Cố Chấp Trong Lòng Anh

Chương 38: Không phải thế thì em nghĩ anh muốn làm gì



Vốn dĩ Biên Biên cho rằng, Trần Văn Quân sẽ mắng cô một trận trong điện thoại, cô đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, không ngờ thái độ của Trần Văn Quân khá tốt, bởi vì lo lắng Biên Biên bị ức hiếp còn bảo Trần Nhân Nhân xin lỗi Biên Biên vì chuyện quần áo.

Tất nhiên là Trần Nhân Nhân không muốn, nhưng không dám cãi lời Vương Linh, cô ta phải thành khẩn xin lỗi Biên Biên, nói bảo đảm sau này sẽ không tùy tiện lục đồ của Biên Biên.

Vương Linh là một người phụ nữ thông minh, biết tiến lùi đúng lúc, bà gả cho Trần Văn Quân là trèo cao, tiền lương của Trần Văn Quân nuôi sống bà và Trần Nhân Nhân chứ bà chẳng kiếm ra đồng nào, nói trắng ra là phải khom lưng mà sống ở nhà.

Từ cái lần Trần Nhân Nhân không biết giữ mồm miệng với bạn khi nói chuyện điện thoại, nói không xem Trần Văn Quân là cha thì thái độ của Trần Văn Quân với Trần Nhân Nhân cũng dần lạnh lùng đi.

Hiện tại Trần Văn Quân cũng không ngại miệng lưỡi người khác mà ngoan ngoãn cung phụng cho con gái kế rồi lạnh nhạt với con gái ruột. Ông chỉ biết Biên Biên mới là người thân duy nhất của mình trên thế giới này, những người khác nói thẳng ra đều là người ngoài.

Lúc này đây Trần Văn Quân mới ra dáng chủ nhà, bảo Trần Nhân Nhân xin lỗi Biên Biên và đuổi chị Vương Linh ra ngoài.

Dì Vương tức giận, mắng Vương Linh không có tiền đồ, không biết lấy lòng đàn ông, sau lại gọi điện thoại về mách cha mẹ, nói không có mặt mũi ở nhà Vương Linh.

Lần này Trần Văn Quân quyết tâm bảo vệ Biên Biên, Vương Linh cũng không thể không làm gì nên bà cũng gọi điện thoại cho Biên Biên, an ủi cô, bảo cô đừng để trong lòng lời của dì Vương nói.

Biên Biên nói hôm nay trễ rồi, nên tạm thời ở Cố gia một đêm, ngày mai sẽ về.

Sau khi cúp điện thoại, Biên Biên cảm giác bao nhiêu tức giận dồn nén trong lồng ng.ực bấy lâu nay đều tan thành mây khói, cảm giác tinh thần sảng khoái hẳn, hít thở cũng nhẹ nhõm hơn.

Cố Thiên Giác đã đoán trước được, nói với Biên Biên: "Nhìn đi, thời điểm then chốt cha cậu vẫn tự hiểu hết mọi chuyện đó thôi."

Biên Biên cũng biết thế, trong lòng cha cô chỉ có một mình cô, mặc dù Vương Linh có lời ra lời vào để lôi kéo chồng, chẳng qua Biên Biên cảm thấy cha cô không phải người ngu ngốc, có một số việc nhìn thấu hết cả chỉ là không nói toạc ra thôi.

Vương Linh đúng là một người phụ nữ đẹp, nhưng Biên Biên lại cảm thấy bà chả có khí chất gì hết.

Mẹ Biên Biên tuy là người ở quê, nhưng tốt xấu gì bà cũng là người có gia giáo, từ nhỏ đã được ông ngoại bà ngoại yêu thương che chở lớn lên, nên vừa dịu dàng lương thiện lại có khí chất.

Về điểm này, Vương Linh mãi mãi thua xa, nhìn thái độ của Trần Văn Quân là có thể thấy tình cảm của ông với vợ trước sâu đậm bao nhiêu.

Đây cũng là cái gai trong lòng Vương Linh.

Tục huyền* mãi vẫn là tục huyền, không thể nào nắm giữ được trái tim của người đàn ông.

*Trong từ "tục huyền", "tục" thuộc bộ "mịch" (sợi tơ), mang nghĩa gốc "nối liền", rồi phái sinh các nghĩa "tiếp tục, tiếp nối, nối dõi" (như trong tục bản, tục biên, liên tục, kế tục). Còn "huyền" là "dây đàn", rồi mở rộng nghĩa chỉ các loại "nhạc khí có dây". Như vậy, "tục huyền" có nghĩa "nối lại dây đàn". Trong văn hóa Hán, vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt (cho nên mới có ví von "duyên cầm sắt" - duyên vợ chồng). Do đó, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von "đoạn huyền" (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là "tục huyền" (nối lại dây đàn) (Theo ThS. Phạm Tuấn Vũ).

......

Đêm nay Biên Biên ngủ ở phòng Cố Thiên Giác, hai cô gái ngủ trên một giường, cùng nhau tán gẫu không ngớt.

Cố Thiên Giác ôm Biên Biên, vùi đầu vào bộ ng.ực mềm mại của cô, lười nhác ngáp, nói không biết sau này ai mà tốt số lắm mới có thể ngày nào cũng được ôm bộ ng.ực khủng của Biên Biên ngủ.

Biên Biên nói Cố Thiên Giác bậy bạ quá, ngược lại Cố Thiên Giác càng có tinh thần cọ mặt vào ngực cô hơn, hâm mộ nói: "Ngực to thật thích."

Biên Biên đẩy Cố Thiên Giác ra, xoay người đưa lưng về phía cô ấy: "Đừng đùa nữa, đi ngủ đi."

Cố Thiên Giác cười hì hì, ôm Biên Biên từ phía sau: "Cậu thích kiểu con trai như thế nào?"

"Không biết."

"Trong trường có nhiều nam sinh như vậy, không có rung động với một hai người nào luôn à."

Biên Biên nhớ lại những năm tháng thanh xuân của mình, trái tim từng lỗi nhịp rất nhiều lần, nhưng chỉ vì một người thôi, lúc trẻ gặp được Cố Hoài Bích xuất sắc như vậy, cô khó mà có thể rung động với ai khác.

"Cậu thích kiểu dịu dàng hay lạnh lùng?" Cố Thiên Giác không có ý định đi ngủ, định bụng tám chuyện xuyên đêm với cô: "Kiểu cơ bắp hay thư sinh? Tóm lại phải có một kiểu thích nào đó chứ."

Biên Biên suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có cô gái nào không thích con trai dịu dàng đâu."

Kiểu như Cố Hoài Bích không thể nói là dịu dàng, thật sự mỗi lần hôn cô đều chẳng dịu dàng chút nào.

Nhưng thôi kệ đi, Biên Biên hy vọng trong tương lai nửa kia của cô sẽ trở nên giống với hình mẫu lý tưởng của mình, hiện tại không giống thì tương lai sẽ giống, chắc chắn là sau này cậu sẽ thay đổi giống với kiểu người cô thích.

Cố Thiên Giác thở đều đều, có vẻ ngủ say rồi, còn Biên Biên thì lại trằn trọc không ngủ được.

Bỗng nhiên bóng đen trên cây ngoài cửa sổ đong đưa, Biên Biên bật người dậy.

Dưới ánh trăng, bóng đen trên cây treo ngược trên tường, có thể nhìn thấy bóng người trên ngọn cây rất rõ.

Cậu ngồi xổm trên ngọn cây, bóng lưng cao ngất.

Biên Biên nhẹ nhàng xuống giường đi ra ngoài ban công, quả nhiên ở trên ngọn cây đối diện cách chừng hai ba mét, cậu từ từ đứng lên, dáng người cao ngất, đứng ở xa nhìn cô.

"Lại đây."

Cậu làm khẩu hình miệng với cô.

Biên Biên nhìn xuống phía dưới ban công, cao quá trời!

"Mè nheo cái gì?"

Cố Hoài Bích có chút không kiên nhẫn, cậu nhảy lên ban công phòng Cố Thiên Giác, ngồi xổm trên lan can.

Biên Biên không nghĩ tới cậu dễ dàng nhảy qua đây như vậy, cô bị sốc đến nỗi lùi về sau vài bước.

Ánh đèn vàng ấm áp trong sân vườn chiếu vào ban công, tuy ánh sáng không quá sáng nhưng cũng không ảm đạm.

Biên Biên mặc đồ ngủ hoa nhỏ của Cố Thiên Giác, bộ đồ khá chật cô lại không mặc đồ lót nên có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong mượt mà của khuôn ngực cô, còn có chỗ có màu nhạt hơi nhô lên.

Cố Hoài Bích li.ếm môi, ánh mắt sâu xa.

Cô nghiêng người tránh ánh mắt cậu, Cố Hoài Bích cũng lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Sao anh biết em ở đây?" Cô khẽ hỏi.

Cố Hoài Bích ngồi trên lan can ban công ngắm ánh trăng khuyết, thản nhiên nói: "Vừa về là ngửi thấy mùi rồi."

"Trễ thế này mới về à?"

"Ừ."

"Đi đâu vậy?"

"Hoàng Đỉnh."

Hoàng Đỉnh là một trong những câu lạc bộ giải trí cao cấp tốt nhất ở Giang Thành, Cố Hoài Bích và bọn nhà giàu như Phan Dương thường hay đến đó uống rượu đánh bài. Bình thường quán bar không cho trẻ vị thành niên vào, nhưng Hoàng Đỉnh thì không thế, chỉ cần có tiền trong túi thì sẽ được phục vụ như khách quý.

"Anh rất thích đi chơi cùng bọn họ à."

"Em không thích bọn họ?"

"Không phải."

Biên Biên biết Cố Hoài Bích xem bọn Phan Dương như bạn bè thân thiết, không phải cô cảm thấy bọn họ không tốt, ít nhất thì bọn họ cũng đối xử với Cố Hoài Bích rất chân thành.

Chỉ là có đôi khi Biên Biên cảm thấy đám Phan Dương giống xã hội đen quá, sợ dạy hư Cố Hoài Bích mất, trước kia cậu không chơi bời với bọn họ thì chưa bao giờ xuất hiện trường hợp như này.

Cô rầu rĩ nói: "Em không quản chuyện của anh."

Cố Hoài Bích nắm tay Biên Biên, xắn tay áo của cô lên, dưới ánh trăng lạnh lẽo cánh tay hiện ra hai dấu răng.

Con ngươi màu quả phỉ xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm cô, giọng nói có phần mềm mỏng: "Trên thế giới này, chỉ có một người có thể quản anh."

Một lời đã định, nghìn núi không chia cắt được.

Được cậu chọn và để lại dấu hiệu, là may mắn của cô.

Biên Biên bị cậu nhìn đến mặt nóng lên, trái tim cũng bất giác đập nhanh hơn: "Nghe Cố Thiên Giác nói hoa ở Hoa Viên đều nở hết rồi đúng không?"

"Muốn đi xem không?"

Biên Biên muốn đi thật, thế nhưng cô lại quay đầu nhìn Cố Thiên Giác đang ngủ say: "Nhưng mà..."

Không có nhưng mà gì hết, Cố Hoài Bích đã bế cô lên, nhảy về phía ngọn cây.

Lúc Biên Biên kịp phản ứng đã ở cách căn nhà nhỏ của Cố Thiên Giác rất xa.

Cậu nhảy lên ngọn cây, di chuyển vừa uyển chuyện lại nhẹ nhàng, Biên Biên cúi đầu nhìn xuống đất, cô sợ khiếp vía ôm chặt cổ cậu.

Cổ cậu thon dài, cằm sắc sảo, ở dưới ánh trăng làn da phủ một tầng ánh sáng nhạt.

"Em còn chưa chuẩn bị xong!"

Cậu nhếch miệng, nhìn cô: "Đi theo anh em còn muốn chuẩn bị cái gì?"

Đôi mắt sáng ngời của cậu tựa như trời sao trên bầu trời, Biên Biên nhìn đến ngẩn người ra. Cố Hoài Bích không thay đổi gì, cậu sống cuộc sống sôi nổi phóng túng không kiểm soát, sau khi quen biết cậu cuộc sống của Biên Biên bắt đầu thay đổi, ngày nào cô cũng rung động cả.

Cố Hoài Bích đưa Biên Biên đến cuối hàng lang trong Hoa Viên rồi mới thả cô xuống, Biên Biên nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Có hoa đâu?"

"Có."

"Nói dối." Quả thật vừa nãy Biên Biên chẳng nhìn thấy bông hoa nào, nhưng giờ những dây tử đằng mọc ra chi chít trên hiên, nhưng toàn là lá cây xanh biếc.

Cố Hoài Bích mỉm cười: "Nhắm mắt lại và đếm tới năm."

Biên Biên nghe lời cậu nhắm mắt lại, sau đó đếm: "Một, hai, ba..."

Cô muốn xem xem Cố Hoài Bích đang làm trò quỷ gì, vì thế vừa đếm tới ba cô đã mở mắt, nhờ vậy cô mới gặp được cảnh mà cả cuộc đời này không thể nhìn thấy được ――

Trên dây leo tử đằng xanh biếc bỗng mọc ra từng chùm hoa tử đằng màu tím nhạt, hoa tử đằng từ từ xòe cánh, nở ra nhụy h.oa xinh đẹp.

Ở xung quanh có những bông hoa nhỏ màu vàng Biên Biên không biết tên gì cũng đang nở rộ trên cỏ xanh.

Không chỉ có thế, ngay cả hoa anh đào đã qua mùa lại lần nữa nở hoa, bông hoa màu hồng mọc đầy trên cành cây, một cơn gió nhẹ thổi qua cánh hoa theo gió tung bay rồi rơi lên trên bờ vai gầy yếu của Biên Biên, trên tóc cô cũng có cánh hoa.

Đối với chuyện này, cô bị sốc đến không nói nên lời, lúc lâu sau mới phát ra tiếng hít thở khe khẽ.

"Cố Hoài Bích, anh làm sao được vậy..."

Biên Biên xoay người, phát hiện Cố Hoài Bích đã biến mất!

Cô đi ra khỏi hành lang, vừa tìm kiếm khắp nơi vừa gọi tên của cậu.

Đi đâu vậy?

"Cố Hoài Bích!"

"Hừ."

Đột nhiên có hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai cô, Biên Biên cảm thấy cổ hơi ngứa, ngay sau đó cậu giống như con sói đẩy ngã cô trên đất, dùng tay đè bả vai cô lại, cúi đầu ngửi tới ngửi lui cổ cô.

"Này, anh ngửi cái gì..."

"Thơm quá." Cố Hoài Bích dường như sắp bị mùi hương trên cơ thể cô mê hoặc: "Trần Biên Biên, anh rất muốn..."

Biên Biên hoảng sợ đẩy cậu ra: "Không được!"

"...Muốn biến hình."

Cố Hoài Bích nói ra mấy chữ nói dở.

"......"

Biên Biên giật mình, chột dạ nói: "Cái này..."

Cậu nhìn cô thắm thiết, khóe mắt cong cong: "Không phải thế thì em nghĩ anh muốn làm gì?"

"Cái gì em cũng không nghĩ."

"Nói dối."

Cậu còn có thể nghe thấy nhịp tim cô đập đến 180km/h.

Hai người im lặng nhìn nhau vài phút, Cố Hoài Bích lật người nằm xuống cỏ, nhìn vầng trăng cong như lưỡi liềm, cả người toát lên mùi hương nhẹ nhàng bình yên.

Trái tim của Biên Biên cũng mềm nhũn ra, cô kéo váy ngồi trên cỏ.

Gần một năm rồi hai người không cùng nhau ngắm trăng.

Cố Hoài Bích thấy cô ngồi xuống, lập tức dịch đến bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên mà gác đầu lên đùi cô hưởng thụ.

Biên Biên cúi đầu nhìn Cố Hoài Bích, khuôn mặt tuấn tú của cậu, đôi mắt đặc biệt đẹp, hàng mi vừa đen dài vừa dày, con ngươi trong trẻo, mái tóc cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng, phần tóc phía sau ót đâm vào chân cô rất thoải mái.

Cậu thấy Biên Biên đang nhìn mình, thế là nghiêng đầu vùi mặt vào cái bụng nhỏ mềm mại của cô, hô hấp nặng nề nói: "Lại muốn biến hình."

Biên Biên đẩy đầu cậu ra, bất đắc dĩ hỏi: "Sao anh thích biến hình vậy?"

Làm sao Cố Hoài Bích có thể miêu tả cho cô biết cảm giác này đây.

"Hình dạng hiện tại giống như bị dây thừng trói buộc lại vậy, biến hình rồi anh có thể nghe được nhiều thanh âm hơn, ngửi được nhiều mùi hương hơn, tốc độ hay sức mạnh được tăng thêm gấp bội, cảm xúc sẽ được khuếch đại không giới hạn, không còn đau đớn nữa, kho.ái cảm cũng tăng lên. Đã hiểu chưa?"

Biên Biên gật đầu nhưng cái hiểu cái không, cô cười nói: "Đúng là để anh chịu thiệt rồi."

Cố Hoài Bích lập tức đẩy cô nằm xuống đất, để sát cánh mũi vào gương mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng ngửi: "Không thiệt thòi đâu, ít nhất thì ở trong hình dáng này, sẽ không làm người khác bị thương."

Biên Biên lại đỏ mặt, cô cảm thấy có lẽ mình hiểu sai, chắc là Cố Hoài Bích không có ý đó.

Cậu là người con trai đơn thuần nhất cô từng gặp.

Cậu muốn ngửi cô, chạm vào cô và muốn lúc hôn cô sẽ không nhẹ nhàng trêu chọc mà đánh thẳng vào trọng tâm...

Trực tiếp làm luôn.

......

Hai người ở trên cỏ ngắm trăng đến rạng sáng, thời gian hai người bình yên ở bên nhau không nhiều, Biên Biên đặc biệt trân trọng nó.

Gần sáng Cố Hoài Bích bế cô về phòng qua cửa sổ, Biên Biên ra hiệu bảo im lặng, đừng đánh thức Cố Thiên Giác.

Cố Hoài Bích quay đầu lại nhìn cô em gái ngủ như heo đến lăn xuống đất, cậu không quan tâm chút nào mà giữ mặt Biên Biên lại định hôn, lần này Biên Biên nhanh tay nhanh chân nghiêng đầu tránh đi.

Cậu giữ ót cô, trong đôi mắt ngập tràn sự khát khao, ngứa ngáy nói: "Để anh cắn một cái."

"Anh cắn em đau muốn chết."

"Lần này sẽ nhẹ nhàng chút."

"Thế cũng không được."

Cậu sắp không chịu nổi nữa, cánh mũi cọ lên mặt cô không ngừng ――

"Này, nhẹ một chút."

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.