Thẩm Diệc Hoan nằm trong ngực Lục Chu, cô vừa động, anh liền tỉnh, vật giữa hai chân cũng ngóc đầu dậy chào buổi sáng với cô.
Đổi lại những ngày bình thường, Thẩm Diệc Hoan cũng để cho anh làm loạn, nhưng bây giờ đang ở chung với Lục tư lệnh và Tư Lệnh phu nhân, dù có cho cô tám trăm lá gan, cô cũng không dám.
Chẳng qua người nằm bên cạnh lại là một tên to gan lớn mật, không có gì anh không dám làm.
Trong lòng Thẩm Diệc Hoan quýnh lên, trực tiếp đạp anh một cái.
Lục Chu thu móng vuốt lại.
Cô đỏ mặt: "Bố anh còn ở cách vách đấy."
"Ông ấy chắc chắn dậy rồi." Tay Lục Chu còn ở trong áo cô.
"Thế Tư Lệnh phu nhân thì sao?"
Lúc này Lục Chu mới bỏ cuộc, đứng dậy trực tiếp đi vào phòng tắm, trong chốc lát bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy.
Rửa ráy mặt mũi xong xuôi, hai người cùng đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Tư Lệnh phu nhân thật sự giống như một bà mẹ có con gái vừa về thăm nhà, sáng sớm đã ra ngoài mua đủ loại đồ ăn sáng mang về.
Đợi một hồi hai đứa con cũng chưa dậy, bà lại mang đi hâm nóng.
Lục Hữu Câu không nói nên lời, kết hôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy bà như thế.
Thấy bọn họ xuống lầu, Tư Lệnh phu nhân vội tiếp đón: "Nhanh nhanh xuống đây, bữa sáng đều sắp nguội rồi."
Thẩm Diệc Hoan không nghĩ tới cả nhà còn ăn bữa sáng cùng nhau, thế mà mình còn ngủ dậy muộn như thế hình như không tốt lắm thì phải.
Lục Chu bước nhanh xuống, giúp bà xếp bát đũa lên bàn, nắm tay Thẩm Diệc Hoan để cô ngồi bên cạnh mình.
Thẩm Diệc Hoan nói: "Không cần nhiều đâu ạ, bác ngồi xuống cùng ăn đi."
Lại gọi "bác", Tư Lệnh phu nhân thật sự muốn cô gọi mình là mẹ, nhưng lại nghĩ sau này dù sao cũng còn nhiều thời gian, bà cũng không thể bởi vì cô gái nhỏ nhất thời nói sai mà bắt buộc con bé nhận mình là mẹ được.
Trên bàn cơm.
Lục Hữu Câu cất tờ báo, hỏi: "Nhiệm vụ sao rồi?"
Lục Chu: "Đã bắt được băng đảng săn trộm, trước mắt chỉ cần đem bọn hắn làm mồi nhử dụ rắn ra khỏi hang."
Thẩm Diệc Hoan ngừng đũa, nghiêng đầu nhìn anh.
Dưới bàn, Lục Chu xoa xoa bàn tay cô.
**
Cơm nước xong, Thẩm Diệc Hoan đi theo Lục Chu về quân doanh.
Bởi vì có nhiệm vụ phải chấp hành, Lục Chu tới phòng tư lệnh làm báo cáo tình huống.
Thẩm Diệc Hoan dù sao cũng không xa lạ gì nơi này, liền đi dạo lòng vòng một mình.
Mọi người trong đội cũng biết cô, nhiệt tình chào hỏi.
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đến nay, cô chưa bao giờ cảm nhận được lòng tốt và sự nhiệt tình thẳng thắn như vậy.
Cô không tính là kiểu người sợ người lạ, trên sân huấn luyện đúng lúc đang trong giờ nghỉ ngơi, cô liền ngồi xuống nói chuyện phiếm với mọi người.
Những người tham gia nhiệm vụ lần này đều không ở đây, nhưng mà trò chuyện với họ cũng không có gì xấu hổ, Thẩm Diệc Hoan cho mọi người nhìn ảnh cô chụp mấy ngày nay.
Có một quân nhân người Tân Cương, tuổi thoạt nhìn còn rất nhỏ, hỏi: "Chị Tiểu Hoan, chị định mở triển lãm ảnh ở đâu?"
"Địa điểm đầu tiên là Bắc Kinh." Thẩm Diệc Hoan nói, "Sau đó phải xem tình huống thế nào, nếu được hưởng ứng tốt thì sẽ mở thêm mấy điểm nữa."
