Vừa đứng bên ngoài vài phút trong thời tiết nóng bức, sau lưng Thẩm Diệc Hoan xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Cô đứng rũ đầu trước quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi, nhìn Lục Chu ở bên cạnh đang cúi người mở tủ lạnh lấy hai chai nước khoáng, nghiêng đầu hỏi: "Muốn uống gì khác không?"
"A?" Cô ngẩn người, giờ mới nhận ra rằng một trong hai chai nước là mua cho cô, nhẹ giọng nói: "Tôi tự mua."
Lục Chu coi là cô không muốn gì nữa, móc một tờ tiền trong ví da ra, đưa cho thu ngân: "Cùng mua."
"Đợi, đợi chút." Thẩm Diệc Hoan chạy đi lấy một hộp mỳ rồi quay lại đặt lên quầy thu ngân, rồi lại nhanh chóng hoảng loạn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Nhân viên thu ngân không ngừng nhìn lén Lục Chu, trong lòng Thẩm Diệc Hoan thầm nhẹ nhàng xì một tiếng, có chút bất mãn.
Bởi vì Lục Chu nói ra một câu không thể hiểu được lúc nãy, cô cũng không dám trêu chọc anh, lại không biết nên nói gì, đành phải im lặng, trong lòng có hơi nhút nhát, nhưng lại mâu thuẫn sinh ra cảm giác an tâm.
Người thiếu niên ngày đó đã trở thành một người đàn ông.
Không hề mảnh khảnh giống như ngày đó, đứng ở đó không giận mà tự uy, dáng vẻ kiên nghị rõ ràng, lại gợi cảm hết thuốc chữa.
Lục Chu nhíu mày nhìn hộp mỳ kia, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
"Có cần pha mỳ luôn bây giờ không ạ?" Nhân viên thu ngân hỏi.
"Có."
Tranh thủ lúc đang đun nước, Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhàng lấy mũi chân di di trên mặt đất, nói chuyện với người đang đứng bên cạnh: "Vẫn chưa trả anh bốn mươi mốt đồng lần trước."
Lục Chu vặn chai nước khoáng đưa tới trước mặt cô.
"Không cần trả."
"Oh." Hai tay Thẩm Diệc Hoan cầm bình nước, lại cúi thấp đầu xuống.
Đáng tiếc, lẽ ra có thể add Wechat rồi.
Nhân viên thu ngân nhanh chóng đổ nước nóng vừa mới đun vào trong hộp mỳ, rồi cắm nĩa ở miệng hộp, đưa qua cho cô.
Thẩm Diệc Hoan nói cảm ơn, đến chỗ bàn dài của cửa hành tiện lợi, hai tay cô ôm lấy hộp mỳ, chai nước khoáng bị lãng quên ở trên quầy thu ngân, Lục Chu cầm qua đây cho cô, đứng ở bên cạnh cô không đi.
Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu, ngước nhìn anh.
"Anh.... có muốn cùng ngồi đây một lúc không?"
Nói xong cô liền cảm thấy, thật là cmn xấu hổ, vừa rồi anh đề phòng không cho cô chạm vào anh như vậy, sao có thể đồng ý ngồi đây với cô chứ.
Giây tiếp theo Lục Chu liền kéo cái ghế nhựa bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống.
"Em không vui?" Anh hỏi.
"A?" Cô sửng sốt, liếm môi, mê mang.
Lục Chu rũ mắt, biểu cảm rất nhạt, lặp lại: "Gần đây em không vui sao?"
Cổ áo rộng rãi, lồng ngực phập phồng từng đợt rất rõ ràng, đầu cúi xuống khiến người ta không nhìn rõ mặt cũng tạo thành một loại mê hoặc bí ẩn, Thẩm Diệc Hoan bất giác nhìn chằm chằm trong chốc lát, mãi đến hơi lạnh khi bên ngoài chai nước khoáng tụ thành mấy giọt nước rơi lên mu bàn tay cô, cô mới mơ màng bừng tỉnh.
