Cố Chấp Trong Lòng Anh

Chương 18: "Tôi không kiểm soát được..."



Trong cửa hàng điện thoại, Biên Biên nắm chặt một ngàn tệ hơn cô vất vả kiếm được trong tay, nghiêm túc chọn điện thoại.

Cố Hoài Bích vừa ý vài kiểu tính năng hiện đại, khá thu hút đối với các chàng trai. Tuy thế miễn là Biên Biên nhìn xem giá cả là lắc đầu ngay.

Những kiểu có tính năng hiện đại cô không mua nổi.

Đối với những kiểu giá cả và tính năng hợp lý mà Biên Biên chọn thì Cố Hoài Bích lại chướng mắt, rất không vừa lòng còn bá đạo không cho cô mua.

Hai người đi dạo cả một buổi trưa mà vẫn không thu hoạch được gì.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Biên Biên bực tức nói: “Thôi, ngày mai anh không cần phải đi mua điện thoại với tôi đâu.”

Cứ như vậy suốt cả mùa hè bọn họ vẫn chưa đạt được mục đích, thiếu gia có tiền đương nhiên cái gì cũng phải là tốt nhất, nhưng Biên Biên nào phải là tư bản thích tùy hứng đâu.

Hai người đi đến một trung tâm thương mại, trong trung tâm có hoạt động đập trứng vàng, 100 tệ đập một lần.

Nhân viên hoạt động đặt điện thoại iPhone vào trong trứng vàng, sau đó xáo trộn vị trí các quả trứng vàng để mọi người đập trứng lấy quà, cho dù đập không được điện thoại iPhone cũng có thể nhận được nhiều phần quà khác, tuy giá trị không đến một trăm tệ nhưng trông rất vui.

Cố Hoài Bích hứng thú nói: “Cho tôi 100 tệ, tôi giúp cô đập được điện thoại iPhone.”

“Không cần đâu!” Biên Biên vội che túi tiền lại: “Lừa người, chỗ này có nhiều trứng vàng như vậy cơ hội quá xa vời!”

Ở đây có khoảng vài trăm quả trứng vàng lớn bé, còn điện thoại iPhone chẳng được mấy chiếc, lấy tiểu đánh đại, nói không chừng lỗ sạch vốn.

Biên Biên không muốn lãng phí số tiền mình vất vả kiếm được ở đây.

Cố Hoài Bích trực tiếp lấy từ túi tiền cô 100 tệ, giơ giơ lên, cười nói: “Tin tôi.”

Biên Biên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cậu: “Anh... Nếu anh không đập trúng, tôi sẽ giận đấy!”

Cố Hoài Bích đưa tiền cho nhân viên hoạt động, hỏi: “Điện thoại này là thật hay giả?”

Nhân viên hoạt động đưa một hộp iPhone mới toanh cho Cố Hoài Bích và nói: “Cậu kiểm tra đi, vỏ hộp còn nguyên đây này.”

Cố Hoài Bích nhận lấy cái hộp nhìn qua chút rồi ném trả lại cho nhân viên hoạt động: “Được rồi, đặt vào đi.”

Nhân viên hoạt động đặt điện thoại iPhone vào trứng vàng và kéo màn xuống để xáo trộn các quả trứng, sau đó cho Cố Hoài Bích chọn một quả trong mấy trăm quả trứng vàng.

Chỉ có thể nhìn, không được sờ, cũng không thể ước lượng trọng lượng được.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đám đông vây xem náo nhiệt, có người còn lên tiếng chỉ đạo: “Cái này cái này, tôi cảm thấy có thể là cái này!”

“Đừng đừng, chọn cái thứ hai đi, tôi cảm thấy là cái thứ hai đó.”

Biên Biên vốn không đồng ý với cậu, nhưng đến khi thấy Cố Hoài Bích áp sát vào trứng vàng, nhắm mắt lại ngửi.

Cô nhíu mày ngờ vực, tiếng tim đập thình thịch vang lên.

Tên này... Chẳng lẽ có thể ngửi thấy được trong quả trứng vàng nào có điện thoại sao?

Biên Biên nhớ lần trước hai người ở cách nhau cả một sân thể dục to đùng cậu còn có thể nghe thấy Biên Biên khen lớp trưởng uốn tóc đẹp, thế thì còn có chuyện gì Cố Hoài Bích làm không được chứ.

Cố Hoài Bích lấy trứng vàng ra, nhân viên hoạt động dùng cây búa nhỏ đập vỡ trứng và lấy ra một chiếc điện thoại iPhone mới tinh ra một cách bất ngờ!

