Cố Chấp Trong Lòng Anh

Chương 24: Vĩnh viễn không được rời bỏ anh ấy



Dưới bóng cây, Biên Biên chấm chút thuốc mỡ trong suốt lên đầu ngón tay, sau đó dùng đầu ngón tay mềm mại bôi lên má trái của Cố Hoài Bích, động tác vô cùng dịu dàng.

Thấy Cố Hoài Bích căng mặt, cô cho rằng cậu đau nên nhẹ nhàng thổi lên mặt cho cậu.

Lông mi cô vừa dày vừa dài, trông giống như bàn chải nhỏ quét xuống, bao phủ con ngươi trong suốt tựa quả cầu pha lê của cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô trở nên xinh đẹp đến vậy, đẹp đến mức cậu sắp không nhận ra.

Mỗi lần nhìn cô, trái tim Cố Hoài Bích đều hoảng hốt đập loạn và chột dạ sợ hãi, trên đời này, cậu chưa từng sợ ai cả.

"Xong rồi, sẽ hết sưng nhanh thôi." Biên Biên đậy nắp thuốc mỡ lại, bỏ vào túi áo của Cố Hoài Bích.

Lúc này có bạn học đi ngang qua, Cố Hoài Bích lập tức đeo khẩu trang vào.

Biên Biên tưởng là cậu rất quan tâm đến hình tượng của mình.

"Anh nói anh ghen tị cái gì cơ." Cô ngồi bên cạnh cậu, hỏi: "Đến nỗi đốt sách của người ta vậy?"

Cố Hoài Bích đeo khẩu trang, có chút bực dọc, kịt mũi nói: "Mẹ nó, làm sao tôi biết được."

Là ghen tị đấy, ghen tị đến hận không thể ném tên đó xuống sông, hoặc là một đấm đánh chết cậu ta, nếu cậu ta còn dám tới gần Biên Biên, Cố Hoài Bích thật sự sẽ làm như vậy.

Biên Biên nhíu mày suy nghĩ: "Cũng không thể ghen tị Tiết Thanh lớn lên đẹp trai hơn anh được."

Cố Hoài Bích nghe vậy giật mình, vỗ vỗ sau đầu cô: "Trần Biên Biên cô bị mù rồi đúng không."

Biên Biên duỗi tay che lại đầu: "Ây... Nói đùa mà. Không phải cái này, vậy anh ghen tị cái gì thế, thành tích của Tiết Thanh còn không bằng anh nữa mà."

"Ai để ý mấy chuyện này."

Cố Hoài Bích ghen tị cái gì, cậu ghen tị Tiết Thanh cùng cô đi học, cùng nhau về nhà, ghen tị Tiết Thanh được cô mượn vở ghi chép, ghen tị cậu ta có thể làm bạn với cô, còn cậu thì luôn là người tổn thương cô, làm cô khóc, làm cô giận.

Những lời này Cố Hoài Bích không nói ra.

Biên Biên lại hỏi cậu: "Hôm trước thấy anh đi ra từ tiệm xăm hình, anh mới đi xăm hả?"

Cố Hoài Bích rầu rĩ đáp: "Ừ."

Biên Biên lập tức đánh cánh tay cậu một cái: "Đang yên đang lành xăm cái gì chứ, chỉ có con trai hư hỏng mới xăm hình thôi!"

"Ông đây là vậy đó, trước giờ có tốt đẹp gì." Cố Hoài Bích ăn đau nên rút tay về, bất chấp tất cả nói: "Cô chấp nhận được thì hai đứa mình có thể tiếp tục làm bạn, không thể chấp nhận thì tuyệt giao."

Biên Biên bĩu môi nói: "Thế anh cho tôi xem hình xăm trước đi, xem có đáng sợ không."

Trên đời này có rất nhiều hình xăm đáng sợ, cô vừa nhìn đã toát mồ hôi.

Cố Hoài Bích tức giận nói, cái này là muốn phải kiểm tra đánh giá, xem xem có đủ tư cách mới có thể làm bạn bè đúng không.