"Vẫn ổn mà."
Thật sự vẫn ổn mà, quen rồi liền ổn thôi.
Nhưng lại không giống như Lục Chu nghĩ, ký ức của anh đối với Thẩm Diệc Hoan chỉ dừng lại ở thời kỳ thiếu nữ bị nuông chiều ngang ngược, anh không thể miêu tả nổi cảm giác khi nhìn thấy cô ở cửa nhà hàng lần trước.
Ánh mắt của cô gái trống rỗng, không có tiêu điểm, ngay cả khi người đàn ông kia nói những lời khinh bạc với cô, biểu cảm Thẩm Diệc Hoan cũng chỉ lộ ra chút không kiên nhẫn, không hề có tức giận, sự mệt mỏi ủ rũ ngấm sâu vào tận trong xương cốt.
Lục Chu nhìn cô, hơi nhíu nhíu mày.
Thẩm Diệc Hoan mở nắp, lấy nĩa khuấy mỳ bên trong hộp.
"Sau này tôi mới biết chuyện của ba em."
Cô cuộn một nĩa sợi mỳ lên, "À, đều là chuyện của ba năm trước rồi."
"Lần trước đến bệnh viện làm gì?" Anh lại hỏi.
"Có một người bạn bị trúng độc cồn." Cô nói xong mới nhớ tới trước đây Lục Chu rất ghét cô uống rượu, vì thế lập tức im lặng, khoé mắt vẫn cố nhìn lén anh.
Người đàn ông chậm rãi khép mắt lại, đến khi mở lại tràn đầy bình tĩnh.
Thẩm Diệc Hoan đút hai miếng mỳ vào miệng, nhai hai lần rồi nuốt xuống, "Băng gạc trên lưng anh....."
"Trước đây bị thương."
Thẩm Diệc Hoan nhíu mày, bàn tay dán sát bên ngoài hộp mỳ khẽ cuộn lại, trái tim giống như bị người khác bóp chặt: "Anh ở đó, thường xuyên bị thương sao?"
"Cũng tạm."
Vì thế lại bắt đầu trầm mặc.
Thẩm Diệc Hoan không có thói quen yên tĩnh, nhưng bản thân Lục Chu lại là một người yên tĩnh.
Cô trầm mặc ăn xong hộp mỳ, Lục Chu ngồi bên cạnh cũng không có ý muốn đi, Thẩm Diệc Hoan cố gắng tìm chuyện để nói: "Anh biết chuyện mấy ngày nữa là đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không?"
"Biết."
".... anh đi à?"
"Ừ."
Thẩm Diệc Hoan bưng hộp mỳ lên, định uống nước mỳ, lại bị bàn tay của Lục Chu ngăn lại, năm ngón tay giơ ra, úp lên miệng hộp mỳ, môi Thẩm Diệc Hoan suýt chút nữa dán lên mu bàn tay anh.
Trong lòng chấn động, tay liền buông ra, may mà Lục Chu nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy hộp mỳ mới không bị đổ ra.
Anh ném hộp mỳ vào thùng rác bên chân, xử lý sạch sẽ xong thì mới giải thích: "Nước đó không tốt cho sức khỏe."
Thẩm Diệc Hoan liền nói trong lòng từ lúc đầu anh đã định nói ăn mỳ ăn liền không tốt cho sức khỏe chứ gì.
Nhưng quan hệ của hai người bây giờ cũng hơi xấu hổ, nên cô cũng không nói ra.
Điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên, trên tay Thẩm Diệc Hoan còn dính tí canh.
Lục Chu rút một tờ giấy lau đưa cho cô.
Thẩm Diệc Hoan cầm lấy rồi xoa xoa, lấy di động ra, khi nhìn thấy tên Cố Minh Huy cô mới sửng sốt. Lúc này mới nhớ đến là mình đến đây để làm gì.