Biên Biên vui mừng hét lên, chạy tới nắm góc áo Cố Hoài Bích lắc lắc: “Trời ơi! Giỏi quá đi!”

Đám đông xung quanh nhốn nháo lên, vừa hâm mộ vừa ghen tị, đây là khách hàng may mắn đầu tiên của hôm nay đập được trứng vàng có điện thoại đó!

May mắn quá, 100 tệ đổi lấy một chiếc điện thoại hơn 1000 tệ!

Mặc dù nhân viên hoạt động không vui nhưng có nhiều người chứng kiến như vậy cậu đành phải đưa chiếc điện thoại mới cho Cố Hoài Bích, miễn cưỡng cười nói: “Chàng trai, cậu rất giỏi đó, có thể ngửi ra mùi của điện thoại.”

Cố Hoài Bích thản nhiên nói: “Không phải mùi của điện thoại, là do điện thoại bám mùi của tôi.”

Nhân viên hoạt động cũng chỉ nghĩ là cậu nói đùa, làm gì có ai có cái mũi thính đến mức ngửi ra được cái mùi này.

……

Ra khỏi trung tâm thương mại, Biên Biên ôm mãi iPhone mới trong lòng, cảm giác như đang ở trong mơ.

“Thích không?”

“Thích.” Biên Biên nhìn hộp điện thoại màu trắng, vui đến miệng cười không khép lại được.

Cố Hoài Bích thấy cô vui như vậy tâm trạng cũng đặc biệt tốt, cậu nhìn bầu trời đêm xa xăm, khóe miệng giương lên nụ cười nhạt.

Lúc trước Biên Biên không cảm thấy cái mũi của Cố Hoài Bích thần kỳ, cô nghĩ là cậu nói ngoa, cố tình phóng đại lời nói của mình. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy cậu lấy được điện thoại ra từ mấy trăm trứng vàng, mới nhận ra... Cố Hoài Bích thật sự không giống người bình thường.

Cô cúi đầu ngửi ngửi hộp iPhone hộp nhưng chẳng ngửi thấy gì hết.

Cố Hoài Bích đưa cánh tay ra: “Cô ngửi nó, không bằng lại đây ngửi tôi.”

Biên Biên kéo tay cậu lại gần, cúi đầu ngửi, vậy mà vẫn không ngửi ra mùi gì cả, nhưng Biên Biên tin chắc chắn cậu có mùi hương gì đó, nếu không thì tại sao các động vật nhỏ nhận ra mùi của hắn?

Cô muốn kéo găng tay màu đen của cậu ra để ngửi thì Cố Hoài Bích lại vội rụt tay về, giấu dưới tay áo.

“Không thể tháo à?”

“Ừ.”

“Trước kia tôi từng nhìn thấy rồi cũng không thể tháo ư?”

Cô biết tay cậu trông ra sao nên sẽ không bị dọa sợ nữa đâu, Cố Hoài Bích cũng không cần phải giấu đi với cô.

Về vấn đề này, thái độ của Cố Hoài Bích rất cố chấp, không được nhìn là không được nhìn, nói kiểu nào cũng không tháo găng tay cho cô nhìn.

“Chúng ta không phải bạn sao?”

Cậu lờ cô đi.

Biên Biên không chịu buông tha: “Bạn bè thì nên thẳng thắn với nhau, với lại, không phải tối hôm đó chúng ta...”

Đột nhiên Cố Hoài Bích nắm lấy tay cô, kéo cô vào con ngõ nhỏ không có một bóng người, dồn cô vào chân tường, tay phải vây cô vào góc tường, trầm giọng nói ――

“Muốn xem tới vậy?”

Biên Biên mở to đôi mắt đen nhánh, rụt rè gật đầu.

“Nếu xem thì cả đời này không thể rời khỏi quái vật được như vậy cũng phải xem?”

Giọng cậu bỗng nhiên trở nên rất trầm, đáy mắt càng ngày càng đen, giống như trở thành một người hoàn toàn khác.

Biên Biên bị cậu dọa sợ: “Không, không rời khỏi anh là được.”

Cố Hoài Bích nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai cả mới từ từ tháo găng tay xuống đưa tay ra đến trước mặt Biên Biên: “Vậy... Nói đẹp.”

Biên Biên rũ mắt xuống nhìn tay cậu.

Đó là một đôi tay tinh tế, khớp xương thon dài có lực, mu bàn tay trắng nõn có các đường gân máu màu xanh nhạt kéo dài đến cánh tay.

“Bình thường mà.” Biên Biên nắm tay cậu, kéo đến gần để nhìn rõ hơn, nhẹ nhàng vuốt ve: “Tại sao lại muốn mang găng tay thế?”

