệnh phu nhân vô cùng vui vẻ: "Tốt quá, sau này cứ gọi là mẹ đi, từ hôm nay cứ làm cô con gái duy nhất của bác."
Sau khi gả cho Lục Hữu Câu bà cũng không sinh con, Lục gia vẫn luôn chỉ có một đứa con trai là Lục Chu.
Lục Hữu Câu mắng bà: "Lại mồm mép tép nhảy, con bé là con gái của bà, thế quan hệ của nó và Lục Chu thì sao?"
Thẩm Diệc Hoan: "..."
Cô có chút xấu hổ.
Lục Chu xoa xoa tay cô, đem người tới nơi mép giường ngồi xuống: "Hai người sao lại tới đây?"
Lục Hữu Câu ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng: "Chúng ta tới thăm hai đứa, Phùng Tư Lệnh nói, viên đạn này là con bé chịu thay anh?"
Lục Chu gục đầu xuống: "Vâng."
"Anh làm đội trưởng, không những không bảo vệ tốt con gái nhà người ta, lại còn để nó chắn đạn cho mình?" Lục Hữu Câu nhíu mày, thần sắc nghiêm túc.
Thẩm Diệc Hoan không đành lòng, xen vào nói: "Không phải đâu ạ, khi đó Lục Chu mới từ trong vụ nổ mạnh đi ra nên không chú ý, cháu cũng là theo bản năng tiến lên..."
Lục Hữu Câu nhìn cô nói: "Cô chắn đạn cho nó làm gì, thân đàn ông con trai khỏe mạnh lực lưỡng như vậy, năng lực khôi phục kém hơn cô?"
Không biết có phải ảo giác không, Thẩm Diệc Hoan lại nghe ra được chút mơ hồ quan tâm từ Lục tư lệnh.
Cô giơ tay, gãi gãi tóc, cúi đầu, chỉ nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Tư Lệnh phu nhân đánh vào lưng Lục Hữu Câu một cái: "Ông quát cái gì! Con gái tôi ở đây là vì cứu con trai ông đấy!"2
Sao lại thành con gái rồi...
So với lúc tới Bắc Kinh tìm Lục Chu, hình như bây giờ Lục tư lệnh có chút khang khác.
Tư Lệnh phu nhân cũng không hổ là mẹ kế của Lục Chu, tính tình không hề giống anh dù chỉ một chút, vô cùng sôi nổi hấp tấp hệt như con gái mới lớn.
Lục Hữu Câu bị bà nói đến phiền, liền lười chấp lại.
Trực tiếp lơ đẹp vị phu nhân của mình, ông nhìn Thẩm Diệc Hoan nói: "Đơn cấp phép tới đây theo đội của cô là ta phê duyệt."
"Dạ?" Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, "Ngài phê sao ạ?"
"Lục Chu không nói với cô?"
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu liếc nhìn Lục Chu một cái, lắc đầu: "Không có."
"Bây giờ người cũng đã như thế, tạm thời ngừng theo đội một thời gian, bao giờ khá lên rồi tính."
Thẩm Diệc Hoan: "Thật ra cũng không nghiêm trọng đâu ạ, hai ngày nữa cắt chỉ là ổn rồi."
Lục Hữu Câu nói: "Nhiệm vụ lần này so với lúc lên kế hoạch còn nguy hiểm hơn, cô có khỏe hơn nữa tôi cũng không thể tiếp tục phê chuẩn được, chờ sau này có nhiệm vụ khác rồi lại nói."
Mấy ngày nay bọn họ tiến hành điều tra đào sâu hơn.
Phát hiện thế lực sau lưng Cố Minh Huy còn liên hệ với các quốc gia khác, súng ống đạn dược trong tay cũng là của quân đội Mỹ thường dùng, thế lực trải dài khắp nơi, đương nhiên không thể đối phó đơn giản như lúc tóm hang ổ của Lý Ổ được.
Thẩm Diệc Hoan dừng một chút, đành phải nói: "Vâng."
Lục tư lệnh cùng Tư Lệnh phu nhân không ở lại lâu, vừa chạng vạng đã rời đi.
"Em thấy Lục tư lệnh với Tư Lệnh phu nhân đều khá tốt, hình như trước kia em hiểu lầm bọn họ rồi." Thẩm Diệc Hoan nằm ở trên giường, kéo kéo tay Lục Chu nói.
"Hả?" Lục Chu hỏi, "Trước đây em thấy thế nào?"
Thật ra từ lúc Lục Chu ra đời, Lục Hữu Câu chưa từng quan tâm anh, khi còn trẻ, ông ôm tham vọng và cống hiến hết mình cho sự nghiệp, ông hoàn thành xuất sắc từng nhiệm vụ, đạt được từng chiến công hạng nhất, quân hàm cũng không ngừng cao lên.
Đứa con trai này vẫn luôn cô đơn chiếc bóng lớn lên trong đại viện của quân khu.
Nhưng Lục Hữu Câu lại yêu cầu rất cao với anh, ông không cho phép Lục Chu là người không nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, anh phải luôn đứng vị trí đầu tiên từ khi còn là một đứa trẻ.
Lúc đó Lục Chu còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không biết nguyên nhân.
Không biết vì sao bố mình luôn không ở nhà, cũng không biết vì sao chỉ có mình anh là không có mẹ, chỉ biết rằng, khi anh cầm trên tay giấy khen hạng nhất, bố mới có thể cười với mình.
Sau này, có lẽ là vì tuổi đã lớn, Lục Hữu Câu cũng đã ngồi lên chức thượng tướng, dần dà ông nhận ra gia đình mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng lúc ấy Lục Chu đã không còn thân thiết với ông, ông xông pha lăn lộn bên ngoài cả đời, làm sao biết được một người bố nên giao tiếp dịu dàng với con cái là như thế nào.
Vì vậy, hai bố con đã luôn sống trong một mối quan hệ bình lặng như vậy.
Thái độ hôm nay của Lục Hữu Câu đối với Thẩm Diệc Hoan, Lục Chu cũng không ngờ tới.
...
Thẩm Diệc Hoan tiếp tục nói: "Hơn nữa em cảm thấy Tư Lệnh phu nhân cũng rất bình dị gần gũi, rất dễ ở chung."
Lục Chu cười cười: "Em cũng đã gọi mẹ rồi, tất nhiên là dễ ở chung."
Thẩm Diệc Hoan nghẹn lời, đánh vào trên tay anh một cái, thẹn quá hóa giận: "Lục Chu!"
Lục Chu liền xoa xoa bàn tay cô gái nhỏ như dỗ dành, lại cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng, nói: "Tư Lệnh phu nhân vẫn luôn muốn có một đứa con nhưng không thành, bà ấy thật sự rất thích em."
Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt.
Lục Chu cong môi, vô cùng dịu dàng hôn lên ngón áp út của cô một cái: "Tính bao giờ thì gả vào nhà anh?"