Cố Minh Huy là bạn học cùng lớp cấp III của họ, cũng đồng thời là một trong hai người bạn tốt nhất của cô hiện nay, vừa đi du học về, mới hẹn nhau ra ngoài chơi.
Khâu Như Như đã vào trong phòng ktv trước, Thẩm Diệc Hoan ra ngoài đón hắn, chờ mãi chờ mãi vẫn chưa thấy người đâu.
Bây giờ.....
Cô cũng không biết bản thân mình làm thế nào mà có thể quên béng chuyện này đi được như vậy, cùng ngồi với Lục Chu ở đây, còn ăn xong một hộp mỳ rồi....
Cô nhấc máy.
"Bạn Thẩm Diệc Hoan, bạn đang làm gì thế?" Đầu bên kia là thanh âm hài hước.
Cô lập tức phản ứng lại, theo bản năng nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Cố Minh Huy đang đứng bên kia đường.
Ngồi ở ghế sau taxi, mu bàn tay đỡ lấy đầu chống lên cửa sổ, cười lười biếng, tóc bị gió thổi hơi rối lên, ba cúc áo trên cùng sơ mi mở ra, lộ ra một mảng xương quai xanh, ánh mặt trời chiếu lên cần cổ trắng nõn nổi bật của hắn.
"Đệch."
Quá bad.
Lục Chu nghe thấy Thẩm Diệc Hoan nói thầm, theo tầm mắt của cô nhìn thấy một người đàn ông ở bên ngoài, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống.
Sau khi Cố Minh Khai nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Thẩm Diệc Hoan là Lục Chu thì nụ cười lại càng tươi hơn, nói với cô: "Thẩm Diệc Hoan, đầu mày bị lừa đá đấy à?"
Thẩm Diệc Hoan sợ âm thanh của bên kia truyền đến tai Lục Chu, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp ngắt máy.
Lục Chu hiểu ý đứng dậy: "Tôi đi đây."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt.
Đáy lòng dâng lên cảm xúc khôn kể.
Thẩm Diệc Hoan, đầu óc mày thật sự bị lừa đá à?
Trước kia không phải mày cảm thấy phiền khi anh ta quản mày sao, hiện tại lại làm ra cái dáng vẻ gì đây?
"Cầm lấy." Anh đưa một cây dù cho cô.
Cô ngửa đầu nhìn Lục Chu, hít hít mũi: "Cái gì?"
Anh rũ mắt, nhìn vào đôi mắt cô, thở dài: "Trời mưa."
Lúc này Thẩm Diệc Hoan mới phát hiện không biết trời từ khi nào đã bắt đầu mưa nhỏ, đường cái cùng từ màu xám xịt biến thành những vùng đen loang lổ.
".... cảm ơn." Cô thấp giọng.
Sau đó đồng tử vô thức phóng đại, trơ mắt nhìn Lục Chu dựa qua đây, nắm cằm cô, lòng bàn tay vuốt ve, khẽ nâng lên.
"Thẩm Diệc Hoan."
Sắc mặt anh dưới ánh đèn bên ngoài cửa hàng tiện lợi hiện lên vẻ nhu hòa kiên định.
Như trèo đèo lội suối, băng đèo vượt núi.
Lồng ngực thiếu đi một mảnh trống rỗng kia cuối cùng cũng trở thành thói quen yên tĩnh.
Anh cuối cùng cũng không còn cố chấp với chuyện ngoài ý muốn đã từng làm cuộc đời anh trầm luân.
"Nhiều năm như vậy giống như chó Nhật vẫy đuôi với em cũng vẫy đủ rồi."
"Trái tim này của tôi, em từ bỏ."
Anh chỉ vào vị trí lồng ngực, bình tĩnh cười với Thẩm Diệc Hoan.
"Vậy trả lại nó cho tôi đi."