"Sẽ tới Tân Cương của chúng em sao?"
"Tới chứ, chắc chắn sẽ tới, nếu không được hưởng ứng tôi cũng sẽ tự bỏ tiền túi ra tổ chức."
"Đừng đừng đừng, nếu phải dùng tiền túi của chị thì đừng tới, nào có chuyện chị giúp bọn em tuyên truyền mà còn phải bỏ tiền ra chứ."
Thẩm Diệc Hoan cười cười, không nói gì.
Đây là chuyện cô đã sớm nghĩ kỹ.
Kế hoạch ban đầu là chỉ mở năm điểm triển lãm, nếu như được ủng hộ thì mới tăng số lượng, nhưng dù thế nào, cô cũng phải mở một điểm ở Tân Cương.
Nói chuyện không lâu, điện thoại cô rung lên.
Là Lục Chu nhắn tin tới, anh hẳn vừa nói chuyện với Phùng Tư Lệnh xong.
Lục Chu: Em đang ở đâu?
Anh đào: Sân huấn luyện.
Không đầy năm phút, Lục Chu đã đi tới.
Mấy ngày này Lục Chu không đứng lớp huấn luyện, nhưng bọn họ thấy Lục Chu vẫn tự giác đứng lên, một hàng nghiêm túc chỉnh tề, hô to một tiếng "Lục Đội".
Chỉ mỗi Thẩm Diệc Hoan còn ngồi, chân cô đã tê rần, đứng không nổi.
Lục Chu đi tới, kéo cô đứng dậy.
Cô đứng không vững, lại ngã vào người Lục Chu, Lục Chu nhanh tay đỡ lấy, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, Lục Chu hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy với cô.
Mọi người phía sau lại bắt đầu buổi huấn luyện, tiếng điểm danh quân số vang lên, Thẩm Diệc Hoan đi theo Lục Chu đến một khoảng đất trống bên trên.
Tối hôm qua tuyết vừa rơi, sáng sớm đã bị quét sạch, trên mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt.
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Chuyện gì vậy anh?"
Lục Chu muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim Thẩm Diệc Hoan khẽ nảy lên, giống như linh cảm được điều gì: "Có phải cả đội chuẩn bị xuất phát không?"
Tuy rằng cô không hỏi nhiều về nhiệm vụ lần này, nhưng đứng ở bên cạnh nghe được đại khái cũng không phải hoàn toàn không biết, Lý Ổ đã sa lưới, như vậy mục tiêu tiếp theo chính là một hang ổ buôn lậu súng đạn khác ở Tân Cương.
Hẳn là khó đối phó hơn nhiều so với Lý Ổ.
Lục Chu giơ tay, nhéo má cô một cái: "Ừ."
"Bao giờ anh đi?"
"Ngày mai."
Thẩm Diệc Hoan trầm mặc, lại thở dài một hơi, "Sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Cũng không hẳn, anh sẽ bảo vệ tốt bản thân."
Dưới tình huống như vậy, điều Lục Chu có thể hứa cũng chỉ có chuyện này.
Lục Chu nói: "Em cứ ở lại chỗ Lục tư lệnh với dì một thời gian, chờ đến khi bọn họ chuẩn bị về Bắc Kinh, em cũng có thể đi về cùng."
Thẩm Diệc Hoan nghe xong liền nhíu mày, theo như ý trong lời Lục Chu nói, đây hẳn là một trận đánh lâu dài.
"Nhiệm vụ kéo dài bao lâu vậy anh?"
"Vẫn chưa xác định, ít nhất hẳn là nửa tháng, cũng có thể ngắn hơn."
Nửa tháng.
Thẩm Diệc Hoan tiến lên một bước, hai tay ôm lấy người anh, đầu vùi vào lồng ngực vững chắc, tầm mắt Lục Chu chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của cô gái nhỏ.
"Sao thế?"
Thẩm Diệc Hoan nói: "Anh đợi em ba năm, lần này đến lượt em chờ anh, Lục Chu, hứa với em, đừng để em đợi lâu, nhé?"
Lục Chu chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, anh nào chịu được cảnh Thẩm Diệc Hoan phải chờ mình, giống như lúc trước, chỉ cần Thẩm Diệc Hoan vẫy tay, đối tốt với anh một chút, anh sẽ không màng mọi thứ mà chạy tới bên cạnh cô.