Cậu vén góc áo lên: "Tự xem đi."

Đây là Biên Biên lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của Hoài Bích, bụng cậu còn có cơ bụng chocolate, cực kỳ đều! Không biết làm sao cậu có thể tập luyện ra cơ bụng thế này, đây mà là học sinh trung học à!

Cố Hoài Bích thấy Biên Biên nhìn chằm chằm bụng cậu, cậu nhíu mày, nghiêng người chỉ chỉ vào chỗ bên hông eo mình: "Ở chỗ này."

Biên Biên tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy hình xăm ở bên hông eo cậu.

Một con chó nhỏ màu đen, ngoan ngoãn mà ngồi xổm bên hông cậu, trông rất nhỏ, giống như một con dấu cao su được in ở đó, con chó nghiêm túc ngồi đấy, ngẩng cao cổ trông đặc biệt đáng yêu.

Biên Biên ngạc nhiên hỏi: "Anh... anh xăm một con chó ở đây hả?"

Cố Hoài Bích sửa lời cô: "Là sói."

"Cái này... Rõ ràng là chó mà."

"Là sói!" Cậu cố chấp lặp lại: "Một con sói rất dữ."

Khóe miệng Biên Biên giật giật: "Con chó này có chỗ nào dữ đâu?"

Rõ ràng đáng yêu như vậy!

Cố Hoài Bích chịu thua, buông góc áo, không muốn nhiều lời với cô ngốc này.

Sau đó, cậu lại nhìn cô, vừa chân thành lại cẩn thận e dè, hỏi thử: "Cô có thích sói không?"

Biên Biên run một cái, cô sợ sói lắm, trước đây trên núi lớn chỗ cô ở có rất nhiều sói và có nhiều thôn dân đi vào núi đều bị bầy sói tấn công.

"Một chút tôi cũng không thích! Vô cùng ghét sói! Tôi thà thích một con chó ngốc cũng sẽ không thích sói, hửm? Cố Hoài Bích, sao anh đi rồi, anh đi đâu đó?"

Cố Hoài Bích đen mặt, quay lưng về phía cô, tổn thương nói: "Vẫn là tuyệt giao đi."

**

Tiết Thanh báo với trường học về việc Cố Hoài Bích đốt sách của cậu ta.

Trường học yêu cầu Cố Hoài Bích tạm thời xin lỗi Tiết Thanh.

Chủ nhiệm giáo vụ còn tưởng Cố Hoài Bích sẽ không đồng ý, kết quả thế mà cậu đồng ý, vì thế lại thêm một yêu cầu. Thứ nhất cậu phải viết một bức thư xin lỗi, thứ hai lúc làm lễ kéo cờ, đứng trước toàn thể giáo viên và bạn học đọc thư xin lỗi.

Thứ nhất là vì lấy lại mặt mũi cho Tiết Thanh, thứ hai lấy lại công bằng cho các bạn học, không thiên vị ai hết.

Nhưng chỉ có Tiết Thanh biết, trong tình huống này, nếu đổi lại là bạn học khác tuyệt đối sẽ không xử phạt qua loa như thế. Chẳng qua đây là Cố Hoài Bích, ngay cả ghi lỗi xử phạt cũng không có, chỉ để cậu xin lỗi tượng trưng, cộng thêm phạt làm vệ sinh vài ngày rồi cứ thế cho qua xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

Mông trường học xem ra đã sớm ngồi nghiêng rồi.

Lúc đầu, Cố Hoài Bích không chịu xin lỗi trước mặt mọi người, nhưng lúc Biên Biên thay cậu viết thư xin lỗi, cậu biết "Kiếp nạn" này chắc chắn tránh không khỏi rồi.

Biên Biên nói với Cố Hoài Bích: "Tiết Thanh giống tôi mất mẹ từ rất sớm, mọi chuyện trong nhà đều do cha lo và nuôi nấng cậu ấy lớn lên, cậu ấy khá nhạy cảm, khi còn bé đã tự ti, hôm ấy anh đã làm cậu ấy bị tổn thương lòng tự trọng đó."

Biên Biên "Lải nhải lẩm bẩm" mãi nhưng nửa chữ Cố Hoài Bích cũng không nghe lọt tai, điều cậu nghe lọt duy nhất chính là, chừng nào cậu chịu xin lỗi, Biên Biên mới tha thứ cho cậu.

Cô bảo cậu, xin lỗi thì nói xin lỗi, đâu mất miếng thịt nào đâu, cùng lắm thì bị lớp 1 cười nhạo mấy ngày thôi.

Vì thế sáng ngày thứ hai sau khi kết thúc nghi thức kéo cờ, Cố Hoài Bích cầm thư xin lỗi dài tám trăm chữ Biên Biên viết cho cậu, vinh quang lên bục kéo cờ.

Cậu ngẩng đầu, quốc kỳ đón gió tung bay như đang chứng kiến khoảnh khắc "Vinh quang."

Cố Hoài Bích mở thư và bắt đầu đọc thư xin lỗi: "Tôi là Cố Hoài Bích, hôm nay đứng dưới quốc kỳ, nghiêm túc xin lỗi bạn học Tiết Thanh, tôi kiêu căng tự cao đã làm tổn thương bạn học Tiết Thanh, vì thế tại đây, tôi chân thành xin lỗi ban giám hiệu, thầy cô và bạn học Tiết Thanh, đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần sau......"

Dưới bục, bọn Phan Dương nhìn dáng vẻ của Cố Hoài Bích cười đến ngã ngửa ra sau.

Chuyện này không đáng cho Cố thiếu gia đích thân làm, để cậu thiệt thòi như vậy vì một người không đáng.

Lại nhìn qua Tiết Thanh đang đứng đầu hàng, cậu ta thờ ơ đứng đấy nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Hoài Bích, dường như cũng không buồn nghe cậu đọc thư xin lỗi.

Hai người đều giống nhau ở chỗ không cam tâm tình nguyện.

Cố Hoài Bích đọc xong thư xin lỗi, đang muốn đi xuống thì chủ nhiệm giáo vụ đi lên tới, bảo cậu đứng lại, có chuyện còn cần cậu làm.

Cố Hoài Bích mất kiên nhẫn nhìn chủ nhiệm giáo vụ: "Còn muốn như thế nào nữa."

Chủ nhiệm giáo vụ nói: "Mời bạn học Tiết Thanh lên đây bắt tay làm hòa với bạn học Cố Hoài Bích."

Cố Hoài Bích: "......"

Tiết Thanh: "......"

Vì thế, tiếng vỗ tay của các bạn học vang lên bốn phía, ai ai cũng vui khi thấy cái kết vui vẻ thế này.

Bàn tay nhỏ của Biên Biên vỗ đến vang dội, gương mặt tươi cười chờ mong Tiết Thanh lên bục làm hòa với Cố Hoài Bích.

Chủ nhiệm giáo vụ dùng ánh mắt ra hiệu bảo Tiết Thanh mau lên đây, tay Tiết Thanh nắm chặt, cậu ta không muốn đi lên chút nào, hơn nữa hiển nhiên là Cố Hoài Bích cũng không thật lòng xin lỗi cậu ta.

Nhưng cậu ta biết, bây giờ cậu ta không thể muốn làm gì thì làm được.

Cậu ta vào được trường Gia Đức là do đạt thành tích cao giành được học bổng miễn học phí, cậu ta không thể không biết tốt xấu.

Tiết Thanh lê bước chân nặng nề lên bục, bốn mắt nhìn nhau với Cố Hoài Bích.

Hai cậu trai lạnh lùng đứng đối diện nhau và trao đổi ánh mắt căm ghét lẫn nhau, lúc hai người bắt tay giảng hòa, Tiết Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Quái vật, người khác không nhìn ra, nhưng tôi có thể thấy rõ bộ mặt thật của cậu, cậu vĩnh viễn không có tư cách đứng bên cạnh cô ấy."