“Do tôi không khống chế được.”

“Không khống chế được cái gì?”

“Cái này.”

Bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ nõn nà của Biên Biên.

Ngay sau đó, Biên Biên cảm giác được một lớp lông âm ấm.

Biên Biên không nhìn thấy gì cả, nhưng cô cảm giác được lớp lông tay và móng vuốt sắc nhọn của cậu.

“Cố, Cố Hoài Bích, anh làm tôi ngứa.” Cô không chịu nổi đến phát run: “Thật sự rất ngứa, anh đừng cào tôi nữa, không được cào.”

“Mới vậy đã không chịu nổi?” Cố Hoài Bích cười xấu xa, tiếp tục cào lên cổ cô.

“Ah, ngứa quá ngứa quá!”

Cậu nhìn cô bị cậu cào đến cả người mềm nhũn, chợt Cố Hoài Bích mở to mắt, một cảm giác quen thuộc khiến đầu cậu muốn nổ tung, loại cảm giác này tảng sáng ngày trước từng xuất hiện...

Không xong.

Biên Biên thấy cậu cuối cùng cũng ngừng lại, đang muốn thở phào nhẹ nhõm nào ngờ Cố Hoài Bích chạy đi đâu mất dạng.

……

Mọi người trong nhà đều ngạc nhiên khi nhìn thấy điện thoại iPhone của Biên Biên. Biên Biên giải thích là do cô tham gia hoạt động đập trứng vàng trúng thưởng được, còn có cả hóa đơn nữa.

Trần Văn Quân cũng gọi điện thoại cho trung tâm hỏi xem có đúng thế không, hỏi xong mới xác nhận là điện thoại iPhone trong tay Biên Biên là do cô may mắn trúng được.

Trần Nhân Nhân nhìn Biên Biên bóc mở hộp điện thoại mới, chiếc điện thoại màu trắng, mặt trái còn có thể dùng như gương.

Trần Nhân Nhân càng nghĩ càng giận, dựa vào cái gì cái mà đứa con ngoại lai này có thể có được điện thoại iPhone mới nhất, còn cô ta dùng cái điện thoại cũ này hai năm rồi chưa được đổi nữa!

Vì thế Trần Nhân Nhân đi đến phòng bếp, dựa vào tường nói với Vương Linh: “Mẹ, con cũng muốn có điện thoại iPhone.”

Vương Linh đang bận rộn làm cơm trưa, quay đầu lại nói với Trần Nhân Nhân: “Điện thoại là của chị con, con muốn đổi thì tự đi mà nói với chị.”

Trần Nhân Nhân muốn Vương Linh mua cho mình điện thoại iPhone mới chứ không phải đổi điện thoại với Biên Biên. Kết quả Vương Linh mở miệng nói vậy, nên Trần Nhân Nhân cậy thế, đi vào phòng khách nói với Biên Biên: “Này, đổi điện thoại đi.”

Biên Biên không buồn nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Không đổi.”

Đầu cô chưa bị hỏng đâu, cần gì phải đổi điện thoại mới của mình đi lấy điện thoại cũ của Trần Nhân Nhân.

Trần Nhân Nhân thấy thái độ Biên Biên kiên quyết như vậy, biết nói gì với cô cũng vô dụng, vì thế đi đến chỗ Trần Văn Quân đang đọc báo, ôm cánh tay ông làm nũng giống như trước đây: “Cha, điện thoại iPhone có rất nhiều tính năng, chắc chị không biết đâu, để chị dùng thì có hơi phí phạm ạ.”

Lúc trước Trần Nhân Nhân thích nhất là làm nũng với Trần Văn Quân, Trần Văn Quân cái gì cũng chìu ý cô ta nhưng bây giờ thì khác, cách đó chẳng còn hiệu quả nữa.

Trần Văn Quân thờ ơ nói: “Điện thoại là của Biên Biên, con nói với cha thì có ích lợi gì.”

Trần Nhân Nhân vừa tức vừa lo, nói với Biên Biên: “Hệ thống ios mới chưa được mở, chuyển tập tin gì đó rất rắc rối, cần phải có máy tính để download một cái itunes, đúng rồi, chị còn không có máy tính nữa.”

Biên Biên không hiểu Trần Nhân Nhân đang muốn nói cái gì, dù sao thì cô cũng không đổi điện thoại đâu.

“Bạn tôi có máy tính, tôi có thể mượn bạn.”

