Sau một hồi đánh nhau, người bình thường đều sẽ hoảng sợ trong lòng, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi trên sofa, thần thái cùng hành động khiến cậu hoài nghi vừa rồi bản thân không phải đánh nhau mà là khiêu vũ.
Nhan Hạo nhăn mày:
"Ba năm nay, hai người chưa từng liên lạc qua lại?"
Mục Lê bực bội nắm tóc, sắc mặt khó chịu:
"Mồng hai năm đó sau khi thi xong kỳ thi cuối kỳ, tớ đã không thấy" tiểu nói lắp ", gia gia nói với tớ là" tiểu nó lắp "bị tai nạn giao thông, bị thương rất nghiêm trọng, trình độ y học trong nước lại không cao nên chỉ có thể đưa ra nước ngoài trị liệu."
Đằng sau luôn có một cái đuôi đã trở thành thói quen, đột nhiên một ngày không thấy cái đuôi ấy, cậu đương nhiên sẽ khó chịu, tức giận, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Sau đó, mẹ cậu lại..
Mục Lê cắn môi, trong mắt đầy oán hận, thoáng nhìn thấy Bạc Nhiễm Nhiễm đang đi vào liền ngưng câu chuyện. Bạn đang đọc truyện được đăng trên denbuon chấm vn.
"Mục gia gia bảo em nhắc nhở anh, bài tập hè của anh còn chưa có làm xong." Bạc Nhiễm Nhiễm thuận lại lời nói của Mục gia gia với Mục Lê với ánh mắt lạnh lùng, không hề sợ sệt như trước.
Cô đã từng rất sợ cậu, nhưng hiện tại, cô không hề sợ.
"Bài tập là cái thứ gì, có thể ăn được sao?" Mục Lê một chân đá văng bàn phím trước mặt, đút hai tay vào túi quần đứng lên, dáng người nhỏ nhắn của Bạc Nhiễm Nhiễm chỉ cao tới vai của Mục Lê.
Lông mày thanh tú của Bạc Nhiễm Nhiễm hơi nhíu lại, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tùy anh.."
Trong phút chốc, không khí quanh Mục Lê lập tức trùng xuống, cậu mắng thầm trong miệng: "Hừ!"
Bạc Nhiễm Nhiễm và Mục Lê rời khỏi quán cà phê Internet, Tiêu Ngư nhìn Bành Triết, đồng thanh kêu lên: "Đại ca gặp khắc tinh rồi!"
-
Đêm khuya tĩnh lặng, Mục Lê ở trên giường lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, nhảy khỏi giường, bật đèn ngủ cạnh đầu giường, hồi tưởng lại quá khứ liền đi tới giá sách, lấy một hộp gỗ từ ngăn kéo cuối cùng ra.
"Phù!"
Đã qua một thời gian dài nên trên hộp phủ một lớp bụi dày đặc.
Mục Lê mở nắp hộp ra, mọi thứ bên trong đều là một ít đồ chơi nhỏ, trong đó có một tấm hình. Bức ảnh đã rất cũ, cũ đến mức ố vàng hết rồi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên denbuon chấm vn.
Cậu nhớ rõ, khi ấy trong tiệc sinh nhật sáu tuổi của cậu, gia gia nói thợ chụp cảnh chụp cho cậu và Bạc Nhiễm Nhiễm một tấm.
Đứng bên cạnh cậu khi đó là một bé gái buộc tóc hai bên, mặc chiếc váy bồng bồng màu hồng nhạt, đi đôi giày da màu trắng, trong lồng ngực ôm một con thỏ nhung màu xám.
Cặp mắt long lanh trong sáng, ban đầu Bạc Nhiễm Nhiễm không phải là "tiểu nói lắp", khi cô cười lên khóe miệng có má lúm đồng tiền, sẽ đi theo phía sau Mục Lê ngọt ngào gọi Mục Lê ca ca.
Nhưng mà không biết từ khi nào, cô lại trở nên nhát gan yếu đuối, không thích nói chuyện.
"Cốc cốc."
Có người gõ cửa, mặt Mục Lê tối sầm đứng dậy mở cửa, trên hành lang không có ai. Nhìn xuống dưới thì phát hiện có một cái hộp, nắp hộp còn không đóng kín, tặng đồ mà lại để lộ ra như thế.
"A~quả nhiên đã thay đổi rồi, bây giờ còn học được tính hối lộ."
Mục Lê cười xì một tiếng, khoanh tay âm thầm nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn chiếc hộp bị ném ở cửa phòng ngủ, khóe mắt hơi nhíu lại.
-
Khai giảng năm học mới, Mục gia gia kêu người chuẩn bị đầy đủ hết tư liệu cho cô, hơn nữa còn sắp xếp cho Bạc Nhiễm Nhiễm và Mục Lê ở cùng một lớp.