****
"Bọn mày gặp Lục Chu?" Khâu Như Như giật mình, chỉ vào Cố Minh Huy, "Vì sao cái đồ con rùa này vừa mới từ nước ngoài về đã gặp được Lục Chu rồi hả? Sao số tao nó lại đen thế chứ!?"
Cố Minh Huy ném linh kiện camera trong túi cho Thẩm Diệc Hoan, "Này, đồ mày nhờ tao lấy."
Sau đó lại quay lại chỉ vào Khâu Như Như, bắt đầu cố gắng nói lý: "Mày bị điên à? Chỉ dựa vào thằng oắt kia đẹp trai một chút mà mày hướng khuỷu tay ra ngoài à? Tao vừa về mày đã nói tao là đồ con rùa rồi hả? Lúc muốn anh đây mua giúp cái gì sao tiếng nào cũng bảo bối ngọt xớt thế hả?"
Khâu Như Như hừ một tiếng, trợn trắng mắt: "Con gái như kim đáy biển, biết không?"
"Mày chính là đồ không có mắt!"
"Sao lâu rồi không gặp mà mày vẫn đáng ghét như trước thế hả?" Khâu Như Như bốc một tay bắp rang ném lên người hắn, "Tao chỉ muốn nhìn xem hiện tại lớp trưởng trông thế nào thôi nhé! Hả! Sao! Mày làm sao!"
"Tên Lục Chu kia có chỗ nào đẹp mà nhìn hả? Nhìn mặt ông đây không đẹp hơn à?" Cố Minh Huy chỉ vào mặt mình.
Khâu Như Như mở to mắt nhìn tên rùa biển mới từ nước ngoài về này, thật ra Cố Minh Huy cũng đẹp trai, nhưng mà không thể so sánh với Lục Chu được, không thể nào.
"Nhan sắc của ngài đây chính là ăn chơi trác táng ạ, chỉ lừa được mấy cô bé nhỏ tuổi thôi ạ, lớp trưởng người ta trông cấm dục như vậy, chính là kiểu đẹp mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến chân mềm ra ấy ạ."
"Anh Đào! Mày lên tiếng đi!" Cố Minh Huy tức giận, chỉ vào Thẩm Diệc Hoan.
Từ khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô liền đi vào trạng thái hồn bay phách lạc, câu nói khi rời đi của Lục Chu như một lưỡi dao cùn, cứa từng chút một vào trái tim cô.
Cô biết rõ rằng, khoảng thời gian kia của cô và Lục Chu, hoàn toàn là dựa vào một mình Lục Chu nỗ lực cố gắng, nỗ lực gắn bó.
Anh cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng tính tình và khuyết điểm của cô.
Khi đó cô thật sự rất thích chơi bời, ấu trĩ nực cười, ở trong mắt những nữ sinh khác, cô thậm chí còn có một đống hoa đào phong lưu, cô quen biết rất nhiều người, lúc cô chuồn đi theo bọn họ, trốn học đánh nhau chơi nét, Lục Chu đang ngồi học trong lớp.
Chờ khi cô chơi mệt rồi quay lại lớp, hưởng thụ tình cảm Lục Chu đối với cô.
Lục Chu thường xuyên tức giận vì những chuyện này, nhưng Thẩm Diệc Hoan chưa bao giờ nghiêm túc dỗ dành anh.
Chỉ qua loa lấy lệ nói vài câu dỗ anh, hôn lên khóe miệng anh, nếu anh vẫn chưa nguôi giận, Thẩm Diệc Hoan cũng sẽ tức giận, cô gái này biết nhược điểm của anh, có khi liền dùng vũ khí chí mạng, đòi chia tay.
Lục Chu sẽ hết lần này đến lần khác, giẫm lên vết xe đổ, liều mạng đè lại lửa giận trong người rồi quay sang dỗ dành cô.