“Cha! Cha nhìn chị kìa, cha giúp con nói chuyện với chị đi!” Trần Nhân Nhân ôm cánh tay Trần Văn Quân làm nũng, Vương Linh ở trong phòng bếp cũng thường hay ghé mắt ra ngoài phòng khách xem phản ứng của Trần Văn Quân nhưng Trần Văn Quân không nói gì cả.

“Có phải cứ là đồ gì tốt, thì đều phải là của con à! Con chiếm đồ của người khác ra mặt như vậy, Biên Biên nên nhường con sao?” Vương Linh đi ra phòng khách mắng Trần Nhân Nhân: “Đúng là không khá lên nổi, sau này không cho phép con động vào bất cứ thứ gì của chị con nữa!”

Trần Nhân Nhân tủi thân lau nước mắt: “Mẹ nói con không khá lên được, con không khá lên được thì sao, con biết, con gái ruột của cha trở về rồi nên cha Trần không thích con nữa! Mọi người đều không thích con!”

Trần Văn Quân thấy Vương Linh mắng con gái bà, trong lòng có chút áy náy, nói: “Đều là người một nhà phân chia anh tôi cái gì.”

Biên Biên bĩu môi và tiếp tục lắp đặt sim điện thoại, trong lòng cảm thấy buồn cười, muốn xem xem bọn họ kẻ xướng người hoạ có thể diễn tới khi nào.

Trần Văn Quân chuyển qua an ủi Trần Nhân Nhân: “Đừng khóc, mua cho con một chiếc điện thoại iPhone mới là được chứ gì.”

Trần Nhân Nhân mong chờ nhìn ông: “Thật, thật vậy ạ?”

“Thật, chiều nay chúng ta đi mua ngay.”

Vương Linh vui mừng ra mặt, vốn đang lo Trần Văn Quân vì con gái ông mà bỏ mặc con gái Trần Nhân Nhân của bà, hiện tại xem ra chén nước này ông vẫn là có thể giữ thăng bằng được.

Đột nhiên Biên Biên lên tiếng nói: “Dì Vương xót cho cha đó, dì nói cha làm việc vất vả một người nuôi năm miệng ăn. Cuộc sống của cả nhà tuy khó khăn nhưng dì Vương thật sự quan tâm cho cha đấy.”

Sắc mặt Vương Linh trở nên khó coi, không ngờ con nhóc này thế mà lại nói mấy lời vu vơ ngày thường bà cố ý nói cho cô nghe ra.

Đâm lao thì phải theo lao, Vương Linh đành hắng giọng nói: “Ôi trời, mua điện thoại iPhone cái gì, một chiếc điện thoại iPhone là hơn nửa tháng tiền lương mất rồi, đừng mua, điện thoại Nhân Nhân vẫn còn dùng được.”

Trần Nhân Nhân lại muốn khóc, tủi thân nói: “Mẹ, sao như thế được!”

“Mẹ nói, không mua chính là không mua!”

Trần Nhân Nhân tức giận chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

“Tính tình quá bướng bỉnh.” Vương Linh đuổi theo, ở ngoài cửa mắng: “Đều do cha con chiều hư!”

Mắng Trần Nhân Nhân xong, Vương Linh trở lại phòng khách ngờ vực nhìn Biên Biên.

Biên Biên không nhìn bà chỉ lo với chơi điện thoại mình.

Trong lòng Vương Linh có chút hoang mang, cô nhóc này nhìn qua có vẻ đơn thuần lương thiện nhưng, nhưng...

Từ khi cô đến nhà này, đa số những lúc đấu đá với Trần Nhân Nhân, quả thật... Bản lĩnh của Biên Biên cao hơn một bậc, Trần Nhân Nhân bị lép vế.

Biên Biên chẳng sợ Trần Nhân Nhân ngu ngốc có Vương Linh chống lưng nhưng Biên Biên cũng sẽ không để mình chịu thiệt.

Vương Linh hơi sửng sốt, Trần Biên Biên chỉ mới là cô nhóc mười mấy tuổi đầu thôi.

……

Buổi tối, Vương Linh đưa Trần Nhân Nhân ra ngoài dạo phố và cũng dặn dò cô ta ở nhà không nhất thiết phải đối chọi với Biên Biên.

“Dù có nói như thế nào, Biên Biên cũng là con gái ruột của cha con, ông không ngốc đâu, con ức hiếp Trần Biên Biên ra mặt như vậy có ai mà không biết.”

“Nhưng từ nhỏ đến lớn con đều ở cạnh chú Trần, ông ấy cũng làm con buồn. Con gái ruột thì sao, ông ấy có nuôi dưỡng không, người ta hay nói ân sinh không bằng dưỡng mà.”