Tay Cố Hoài Bích nắm tay Tiết Thanh tăng thêm lực, niết đến trán cậu ta đổ đầy mồ hôi.

Thật lâu sau, Cố Hoài Bích cười lạnh lùng: "Ít nhất, có tư cách hơn cậu."

......

Dưới bục, Biên Biên nói với Cố Thiên Giác: "Cậu nhìn đi, hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau kìa, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt đó."

Cố Thiên Giác nhìn ánh mắt bắ.n ra dao găm của anh trai nhà mình, khóe miệng giật giật: "Chắc, chắc vậy."

**

Sau sự kiện xin lỗi, cuối cùng trường trung học Gia Đức cũng gió êm sóng lặng.

Không nghe thấy tin có ai đó bị hù đến mức thôi học nằm viện nữa, cũng không nghe thấy tin đồn nhảm nhí trong trường về Cố Hoài Bích.

Dường như Cố Hoài Bích đã dừng lại.

Nhưng thật ra vẫn thường hay có thể nhìn thấy đám anh em của cậu lượn lờ ở sân thể dục, băng nhóm này ỷ có Cố Hoài Bích chống lưng, ở trong trường học càng ngày càng ngang ngược. Lúc trước, những học sinh chuyển lên từ cấp 2 Gia Đức khá ngứa mắt bọn họ, còn giờ thì không dám dây vào bọn họ.

Nói chung từ đấy đến giờ tính tình Cố Hoài Bích không thay đổi gì nhiều, chỉ cần đừng chọc đến cậu, cậu sẽ yên ổn ở một góc tối trong phòng, cũng sẽ không chủ động trêu chọc ai. Nhưng mà một khi có người vượt quá giới hạn, cậu sẽ không dễ dàng buông tha.

Biên Biên biết, Cố Hoài Bích và bọn Phan Dương không phải kiểu cùng nhau quậy phá đơn thuần, mà Cố Hoài Bích đã xem bọn họ như anh em, giống như cậu lúc cậu coi cô là bạn bè khi còn nhỏ, tuy cậu luôn ngại cô ngu ngốc, vụng về nhưng đối xử với cô rất tốt.

Cố Thiên Giác chơi cùng với Biên Biên và các bạn khá vui vẻ, mọi người thường hay cùng nhau đi ăn cơm chiều sau khi tan học.

Tối đó, Biên Biên cùng Tiết Thanh và Cố Thiên Giác đi ra cửa sau trường học muốn đến phố ăn vặt ăn cơm chiều, nào ngờ gặp Thẩm Lộ Tuyết và bạn trai cô ta.

Thẩm Lộ Tuyết, Biên Biên và Tiết Thanh là đồng hương, Tiết Thanh đi phía trước vẫy tay chào hỏi với Thẩm Lộ Tuyết, còn Biên Biên thì không để ý đến cô ta.

Ba năm nay, Biên Biên và Thẩm Lộ Tuyết chưa từng liên lạc với nhau dù học chung một trường.

Sau khi Thẩm Lộ Tuyết nhập học Gia Đức, cô ta nhận thấy địa vị mình tụt dốc không phanh.

Ngày trước còn học ở tiểu học trấn trên, là nữ sinh giàu có nhất trường, mỗi ngày cô ta đều có quần áo xinh đẹp mặc, đương nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt các bạn học, tận hưởng cảm giác ánh mắt mọi người đều dồn vào mình.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi cả rồi.

Thật ra bầu không khí trong trường tư thục của nhà giàu đều là so sánh đua đòi.

Mặc dù giáo viên trong trường học nhiều lần giảng giải, nói các bạn học không được ganh đua so sánh nhau, ở trong trường học mọi người đều là bình đẳng với nhau. Nhưng từ đầu đến cuối khác nhau về tầng lớp, miễn là có một chút khác biệt, đảm bảo sẽ nảy sinh phân biệt đối xử.