Dù dùng cách này bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng vẫn như vậy, khi đó cô thậm chí còn thấy tự hài vì điều này.
Nhưng lúc ấy có lẽ anh rất đau lòng.
"Hả? Cái gì?" Cô nhìn Cố Minh Huy.
"Tao." Cố Minh Huy chỉ vào mặt mìn, "Và Lục Chu, ai đẹp trai hơn?"
"....." Thẩm Diệc Hoan hơi cong môi, "Mày chắc chắn là muốn nghe tao nói à?"
"..... Thôi thôi. Chị im mẹ đi." Cố Minh Khai thấp giọng mắng một tiếng, chọc chọc đầu Thẩm Diệc Hoan, thân mật ôm lấy bả vai cô, "Quan hệ của mày và hắn là thế nào? Không phải chia tay rồi à?"
"Lần này chia tay thật rồi." Cô nói.
Lần chia tay của ba năm trước, là cô đơn phương chia tay với anh, nói xong cô liền bay ra nước ngoài, những chuyện sau đó cô không biết nữa.
Chỉ là, đáy lòng cô khi đó vẫn luôn cảm thấy, Lục Chu vẫn sẽ ở đó chờ cô.
Tựa như hành động lặp đi lặp lại trong 5 năm kia của anh.
Chờ cô chơi đủ rồi, chờ tâm trạng cô tốt lên, chỉ cần vẫy tay một cái, Lục Chu sẽ không có cách nào kháng cự mà lựa chọn trở lại bên cạnh cô.
- --- Nhiều năm như vậy giống như chó Nhật vẫy đuôi với em cũng vẫy đủ rồi.
Thẩm Diệc Hoan lại nghĩ tới những lời này của Lục Chu.
Thật lâu sau khi về nước cô mới chậm rãi ý thức được, hình như Lục Chu thật sự không hề tới tìm cô, nghe nói đến năm ba đại học anh bị điều tới Tân Cương.
Nhưng mấy ngày trước khi Lục Chu mất khống chế ở dưới mái hiên khu nhà cô, Thẩm Diệc Hoan lại giống như trước được nuông chiều, một bên vô cùng đắc ý, một bên kêu anh cút.
Cô trăm phương ngàn kế lại vân đạm phong khinh.
Từng bước một dẫn Lục Chu rơi vào cái bẫy mình bày ra.
Thế nhưng lại chưa từng chân chính đối xử tốt với con mồi yêu thương mình.
Mãi đến khi tình tiết phát triển không giống trước, lại không thể quay lại được như trước.
Một thiếu niên ngập tràn yêu thương biến thành dây thừng giam cầm, trói buộc hai người lại.
Cố Minh Huy có lớn nhưng không có khôn: "Chia tay thì chia tay, dựa vào khuôn mặt này, dáng người này của Anh Đào nhà chúng ta! Muốn kiểu người gì mà không được chứ! Còn nữa cái tên Lục Chu đấy có gì tốt, công việc thì cứng rắn, buồn chết...."
Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên bị ánh mắt Thẩm Diệc Hoan liếc qua làm cứng họng.
Dưới ánh mắt kia hắn thong thả ngồi ngay ngắn lại, hai tay giơ lên, làm động tác đầu hàng.
Thẩm Diệc Hoan nói: "Chỗ nào của anh ấy cũng tốt."
"...."
Điện thoại Thẩm Diệc Hoan vang lên, lấy điện thoại ra, là một số điện thoại không có trong danh bạ.
"Alo?"
"Ấy, Diệc Hoan à, còn nhớ cô không?" Bên kia là một giọng nữ có tuổi.
Thanh âm rất quen thuộc, Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, theo bản năng đứng phắt lên, chần chờ nói: "Cô Từ ạ?"
Cố Minh Huy và Khâu Như Như đều dừng hết mọi việc lại sau một tiếng này của cô, yên tĩnh nhìn cô.