**
Ngày mai bắt đầu nhiệm vụ, hôm nay mọi người đều được nghỉ, nói là có thể ở nhà với gia đình.
Trong đội chỉ có vài người Tân Cương, mà Tân Cương lại quá lớn, một ngày không đủ để đi đi về về, càng không nói tới những người ở nơi khác.
Nói là tạm biệt người nhà, thật ra cũng chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đây có lẽ là cuộc điện thoại cuối cùng.
Buổi chiều, Lục Chu đưa Thẩm Diệc Hoan đi lên thị trấn.
Những ngày tuyết tan, trời lạnh vô cùng, may mà hôm nay còn ló ra ánh mặt trời, Thẩm Diệc Hoan mang một đôi giày đi tuyết, lúc bước trên mặt đất còn phát ra tiếng cọt kẹt.
Dòng người nơi đây không thể sánh với thành thị đông đúc, tuyết cũng vừa trắng lại mềm xốp, hệt như một lớp nhung bao phủ quanh đôi giày.
Hai người đi đến đâu cũng đều thu hút mọi ánh nhìn, người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt, mặt mày sắc bén, không giận tự uy, khóe miệng bây giờ hơi cong lên, hàm chứa sự dịu dàng rất nhỏ.
Cô gái lớn lên xinh xắn, làn da trắng vô cùng, cặp mắt sáng long lanh, hệt như một nàng tinh linh nhỏ nơi trời tuyết này.
"Mấy tấm ảnh lần trước chụp ở đây đã được đăng trên tạp chí số mới nhất rồi." Thẩm Diệc Hoan nắm tay Lục Chu, vừa đi vừa nói.
Lục Chu: "Trở về là có thể nhìn thấy?"
"Vâng."
"Bao giờ em tổ chức buổi triển lãm đầu tiên?"
"Ba tháng nữa."
"Ảnh bây giờ đủ chưa?" Lục Chu hỏi.
"Lần trước tới cùng Tần Tranh em cũng tìm được một vài tư liệu có thể dùng trong buổi triển lãm rồi, vốn định muốn chụp hoàn chỉnh một chuyến nhiệm vụ của bọn anh luôn."
"Có dịp anh lại mang em theo." Lục Chu cười cười, "Lần này quá nguy hiểm, không đảm bảo được an toàn cho em, nên không thể cho đi cùng."
Thẩm Diệc Hoan hiểu anh đang nghĩ gì.
Ngày mai, Lục Chu và toàn đội chính thức bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
"Đi thôi, đưa anh đi ăn đồ ăn ngon." Thẩm Diệc Hoan nói.
Trên thị trấn không có nhà hàng nào lớn, cuối cùng họ chỉ tìm được một quán ăn địa phương nho nhỏ.
Thẩm Diệc Hoan không thích việc gọi món, toàn bộ đều giao hết cho Lục Chu, từ món điểm tâm đến món chính, anh gọi rất nhiều.
Quán ăn yêu cầu phải đứng trước quầy để chờ, Thẩm Diệc Hoan ngồi xuống bàn ăn trước, rút hai tờ giấy, lau sạch chút dầu mỡ còn dính trên mặt bàn.
Không lâu sau, Lục Chu đã bưng đồ ăn tới.
"Mai anh đi rồi, hôm nay ăn nhiều một chút." Thẩm Diệc Hoan gắp thức ăn vào bát anh.
"Ừ." Anh gật đầu, và một đũa cơm.
Thẩm Diệc Hoan thay đổi rất nhiều, nhưng cũng lại giống như không có gì thay đổi.
Cô vẫn ung dung tiêu sái như trước, lúc anh giải thích muốn chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ, cô liền dắt anh đi ăn, không khóc lóc sướt mướt, cũng không nháo nhào làm lớn chuyện.
Nhưng cô gái nhỏ đã không vô tâm vô phổi như trước.
Cô có một trái tim chân thành hơn ai hết.
Điện thoại trên bàn khẽ rung lên, suýt chút nữa đã phi thẳng xuống đất.
Thẩm Diệc Hoan cầm máy, là Khâu Như Như nhắn tới.
"..."
Lục Chu thấy cô nhíu mày lại, hỏi: "Sao thế em?"
Thẩm Diệc Hoan vừa đọc tin nhắn vừa nói: "Lớp cấp ba chúng ta bảo muốn tụ tập một bữa, đúng là đám người rảnh rỗi không có gì làm, lần trước họp lớp đã thành một đống bùi nhùi như thế mà cứ thích gặp."
Lục Chu cười: "Bao giờ?"
"Nửa tháng nữa."
"Nếu lúc đấy anh về, thì anh đi với em."
"Hả?"
"Không phải lần trước mấy người kia dám lên mặt với em sao." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh, cười cười, "Sao thế, anh muốn chống lưng cho em?"
"Ừ." Lục Chu nghiêm túc nhìn cô, "Cô gái nhỏ nhà anh, nào đến lượt bọn họ nói ra nói vào."1
Hốc mắt Thẩm Diệc Hoan có chút nóng, sự kiêu ngạo trước đây của cô là do thân phận và địa vị của Thẩm Phó mang đến, sau này, là dựa vào chính mình nỗ lực từng ngày.
Bây giờ mới chợt nhận ra, hình như cô lại có chỗ dựa nữa rồi.
Không chỉ riêng Lục Chu, mà còn là Lục tư lệnh và Tư Lệnh phu nhân, tất cả đều sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô.
Cô có chút không nén được nước mắt, nhưng lại không muốn phá hỏng cảm xúc ngày hôm nay, cũng may Khâu Như Như đã trực tiếp gọi điện tới.
Khâu Như Như: "Anh đào, mày đi không, họp lớp ấy?"
Thẩm Diệc Hoan: "Tao không đi, chả vui gì cả."
"Sao lại không đi ơ hay! Tao nói cho mày biết, mày phải kéo cả Lục Chu đi nữa, sau đó vả bôm bốp vào mặt mấy con ả đáng ghét kia, để xem bọn nó có còn dám nói lung tung gì nữa không!"
Khâu Như Như đang xả một bụng tức nên thanh âm có chút lớn, chung quanh lại an tĩnh, Lục Chu ngồi đối diện cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh một cái, nói:"Họp lớp thì vả mặt làm gì đau, đợi sau này kết hôn rồi moi móc phong bì của bọn nó cũng chưa muộn."
Lúc nói lời này, cô một tay chống cằm, ngữ điệu ung dung biếng nhác, đôi mắt nhẹ híp lại, nhìn qua như một con cáo giảo hoạt.
Trong nháy mắt Lục Chu như thấy được Thẩm Diệc Hoan thời còn học cấp ba.
Khâu Như như bên kia cũng sửng sốt, sau đó liền cười rộ lên: "Lục Chu cầu hôn mày rồi?"
Thẩm Diệc Hoan cho là Lục Chu không nghe được tiếng Khâu Như Như nói, vô tư líu lo, "Vẫn chưa, bọn tao còn cần cái đấy sao, dù gì cũng là chuyện sớm muộn."
Lục Chu lặng lẽ cong môi.
"Ai da, bọn mày vòng đi vòng lại nhiều năm như thế, cuối cùng cũng là ở bên nhau." Khâu Như Như cảm khái một tiếng.
"Tao đây phải đi họp lớp một chuyến!"
Thẩm Diệc Hoan hỏi: "Cố Minh Huy không đi với mày à?"
"Thằng đấy bây giờ là con người của công việc rồi, cũng không biết chạy đi đâu, ngày nào cũng vội vội vàng vàng đi công tác."
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Lục Chu đang nhìn mình, ánh mắt rất nghiêm túc, cô dùng khẩu hình hỏi anh "Sao thế?"
Lục Chu lắc đầu.
Thẩm Diệc Hoan lại nói: "Nếu chán quá thì đợi tao về, tao đi với mày."
"Để sau rồi nói đi, tao cũng có chuyện muốn nhờ con bé lớp phó học tập trước kia nên mới đi, chứ không bà đây thèm vào."
Hai người hàn huyên một hồi liền cúp máy.
Lục Chu đứng dậy đi thanh toán, liền bị Thẩm Diệc Hoan ngăn lại.
"Sao thế?"
"Em đã bảo lần này em mời mà." Thẩm Diệc Hoan lấy tiền trong ví ra.
Lục Chu cũng không cản, để cho cô trả.
Sau khi rời khỏi quán ăn đúng lúc trời đã chạng vạng tối.
Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu, chút ánh nắng yếu ớt cuối ngày vừa vặn chiếu vào trên mặt cô.
Cô lười biếng vặn eo một cái, như người không xương dựa vào ngực Lục Chu.
Cô hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Đưa em tới chỗ này." Lục Chu dắt tay cô.
"Chỗ nào cơ?"
"Không phải em nói, bao giờ trên ngón áp út có cái gì đó thì mới gả cho anh sao."