Lúc còn ở trấn, Thẩm Lộ Tuyết là cô gái có tiền nhất trấn, nhưng khi nhập học vào Gia Đức thì cô ta bị những tiểu thư xung quanh chê cười, cười cô ta quê mùa, cười cô ta không biết xấu hổ liều mạng giương cái cổ dài muốn tiếp cận các cô.

Thực tế thì mấy thứ này không phải là vấn đề gì lớn, cô ta có thể không chơi với những người này, đi làm quen với bạn mới. Tuy vậy Thẩm Lộ Tuyết không cam tâm, cô chả thèm làm bạn với những cô gái gia đình bình thường, nhưng còn những tiểu thư đó lại chướng mắt cô ta.

Cho nên cô ta không tìm thấy vị trí của mình, tóm lại vẫn trở thành trò cười trong miệng các bạn học.

Thẩm Lộ Tuyết thua kém những nữ sinh có gia cảnh giàu có, nên đành phải kiếm cách khác, tìm một cậu bạn trai có gia cảnh giàu có.

Bạn trai Thẩm Lộ Tuyết tên là Chung Tân, là một tên lưu manh, tuy rằng thành tích không tốt nhưng gia cảnh tốt, người khá đẹp trai, thường chọc ghẹo các em gái, ban đầu là cậu ta theo đuổi Thẩm Lộ Tuyết, có điều Thẩm Lộ Tuyết không đồng ý do cảm thấy cậu ở cao quá, cô ta với tay không tới.

Nhưng cô ta nào chịu nổi khi ngày nào Chung Tân cũng lái siêu xe tới tặng hoa hồng và chocolate ngọt ngào đến "Bùng nổ", cuối cùng Thẩm Lộ Tuyết đồng ý làm bạn gái cậu ta.

Tiết Thanh và Thẩm Lộ Tuyết chào hỏi nhau, Thẩm Lộ Tuyết cũng coi như là nhiệt tình, đi qua chỗ bạn học cũ trò chuyện.

"Cậu định đi đâu vậy?" Tiết Thanh hỏi cô ta.

Thẩm Lộ Tuyết kéo tay Chung Tân, cười nói: "Đi ăn cơm với đi dạo phố, đúng rồi, các cậu đừng ăn ở quán ven đường, không tốt cho sức khỏe đâu."

Biên Biên mới vừa nuốt một miếng khoai tây chiên xuống, nghe vậy lập tức buông đũa.

Thẩm Lộ Tuyết vẫn luôn xem thường Biên Biên và Tiết Thanh. Hồi tiểu học gia đình cô ta khá giả, nên thích khoe khoang cái này cái kia ở trước mặt bọn họ.

Xem ra là bệnh cũ tái phát, Biên Biên lạnh mặt xem cô ta diễn.

"Đi thôi, tớ mời các cậu đi ăn bò bít tết." Thẩm Lộ Tuyết kéo tay Chung Tân: "Anh yêu, em muốn mời bạn ăn bò bít tết được không?"

Ánh mắt của Chung Tân dừng trên người Biên Biên, cô gái xinh đẹp như thế này, làn da trắng như tuyết, như thể nhéo nhẹ một cái là tan thành nước, so với Biên Biên thì Thẩm Lộ Tuyết chẳng là gì.

"Đúng đúng, đi ăn bò bít tết đi, tớ mời khách."

"Không cần đâu, chúng tớ ăn no rồi." Tiết Thanh nhẹ nhàng từ chối: "Phải về nhà làm bài tập nữa."

Thẩm Lộ Tuyết ra vẻ ngây thơ đáng yêu cười nói: "Không sao, ở lại ăn chút đi, bạn trai tớ muốn đưa tớ đi ăn ở nhà hàng Tây Rococo cao cấp ở nội thành, khó khăn lắm bọn mình mới gặp mặt, tớ có nhiều thứ muốn nói với các cậu lắm."

Lúc này, Cố Thiên Giác vẫn luôn cúi đầu không nói gì bỗng nhiên bật cười, Thẩm Lộ Tuyết cố tình nhấn mạnh hai chữ cao cấp, khiến cho Cố Thiên Giác có chút không nhịn được.

"Cái gì nhà hàng Tây Rococo, chưa từng nghe thấy bao giờ, còn không biết xấu hổ nói đắt nhất."

Thẩm Lộ Tuyết nghe vậy mặt biến sắc, nhưng nhìn ba người Cố Thiên Giác cùng Trần Biên Biên và Tiết Thanh chơi cùng nhau, chắc là chưa hiểu việc đời, cô ta ho nhẹ một tiếng, giữ nụ cười khéo léo nói: "Cậu chưa nghe qua, không có nghĩa là không tốt."

Kiểu người đào mỏ như Thẩm Lộ Tuyết thì Cố Thiên Giác gặp nhiều rồi, mấy năm nay không thiếu những cô gái như vậy ở lượn qua lượn lại ở trước mặt cha mình, sau đó đi khoe khoang với bạn bè cũ, trông mặt mũi ghê tởm quá trời.

Cố Thiên Giác có ý muốn trị Thẩm Lộ Tuyết, ngẩng đầu cười nói: "Được, nếu như hào phóng mời cơm như thế, vậy đi thôi chẳng qua chỗ thì do tôi chọn không thành vấn đề chứ?"

Thẩm Lộ Tuyết nhìn Chung Tân, Chung Tân thì nhìn chằm chằm Biên Biên, nuốt nước miếng, liên tục nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Cùng đi ăn cơm đi! Tớ mời khách, cứ ăn thoải mái!"

Biên Biên thấy Cố Thiên Giác hăng hái cũng không muốn làm mất vui, nói: "Tớ thì sao cũng được."

Tiết Thanh còn phải về nhà ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, nên không muốn đi thế là tạm biệt mọi người rồi về trước.

Thật ra Thẩm Lộ Tuyết rất tò mò, không biết cô bạn này của Biên Biên muốn ăn cơm chỗ nào, xe hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng rẽ vào hẻm nhỏ, chắc không phải là tiệm ăn ruồi nhặng nào đó chứ.

Cô ta đánh giá Cố Thiên Giác, trông không giống kẻ có tiền, hiệu quần áo cũng lạ cô ta không biết, lại không đeo trang sức, balo, còn di động khá tiên tiến, nhưng quan trọng là màn hình bị vỡ.

Thế là Thẩm Lộ Tuyết càng thêm chướng mắt Cố Thiên Giác, cảm thấy Cố Thiên Giác là người ham rẻ, tự cho là dẫn bọn họ đến tiệm ăn cơm cao cấp, nhưng trên thực tế cũng chỉ có vậy thôi.

Quả nhiên là vật họp theo loài, có thể làm bạn với Trần Biên Biên, hẳn là kẻ chẳng có tiền.

Cuối cùng, xe hơi ngừng ở trước một nhà hàng tường trắng ngói đen, trông đặc biệt lịch sự tao nhã, tên nhà hàng cũng được đặt rất có phong cách, gọi là Thanh Nê Tiểu Trúc (Nhà nhỏ bùn xanh).

Cố Thiên Giác dẫn ba người Biên Biên vào một cách lưu loát, người phục vụ thấy Cố Thiên Giác đến, lịch sự gọi một tiếng "Cố tiểu thư".

Xem ra cô thế mà là khách quen thường xuyên đến.

Khách trong nhà hàng không nhiều lắm, trông khá thanh tịnh, mọi thứ ở đây đều làm bằng gỗ thô, còn nhà hàng thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, chính giữa là một khoảng trời vuông nhỏ, được bao quanh bởi hồ nước, trong hồ nuôi cá Koi, xung quanh còn trồng cả hoa thủy tiên.

Vừa vào, Thẩm Lộ Tuyết có thể cảm nhận được đẳng cấp của nhà hàng này từ bầu không khí tĩnh lặng xung quanh, giá cả chắc chắn cao hơn nhiều so với mấy nhà hàng Tây mà cô ta từng ăn qua ở trung tâm thương mại, trong lòng cô ta có chút bồn chồn.

Bọn họ ngồi xuống bàn gỗ gần cửa sổ, Thẩm Lộ Tuyết nhìn thực đơn, thấy giá cả chỗ này, cảm thấy bốn chữ số trên đầu người đã tăng lên.

Chung Tân thường đưa cô ta đến nhà hàng Tây Rococo ăn cơm, nhà hàng Tây nằm bên trong trung tâm thương mại, trang trí rất sang trọng, đến cả phục vụ còn mặc âu phục, một bữa cơm một người tính ra khoảng 500-600 tệ (1,630,000 - 1,950,000VND), vì thế Thẩm Lộ Tuyết cho rằng, đó là nhà hàng cao cấp, không ngờ Cố Thiên Giác còn có thể tìm được chỗ thế này, hơn nữa còn quen cửa quen nẻo, hẳn là khách quen.

Chung Tân nhìn thực đơn xong mặt biến sắc. Nhưng con trai vốn sĩ diện, huống chi còn ngồi với các cô gái, cậu ta cũng đành phùng má giả làm người mập*, đưa thực đơn cho các cô: "Cậu, các cậu gọi món đi."

*Thường dùng để mỉa mai những người không làm nổi còn cố làm những việc quá khả năng của mình.

Cố Thiên Giác nhận lấy thực đơn, cười nói: "Vậy thì tớ không khách khí nữa, đồ ăn chỗ này ngon lắm, tuy có hơi đắt nhưng không vấn đề gì, dù sao cũng là bữa cơm vui vẻ, trước chúng ta gọi bốn món, không đủ lại gọi thêm."

Chung Tân nhìn chằm chằm thực đơn, da đầu tê dại, thế mà Cố Thiên Giác còn nói không quá đắt, mỗi món Cố Thiên Giác gọi đều có giá bốn chữ số, đã vậy còn gọi bốn món!

"Đúng rồi, chúng ta gọi thêm một chai rượu vang đỏ đi, ở đây có Lafite năm 83, chúng ta gọi một chai nhé."

Tay Chung Tân run lên, Lafite năm 83 gì chứ, nhà cậu có một chai Lafite năm 92, cha cậu ta quý như vàng còn không dám lấy ra uống kìa!

Ở dưới bàn, Biên Biên kéo tay Cố Thiên Giác, ý bảo cô không đừng làm lố quá.

Cố Thiên Giác giống anh cô ấy, là tên quỷ nhỏ, lúc khi dễ người khác là phải khi dễ chết người ta, không chết không thôi.

Thẩm Lộ Tuyết nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chung Tân, trong lòng hụt hẫng, không phải đau lòng bạn trai tiêu tiền, mà là cảm thấy ở trước mặt Biên Biên và bạn của Biên Biên sắc mặt Chung Tân lộ ra vẻ khó coi, thật sự quá bẽ mặt.

Bây giờ không biết trong lòng các cô đang cười nhạo cô ta đến cỡ nào đâu.

Thẩm Lộ Tuyết thấy hai người đối diện không nói gì, vì thế nói: "Các cậu muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng ngại."

Cố Thiên Giác cười dịu dàng: "Oa, hào phóng quá, vậy tớ gọi thêm đây, tớ muốn gọi thêm một phần gan ngỗng."

Dưới bàn, Biên Biên dùng sức kéo ống tay áo của Cố Thiên Giác, Cố Thiên Giác nhìn cô: "Biên Biên cũng muốn ăn hả, thế gọi thêm một phần, đúng rồi, các cậu ăn không?"

"Không ăn không ăn, các cậu ăn đi."

Da thịt Chung Tân đau đến run rẩy.

......

Chịu đựng một bữa cơm cực hình, Chung Tân không còn tâm trạng ngắm người đẹp, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Cố Thiên Giác, sợ cô không ăn no còn muốn gọi thêm.

Sau khi ăn xong, Chung Tân đi tính tiền, kết quả trước chỗ thanh toán nhân viên nhà hàng nói số dư thẻ của cậu ta không đủ. Thẩm Lộ Tuyết ở bên cạnh nhìn, cảm thấy quá mất mặt, vội vàng hỏi cậu: "Sao có thể không đủ!"

Chung Tân lại căng da đầu lấy ra vài thẻ khác, liên tiếp cà thẻ rất nhiều lần nhưng không được, cậu ta gọi điện thoại qua hỏi ngân hàng, ngân hàng nói cha cậu ta cho cậu ta thẻ có giới hạn, một lần không thể dùng quá một vạn.

Thẩm Lộ Tuyết vội vàng nói: "Có một vạn tệ thôi ư, này cũng ít quá rồi! Không phải anh nói nhà anh có nhiều tiền lắm à, cha anh sao có thể làm vậy chứ!"

"Câm miệng!" Chung Tân tức muốn hộc máu nói: "Còn không phải do cô!"

"Em em làm sao mà biết..."

"Đừng cãi nhau nữa." Cố Thiên Giác nhướng mày nói: "Không đủ tiền à, nếu không đủ thì dùng thẻ của tớ này."

Thẩm Lộ Tuyết làm sao làm như vậy được, nước mắt sắp trào ra ngoài, vội vàng nói: "Đủ đủ, không phải anh còn có thẻ tín dụng sao."

Chung Tân đành phải căng da đầu lấy thẻ tín dụng ra, may mắn thẻ tín dụng không có giới hạn nên tránh được một kiếp.

Nhưng lần cà thẻ này khiến cho cha cậu ta điện thoại như đòi mạng đến, ép hỏi Chung Tân vì sao lại dùng nhiều như vậy, Chung Tân đứng ở đầu hẻm giải thích cho cha mình còn Thẩm Lộ Tuyết đứng ở bên cạnh cậu, mặt mày đỏ tím.

Cố Thiên Giác kéo Biên Biên qua chỗ hai người họ tạm biệt: "Đi trước đây, sau này có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm nha."

Thẩm Lộ Tuyết miễn cưỡng cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn: "Ừm, được thôi."

**

Đi ra hẻm nhỏ, Cố Thiên Giác cười đến ngã ngửa ra sau: "Đó giờ tớ chưa từng đùa giỡn ai vui như thế, cô ta cũng hài hước đó chứ."

Biên Biên cười khẽ, bất đắc dĩ nói: "Thẩm Lộ Tuyết từ nhỏ đã thích khoe khoang trước mặt bọn tớ, hết khoe váy mới đến khoe dụng cụ học tập, bọn tớ cũng quen rồi nên chẳng ai đi so đo với cô ta cả."

"Đến chỗ tớ thì không được, tớ thích xé nát kiểu xinh đẹp giả tạo của mấy cô đấy, nhìn xem bên trong rốt cuộc là loại gì."

Biên Biên đánh giá Cố Thiên Giác: "Cậu và anh cậu đúng là giống nhau, gian xảo từ tận trong xương mà, còn thích đùa cợt người khác."

Cố Thiên Giác duỗi cái eo lười, đi hiên ngang trên đường lớn, hét to: "Ai dám khi dễ Trần Biên Biên, tôi sẽ khi dễ chết cô ta!"

"Này, cậu điên rồi hả!"

Cố Thiên Giác sờ đầu Biên Biên cười nói: "Cậu là người đầu tiên ở cạnh quái vật mà không bị đuổi đi."

Biên Biên ngơ ngẩn nhìn Cố Thiên Giác, cô khẽ nhếch miệng không rõ nguyên do.

"Tớ sẽ đối xử tốt với cậu." Cố Thiên Giác nắm tay cô, dùng ngón út câu lấy ngón út của cô, sau đó cùng cô đóng dấu: "Cho nên, cậu vĩnh viễn không được rời bỏ anh ấy."

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.