Vương Linh hận sắt không thành thép gõ đầu Trần Nhân Nhân: “Đồ ngu, tại sao chú Trần con nhất định phải chuyển đến Giang Thành, còn không phải là vì bù đắp cho Trần Biên Biên sao, lúc trước ông ấy cãi nhau với mẹ không phải con cũng nghe thấy à!”

Trần Nhân Nhân biết về chuyện cả nhà chuyển tới Giang Thành, Vương Linh và Trần Văn Quân đã cãi nhau rất nhiều lần, cuối cùng Vương Linh chịu thỏa hiệp, điều kiện là Trần Nhân Nhân phải được học ở trường Gia Đức.

Cũng vì nguyên nhân như thế, Trần Văn Quân có cảm giác như mắc nợ Vương Linh.

Trần Nhân Nhân bĩu môi, nói: “Sau này không cãi nhau với cô ta là được chứ gì.”

Ở trong nhà, Biên Biên ngồi bên ban công gửi tin nhắn cho Cố Hoài Bích.

Lúc trước, Cố Hoài Bích cũng không cần điện thoại, vì cậu không có nhu cầu liên lạc với ai hết càng không có ai muốn liên lạc với cậu.

Có điều nếu Biên Biên muốn giữ liên lạc với cậu, thì cậu cũng mua cho mình một chiếc điện thoại, duy chỉ có một số liên lạc duy nhất là của Biên Biên.

Trần Biên Biên nhắn câu chào hỏi đầu tiên: “Xin chào! Cố Hoài Bích, tôi là Trần Biên Biên!”

Vài giây sau, Cố Hoài Bích nhắn lại: “Trần Biên Biên, tôi là Cố Hoài Bích, xin chào cái đầu cô.”

Cậu còn kèm theo cái icon【 đầu heo 】

Biên Biên vui vẻ trả lời: “Anh đang làm gì đó?”

“Hoa Viên, xích đu, nhắn tin với cô.”

Trong đầu Biên Biên lập tức xuất hiện hình cảnh Cố Hoài Bích đứng trên xích đu, cúi đầu nhắn tin.

Cô cố ý nói với cậu: “Tôi ở trên ban công chờ đom đóm nè.”

“Tối hôm nay đom đóm không tới đâu.”

“Hả, sao thế?”

“Mùa hè qua nhanh quá.”

“Ừm.”

Biên Biên suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Tôi biết ngay là anh mà.”

“Ngu ngốc.”

Đúng lúc này, Trần Văn Quân cầm quạt hương bồ đi đến ban công, quạt quạt dưới chân Biên Biên, cười hỏi: “Đứng ở bên ngoài không sợ bị muỗi cắn à?”

Biên Biên còn hơi giận Trần Văn Quân, quay người đi, rầu rĩ nói: “Muỗi sẽ không cắn con đâu.”

Trên người cô có mùi của Cố Hoài Bích, suốt mùa hè qua không bị con muỗi nào cắn cả.

Trần Văn Quân đi đến bên cạnh Biên Biên, hai người cùng nhau đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời sao thưa thớt: “Hồi trước còn ở nông thôn, có thể nhìn thấy rất nhiều sao, mẹ con thích nhất là ngắm sao, khi còn nhỏ, còn kéo cha lên núi, nói là muốn đứng ở nơi gần bầu trời nhất, duỗi tay ra là có thể chạm đến những vì sao.”

Biên Biên ngẩng đầu nhìn Trần Văn Quân, ông có vẻ mệt mỏi và phiền muộn khó giấu.

Đây là lần đầu tiên Trần Văn Quân chủ động đề cập đến mẹ Biên Biên, ông nói Biên Biên càng lớn càng giống mẹ, xinh đẹp như cây tường vi nở rộ trên núi. Từ đôi mắt lấp lánh của Trần Văn Quân, Biên Biên biết, ông rất yêu mẹ mình.

Trần Văn Quân vỗ nhẹ vào vai Biên Biên: “Biên Biên, con phải biết rằng, ở trong lòng cha con vĩnh viễn là cô con gái cha thương yêu nhất.”

Biên Biên biết cha yêu thương cô, mặc dù có đôi khi cha sẽ thiên vị Trần Nhân Nhân nhưng đó là vì cô ta không phải con gái ông.

Tuy rằng cha thực sự yêu mẹ nhưng người đã qua đời lâu, ông muốn thu hết dũng khí sống tiếp, chống đỡ gia đình này một cách trọn vẹn.

Cuộc sống không phải truyện cổ tích, cuộc sống vô cùng thực tế, còn người càng lớn thế giới cổ tích cũng sẽ ít dần.

Biên Biên trong Vương Phủ Hoa Viên to lớn trải qua ba năm như truyện cổ tích, Biên Biên tưởng, có lẽ... Trên thế giới này, Cố Hoài Bích chính là đều kỳ diệu duy nhất.

Cậu còn có thể gọi đom đóm đến nữa!

Nghĩ đến Cố Hoài Bích, Biên Biên vui vẻ lên không ít, cô ngẩng đầu với với cha: “Con sẽ không cãi nhau với Trần Nhân Nhân nữa, chỉ cần em ấy không động đến con.”

Trần Văn Quân trấn gật đầu an ủi: “Cha biết, con là cô gái tốt.”

Trần Biên Biên vẫn luôn là cô gái tốt, tâm địa cô thiện lương và hồn nhiên như tinh linh tự do trên núi.

……

Cố Hoài Bích phát hiện, từ lúc Biên Biên có điện thoại dù là lúc nào hay ở đâu, mặc kệ là gặp cái gì mới mẻ cô đều phải gửi tin nhắn âm thanh cho cậu, còn đặc biệt thích chụp ảnh, ăn cái gì, thấy cái gì, cô cũng phải chụp ảnh gửi cho cậu.

Điện thoại Cố Hoài Bích gần như trở thành phương tiện tiếp nhận thông tin cá nhân của Biên Biên.

Mỗi tối, cô còn muốn cùng cậu đúng giờ gọi video với nhau.

Phần lớn thời gian Cố Hoài Bích đều mặc kệ cô, nhiều lắm thì nhắn hai chữ ―― biết rồi.

Qua một thời gian, niềm vui về chiếc điện thoại mới của Biên Biên cũng dần biến mất.

Vào tháng chín, kỳ nghỉ hè vui vẻ đã kết thúc và lại một mùa khai giảng chào đón học sinh mới được tổ chức.

Ngày khai giảng, Vương Linh đã dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng cho Trần Nhân Nhân.

Biên Biên nằm trong ổ chăn, nghe thấy tiếng bước chân Vương Linh đi tới đi lui, nói trường trung học Gia Đức là trường quý tộc, ngày đầu tiên đi học không thể để cho những tiểu thư hay thiếu gia trong trường khinh thường được.

Trần Nhân Nhân nghe mẹ mình nói vậy phấn khích đến mặt mày đỏ ửng.

Biên Biên ngáp một cái, mơ mơ màng màng ngồi dậy, lười biếng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Thật ra cô rất muốn nói, Vương Linh suy nghĩ nhiều quá.

Mặc dù trường trung học Gia Đức là trường tư thục, nhưng không hề khoa trương giống mấy bộ phim truyền hình nhà giàu nhàm chán như các thể loại đua đòi dựa dẫm, hay các tiểu thư, thiếu gia tùy tiện bước xuống siêu xe cũng đầy kiểu cách.

Không đáng sợ như vậy đâu.

Cô học ở đây ba năm, đa phần gia cảnh các bạn trong trường đều khá giả, nhưng không có ai có xuất thân giàu có như Cố Hoài Bích vậy.

Lại còn có không ít bạn học thi vào bằng năng lực, cho nên trường Gia Đức không khác những trường khác là bao, chỉ có cơ sở hạ tầng và tài nguyên giáo dục tốt, trường học cũng chưa từng đánh tiếng trường là trường của nhà giàu.

Cho nên có rất nhiều chuyện đều do người ngoài tưởng tượng thôi.

Biên Biên thay áo sơ mi trắng và quần croptop, buộc tóc đuôi ngựa thoải mái.

Trần Nhân Nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, vừa thoa kem dưỡng da của Vương Linh vừa ghé mắt nhìn Biên Biên.

Biên Biên rất xinh và trông khá dịu dàng, hàng mi dài cong cong hết sức tinh tế, sắc môi hồng tự nhiên, gương mặt trắng nõn như tuyết, mắt hạnh đen nhánh, làm nổi bật khuôn mặt hài hòa của cô.

Trần Nhân Nhân quả thực rất ghét Biên Biên, nhưng cô ta không thể không thừa nhận rằng Biên Biên quá xinh.

Trần Nhân Nhân tự nhìn mình trong gương, tuy ngoại hình cô ta không tệ, được thừa hưởng vẻ quyến rũ của Vương Linh, đặc biệt là đôi mắt. Nhưng so với Biên Biên trông có vẻ gượng gạo hơn nhiều.

Khí chất trên người Biên Biên sinh ra đã có sẵn, mỗi động tác cau mày hay tươi cười đều vô cùng xinh đẹp.

Trần Nhân Nhân cắn môi, mất vui quay đầu lại nói với Vương Linh: “Mẹ, con hết đồ mặc rồi, quần áo của con con mặc không vừa nữa, mặc sẽ bị chê cười đó!”

Vương Linh mở tủ quần áo, tìm quần áo cho Trần Nhân Nhân: “Mấy chiếc váy này vẫn còn mặc được mà, đều là hàng hiệu đấy.”

Trần Nhân Nhân liếc nhìn Biên Biên, nói: “Hàng hiệu ở tủ bên kia kìa, nhiều váy đẹp quá trời.”

Tủ quần áo mà Trần Nhân Nhân nói là tủ quần áo của Biên Biên.

Vương Linh nói: “Đó là của Cố gia cho Biên Biên.”

“Nhiều váy đến mức tủ chật cứng mà chị ấy có mặc bao giờ đâu chứ, thật lãng phí.”

“Dù sao thì đó là quần áo của Biên Biên, không phải của con.”

Biên Biên nghe hai mẹ con này kẻ xướng người hoạ, không chừng nói thêm vài câu nữa thế nào cũng lôi Trần Văn Quân vào.

Biên Biên đi ra khỏi phòng, không chút để ý nói: “Cô có thể mặc quần áo của tôi, nhưng không được cắt nhãn mác, tự chọn đi.”

“A!” Trần Nhân Nhân phấn khởi hét lên, chạy đến tủ của Biên Biên bắt đầu chọn váy.

Vương Linh thấy vậy mỉm cười dịu dàng với Biên Biên.

**

Trong trường học, Biên Biên lại gặp không ít người quen, ví dụ như An Dao, Tuệ Tuệ, còn có Tiết Thanh.

Đều là bạn học đã quen biết nhau từ cấp hai, Tuệ Tuệ nhìn thấy Biên Biên, vui vẻ vẫy tay với cô, ngay cả nữ thần cao lãnh An Dao cũng cười với cô.

Lần chia lớp này, Cố Hoài Bích không cùng lớp với cô, lúc Biên Biên đang chuẩn bị nhắn tin hỏi Cố Hoài Bích ở lớp mấy, thì một cô gái cao gầy trông rất thời thượng đi đến, lập tức thu hút sự chú ý của các bạn học.

Đám nữ sinh bắt đầu ríu rít bàn tán: “Cố Thiên Giác! Là Cố Thiên Giác kìa, bạn ấy học cùng lớp chúng mình sao!”

“Cố Thiên Giác là ai vậy?”

“Là thiên kim của tập đoàn Cố thị đó! Mới vừa từ Anh quốc về, cũng là em gái của Cố Hoài Bích, là người rất thích khoe khoang, nghe nói bạn ấy trở về vì bị lão đại ở bên kia đuổi giết!”

“Khoa trương vậy, không đến mức đó chứ.”

“Tóm lại là, không dễ chọc vào bạn ấy đâu.”

……

Cố Thiên Giác mặc một chiếc váy hoa voan trong rất sành điệu, cô đeo kính râm rêu rao bước vào phòng học, sau khi bước vào thì tháo kính râm xuống, quét đôi mắt xinh đẹp giống y như Cố Hoài Bích một vòng phòng học, kết quả ánh mắt dừng lại trên người Trần Biên Biên.

Khuôn mặt trắng nõn nhưng lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười, chạy đến chỗ Biên Biên, cúi người xuống cho cô một cái ôm siêu chặt: “Cuối cùng cũng gặp được cậu! Vui quá đi mất!”

Biên Biên còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô gái mềm mại này ôm lấy, theo đó là mùi hương đặc trưng của thiếu nữ, giống mùi hoa nhài.

Biên Biên ngơ ngác nói: “Chào... Chào cậu nha.”

Cố Thiên Giác ngồi cạnh Biên Biên, hình như muốn ngồi cùng bàn với cô: “Tớ là Cố Thiên Giác.”

“Tớ biết, cậu là em gái của Cố Hoài Bích.” Biên Biên mở bình giữ nhiệt ra, rót một cốc nước táo đỏ: “Tớ là Trần Biên Biên.”

“Tớ biết cậu là Trần Biên Biên, nghe nói lần trước ở công viên trò chơi, cậu còn ăn giấm* của tớ nữa đúng không?”

*Ăn giấm chua = ghen.

“Phốc ~”

Biên Biên phun ngụm nước trong miệng ra ngoài, làm cho trên bàn toàn là nước.

Mặt cô “Xoát” một chút đỏ lên, vội vàng lấy khăn giấy lau khô mặt bàn, sách giáo khoa mới đều bị ướt hết.

“Nào... Nào có! Ai nói vậy, tớ mới không có!”

Cố Thiên Giác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Biên Biên, nhún vai nói: “Đừng ngại, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

“Không phải, vốn không có chuyện đó mà!”

“Đừng chối.” Cố Thiên Giác mỉm cười nói: “Muốn chối thì đi chối với Cố Hoài Bích ấy, đây là do anh ấy nói Trần Biên Biên ăn dấm anh ấy, anh ấy còn rất vui nữa là.”

Biên Biên lắp bắp một hồi, rốt cuộc cũng thừa nhận: “Đó là bởi vì... Tớ xem anh ấy là bạn tốt của tớ.”

Cố Thiên Giác kề sát vào tai cô nói: “Nói cho cậu biết một bí mật, đó là anh tớ nói cậu là đồ ngốc kêu tớ bảo vệ cậu nên mới để tớ học lớp này.”

“……”

Cố Thiên Giác chớp chớp mắt với cô, ném cho cô một cái biểu cảm mặt cười đáng yêu, trái tim Biên Biên bị cô nhóc này làm cho tan chảy.

Sao cái tên xấu xa như Cố Hoài Bích lại có một cô em gái đáng yêu như vậy chứ!

Nhưng mà, hóa ra cô gái đáng yêu này có hai bộ mặt.

Giờ tan học, Cố Thiên Giác đi ngang qua Trần Nhân Nhân đột nhiên dừng lại.

Trần Nhân Nhân mặc váy hoa voan giống như đúc váy của Cố Thiên Giác đang mặc.

Các nữ sinh cũng nhận ra quần áo của hai người đụng hàng nhau, nhìn các cô bằng ánh mắt hóng chuyện.

Trần Nhân Nhân biết Cố Thiên Giác, nên thấy mặc đồ đụng hàng với Cố Thiên Giác trong lòng cô ta có chút mừng thầm, cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

Cố Thiên Giác đánh giá cô ta một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng rất giống Cố Hoài Bích.

Trần Nhân Nhân bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên.

“Váy này của cô mua ở đâu?” Cố Thiên Giác mở miệng hỏi.

“Mẹ tôi mua cho tôi.”

Trần Nhân Nhân nói dối, cô ta không thể nói váy này là cô ta mặc của Biên Biên, nói vậy quá mất mặt vì thế muốn làm quen với Cố Thiên Giác: “Thật khéo, váy của chúng ta giống nhau chứng tỏ sở thích của chúng ta cũng giống nhau.”

Cố Thiên Giác nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nói dối, váy của tôi cũng là tôi mẹ mua, nhưng bà mua có hai chiếc thôi, bởi vì đây là đồ phiên bản giới hạn cả thế giới cũng chỉ có hai chiếc này, một chiếc cho tôi, một chiếc khác... Cho một cô gái mà mẹ tôi rất yêu quý, người đó... Chắc là không phải cô rồi.”

Nữ sinh ở xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, những bạn học chuyển từ cấp hai lên đa số đều đoán được chiếc váy này của ai.

Trần Nhân Nhân cắn môi dưới, vẫn kiên trì nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì, đây là của mẹ tôi mua cho tôi! Rất đắt đấy, tận mấy nghìn tệ!”

Nghe thế Cố Thiên Giác cười khanh khách, khóe miệng lộ ra nụ cười gian thương hiệu của Cố Hoài Bích: “Mấy nghìn tệ? Hóa ra là hàng A.”

Trần Nhân Nhân biến sắc, dưới những ánh mắt của các bạn học ở xung quanh cô cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo, xấu hổ đến không biết chỗ vào đâu, hai mắt đỏ ửng lên.

Trần Nhân Nhân tưởng có thể ra oai ở trường mới, nào ngờ trong thời gian ngắn đã bị Cố Thiên Giác làm bẽ mặt.

“Không, không phải hàng A, váy tôi mặc là hàng hiệu cơ!” Trần Nhân Nhân cao giọng biện giải.

“Được rồi được rồi, cô nói là hàng hiệu thì là hàng hiệu.” Cố Thiên Giác cười lạnh: “Tiện thể, sau này nếu có mặc đồ của người khác tốt xấu gì cũng nên xem số đo, nhìn cái eo cô này không biết bao nhiêu ngấn nữa.”

Mặt Trần Nhân Nhân tái xanh.

Cố Thiên Giác quay đầu lại, nháy mắt với Biên Biên.

Khóe miệng Biên Biên co rút, cảm thấy cuộc sống trung học sau này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.