Cô Từ là chủ nhiệm lớp hồi cấp III của họ.
Tiếng cười bên kia vang lên: "Cô xem số em trong danh sách đăng ký trước đây của lớp, cũng may là em chưa đổi số. Chuyện là mấy ngày nữa là đến lễ kỷ niệm thành lập trường, cô cũng biết là em có học về nhiếp ảnh, nên trường học muốn mời em tham gia nhóm nhiếp ảnh gia của trường hôm đó."
Cô Từ không biết rằng Thẩm Diệc Hoan định không đi, nói những lời này làm cô cũng ngại từ chối.
"À, vâng ạ." Thẩm Diệc Hoan khẽ mỉm cười, "Trường học muốn chụp ảnh như thế nào ạ?"
"Cái này thì tự em xem rồi làm là được, vốn dĩ chính là mời em hỗ trợ trường thôi, cũng không có yêu cầu gì."
Ngắt máy, Thẩm Diệc Hoan nhìn hai người đang nhìn chằm chằm mình, nhún vai, "Hôm đó cùng quay lại trường không?"
*****
Vở kịch nhỏ:
Lần đầu tiên của hai người chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh.
Lục Chu theo quy định yêu cầu phải về trước lúc tắt đèn 11 giờ.
Dọc theo con đường quay lại trường, Thẩm Diệc Hoan hết đau chân lại đến đau bụng, đòi ôm đòi hôn, la lối khóc lóc, cuối cùng nghe thấy tiếng chuông báo tắt đèn của ký túc xá.
11 giờ rồi, ký túc xá đóng cửa.
Đầu tiên Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, sau đó đắc ý ôm lấy cổ Lục Chu, kéo đầu anh xuống.
Đèn đường làm hết trách nhiệm của mình chiếu ánh sáng xuống con đường cuối hè đầu thu, ánh sáng tinh mịn rơi xuống đầu Lục Chu.
Anh hơi hơi cong eo, để cô gái nhỏ tùy ý hôn khóe môi mình.
Giọng nói Thẩm Diệc Hoan mang theo ý xấu khi thực hiện được kế hoạch của mình: "Làm sao bây giờ, anh không vào được nữa rồi, có cần đây thu lưu anh một đêm không?"
Cuối cùng, Lục Chu không để Thẩm Diệc Hoan thu lưu mình, mà là đưa cô gái nhỏ này đến một khách sạn gần đó.
Đại sảnh khách sạn sáng sủa, khiến tất cả sự mập mờ tránh cũng không thể tránh được. Đến lúc này trái tim Thẩm Diệc Hoan mới bắt đầu loạn nhịp. Cô đứng ở một bên, nhìn Lục Chu đứng trước quầy tiếp tân, áo thun trắng sạch sẽ, phía dưới là quần đen, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, đầu ngón tay đẩy hai tấm chứng minh nhân dân đến trước mặt tiếp tân.
Đi thang máy lên trên, Lục Chu kéo tay cô đi xuyên qua hành lang hẹp dài yên tĩnh.
Quẹt thẻ phòng, mở cửa, bật đèn, đóng cửa.
Giường lớn.
"Lục Chu, anh thử nói xem anh có phải cầm thú không?" Thẩm Diệc Hoan lên tiếng lên án, muốn giữ lấy quyền chủ động.
Lục Chu từng bước tới gần cô, kéo cô ngồi xuống đùi anh, mặt đối mặt, đè nặng gáy của cô rồi hôn lên.
Giọng nói khàn khàn: "Em còn muốn anh nhịn đến khi nào nữa?"
Một đêm kia, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bọ ngựa đực khi giao phối sẽ nguyện ý để bọ ngựa cái cắn nuốt.
Bởi vì...
Anh cũng nguyện ý.
Thuần phục trước Thẩm Diệc Hoan.
*******
Vee: hihiiii quà Trung Thu cho những bạn không đi chơi vào tối nay 🤣🤣