Thanh Thành Lục Trung, là trường cao trung nổi danh khắp cả nước, với phương pháp huấn luyện giảng dạy thần bí, khiến cho đa số học sinh đều lo ngại, nhưng các bậc phụ huynh lại luôn muốn cho con mình học ở đây
Bởi vì trường có tỉ lệ lên lớp cao đến hơn 95% phần trăm, bước được vào Thanh Thành Lục Trung thì đều là người tài có học thức hơn người.Bạn đang đọc truyện được đăng trên denbuon chấm vn.
Nhưng mà mấy năm gần đây, trường học mở rộng quy mô, cần một lượng lớn tiền bạc. Vì thế xuất hiện rất nhiều con cái nhà giàu, con ông cháu cha, nhà giàu mới nổi vào học khiến cho chất lượng giáo dục cũng giảm đi so với trước đây.
Nhưng vẫn có rất nhiều học sinh tài giỏi được tuyển vào.
Cổng trường, Mục Lê bước ra từ một chiếc xe thể thao Ferrari, khiến cho đông đảo nữ sinh đều la hét chói tai.
Mục Lê hành sự kiêu ngạo, tùy ý làm bậy nhưng lại có rất nhiều nữ sinh ái mộ.
Đại khái là con trai càng xấu xa, con gái lại càng thích.
Bạc Nhiễm Nhiễm lại bước xuống từ một chiếc BMW, cô nắm chặt quai đeo của cặp xách, không lên tiếng đi lẫn vào trong đám người.
Ở bên đường đối diện, Bạc Hinh Vinh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, sữa đậu nành trong tay rớt xuống đất, cặp sách cũng rơi xuống trúng bịch sữa đậu nành làm sữa bắn lên cả khuôn mặt xinh đẹp của cô ta nhưng Bạc Hinh Vinh không để ý mà hoảng sợ nhìn về phía xa, cắn chặt môi. Đến chết cô ta cũng sẽ không quên được gương mặt quen thuộc kia!
Một bên khác, Mục Lê gặp Tiêu Ngư và Bành Triết ở cầu thang, mọi người cùng đi về lớp.
"Đại ca, lại có người đẹp tặng quà cho cậu đấy."
Trên bàn học của Mục Lê quà tặng chồng chất như núi, dấu tên có, có tên cũng có.
Mục Lê lười tới nỗi không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp kéo bàn học thẳng tới thùng rác, gạt xuống, mặc kệ trên bàn có bao nhiêu là đồ vật, cũng rơi hết vào thùng rác.
"Đại ca thật là ngạo mạn!" Tiêu Ngư thấy Mục Lê hành động như vậy, tay cầm bánh kem lùi về phía sau, cũng may là cậu nhanh tay nên giữ lại được một hộp bánh kem.
Không cần quà có thể cho cậu, cậu không ngại thu thêm "rác" nha~
Lớp học có một học sinh mới chuyển trường tới, tự giới thiệu bản thân mình một chút.
"Chào mọi người, mình tên là Bạc Nhiễm Nhiễm, sau này mong mọi người giúp đỡ."
Bạc Nhiễm Nhiễm đứng ở trên bục giảng tự tin giới thiệu bản thân, trước mặt hơn bốn mươi học sinh khác cũng không hề sợ sệt hay thẹn thùng.
Cô mặc áo sơ mi trắng, tay áo kiểu chiffon, quần jean, đi giày trắng không nhiễm một hạt bụi nào.
Đôi mắt long lanh, giọng nói trong vắt, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, gương mặt trắng hồng, không hề tô son điểm phấn, đẹp đến mức khiến người ta khó lòng rời mắt.
Tưởng Tâm Văn ngồi bên dưới nhìn chằm chằm Bạc Nhiễm Nhiễm với đôi mắt thâm trầm, ban tự nhiên vốn có rất nhiều nam sinh, họ nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm với ánh mắt ái mộ khiến Tưởng Tâm Văn hận đến nghiến răng.
Lớp học cũng không còn chỗ ngồi, chủ nhiệm đành khó xử xếp Bạc Nhiễm Nhiễm tạm thời ngồi cạnh Mục Lê.
"Thầy ơi, nếu được có thể để bạn ấy ngồi ở chỗ của em, em đi đến phòng giáo vụ chuyển thêm một cái bàn nữa."
Lớp trưởng vừa dứt lời, đã bị vỗ một cái vào lưng, quay đầu lại thấy Bành Trạch trừng mắt cậu.
"Đại ca tôi cũng chưa nói cái gì, cậu bức xúc cái gì?"
Lớp trưởng lúng túng cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.
Suốt hai năm qua, chỗ ngồi bên cạnh Mục Lê vẫn luôn bỏ trống, trước kia có một nữ sinh to gan sang ngồi, lại bị Mục Lê dùng mắt dọa chạy.
Hai phần ba lớp học đổ mồ hôi thay Bạc Nhiễm Nhiễm.
Nhưng chuyện không ngờ chính là Bạc Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh Mục Lê nhưng Mục Lê lại nằm sấp ngủ, rất tự nhiên như không có gì thay đổi chứ đừng nói là chửi Bạc Nhiễm Nhiễm.
"Nhìn đi, đại ca của tao đã cho phép bạn học mới ngồi bên cạnh." Bành Trạch nhướng mày nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm.